Dáng người của Lục Tân rất cao. Mà Hà Diệp cũng không hề thấp, cô cao tận 1,7 mét, vóc dáng mảnh mai, hai cánh tay vừa thon vừa dài.
Lục Tân nắm lấy hai bàn tay cô đang giấu sau lưng, sau đó lần lượt đặt chúng lên vai anh.
Trong không gian vừa tối tăm vừa khép kín ở lối ra vào, hơi thở của hai người họ dung hòa vào nhau, mà anh lại còn hành động như vậy nên Hà Diệp chỉ cảm thấy cánh tay mình như đã mềm nhũn ra: “Anh làm gì thế?”
Lục Tân đè bàn tay đang muốn rút lui của cô: “Ôm anh đi.”
Đầu óc Hà Diệp lập tức bùng nổ. Quả nhiên anh vẫn giống hệt trước đây, cái gì cũng dám nói ra, hơn nữa lại còn nói năng một cách ung dung và tự nhiên như vậy nữa cơ.
Lục Tân nhìn Hà Diệp, lẳng lặng trần thuật một sự thật: “Khi em không thích anh, em chưa bao giờ chủ động ôm anh cả.”
Dường như có ai đó vừa bất ngờ nhỏ một giọt mưa xuống trái tim nóng rực của Hà Diệp, mang lại cảm giác lành lạnh nhưng cũng hơi chua xót.
Năm đó cô có muốn ôm Lục Tân không? Mỗi lần họ gặp nhau, Hà Diệp đều ước gì mình có thể đề phòng sự cuồng nhiệt quá mức của anh cơ mà! Làm sao cô dám chủ động dù chỉ một chút được chứ?
Chia tay chưa được bao lâu, Hà Diệp đã bắt đầu cuộc sống đại học rồi. Cô tập trung vào việc học hành, giành chỗ tự học trong thư viện cùng với bạn bè chung phòng và luôn miệt mài phấn đấu cho mỗi kỳ thi.
Trong ký túc xá có bốn người nhưng Hà Diệp chính là người chăm chỉ nhất trong số họ. Trừ khi có nhu cầu mua quần áo và các sản phẩm chăm sóc da, cô sẽ không ra ngoài mua sắm một cách tùy tiện. Những người bạn khác ở chung ký túc xá được các chàng trai theo đuổi, sau đó tập trung vào một mối tình, còn cô thì...
Hà Diệp đã từng từ chối rất nhiều chàng trai. Nhưng mà mỗi khi được một anh chàng nào đó theo đuổi, Hà Diệp lại bất giác nhớ tới Lục Tân.
Không ai đẹp trai hơn Lục Tân, chẳng có ai sở hữu khí chất lạnh lùng và sạch sẽ hơn anh, và cũng không một ai theo đuổi Hà Diệp bằng cách chân phương và thuần khiết hơn Lục Tân cả.
Lúc Lục Tân hôn Hà Diệp, cô chỉ cảm thấy lạ lẫm mà thôi, sau đó lại chấp nhận việc này nếu không có rào cản nào. Còn đối với một vài chàng trai khác, chỉ cần nhìn môi của đối phương thì cô đã cảm thấy chán ngấy rồi…
Có lẽ đó chỉ là một mối tình ngắn ngủi như vậy thôi, thế mà Hà Diệp lại nhớ vô số chuyện nhỏ nhặt khi mình ở cạnh Lục Tân một cách hết sức rõ ràng. Anh làm cô thích mình nhưng cũng khiến cô kháng cự.
Nhưng những ký ức đó chỉ thi thoảng lóe lên mà thôi: Đó là khi màn đêm bao phủ, cô nghe các bạn cùng phòng bàn tán về chuyện tình cảm của họ; hay là lúc cô bắt gặp những cặp tình nhân khác trên đường đến phòng tự học một mình.
Nói chung, Hà Diệp không nhớ Lục Tân quá nhiều.
Vậy rốt cuộc đây được xem là loại tình cảm gì?
Hà Diệp không thể giải thích rõ ràng. Nhưng cô vẫn còn nhớ rõ: Vào ngày đầu tiên hai người gặp lại nhau trong năm trước, Lục Tân đã đưa cô về nhà sau bữa tiệc đón chào nhân viên mới với tư cách tổ trưởng, sau đó anh lại lái xe ra về ngay tắp lự chứ không hề lưu luyến chút nào. Trong khoảnh khắc đó, thực ra trong lòng cô đã cảm thấy hơi tủi thân và uất ức.
Rõ ràng trước đây Lục Tân đã đối xử với cô tốt đến vậy mà? Tại sao anh lại trở thành thế này? Sao anh lại lạnh nhạt với một người bạn cũ bình thường kiêm đồng nghiệp mới như vậy?
Hà Diệp là người đề nghị chia tay, còn Lục Tân là người bị đá. Vậy anh đã từng nhớ về cô bao nhiêu lần trong suốt sáu năm qua?
Hà Diệp vẫn còn nhớ sự cuồng nhiệt quá đỗi của anh. Vậy trong hồi ức của Lục Tân, có lẽ cô cũng là một người bạn gái cũ vô cùng lạnh lùng nhỉ?
Cánh tay gia tăng sức lực, Hà Diệp vòng tay qua cổ anh.
Tư thế này làm Hà Diệp dựa vào bả vai anh một cách tự nhiên. Hà Diệp nhắm mắt lại rồi khẽ nói: “Không có. Chẳng có lúc nào em không thích anh cả.”
Chỉ là cô thích anh không nhiều bằng anh thích cô nên Hà Diệp mới bị anh dọa sợ và bức bách tới mức muốn chia tay anh mà thôi. Do đó, Lục Tân mới nghĩ rằng Hà Diệp thực sự không thích anh chút nào.
“Ừm, cảm ơn em. Mức độ cặn bã trong năm đó của anh đã giảm đi nhiều rồi.”
Hà Diệp mỉm cười.
Lục Tân cúi đầu hôn lên khóe môi đang cong cong của cô.
Một nụ hôn cực kỳ nhẹ nhàng và dịu dàng, cho đến khi Hà Diệp mở miệng ra.
Lần này, Lục Tân không còn hỏi thêm bất cứ câu hỏi nào nữa. Anh giữ chặt lấy gáy cô rồi hôn sâu hơn một cách khẩn thiết và kiềm chế.
Lúc Lục Tân rời đi đã là mười một giờ.
Lúc đầu hai người còn ở tư thế đứng, sau đó lại biến thành Lục Tân ngồi trên chiếc ghế sô pha mà Hà Diệp dùng để thay giày rồi ôm cô vào lòng. Đến khi anh chuẩn bị rời đi, hai người họ lại đổi thành tư thế đứng.
Từ vị trí xương quai xanh của Hà Diệp trở lên, hầu như chẳng có chỗ nào không bị anh hôn nhiều lần, ngay cả mái tóc của cô cũng được anh nhẹ nhàng hôn một lượt.
Cả tay lẫn chân của Hà Diệp đều mềm nhũn ra, trái tim cũng trở nên mềm mại và mê muội vô cùng.
Cô tiếp tục dựa vào cửa ra vào một lúc, sau đó mới cầm điện thoại di động trên ghế sô pha rồi mò mẫm đi vào phòng ngủ chính trong bóng tối.
Bật đèn lên, Hà Diệp đứng trước bồn rửa mặt trong phòng tắm, trong gương là mái tóc rối bù và hai gò má ửng hồng của cô, còn đôi môi thì vừa đỏ mọng vừa tươi đẹp như bị sung huyết.
Hà Diệp thử ấn vào cánh môi dưới nhưng lại cảm thấy hơi khó chịu, không phải vì đau mà do cô quá nhạy cảm.
Hà Diệp rửa mặt sạch sẽ lần nữa rồi chui vào ổ chăn trong trạng thái mềm yếu.
Tổ trưởng: [Vui không?]
Hà Diệp giả vờ lơ mơ: [Em không vui khi nào?]
Tổ trưởng: [Sau khi anh đưa em về nhà và sắp sửa rời đi, hình như dáng vẻ lúc đóng cửa của em không vui cho lắm.]
Hà Diệp: [Không có mà.]
Tổ trưởng: [Thật à? Thế mà anh còn tưởng rằng em cũng không nỡ để anh đi.]
Hà Diệp nhìn chằm chằm vào chữ “cũng” kia.
Thêm một từ “cũng” khiến câu này có ý nghĩa hoàn toàn khác.
Cô bèn hỏi: [Nếu trông em có vẻ không vui thì anh sẽ không đến đây nữa hả?]
Tổ trưởng: [Đương nhiên rồi. Vất vả lắm chúng ta mới quay lại với nhau mà. Một người bạn trai như anh phải biết cách đoán ý em thông qua lời nói và sắc mặt chứ.]
Hà Diệp: [Mắt nhìn của anh vẫn chưa chuẩn lắm đâu. Em thực sự rất vui mà.]
Tổ trưởng: [Ừm, anh đã nhìn lầm rồi. Tối mai anh sẽ quan sát cẩn thận hơn.]
Hà Diệp: [... Anh về nhà chưa?]
Tổ trưởng: [Vẫn còn ở trong ga ra chỗ em ở.]
Hà Diệp: [Sao anh vẫn chưa đi vậy?]
Tổ trưởng: [Vì đã lâu không được mãn nguyện như thế này nên anh đang cảm thụ lại dư vị một lát.]
Hà Diệp: [... Tùy anh. Em ngủ đây.]
Tổ trưởng: [Chúc em ngủ ngon, nhớ thoa son dưỡng môi nhé.]
Đúng là Hà Diệp đã quên thoa son rồi!
Trong kỳ nghỉ hè năm đó, bởi vì lần nào Lục Tân cũng hôn quá lâu nên đôi môi của cô luôn bị rách da!
Hà Diệp đã hứa với ba mình từ sớm là cuối tuần này cô sẽ về nhà.
Hai vợ chồng họ chỉ có một người con gái là cô mà thôi. Ngay cả Ngô Lị cũng đã xem Hà Diệp như con gái ruột của mình rồi. Lý do cô trở lại thành phố An làm việc chính là để có thể dành nhiều thời gian hơn cho gia đình. Cô không thể nào vừa mới yêu đương đã lập tức thờ ơ người nhà được.
Lúc chập tối thứ sáu, ngoài trời mưa lất phất, Lục Tân lái xe từ cánh cổng phía nam của Hiểu Phong Nhã Cư vào bãi đậu xe dưới tầng hầm, sau đó trực tiếp đưa Hà Diệp đến dưới tòa nhà số 7.
Thấy anh định cởi dây an toàn, Hà Diệp vội vàng lên tiếng: “Bác trai và bác gái vẫn đang đợi anh cùng ăn cơm tối đấy. Anh mau về đi.”
Lục Tân nhìn cô, sau đó cũng không cố chấp nữa mà chỉ hỏi: “Lát nữa em muốn vào cửa hàng giúp việc à?”
Hà Diệp gật đầu, cảnh giác nói: “Anh không được đi đâu đấy.”
Lục Tân mỉm cười, tầm mắt rơi vào đôi môi hồng hào và mịn màng của cô.
Bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi ngang qua ga ra nên Hà Diệp không thích hôn nhau ở đây. Thế là cô vội vàng mở cửa xe rồi bước xuống, quay đầu vẫy tay với anh.
Lục Tân đành phải lái xe rời đi.
Sau khi chạy vài vòng trong ga ra, anh mới đỗ xe vào chỗ đậu xe của mình ở tòa nhà số 10.
Khóa xe xong xuôi, Lục Tân đẩy cửa xuống xe rồi đi vào thang máy để lên lầu tám một cách quen thuộc. Lúc đứng trước cánh cửa mở khóa bằng dấu vân tay, anh chợt nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện loáng thoáng.
Lục Tân vào nhà.
Lục Kỷ Bình đang nấu ăn trong nhà bếp, còn Lâm Vận thì đang đứng trong phòng ăn và nói chuyện với ông ấy. Khi nghe thấy tiếng mở cửa, bà ấy tình cờ nhìn về phía cửa ra vào.
Hai mẹ con nhìn nhau. Lục Tân vừa đổi giày vừa hỏi: “Hôm nay ba mẹ tan làm sớm vậy sao?”
Lâm Vận nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của con trai mình, sau đó đáp lời bằng một câu hỏi không hề liên quan: “Hết ế rồi à?”
Lục Tân: “... Thực sự rõ ràng đến vậy ạ?”
Lâm Vận: “Không rõ mới là lạ đấy. Khi thất tình, trên mặt con chẳng có một chút cảm xúc nào cả, cho dù đi làm hay về nhà đều không có gì khác biệt. Thế mà vừa có bạn gái một phát là sức sống thanh xuân đã quay trở lại ngay.”
Lục Tân nhìn về phía ba mình – người vừa bước ra từ nhà bếp để góp vui.
Lục Kỷ Bình vừa đánh giá con trai mình vừa gật gù: “Ừm, quả thực thay đổi rất rõ rệt.”
Lâm Vận bảo ông ấy quay lại trông nồi, sau đó hỏi con trai với biểu cảm cười như không cười: “Nếu đã có bạn gái rồi thì tại sao con không đi hẹn hò đi? Con cũng đâu giống kiểu người có thể từ bỏ buổi hẹn hò với bạn gái vì ba mẹ mình đâu?”
Lục Tân cũng chẳng buồn phản bác, trả lời rằng: “Bạn gái của con khá hiếu thuận.”
Lâm Vận: “…”
Rốt cuộc thằng nhóc này giống ai mà da mặt dày đến vậy nhỉ?
