"Vân Chỉ."

Giọng của Tùy thành chủ từ sau lưng vang tới. Ánh mắt A Nhược dừng lại, từ từ trong vắt, nàng quay người thì thấy có mấy chục người chạy về phía mình, còn Tùy Vân Chỉ thì ngã trên đồng cỏ cách đó mấy chục bước.

Tùy Vân Chỉ vẫn đang nhìn nàng, A Nhược mỉm cươi với hắn một cái, mặt mày cong cong, đôi môi hơi nhếch, nàng nói: "Đồ nhát gan."

Tùy thành chủ chạy thẳng tới chỗ của Tùy Vân Chỉ, ông vội vàng đỡ hắn dậy, ân cần nhìn một lượt từ trên xuống dưới, luôn miệng hỏi hắn có sao không.

Trên người Tùy Vân Chỉ không bị xây xước gì, thậm chí ngay cả rách da cũng không có, chỉ là hắn lại bị tổn thương trong lòng, nhất thời không biết phải đáp lại Tùy thành chủ ra sao, bao nhiêu từ ngữ, bao nghi vấn chồng chất trong lòng, hắn cũng không biết phải hỏi như thế nào.

Giờ nghĩ lại, hắn cũng không biết kho vàng lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn kia rốt cuộc là đồ cưới trù phú của mẫu thân hắn và của cải do phụ thân kinh thương mà có, hay là từ chỗ người kia mà có được.

Tùy thành chủ hỏi một lát, Tùy Vân Chỉ chỉ lúng túng đáp một câu: "Con không sao."

A Nhược nghiêng đầu nhìn hắn một chút, ánh mắt nhìn sang cây nhãn lớn. nàng cất bước định đi, Tùy thành chủ bỗng gọi nàng lại: "A Nhược cô nương, xin dừng bước."

A Nhược dừng chân, ngoái đầu lại nhìn ông: "Bệnh của lệnh phu nhân có lẽ đã tốt hơn, không cần ta chữa trị cho bà ấy nữa."

Tùy thành chủ chợt nói: "Bệnh tình của phu nhân thế nào vẫn cần A Nhược cô nương hồi phủ xem xem thử."

A Nhược liếc mắt nhìn xung quanh một cái, vừa rồi mấy chục người đi theo Tùy thành chủ tới đây, trong lúc vô tình đã vây nàng ở giữa, sắc mặt Tùy thành chủ hơi lạnh lùng, thấp giọng nói: "Người đàn ông đột nhiên xuất hiện lúc nãy kia."

"Ông không biết người đó là ai sao? Không phải ông biết người kia mới là lý do Tùy phu nhân mời ta tới?" A Nhược nhíu mày: "Ông chỉ đang diễn kịch trước mặt Tùy Vân Chỉ mà thôi, chứ không cần phải giả vờ cái gì mình cũng không biết trước mặt ta."

Tùy thành chủ, chuyện đã xong rồi, ta không muốn đoán mấy uẩn khúc giấu giếm trong nhà họ Tùy của ông nữa, cứ thế này từ biệt đi."

"Nếu cô đã biết thì càng không thể đi được." Tùy thành chủ phất tay, mấy chục người kia đồng loạt tiến tới gần A Nhược.

Sắc mặt A Nhược vẫn nghiêm nghị: "Ông tưởng ông có thể ngăn ta à?"

"Ta biết thân phận của cô nương, cô cũng giống như người kia vậy, không già không chết, nhưng không có nghĩa là sẽ không bị thương." Tùy thành chủ lùi về sau hai bước, ánh mắt nhìn về phía A Nhược rất lạnh lùng, tiếng gió thổi xung quanh cũng trở nên quỷ dị.

A Nhược nghe xong mới phân biệt được đây không phải là tiếng gió.

Cả người nàng cứng đờ, một luồng hơi lạnh lan từ gan bàn chân lên.

A Nhược vội nhìn quanh bốn phía, trong bụi cỏ lắc lư có gì đó không ngừng động đậy tiến lại gần, phát ra hàng ngàn, hàng vạn âm thanh huyên náo, giống như hòa thành một thể với tiếng gió, giống như có một thứ khổng lồ dưới mặt đất, được đám cỏ dại che đậy lại.

Trong giây phút rắn độc thoát ra từ bụi cỏ, A Nhược đã bố trí kết giới quanh người, ngay lúc kết giới chưa hình thành, bỗng nhiên có người phía sau giật mất giỏ trúc của nàng đi.

Da đầu A Nhược khẽ run lên, nàng buông hai tay không chút nghĩ ngợi, kết giới bị hủy, nàng nắm chặt lấy giỏ trúc trên lưng, một chùy thủ từ trong tay áo phóng ra, đâm thẳng về phía người sau lưng.

Người kia cũng không ngờ một nữ tử nhỏ nhắn yếu đuối như vậy lại mang theo binh khí bên người, cho nên không cẩn thận bị thương ở cánh tay.

Tùy thành chủ lập tức hạ lệnh: "Gỡ giỏ trên lưng nàng ta xuống."

Cùng lúc đó, ngàn vạn con rắn cuồn cuộn tới, mười mấy thân vệ thường hay thấy cũng có phần không chịu nổi, cảm giác buồn nôn, từng con rắn màu đen hay tím sẫm leo lên cơ thể A Nhược, mỗi một chỗ đều há miệng táp tới, độc rắn xuyên qua da thịt vào huyết mạch của nàng, khiến cơ thể nàng cứng đờ ngay lập tức.

Lúc này đây, Tùy Vân Chỉ mới từ trong khiếp sợ này thoát ra, lại rơi vào trong một sự khiếp sợ khác.

"Phụ thân, phụ thân làm gì vậy?" Tùy Vân Chỉ nắm lấy cánh tay của Tùy thành chủ, bụi cỏ dưới chân hắn động đậy, hắn cúi đầu nhìn xuống, lại một đống rắn tiếp tục bò lại gần A Nhược. Nhìn ổ rắn bao trùm nửa người nàng, trước mắt Tùy Vân Chỉ như mê man: "Phụ thân, sao người phải cướp lấy giỏ trúc của A Nhược, sao lại gọi đám rắn này tới?"

Ngươi là nửa yêu, mẹ ngươi là xà yêu.

Đó là câu nói trước khi chết của Ngô Quảng Ký, cũng như thiên lôi đánh thẳng vào người Tùy Vân Chỉ, hắn nhớ lại lúc đó A Nhược chần chừ thế nào, hóa ra nàng đã biết mẫu thân của hắn là yêu ngay từ trước, nhưng rõ ràng nàng tới để cứu mẫu thân hắn, vì sao lại gọi rắn tới tấn công nàng?

Cơ thể A Nhược không nhúc nhích được, nàng hơi tự giận mình vì đã khinh địch quá.

Nàng từng điều tra thân thế của Anh Nam, đúng là nàng ta không thể sống quá hai năm nữa, nàng ta đưa yêu đan cho Tùy Vân Chỉ, cho nên vào lúc Tùy Vân Chỉ tròn hai mươi tuổi, nhất định nàng ta sẽ chết. Cho nên yêu lực của nàng ta đã giảm sút đáng kể, theo lý mà nói, nàng ở cách Dận Thành trên năm mươi dặm, khoảng cách xa như vậy không thể điều khiển một đàn rắn độc đông nhường này, trừ khi nàng ta ở ngay gần.

Đúng là A Nhược không chết được, cơ thể của nàng giống như Ngô Quảng Ký, cho dù đâm nàng một đao, chỉ trong nửa khắc đồng hồ vết thương có thể khép lại không dấu vết.

Nhưng bọn họ lại dùng rắn độc không ngừng truyền nọc độc vào làm tê liệt thần kinh của nàng, cuốn lấy hai chân nàng, giữ chặt hông nàng, nọc độc đó vừa biến mất trong cơ thể lại được truyền vào tiếp, khiến nàng không ngừng choáng váng vì trúng độc, cả người vô lực, chẳng mấy chốc sẽ gục ngã tức thì.

Ngô Quảng Ký nói, hắn bị trúng chiêu của Anh Nam, bị nàng ta nhốt mười mấy năm, có lẽ không phải lời nói dối, nếu như ném nàng vào ổ rắn như vậy, chỉ sợ phải rất lâu nàng mới có thể bò ra ngoài.

A Nhược còn muốn giãy dụa, nhưng không biết ai tiếp tục giật giỏ trúc của nàng, trong giây phút đó, thần kinh tê liệt của nàng tỉnh táo hẳn, giống như đang lúc cực kỳ buồn ngủ bị người ta đâm một đao, nàng nhịn đau, nhưng không kìm được cảm giác hoảng hốt.

Dây đeo trên vai bị cắt.

A Nhược giãy dụa trong bầy rắn, những con rắn vừa bị hất ra lại có một nhóm khác bò tới, rắn độc quấn lấy người nàng bị ánh sáng trên người nàng phát ra hóa thành từng đoạn thịt, những con rắn khác lại tiếp tục bò lên, giống như không hồi kết.

"Trả lại cho ta."

Giỏ trúc vừa rời khỏi cơ thể, nàng đột nhiên mất lực, giống như một người bỗng mất đi hồn phách, nhưng động tác giết rắn càng gọn gàng tàn nhẫn hơn, A Nhược nghĩ tất cả biện pháp để đoạt lấy giỏ trúc của mình.

Đó chỉ là một giỏ trúc bình thường, làm từ thanh trúc, phía trên được che phủ bởi trúc, đặc điểm duy nhất là khá lớn, nếu mang ra chợ bán chỉ sợ có giá không quá hai mươi đồng tiền.

Giỏ trúc đến tay Tùy thành chủ, sắc mặt A Nhược tái nhợt, viền mắt đỏ hoe, cả người cứng đờ.

Nàng không cử động nữa, cũng không giãy giụa nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm giỏ trúc.

A Nhược nhìn tay Tùy thành chủ, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.

Thấy cơ thể của nàng sắp bị rắn độc vùi lấp, Tùy thành chủ còn cướp được thứ đồ nàng luôn một lòng bảo vệ, rốt cuộc hắn mới thở phào nhẹ nhõm, xác định mình đã khống chế được cô nương này.

Tay hắn để lên nắp vỏ trúc, cả người A Nhược run lên, nhẹ giọng nói: "Không được mở."

Tùy thành chủ nhíu máy, mở nắp giỏ trúc ra nhìn vào trong một chút, đôi mắt hắn ta mở lớn, giống như chạm phải thứ đồ gì dơ bẩn, hắn kinh hãi ném thứ trong tay mình đi.

"Không, không được."

Theo tiếng của A Nhược, giỏ trúc rơi xuống đất, bị mấy con rắn đè lên, gió trúc nứt ra một đường, đồ bên trong cũng rơi ra ngoài hết.

Lúc này mọi người mới thấy, trong bóng đêm thăm thẳm, một bộ xương rắng tỏa sáng xanh rơi khỏi giỏ trúc, giữa đêm đen và cỏ tối nó càng thêm rõ ràng. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play