"Món ăn khác tôi không rõ lắm, nhưng ít nhất món cánh gà kho cô ấy nấu quả thực ngon hơn của chú Triệu.

"Cô giáo Lữ nói xong, trên mặt cô giáo Vương lộ ra vẻ tiếc nuối: "Nếu sớm biết ngày hôm đó thử thức ăn tôi hẳn là cũng đi theo tham gia cuộc vui.

"Mùi thơm của cánh gà kho vẫn chưa biến mất, còn có mùi thơm của tỏi và trứng bay theo gió khiến người ta không thể tập trung vào công việc.

"Thơm quá, tôi không thể tập trung làm việc được, không thể làm nổi trong hoàn cảnh này dù chỉ một phút!"Cô giáo Vương là giáo viên mới vào làm được một năm, tính tình còn có chút sôi nổi, vừa nói xong liền trực tiếp buông xuống công việc trong tay.

“Muốn lười thì cứ nói đi, đừng bao biện.

” Cô giáo Lữ tuy nói đùa nhưng cũng không thúc giục cô ấy tiếp tục làm việc.

Thấy vậy, cô giáo Vương dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Liễu Húc chơi cùng với cậu bé chơi, chơi với cậu bé đến hai mươi phút sau, trông chờ thời gian ăn trưa cô ấy lập tức đứng dậy: “Đi Húc Húc, rửa tay đi, cô mang con đi tìm dì ăn cơm.

"Húc Húc nghe được thấy "Đi tìm dì", lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, đi theo cô giáo.

Cô giáo Lữ thấy trước kia trong ba cô giáo cậu bé rõ ràng mình là người thân cận nhất, bây giờ nghe tìm đi dì của mình liền cùng cô giáo Vương chạy đi, khẽ lắc đầu sau đó gọi cô giáo Hoàng cùng đi ăn cơm.

Phòng bếp.

Trước giờ chị Lý và những người khác không vội vàng ăn cơm, dù sao cũng coi là nhân viên trong phòng bếp, cho dù đói bụng cũng không phải là bọn họ.

Nhưng hôm nay đồ ăn vừa mới chuẩn bị xong, bọn họ không chờ đợi nữa liền bắt đầu lấy cơm, ngay cả việc đi ra ngoài kêu các giáo viên tới ăn cơm cũng không làm.

"Tiểu Liễu, tay nghề của cô thật là lợi hại, làm sao cô có thể làm món ăn nào ngon như vậy, có câu như thế nào nhỉ, quả thực sắc hương vị đều có.

"Sau khi chị Lý vừa nói xong, chồng chị ấy nói đùa: "Cái gì sắc hương vị đều có, gọi là sắc hương vị đều đủ!"Nhà bếp chia làm hai phần, phòng nấu và phòng ăn, hiện tại bọn họ đều ở trong phòng ăn.

Liễu Nhất Nhất mỗi khi làm thức ăn đã nhiều lần được họ khen ngợi, lúc này cũng chỉ có thể cười cười coi như đáp lại.

Lúc cô định đến lớp đón Húc Húc đi ăn cơm, quay đầu lại xuyên qua cửa kính phòng ăn liền thấy cậu bé được giáo viên mang tới.

“Được nha, chị Lý, sao các ngươi ăn cơm lại không nói với bọn tôi.

” Cô giáo Vương thấy bọn họ đang ăn cơm trong phòng ăn, không khỏi gọi vào trong.

Bình thường chị Lý dọn xong cơm chờ thật lâu không thấy giáo viên đến mới cố ý đi kêu người, hiện tại cũng không ngẩng đầu lên nói: “Bây giờ không phải là cô đến rồi sao, còn kêu làm gì nữa.

""Còn không phải bởi vì đồ ăn hôm nay quá thơm, cho nên mới khiến tôi theo mùi hương tới đây.

"Khi cô giáo Vương đang nói chuyện với chị ấy, Húc Húc nhìn thấy dì của mình, ngẩng đầu lên hướng phía cô kêu: "Dì!".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play