Khi thức ăn được bê lên bàn, Lục Kỷ Bình bèn tò mò hỏi: “Có phải vẫn là cô con gái của nhà ông Hà ở cửa hàng bán trái cây không?”
Lục Tân nhướng mắt: “Ba cũng từng tới đó mua đồ rồi ạ?”
Lục Kỷ Bình thản nhiên tiếp lời: “Ba không thường xuyên đến đó đâu, mỗi tuần tới một lần thôi. Nhưng dù sao cũng gặp lướt qua tới mức quen mặt rồi. Người ta và ba của Hướng Minh đã kết bạn WeChat từ thời cấp ba rồi đấy. Chung quy thì chúng ta cũng không thể nào không nhận ra người ta được.”
Lâm Vận nói mát: “Thật ra không nhận ra cũng chẳng sao cả. Biết đâu con trai của anh sẽ bị người ta đá lần thứ hai thì sao! Yêu đương rồi chia tay là chuyện hết sức bình thường như cơm bữa ấy mà.”
Lục Tân: “...”
Lục Kỷ Bình: “Tiểu Diệp đã nói chuyện với gia đình con bé chưa?”
Lục Tân: “... Cô ấy vừa mới tốt nghiệp thôi. Ba mẹ đừng nôn nóng, cứ tỏ vẻ không hay biết gì đi ạ. Trước đây hai người xử sự với bên nhà chú Hà thế nào thì sau này cứ tiếp tục duy trì như thế là được.”
Lâm Vận và chồng chạm mắt nhau.
Lục Tân: “...”
Anh cúi đầu ăn cơm và không nói thêm một lời nào nữa.
Cơm nước xong xuôi, Lục Tân bèn ngồi trên ghế sô pha để nói chuyện công việc riêng tư với ba mẹ. Đoạn, anh nhìn thời gian rồi gửi tin nhắn cho bạn gái: [Bây giờ em đang ở cửa hàng à?]
Tiểu Diệp Tử: [Đúng vậy.]
Lục Tân: [Mấy giờ em về? Anh sẽ đón em.]
Tiểu Diệp Tử: [Tám giờ rưỡi á. Nhưng trời mưa bất tiện lắm, anh đừng ra ngoài làm chi.]
Lục Tân: [Hẹn gặp lại em ở chỗ cũ.]
Trong cửa hàng bán trái cây, sau tám giờ tối sẽ không còn nhiều khách hàng cho lắm, vả lại hôm nay trời còn mưa nữa.
Hà Dũng: “Tiểu Diệp à, con mau trở về nghỉ ngơi đi. Vốn dĩ con cũng không cần tới đây mà.”
Hà Diệp: “Nếu con không tới đây thì hai người cũng đâu thể đóng cửa về sớm được. Thế thì con về nhà còn có ích lợi gì nữa?”
Ngô Lị vừa mỉm cười vừa lắng nghe trận đấu võ mồm của hai ba con họ, đồng thời kiểm tra phần cơm sầu riêng nặng 300 gram mà mình đã lấy ra để rã đông trước đó, cuối cùng mới đưa cho con gái: “Con ăn đi, toàn bộ mẻ sầu riêng này đều rất ngọt.”
Những người thích ăn sầu riêng sẽ cảm thấy hương vị của nó cực kỳ thơm ngon và đậm đà, còn những ai không thích thì có thể sẽ không chịu nổi.
Hà Diệp thuộc nhóm thích ăn sầu riêng. Chỉ có điều, vì nghĩ tới chuyện lát nữa mình còn phải gặp Lục Tân nên cô bèn đóng nắp hộp sầu riêng lại, vừa cúi đầu vừa nói: “Con sẽ mang nó về nhà ăn sau.”
Cả hai vợ chồng đều không hề cảm thấy có gì bất thường, bởi cho dù quầy thu ngân trong cửa hàng có ngăn nắp đến đâu thì chắc chắn nó cũng không sạch sẽ và thoải mái như ở nhà.
Nhân lúc hai người kia không chú ý, Hà Diệp bèn lặng lẽ gửi tin nhắn cho Lục Tân: [Em sắp về rồi. Anh đã đến chưa?]
Tổ trưởng: [Anh vừa đến.]
Hà Diệp lập tức xách túi nhựa đựng sầu riêng bằng một tay, còn tay kia cầm ô rồi bước ra khỏi cửa hàng bán trái cây.
Cơn mưa rả rích khiến nhiệt độ không khí thấp hơn vài độ so với mấy ngày trước. Mặt đường được nước mưa gột rửa, phản chiếu cái bóng ướt át của cửa hàng bên cạnh.
Hà Diệp bước xuyên qua màn mưa để rẽ sang cánh cổng phía đông. Chỉ cần một cái nhìn thoáng qua, cô đã tức thì trông thấy một bóng người cao gầy và thẳng tắp đang đứng dưới tán cây cách đó năm mươi mét. Anh đang cầm ô, khuôn mặt trở nên mơ hồ trong bóng đêm.
Hình ảnh này đã từng xuất hiện rất nhiều lần vào sáu năm trước, nhưng đây lại là lần đầu tiên diễn ra sau khi hai người họ tái hợp.
Hà Diệp bước nhanh tới đó. Khi cô đã ở bên cạnh Lục Tân, anh vẫn còn đứng bất động ở nơi đó như cũ.
Hà Diệp khó hiểu: “Đi thôi nào?”
Lục Tân liếc nhìn chiếc ô của cô: “Em cất nó đi.”
Hà Diệp: “...”
Cô bèn quay đầu lại quan sát, vì trời đang mưa nên trên đường chẳng có bóng người nào cả.
Hà Diệp bèn đứng dưới ô của bạn trai trước, sau đó mới cất ô của mình đi.
Thậm chí Lục Tân còn chuẩn bị túi đựng đồ đạc từ trước.
Để tiện cho việc cất đồ, Hà Diệp bèn đưa túi sầu riêng cho anh cầm trước.
Lục Tân: “Cho anh à?”
Hà Diệp cười: “Anh có thích ăn không? Nếu thích thì em sẽ cho anh.”
Lục Tân: “Anh không ăn nhiều lắm.”
Đôi mắt của Hà Diệp trở nên lấp lánh.
Tuy Lục Tân đã nói rằng mình sẽ đưa cô về nhà nhưng anh lại đưa Hà Diệp đến khu vui chơi trong khu chung cư ở phía bên kia. Dù sao thì ba mẹ và cửa hàng vẫn chưa đóng cửa sớm nên Hà Diệp cũng không hỏi anh định làm gì.
Trong khu vui chơi có một cái cầu trượt khổng lồ, không gian dưới cầu trượt chính cũng có thể làm nơi nô đùa và chơi trò chơi cho trẻ em.
Đương nhiên trong một ngày mưa như thế này sẽ chẳng có ai quan tâm đến khu vui chơi cả. Ngay cả ánh đèn đường cũng không thể chiếu sáng khu vực bên dưới cầu trượt vì bị cơn mưa làm nhòa.
Lục Tân và Hà Diệp bước vào trong.
Anh bảo Hà Diệp đặt đồ đạc trong tay xuống, còn mình vẫn cầm ô như trước.
Bí mật gấp bội khiến Hà Diệp vẫn còn cảm thấy căng thẳng. Cô sợ bị người khác bắt gặp: “Hay là… Hay là chúng ta cứ đi thang bộ thì hơn.”
Lục Tân nói một cách mập mờ: “Ở đó không được.”
Không được cái gì cơ? Anh chẳng chịu giải thích mà chỉ ngắm nhìn người bạn gái đã thở dốc: “Ôm anh đi.”
Vì đã ôm bạn trai mấy lần nên Hà Diệp bèn phối hợp bằng cách vòng tay qua cổ anh. Cô đang định nhắm mắt lại thì bỗng nở nụ cười, sau đó quay đầu đi rồi nói: “Em đã ăn một phần sầu riêng trong cửa hàng rồi.”
Lục Tân không nói gì mà chỉ cúi đầu ngửi khóe môi của cô.
Anh tựa như một con dã thú đang đánh hơi, xem thử con mồi nằm bên vệ đường của mình có còn sống hay không.
Khuôn mặt của Hà Diệp bị Lục Tân xoa nắn đến mức ngứa ngáy, trong lòng cũng ngứa ran.
“Anh không ngửi thấy gì cả. Cho anh nếm thử nhé.”
Lục Tân chạm vào môi cô.
Hà Diệp lại quay đầu sang chỗ khác: “Em thực sự đã ăn rồi mà, anh phải làm sao bây giờ?”
“Vậy thì anh sẽ hôn ở đây.”
Lục Tân đột nhiên hôn lên cổ cô, như thể cuối cùng, con thú hoang kia cũng đã nhìn thấu lớp ngụy trang của con mồi rồi cắn vào mạch máu của mục tiêu một cách quyết đoán.
Vì không hề chuẩn bị trước nên Hà Diệp hoảng hốt kêu lên.
Điều này càng khiến anh mãnh liệt hơn.
Mà cô cũng chẳng dám lên tiếng nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT