Lúc Diệp Chiếu Minh trở về nhà ở thành phố S, Chung Ý vẫn đang bận rộn trong bếp.
"Xào thêm một đĩa rau nữa là xong." Chung Ý mở cửa ra rồi cầm lấy cặp cho hắn.
"Anh ăn một bát canh trước đi." Cậu nhanh chóng bưng canh lên cho Diệp Chiếu Minh, sau đó còn thổi thổi cho bớt nóng. Thấy Diệp Chiếu Minh gật đầu, cậu liền quay về bếp tiếp tục nấu ăn.
Diệp Chiếu Minh nhìn ba món mặn và một món canh đã được bày sẵn trên bàn, tất cả đều hợp khẩu vị của hắn.
Xoay người sang nhìn bóng lưng kia, lòng Diệp Chiếu Minh chợt giống như có một dòng nước ấm chảy qua.
Ăn tối xong, Chung Ý vào bếp pha trà cho Diệp Chiếu Minh. Sau đó lại bận rộn chuẩn bị đồ dùng phòng tắm cho Diệp Chiếu Minh.
Khi cậu đến thư phòng thay trà cho hắn thì thấy Diệp Chiếu Minh giống như đang có tâm sự, Chung Ý buộc miệng hỏi hắn, "Khủng hoảng tài chính... có ảnh hưởng đến công ty không?" Diệp Chiếu Minh dừng lại suy tư, dùng sự hòa nhã hiếm thấy nói: "Không ảnh hưởng. Công ty vẫn ổn." Chung Ý gật đầu nhưng trong lòng vẫn hơi băn khoăn về dáng vẻ sầu tư khổ tưởng của Diệp Chiếu Minh.
"Lại đây." Diệp Chiếu Minh thẳng tay kéo Chung Ý qua, đặt cậu ngồi lên đùi mình.
Cái tư thế này quá mức thân mật khiến mặt Chung Ý trong nháy mắt đỏ ửng lên, cảm thấy không được tự nhiên.
Mặc dù cả hai đã lên giường không ít lần nhưng Chung Ý cảm thấy chuyện thế này không nên diễn ra trên người bọn họ.
Diệp Chiếu Minh ôm cậu vào lòng, Chung Ý cũng để cho hắn ôm thỏa thích.
Đây là lần đầu tiên hắn ôm Chung Ý, cảm giác... thật thoải mái.
Diệp Chiếu Minh suy nghĩ sắp xếp từ ngữ xong nói với cậu: "Vinh gia lần này bị thiệt hại không nhỏ, đoán chừng sẽ phá sản." "Hở?" Chung Ý chưa kịp hiểu, nghĩ một lúc mới biết đang nói đến Vinh tam công tử.
"Còn Triệu gia lần này cũng không chắc sẽ đứng vững." Tâm trạng Diệp Chiếu Minh rất tốt nên giọng nói cũng dễ nghe hơn.
Vậy ra những người trước kia hãm hại họ đều nhận lấy quả báo thích đáng. Chung Ý đã hiểu ra lý do tại sao Diệp Chiếu Minh lại vui vẻ đến như vậy.
"Là... anh làm ư?" Chung Ý thận trọng hỏi.
"Không phải. Đó là do bọn họ gieo gió gặt bão." Diệp Chiếu Minh suy nghĩ một lúc rồi nói, "Bản chất bọn họ làm ăn không tốt. Tôi chỉ thêm dầu vào lửa thôi." Cũng coi như trả được thù. Chung Ý nghe xong rất vui vẻ.
Đêm đó cả hai đều có tâm trạng tốt, bầu không khí trên giường cũng tốt đẹp lạ thường.
Diệp Chiếu Minh nửa nằm trên giường, Chung Ý nằm sấp trước mặt khẩu giao cho hắn. Tay Diệp Chiếu Minh không ngừng vuốt ve tấm lưng mịn màng trắng nõn của Chung Ý, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Đây là lần đầu tiên Diệp Chiếu Minh không dùng bao, trực tiếp tiến vào người Chung Ý.
Hắn sợ mình quá cao hứng khiến Chung ý bị thương nên chủ động giúp cậu mở rộng hậu huyệt trước, khi tiến vào cũng cố gắng giảm tốc độ lại.
Phân thân đưa vào từ từ rồi lại nhanh chóng rút ra, kéo dài thêm cảm giác rạo rực.
Hắn cũng không ngừng mút lấy đầu v* Chung Ý, hết trêu chọc xong lại nhào nặn.
Chung Ý bị hắn ép đến rên rỉ không ngừng, vì sợ mất mặt nên cậu cắn chặt môi mình.
Diệp Chiếu Minh vừa tiến công dồn dập vừa vuốt ve những nơi nhạy cảm trên người cậu, hắn đưa tay lên ngăn không cho cậu cắn môi, nói: "Tiểu Ý, đừng sợ, cứ kêu lên đi." Chung Ý đang không tập trung chợt bị làm cho giật mình, hậu huyệt thít chặt lấy phân thân Diệp Chiếu Minh, trong cơn cao trào Diệp Chiếu Minh bắn ra tinh dịch tán loạn.
Tiểu Ý...
Một cách gọi thân thiết như vậy, chắc là mình nghe nhầm. Chung Ý đầu óc mụ mị suy nghĩ.
Đêm đó Diệp Chiếu Minh làm vô cùng lâu, không thể đếm nổi hắn đã bắn vào người cậu bao nhiêu lần.
Chung Ý tỉnh dậy phát hiện cả người đã được tắm rửa sạch sẽ, hạ thân còn nhét thuốc.
Cái này thật sự là... mặt trời mọc đằng tây
Lúc ăn sáng cậu lén lút nhìn Diệp Chiếu Minh, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng đó. Giọng nói tuy có dịu dàng hơn chút nhưng vẫn lạnh nhạt như cũ.
Chung Ý cho là đêm qua mình chắc chắn đã nghe nhầm.
Ăn sáng xong Diệp Chiếu Minh đã vội vã rời đi, nghe hắn nói ở Cảng Thành còn rất nhiều việc phải xử lý. Cuộc khủng hoảng tài chính sẽ không kết thúc nhanh như vậy, Chung Ý giải thích theo cách nghĩ của mình.
Chỉ là lúc rời đi Diệp Chiếu Minh lại hiếm thấy xoa đầu cậu nói: "Em... ở nhà ngoan ngoãn." Chung Ý kinh ngạc run lên, cảm giác được đối xử giống như một sủng vật.
Chắc chắn là cậu nghĩ nhiều rồi. Chung Ý tự thôi miên chính mình.
Tâm trạng Diệp Chiếu Minh tốt chắc chắn là do hắn đã trả được thù.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT