Dứt lời, Nam Cung Thống hướng mắt về phía đám đông, khiến ai nấy không khỏi tò mò về những chuyện sẽ diễn ra ngay sau đây. Lúc lâu sau, một dáng người rất đỗi quen thuộc với vẻ mặt tràn đầy sự tự tin, dõng dạc bước ra từ trong đám đông cùng với một quyển chú, khiến sắc mặt vốn đang điềm thản của Lục Tây thay thành lo lắng. Liền lập tức, anh vô thức lùi người về sau. Nam Cung Thống nhìn chằm chằm vào quyển tà chú ở trên tay Alan, rồi lại nhìn về phía Lục Tây với biểu cảm có chút dè dặt mà nhếch môi cười đắc ý. Ngay lập tức, ông ta dõng dạc cất giọng nói lớn:
- “Đây là người rất giỏi về tà thuật, Alan. Trên tay ông ấy hiện đang giữ một quyển chú ma thuật có thể khiến xà vương hiện nguyên hình ngay trước mắt tất cả mọi người.”
- “Cái gì chứ? Xà…xà vương đang ở đây sao? Là người nào chứ? Đáng sợ quá…”
Đám đông trở nên hoảng loạn ngay khi nghe tin xà vương hiện đang có mặt tại nơi này, trong thân xác của một người bình thường. Vì thế, họ bắt đầu tỏ ra ngờ hoặc người đang đứng cạnh mình có phải là xà vương hay không. Riêng về phía Lục Tây, nội tâm anh lúc này cũng cảm thấy có chút lung lay đến mức hơi thở trở nên nặng nề, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Điều tồi tệ lúc này, chính là không có Mạc Phi ở cạnh. Khả năng cao, anh sẽ bị Nam Cung Thống vạch trần thân phận.
- “Alan, mau chóng đọc chú đi. Nhất định hôm nay, xà vương sẽ lộ nguyên hình.”
Nam Cung Thống không giấu nổi sự phấn khích mà thúc giục người đứng cạnh đọc chú. Ngay khi những dòng chú được đọc lên khiến cả người Lục Tây lúc này trở nên loạng choạng. Anh lập tức ôm lấy đầu rên la quằn quại rồi ngã lăn ra đất khiến toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về anh. Liền lập tức, tất cả mọi người đều hoảng sợ mà lùi người ra xa. Về phần Nam Cung Thống thì bật cười một cách hả hê, lớn giọng khẳng định:
- “Xà vương mà tôi nói thật ra chính là hắn.”
Dứt lời, ông ta chỉ tay về phía Lục Tây đang lăn dài, quằn quại trên đất mà đinh ninh nói. Alan miệng không ngừng đọc chú. Tuy nhiên, đã hơn vài phút trôi qua, quyển chú cũng đã đọc hơn một nửa mà Lục Tây vẫn không biến thành hình dạng hắc xà, khiến Nam Cung Thống cảm thấy có chút kì lạ mà gấp gáp lên tiếng hỏi Alan:
- “Tại sao hắn vẫn không hiện nguyên hình chứ? Alan, rốt cuộc quyển chú này có thực sự linh nghiệm để đối phó xà vương không?”
Nét mặt tự tin khi nãy của Alan dần biến mất rồi trợn trừng mắt ngạc nhiên ngay khi nhìn thấy Lục Tây vốn đang nằm quằn quại dưới đất phút chốc đứng bật dậy với điệu cười đắc ý mà tỏ ra dè dặt, bất giác lùi người về sau.
Lục Tây đưa tay phủi phủi đất cát bám trên người. Anh chậm rãi bước từng bước lại gần hai kẻ hại mình, trầm giọng lên tiếng hỏi ngược:
- “Sao thế? Tại sao lại không tiếp tục đọc quyển chú ma thuật gì đó của các người?”
Vừa nói, anh càng tiến lại gần về phía Alan khiến sắc mặt ông ta phút chốc xanh lè, cả người nhiễu nhại mồ hôi mà lắp bắp xua đuổi:
- “Mau tránh xa tôi ra. Sẽ sớm thôi, tôi sẽ biến cậu trở về hình dạng hắc xà của mình.”
Alan vừa nói dứt câu thì nhìn thấy gương mặt xanh xao của những cô gái đã chết oan do chính mình gây ra mà trở nên hoảng loạn, lập tức buông tay, làm rơi quyển chú xuống đất, điên dại nói:
- “Đừng…các cô chết không phải do tôi. Tất cả đều là do chính Nam Cung Thống làm. Ông ta cho người rút cạn máu của các cô cũng chỉ vì muốn thu phục xà vương. Là do ông ta…do ông ta đó. Tôi chỉ là thuộc hạ dưới trướng, làm theo mệnh lệnh mà thôi.”
Nghe đến đây, toàn bộ ánh mắt của những người xung quanh lập tức đổ dồn về phía Nam Cung Thống khiến ông ta trở nên lúng túng, vội vàng lên tiếng phủ nhận:
- “Có lẽ tên thầy pháp này bị xà vương nhập vào người rồi. Hắn…hắn nói nhăng nói cuội chuyện gì không biết. Rất có thể, xà vương nhập vào thân xác hắn để đổ toàn bộ tội ác lên đầu tôi về cái chết của 30 cô gái này. Mọi người, mau…mau giúp tôi bịt miệng tên thầy bói điên khùng này. Chốc lát thôi, có khi lão ta biến thành xà vương rồi ăn thịt hết tất cả mọi người đấy.”
Nghe đến đây khiến nỗi ám ảnh nội tâm của Alan lập tức bị dập tắt ngay khi người đứng cạnh đổ toàn bộ tội ác lên người ông. Không những thế, Nam Cung Thống còn bịa chuyện nói ông bị xà vương nhập vào để lấy cớ khiến dư luận hướng về phía ông. Quả thật, ông đã giúp sai người.
- “Nam Cung Thống, ông dám đổ hết tội lỗi lên người tôi sao? Nếu như không vì mục đích điều chế thuốc duy trì nhan sắc và tuổi trẻ, thì Alan tôi cũng không gặp ngày hôm nay. Nam Cung Thống, dã tâm ông còn độc hơn rắn nữa.”
Dứt lời, Alan nghiến răng, nhắm thẳng về phía Nam Cung Thống mà bóp lấy cổ đối phương, miệng không ngừng mắng nhiếc. Cả hai người có màn ẩu đả đến mức sống còn, khiến tất cả mọi người đều sợ hãi, chỉ biết lùi người ra xa, không dám can thiệp vào. Bởi lẽ, ngay trong lúc này, lời nói của cả hai người họ không hề đáng tin cậy chút nào cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT