Giữa căn phòng là một cái giường, một bên là tủ quần áo, bên còn lại là một cái bàn trang điểm kiểu cũ, trên bàn trang điểm không có mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm, mà nó bị nguyên chủ lấy làm bàn máy tính dùng để gõ chữ.

Bé Liễu Húc đi theo cô trở về phòng, khi cô ngồi trước bàn trang điểm, vô thức xỏ dép lê lên giường, miệng còn nói nhỏ lẩm bà lẩm bẩm: “Dì nhỏ gõ chữ, con ngoan, không thể ầm ĩ với dì nha …”Hiển nhiên, trước đây cậu nhóc đã được nguyên chủ dạy dỗ, cho nên cậu bé biết khi cô gõ chữ thì không thể ầm ĩ.

Bình thường cậu bé có thói quen ngủ trưa, sẽ ngoan ngoãn nằm trên giường nghịch tay, rất nhanh đã chìm vào giấc mộng đẹp.

Trước bàn trang điểm, sau khi Liễu Nhất Nhất đọc cuốn tiểu thuyết do nguyên chủ viết trên laptop, cô cảm thấy đầu mình có hơi lớn.

Trước khi xuyên qua, cô đã đọc qua không ít tiểu thuyết, nhưng đọc là một chuyện, viết lại là một chuyện khác.

“Thật ra cô đã rất lợi hại đó!”Liễu Nhất Nhất nghĩ đến nguyên thân luôn cảm thấy chính mình là phế vật, viết văn cũng không tốt, cô không kìm được mà nhẹ giọng nói.

Cô cảm thấy nếu đổi lại là cô, đừng nói một ngày hơn một nghìn chữ, thậm chí một nghìn chữ hay mấy trăm chữ, cô cũng nghẹn lời viết không ra nổi, huống chi nguyên thân còn phải chăm sóc con trai.

Công việc này của nguyên chủ khiến Liễu Nhất Nhất cảm thấy mình không làm được, cô bèn ngừng viết, đứng sau hậu trường suy nghĩ.

Trước khi xuyên không, cô vừa mới leo lên bờ sau kỳ thi tuyển công chức, bây giờ cô phải làm công việc khác, trong nhất thời khiến cô thật sự không biết mình nên làm gì.

Nghĩ đến những đau khổ và trả giá, những nỗ lực bản thân đã trải qua vì kỳ thi tuyển công chức, Liễu Nhất Nhất thở dài, cô cảm thấy mình thật uổng phí thời gian.

Gặp chuyện không dám quyết định thì hỏi bạn trên mạng, cô dứt khoát lên mạng tìm tòi và thấy câu hỏi đáp về việc “Việc gì phù hợp để đưa con cái theo” không hề ít.

“Quả thật, trực tiếp làm việc ở nhà trẻ hình như không tệ, đi làm mang con theo, tan làm thuận tiện đưa con về, thật ra không cần quá nhiều phương tiện, lại còn có hai ngày cuối tuần …”Đôi mắt của Liễu Nhất Nhất hơi sáng lên khi cô thấy một câu trả lời nào đấy trong đó, nhất là khi cô thấy bạn trên mạng còn nói rằng con cái của công nhân viên khi vào nhà trẻ thường đều có giá công nhân viên.

Từ nhỏ cô lớn lên ở trong cô nhi viện, có thể nói cô có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con rất phong phú, cô nghĩ có lẽ mình đi làm ở nhà trẻ không có vấn đề.

Khi cô đang nghĩ mình có thể trở thành giáo viên mẫu giáo thì cô nhìn thấy phía dưới câu trả lời rằng muốn làm giáo viên nhà trẻ cần có chứng chỉ năng lực giáo viên, lúc cô nuôi dạy trẻ cũng phải trải qua huấn luyện, nhưng để nói một cách tương đối, ngưỡng cửa đưa cô đến việc nuôi dạy trẻ sẽ thấp một chút.

“Thật ra hình như tôi có thể nộp đơn làm đầu bếp nhà trẻ.

” Bỗng nhiên Liễu Nhất Nhất nghĩ đến kỹ năng nấu nướng của chính mình.

Không phải cô khoe khoang, trước khi cô xuyên qua, có một ông chủ khách sạn đã đến cô nhi viện quyên tặng, sau khi thưởng thức qua tay nghề của cô, ông chủ đã mời cô đến khách sạn của mình làm đầu bếp, chẳng qua do cô chuyên tâm vào kỳ thi công chức kia nên từ chối.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play