Tôi ôm ấp hình bóng cậu trong lòng, giữ nó cho những tâm tư, tình cảm của riêng mình.
Liệu cậu nhận ra tôi? Giữa bao người ồn ào, vội vã? Liệu cậu nhớ mặt tôi? Một người có thể vì cậu mà vui, vì cậu mà buồn, chung nỗi niềm, cảm xúc với cậu?
Người ta vẫn gọi đó bằng một cái tên mỹ miều là tình yêu đơn phương. Nó giống như trò chơi đuổi bắt: ai đó đuổi theo tôi, còn tôi lại đuổi theo một người khác. Cuộc đời này vốn éo le như vậy đấy. Nên thực ra, hạnh phúc nhất là gặp được người mình yêu và người đó cũng yêu mình.
Cuối cùng tôi không chờ được cậu, nhưng lại có người đuổi theo và bắt kịp tôi, bắt tôi dừng lại, khiến tôi nhìn cậu ấy rõ hơn, khiến tôi buồn vui, đau khổ và hạnh phúc cùng cậu ấy. Hóa ra bao lâu nay tôi không nhận ra cậu ấy, vì tôi còn mải tìm kiếm những thứ xa xôi, mải đuổi theo những chiếc bong bóng chập chờn lúc còn lúc mất. Cám ơn vì cậu ấy vì vẫn kiên trì đến cuối cùng. Còn cậu, cậu có nhận ra tôi?