Tân hôn đại hỷ, tất cả mọi người đều muốn náo nhiệt, biết Bùi An cưới đệ nhất mỹ nhân thành Lâm An nên một đống phụ nhân và cô nương chen chật ních phòng, ai cũng muốn nhìn xem tân nương tử đệ nhất mỹ nhân Lâm An, rốt cuộc xinh đẹp đến mức nào.
Hỉ bà đưa chiếc gậy màu vàng vào tay Bùi An, âm thanh xung quanh trở nên yên lặng ngay tức khắc.
Ở dưới khăn voan, Vân Nương thấy được bước chân Bùi An đi tới, trái tim vừa mới lơi lỏng lại căng thẳng lên, một lát sau, phần đầu của chiếc gậy chậm rãi di chuyển tới dưới khăn voan của nàng rồi từng chút từng chút vén lên trên.
Đầu tiên là một chiếc cổ tuyết sau đó là cằm bóng loáng, tiếp đến là đến đôi môi son đỏ, sống mũi thẳng tắp…
Trong phòng đã thắp đầy sáp đỏ, chiếu sáng giống như ban ngày, ánh sáng chiếu vào con ngươi hơi hơi chói mắt, Vân Nương nhắm hai mắt theo bản năng, cũng hơi nghiêng đầu, rũ mi cúi đầu, bản thân nàng không phát hiện nhưng rơi vào mắt mọi người, đó chính là dáng vẻ tràn đầy quyến rũ, trăm phần sinh động.
Bên tai là từng tiếng hít vào.
Hỉ bà lấy lại tinh thần trước, dẫn đầu khen ngợi: “Tân nương tử xinh đẹp quá.”
Cô nương phía sau nhìn ngây người, khẽ thở dài nói: “Đẹp thật…”
Mọi người phản ứng lại, mồm năm miệng mười nói lời chúc phúc: “Trai tài gái sắc, đúng là duyên phận trời định…”
“Chúc thế tử, thế tử phi vĩnh kết đồng tâm, sớm sinh quý tử…”
Thanh Ngọc lấy tiền đã chuẩn bị sẵn sàng cùng Liên Dĩnh lần lượt phát cho mọi người…
Lấy được tiền, hỉ bà nói một lời rồi giải tán, mọi người lưu luyến từng bước lui ra ngoài.
Người đi xong xuôi, thấy Bùi An còn ngồi trên giường cưới không nhúc nhích, dường như không có ý định vội vã đi ra ngoài, Thanh Ngọc vội vàng lôi kéo Liên Dĩnh lui ra, nhẹ nhàng khép cửa phòng từ bên ngoài.
Cuối cùng tiếng náo nhiệt bên tai cũng yên tĩnh lại, Vân Nương xê dịch thân thể, cẩn thận thở ra một hơi, biết Bùi An ngồi ở bên cạnh, đang do dự có nên quay đầu, liếc mắt nhìn hắn một cái hay không.
Lúc vén khăn voan, nàng không nhìn hắn, cũng không biết có gả nhầm người không...
Không đợi nàng cân nhắc xong, Bùi An tự mình chứng minh trước: “Mệt không?”
Tân hôn là ngày vui nhất, làm sao lại mệt được. Vân Nương vội vàng lắc đầu, một hàng hạt châu trên mũ phượng phát tiếng leng keng trong trẻo: “Không mệt.” Có qua có lại, dừng một chút, tiếp theo nàng cũng hàn huyên với hắn: “Bùi…” Đã là vợ chồng, không thể gọi Bùi thế tử nữa, đúng lúc sửa lại, nhẹ giọng hỏi: “Lang quân mệt không?”
“Mệt.”
Thật ra hắn trả lời rất dứt khoát, Vân Nương hơi sửng sốt, quay đầu, Bùi An chậm rãi đứng dậy khỏi giường cưới, tay xoa xoa hai bên mắt, giọng nói lười biếng: “Nửa đêm hôm qua đã phải dậy, trời còn chưa sáng bắt đầu diễn tấu sáo và trống, sợ lỡ giờ nên vội vàng đi đón nàng.”
Thì ra tân lang cũng phải dậy sớm như vậy.
Nhớ tới bản thân mình ngồi trước bàn trang điểm sửa soạn mấy canh giờ, nói vậy Bùi An cũng trang điểm sao, Vân Nương vụng trộm liếc mắt một cái, hắn cũng mặc một thân áo cưới màu đỏ giống như nàng, màu đỏ áo cưới càng làm nổi bật làn da trắng nõn của hắn, mái tóc được buộc trong kim quan, khuôn mặt như ngọc, quả thật quyến rũ hơn ngày xưa rất nhiều…
Trong chốc lát nàng không nghĩ ra câu đáp lời, nghẹn ra một câu: “Lang quân vất vả rồi.”
Động tác của Bùi An hơi dừng lại, quay đầu lại kinh ngạc nhìn nàng, cũng không biết bị lời nói của nàng trêu chọc hay là nhìn thấy ánh mắt xấu hổ tránh né mà cười khẽ một tiếng, bước chân lại xoay trở về, đi tới trước mặt nàng.
Bỗng nhiên Bùi An đến gần đến vậy, đầu gối của nàng chạm vào áo choàng của hắn.
Đêm thành thân phải hành lễ Chu Công, mẫu thân đã nói cho nàng biết từ sớm, trong lòng Vân Nương cũng có chuẩn bị nhưng có vẻ trình tự hôm nay không đúng lắm, bên ngoài còn có khách khứa đang chờ hắn.
Trong đầu nàng suy nghĩ thoáng qua liên tiếp, thậm chí nhắm mắt lại, nửa khắc sau, tay Bùi An lại sờ mũ phượng trên đầu nàng.
Mũ phượng do Bùi gia đưa tới, Bùi phu nhân tự mình giám sát người ta chế tạo ra, trước hôn lễ một tháng đưa đến Vương gia, mỗi một hạt châu và đá quý bên trên đều là chất lượng đứng đầu.
Đẹp thì đẹp, nặng cũng rất nặng.
Mang hơn nửa ngày, quả thật cổ nàng đã mỏi lắm rồi, biết Bùi An chỉ là muốn giúp mình lấy mũ phượng trên đầu, sắc mặt Vân Nương đỏ lên: “Không cần làm phiền lang quân, ta bảo Thanh Ngọc làm là được rồi…”
“Đừng nhúc nhích.” Thấy nàng muốn ngẩng đầu, bàn tay hắn đang sờ trên đầu nàng dời đi rồi chạm ngón cái vào trán nàng, nhẹ nhàng ấn xuống, thân thể cũng cúi xuống theo đó, nửa khom lưng, ngón tay vuốt v e da đầu nàng, nghiêm túc đi tìm trâm cài tóc cố định mũ phượng.
Nơi bị ngón tay Bùi An chạm vào, tê dại từng đợt.
Cả người Vân Nương được Bùi An ôm vào trong ngực, chóp mũi đụng phải lồ ng ngực hắn, hơi thở sâu kín thoang thoảng thoát ra khỏi tấm áo, tất cả đều chui vào sáu hồn bảy khiếu.
Vân Nương mặt đỏ tai hồng, cứng đờ ở đó cũng không nhúc nhích, quên cả thở.
Nhưng thật ra Bùi An không hề phát hiện, tìm một hồi, cuối cùng cũng tìm được mấy cây trâm cài tóc kia, rút từng cây từng cây một sau đó lấy mũ phượng xuống khỏi đầu nàng, xoay người đặt nó ở trên bàn phía sau, xong xuôi mới quay đầu lại nhìn chằm chằm hai rặng mây hồng trên khuôn mặt nàng, dường như lúc này mới ý thức được động tác vừa rồi của mình quá mức thân mật, khẽ nhướng đuôi lông mày một chút, nói: “Ta đi ra ngoài gặp khách khứa trước, nếu nàng mệt thì cứ nghỉ ngơi sớm một chút.”
Đó cũng chỉ là lời nói ngoài miệng thôi, đêm tân hôn, nào có tân nương tự mình nghỉ ngơi trước.
Mặt Vân Nương như gan heo, nhiệt độ còn chưa tan, cũng không dám nhìn hắn chỉ vội vàng gật đầu: “Được.”
Tiếng bước chân chậm rãi đi về phía cửa, cánh cửa “kẽo kẹt” một tiếng rồi mở ra, thấy rốt cuộc bóng dáng kia cũng biến mất khỏi tầm mắt, Vân Nương thật sự nhịn hết nổi ngã người xuống giường phía sau, thở phào hai tiếng, thân thể căng thẳng vừa mới thả lỏng được một nửa thì tiếng bước chân trước cửa chợt trở về.
Vân Nương cả kinh, ngồi dậy ngay tức khắc, hai mắt kinh ngạc nhìn Bùi An trở về, quên cả phản ứng.
Bùi An nhìn nàng một cái rồi đi tới trước mặt nàng, lấy viên kẹo trong ống tay áo mà hắn “cướp” khỏi tay nàng lúc sáng, khom lưng đặt trên giường cưới cho nàng, không nói một tiếng, lại xoay người yên lặng ra khỏi phòng.
Vân Nương:...
Thanh Ngọc đóng cửa lại, tiến vào đi tới trước mặt, Vân Nương vẫn còn ngồi ngay ngắn ở đó, không dám động đậy.
Thanh Ngọc nhắc nhở nàng: “Chủ tử, lần này đi thật rồi.”
Tròng mắt Vân Nương đảo quanh, xác định người sẽ không trở lại nữa mới che mặt nói: “Sợ chết ta rồi, không biết chàng sẽ nghĩ ta như thế nào đâu.”
Đối với nàng mà nói, hôn sự của hai người là đưa than ngày tuyết, từ sau khi đính hôn với Bùi An, Vân Nương đã quyết định phải lưu lại ấn tượng tốt cho hắn.
Thanh Ngọc không cảm thấy có gì cả: “Thành thân ai mà không mệt, thả lỏng một chút cũng không sao, chủ tử người quá căng thẳng rồi, nô tỳ thấy cô gia đối với người rất tốt, còn tự tay tháo mũ phượng của người nữa mà.”
Đúng là săn sóc nhưng Vân Nương cảm thấy Bùi An không nên săn sóc, như thế như muốn mạng người ta.
Vân Nương nhìn thoáng qua viên kẹo kia, sắc mặt càng xấu hổ đỏ bừng hơn, làm sao còn tâm trạng đi lột vỏ kẹo, tiện tay đặt ở trên bàn.
Hôm nay khách khứa nhiều, Bùi An bận tiếp đón tất nhiều chưa quay về được, nàng phải thay quần áo rửa mặt trước, Vân Nương đứng dậy, Thanh Ngọc tháo khăn quàng vai trên người nàng xuống.
Ngoại trừ Thanh Ngọc và Liên Dĩnh Vân Nương mang từ nhà mẹ đẻ tới, còn có hai nha hoàn và một ma ma ở bên phủ Quốc công, Thanh Ngọc và Liên Dĩnh hầu hạ Vân Nương, mặt khác hai nha hoàn kia vội vàng đi chuẩn bị nước, ma ma thì ở lại trước mặt nàng, nghe nàng sai khiến bất cứ lúc nào.
Phòng cưới của hai người là viện của Bùi An ở lúc trước, phòng ốc vốn đã rộng rãi, trước ngày cưới Bùi phu nhân còn cố ý cho người bố trí một phen, đổi mới tất cả đồ đạc trang trí bên trong, đồ đạc trang trí bằng phỉ thúy cao nửa người, đứng ở bên cạnh bình phong, thứ nào cũng có giá trị liên thành, còn xa hoa hơn cả phòng Vân Nương.
Vân Nương cũng coi như mở rộng mắt.
Mới đến, không biết cái gì cả, chỉ riêng phòng cũng không tìm được, Thanh Ngọc và Liên Dĩnh cũng không hiểu ra sao,Phương ma ma giới thiệu đơn giản một lượt rồi dẫn Vân Nương đi vào phòng tắm trước.
Nước bên trong đã chuẩn bị xong, một chiếc thùng tắm lớn như vậy, còn lớn hơn thùng tắm ở Vương gia nàng đang dùng.
Trên mặt nước nóng hổi có rải một lớp cánh hoa, ngăn cách rèm cửa, Vân Nương không cho người vào hầu hạ, thật sự quá mệt mỏi, tinh thần căng thẳng quá mức, ngâm mình trong nước rồi vô thức ngâm một hồi lâu, Thanh Ngọc ở bên ngoài gọi nàng một tiếng nàng mới giật mình bừng tỉnh, vội vàng đứng dậy.
Áo ngủ ban đêm được phủ Quốc công chuẩn bị xong xuôi, màu sắc đỏ thẫm như cũ, bây giờ đang là mùa hè thành thử chất vải cũng mỏng manh, khoác lên trên người rất nhẹ nhàng thoải mái, nhưng dưới cổ cũng lộ ra một mảng lớn, còn có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ.
Làm sao Vân Nương có thể mặc áo quần như vậy, không quen, phân phó Thanh Ngọc: “Bộ này lộ quá, em mau tìm cái áo cho ta che một chút.”
Thanh Ngọc hơi khó xử: “Hôm nay là đêm tân hôn của chủ tử, nô tỳ cảm thấy bộ này rất thích hợp, nếu người khoác áo choàng ở bên ngoài, ngược lại rất chói mắt…”
Vân Nương:...
Vân Nương rũ mắt nhìn thoáng qua, nhíu mày nói: “Bộ này, bộ này có thể gặp người sao?”
Thanh Ngọc cười: “Chủ tử yên tâm, cô gia khẳng định thích. ”
“Sẽ không tùy tiện chứ?”
“Đàn ông mà, ở trước mặt hắn chỉ quyến rũ một mình hắn, đó gọi là quyến rũ hiểu chuyện, còn ở trước mặt người khác, nếu mình chỉ cần liếc mắt một cái thôi, cũng có thể gọi tùy tiện.”
Đây là đạo lý gì không biết, Vân Nương nghi hoặc nhìn Thanh Ngọc: “Em nghe ở đâu đó?”
Phương ma ma đi chuẩn bị rượu và đồ ăn, hai nha hoàn đứng canh ngoài cửa, khi Thanh Ngọc đi vào chỉ thấy nàng và Liên Dĩnh ở một mình trong phòng, nàng ấy cũng không chút kiêng kỵ: “Nhị thiếu gia nói, dưới bầu trời này không có đàn ông thanh tâm quả dục, nếu như không thèm để ý đến mình, vậy chứng tỏ hắn không thèm để mình vào mắt.”
“Còn nói…” Rốt cuộc nàng ấy vẫn là hoàng hoa khuê nữ, lời này hơi phỏng miệng.
Vân Nương tò mò hỏi: “Còn nói gì nữa?”
Thanh Ngọc lau tóc cho nàng, ghé vào tai nàng nhỏ giọng thì thầm: “Nói Hình thiếu gia tệ, nhiều năm như vậy, nắm tay nhau cũng phải kiêng kỵ nửa ngày trời, như thế thì ra dáng đàn ông cái gì, khó trách chuyện hôn nhân cũng không dám đề cập đến.”
Vân Nương:...
Chỉ có nhị ca ca mới có thể nói những lời khốn nạn như vậy: “Đừng nghe huynh ấy nói tầm bậy.”
Thanh Ngọc liếc nhìn nàng, xoay chuyển mắt, đột nhiên nói: “Lần trước cô gia tới viện nhị thiếu gia, lúc đi ra còn hôn chủ tử, nô tỳ thấy hết rồi.”
Vân Nương cả kinh: “Không có!”
Thanh Ngọc bĩu môi, hiển nhiên là không tin.
Con nhóc chết tiệt này còn dám suy đoán về nàng, Vân Nương tiếp tục giải thích: “Em nhìn lầm rồi, thật sự không có, chàng không hề hôn.”
“Chủ tử nói không hôn thì không hôn.” Thanh Ngọc lè lưỡi với nàng, tóc cũng lau xong xuôi cho nên kéo nàng ra ngoài.
“Muội phải tin, chàng không hề hôn thật…” Vân Nương không thể nhìn nàng ấy hiểu lầm người ta như vậy, một hai phải nói cho rõ ràng.
Phía trước, Thanh Ngọc đã vén bức màn lên, đột nhiên bước chân nàng ấy hơi dừng lại, thậm chí còn lùi về sau một bước, Vân Nương đi ở phía sau vẫn chưa lấy lại tinh thần, tay Thanh Ngọc đã vòng tới trước mặt kéo áo quần nàng một chút.
“Làm sao vậy?”
Thanh Ngọc nhỏ giọng quay đầu đi, nhướng mày, thấp giọng nhắc nhở: “Cô, cô gia…”
Vân Nương sửng sốt, ngẩng đầu, không biết Bùi An đã trở về từ khi nào, ngồi ở trên giường La Hán đối diện, không biết trong tay cầm quyển sách gì, đang cúi đầu lật.
Thấy bên này chậm rì không có tiếng động mới nhấc mí mắt lên, nhìn về phía nàng.
Đôi mắt rất bình tĩnh.
Còn chưa bắt đầu động phòng, Vân Nương thì ngược lại đã muốn tự chôn mình trước, nhưng cũng không thể khó xử đôi bên như vậy thành thử sau khi nhìn nhau một hồi, Vân Nương kiên trì tiến lên: “Lang quân trở về nhanh vậy sao?”
Ánh mắt Bùi An nhìn thoáng qua trên người nàng, vạt áo thấp thật, đáp một tiếng: “Ừm.” Rồi nghiêng đầu chỉ vào vị trí bên cạnh: “Ngồi một lát đi.”
Vừa rồi hắn đến yến hội, mới đi một vòng đã được hai thúc thúc chắn rượu, đuổi người trở về, nói là được mẫu thân dặn dò, chuyện tiếp rượu hôm nay cũng không cần tân lang như hắn quan tâm, có bọn họ ở đây, tất nhiên sẽ “đối phó” với mấy thiếu gia của Vương gia.
“Hôm nay chị dâu nói không thể để cháu trì hoãn động phòng, có chúng ta ở đây, cháu cứ yên tâm ở bên cạnh vợ đẹp…”
Lúc Bùi An trở lại phòng cưới, Vân Nương vừa ra khỏi thùng tắm, chủ tớ hai người trò chuyện ở bên trong hắn cũng nghe bảy tám phần, sợ nàng xấu hổ cho nên không đi chọc phá nàng, thấy nàng ngồi lại đây mới quay đầu phân phó nha hoàn: “Chuẩn bị nước.”
Nha hoàn bên ngoài tiến vào thay nước một lần nữa, Vân Nương ngồi thẳng lưng ở bên cạnh Bùi An, nhìn bọn nha hoàn bận bận rộn rộn, không biết mình nên đi đâu.
Trước khi lấy chồng, ma ma đã dạy các quy tắc trong động phòng cho nàng, nhưng thao tác thực tế lại có phần khó khăn.
Nàng không mở miệng được.
Đợi nha hoàn đi ra bẩm báo: “Thế tử gia, đã chuẩn bị nước xong.” Bùi An chậm rãi buông quyển sách trong tay xuống rồi đứng dậy, Vân Nương mới đứng dậy một cái “đùng”, nhìn bóng lưng cao ngất trước mặt, bất chấp tất cả, tự tiến cử nói,: “Ta hầu hạ lang quân thay quần áo.”
Ngoài miệng nàng nói nhưng bước chân lại không nhúc nhích.
Bùi An dừng bước một chút, quay đầu lại nhìn nàng, trên mặt mang theo vài phần ý cười: “Nàng biết?”
Khi Bùi An cười rộ lên, khóe môi nhếch lên trên, đôi mắt hoa đào cũng hơi cong lên trên, hôm nay hắn là tân lang quân, ít nhiều gì cũng ăn diện kỹ càng một phen, lúc bình thường, cô nương bên cạnh vừa nhìn thấy hắn là đuổi theo tận mấy con phố, chứ đừng nói là bây giờ hắn đứng ở trước mặt mình, là người của mình.
Sau vài lần “trăn trở” giữa da mặt và cám dỗ, rốt cuộc nàng vẫn không có lá gan đó: “Ta, ta…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT