Đùa giỡn thì đùa giỡn nhưng trong giờ làm việc người nào người nấy đều rất chuyên nghiệp, ai ai cũng bận rộn với công việc của mình.

Sắp đến giờ nghỉ trưa, Lục Tân nhắn tin cho bạn gái: [Cùng nhau ăn trưa?]

Hà Diệp: [Anh đi chung với Giang Tự được đấy.]

Trước kia cô đều đến căng tin với Phùng Thu Vũ, cùng cô ấy xếp hàng lấy cơm, lúc ăn cơm cũng ngồi đối diện nhau.

Nhưng sau khi lấy thức ăn xong, Giang Tự sẽ luôn bưng khay đến ngồi bên cạnh Phùng Thu Vũ cho nên câu trả lời này của Hà Diệp cũng có nghĩa là đồng ý với lời mời của Lục Tân.

Tổ trưởng: [Hiểu rồi, hai người cứ đi trước đi, vài phút nữa rồi anh đi.]

Hà Diệp nở nụ cười, đợi Phùng Thu Vũ gọi mình, cô khóa màn hình máy tính, cầm lấy điện thoại di động rồi đi theo cô ấy.

Trình Duệ quay đầu, thấy Giang Tự và Lục Tân đều đang ngồi ở bàn làm việc, anh ấy chậc chậc: “Tổ trưởng, anh Tự và chị Vũ đã trải qua giai đoạn dính nhau nhất rồi, cậu mới theo đuổi được Hà Diệp, sao lại không nhanh đuổi theo đi?”

Lục Tân thản nhiên liếc mắt nhìn anh ấy một cái.

Vương Uy cười: “Trông tổ trưởng giống trẻ con thế hả? Chỉ có sinh viên yêu đương hẹn hò mới chú ý đến việc lúc nào cũng kè kè bên nhau như hình với bóng thôi.”

Vẻ mặt Trình Duệ thay đổi: “Xong rồi, có phải trước đây tổ trưởng từng kể lịch sử yêu đương của cậu ấy không nhỉ? Vậy chẳng phải là Hà Diệp cũng nghe thấy rồi sao?”

Anh Cường, trai thẳng siêu cấp: “Chắc không sao đâu nhỉ? Tổ trưởng đẹp trai như thế, cho dù thời đại học có hẹn hò yêu đương người này người khác cũng bình thường thôi mà, chỉ cần bây giờ thích Hà Diệp là được, ai mà chẳng có quá khứ chứ.”

Cung Hàng cười đầy ẩn ý: “Nếu Hà Diệp không để ý, vậy chân tướng chỉ có một mà thôi.”

Giang Tự liếc mắt nhìn tổ trưởng đối diện, nói tiếp: “Chân tướng chính là, Hà Diệp là cô bạn gái trước đây của tổ trưởng chúng ta.”

Lưu Phi đang uống nước lập tức phun ra.

Trong mắt Cung Hàng tràn đầy ai oán: “Tổ trưởng, anh chẳng phúc hậu gì cả, cho dù anh chỉ nhắc nhở chút xíu thôi thì tôi cũng chẳng đến nỗi mất hết mặt mũi như vậy lúc Hà Diệp mới đến.”

Lục Tân: “Có nhắc rồi.”

Cung Hàng: “Đúng, anh có nhìn tôi hai lần nhưng mà anh hoàn toàn có thể nhắc sớm một chút mà, nếu thế thì đã giúp tôi tránh được bao nhiêu là xấu hổ.”

Trình Duệ đứng lên, giơ tay ngắt lời hai người bọn họ: “Từ từ đã nào, tổ trưởng học đại học ở Bắc Kinh, Hà Diệp lại ở Thượng Hải, hai người… Chẳng lẽ hai người yêu nhau từ hồi cấp ba rồi hả?”

Luc Tân: “Yêu thầm, từng theo đuổi nhưng bị từ chối.”

Anh Cường: “Được, coi như tôi xem thường Hà Diệp rồi, với ngoại hình và điều kiện này của tổ trưởng mà cô ấy cũng có thể từ chối, nhất định có thể đạt được thành tựu lớn trong tương lai.”

Cung Hàng hoài nghi: “Nếu không thành công thì sao lại có thể tính là từng yêu đương được?”

Lục Tân: “Yêu đơn phương cũng là yêu mà.”

Trình Duệ: “Khoan, tổ trưởng, lúc Hà Diệp tham gia phỏng vấn, có phải cậu cố ý sắp xếp tôi đứng ra phỏng vấn không? Chẳng lẽ cậu sợ Hà Diệp xấu hổ chạy trốn khi nhìn thấy người phỏng vấn là đối tượng theo đuổi từng bị mình từ chối hả?”

Lục Tân không trả lời.

Anh Cường: “Thật là đáng sợ, theo đuổi một người bạn gái thôi mà dùng cả ba mươi sáu kế, vậy chẳng phải với EQ của tôi thì sẽ phải độc thân cả đời sao?”

Sau khi rời khỏi phòng làm việc, Hà Diệp cũng bị Phùng Thu Vũ hỏi han cả quãng đường, mãi cho đến lúc vào căng tin, khắp nơi đều là người, cô ấy mới tạm thời thay đổi đề tài.

Hai người chọn một quầy xếp hàng đợi lấy thức ăn.

Hà Diệp đang quan sát phía trước, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi cô: “Hà Diệp?”

Hà Diệp quay đầu lại, nhìn thấy trong số những người xếp hàng ở phía sau của hàng bên cạnh có một người đẹp tóc dài mặc một chiếc váy công sở màu trắng đang kinh ngạc nhìn cô.

Người đẹp để kiểu tóc dài gợn sóng buộc cao, đuôi tóc hờ hững rũ xuống một bên vai.

Chiếc váy cô ta đang mặc có kiểu dáng vừa phóng khoáng lại vừa thanh nhã, đai váy nơi eo được buộc thành một chiếc nơ xinh đẹp, làm cho khí chất tao nhã của cô ta tăng thêm vẻ linh động và hoạt bát.

Hà Diệp ngây ra một hồi lâu mới có thể liên hệ người đẹp trước mắt này với Trần Huyên, cô học sinh xuất sắc cùng lớp thời cấp ba.

Sau khi nhớ lại, Hà Diệp cũng vui mừng nở nụ cười: “Trần Huyên? Cậu cũng làm việc ở đây hả?”

Trần Huyên vừa bước lên phía trước hai bước theo sự di chuyển của hàng người vừa cười nói chuyện với cô: “Đúng vậy, vốn làm bên trụ sở chính nhưng mà cảm thấy bên này cũng có tiềm lực phát triển nên mới chuyển đến đây, cậu thì thế nào?”

Hà Diệp: “Tớ mới vào công ty một tháng trước thôi.”

Trần Huyên: “À, chẳng trách, khoảng thời gian gần đây tớ đi công tác nước ngoài suốt, nếu không chắc chắn đã gặp cậu từ sớm rồi. Cậu làm ở bộ phận nào thế?”

Hà Diệp: “Bộ phận kỹ thuật thuật toán, tổ vận hành và điều khiển.”

Vẻ mặt Trần Huyên trở nên kinh ngạc một lúc tương đối lâu, sau đó cô ta mới khôi phục lại nụ cười rạng rỡ vừa nãy: “Vận hành và điều khiển, có phải là tổ do Lục Tân dẫn không?”

Hà Diệp khẽ gật đầu, bởi vì có liên quan đến Lục Tân nên ánh mắt cô ít nhiều vẫn có vẻ mất tự nhiên.

Trần Huyên: “Khéo quá, ba người bạn cùng lớp chúng ta đều làm chung trong một công ty nhưng mà Lục Tân vẫn kiêu ngạo lạnh lùng y như thời cấp ba ấy, gặp mặt cũng không thèm chào hỏi gì cả nên tớ cũng chẳng dám bấu víu vào tình cảm bạn bè mà nhờ vả gì cậu ấy. Được rồi, lấy cơm trước đi, đợi lát nữa ăn chung nhé.”

Hà Diệp lại khẽ gật đầu, cũng sắp đến lượt cô rồi.

Phùng Thu Vũ vẫn đứng phía trước cô, nghe bọn họ nói chuyện hai câu rồi giả vờ như không có hứng thú nhìn sang chỗ khác. Chờ đến lúc hai người lấy cơm xong ra khỏi hàng trước, đứng ở bên ngoài đợi Trần Huyên, Phùng Thu Vũ mới nháy mắt với Hà Diệp, thì thầm: “Tổ trưởng kiêu ngạo lạnh lùng là thật còn chuyện người đẹp không dám bấu víu tình cảm thì chưa chắc đâu. Tôi nhìn thấy mấy lần rồi, đương nhiên, chưa chắc người ta có ý gì khác, dù sao đều là bạn bè cả mà.”

Hà Diệp khẽ mỉm cười, không biết nên nói gì cả.

Mặc kệ Trần Huyên chỉ đơn thuần xem Lục Tân là bạn cũ hay là có ý gì khác thì cũng đều là tự do của cô ta.

Phùng Thu Vũ cũng chỉ nhắc nhở phần nào với tư cách đồng nghiệp mà thôi.

Chờ Trần Huyên bưng khay đến, sau khi được Hà Diệp chính thức giới thiệu, Phùng Thu Vũ cũng nói nói cười cười tham gia cuộc trò chuyện xã giao của những người phụ nữ với nhau.

“Không thể không nói, Hà Diệp này, trông cậu chẳng khác gì với hồi còn học cấp ba cả.”

Hà Diệp và Trần Huyên ngồi đối diện nhau, cô ta cười nói.

Hà Diệp: “Tớ vẫn không giỏi xã giao như trước nhưng mà cậu thì khác, trông cậu xinh đẹp hơn trước kia nhiều.”

Trần Huyên vén vén tóc: “Biết trang điểm mà thôi, nếu cậu mà ăn diện rồi trang điểm vào không chừng còn thu hút nhiều ánh nhìn hơn cả tớ nữa đấy. Nếu cậu không biết thì để tớ chỉ cho.”

Hà Diệp: “Thôi đi, phiền phức lắm, dù sao phần lớn thời gian mỗi ngày cũng chỉ giao tiếp với máy tính và luận văn thôi mà.”

Phùng Thu Vũ đột nhiên hất hất cằm về phía cửa căng tin: “Bạn cùng lớp trước đây của hai người đến rồi kìa.”

Hà Diệp ngẩng đầu, Trần Huyên quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Lục Tân và mấy đồng nghiệp nam đang cùng nhau bước vào. Dường như ánh mắt anh chỉ lướt qua phía này một cách tình cờ nhưng Trình Duệ ở phía sau lại nở một nụ cười xán lạn, vẫy vẫy tay với mấy người bọn cô.

Trần Huyên dời tầm mắt đi, nói với Hà Diệp: “Thấy chưa, vẫn kiêu ngạo lạnh lùng như trước đúng không?”

Hà Diệp chỉ có thể gật gật đầu.

Tình hình bây giờ hơi là lạ, Hà Diệp vừa không tiện chủ động công khai mối quan hệ của cô và Lục Tân, lại vừa không tiện xem Lục Tân chỉ là một người bạn bình thường để hùa theo lời bình luận tràn đầy đùa giỡn này của Trần Huyên, do đó cô chỉ có thể cúi đầu ăn cơm, ăn vô cùng nghiêm túc, cũng vô cùng ngon lành.

Nhưng như thế lại phù hợp với sự hiểu biết của Trần Huyên về cô. Cô bạn cùng lớp Hà Diệp này, ngoại trừ có thể nói cười vài câu với người bạn cùng bàn là Chu Tình ra thì phần lớn thời gian đều như một cái máy học tập, ngoài đọc sách ra thì chỉ có làm bài. Điều khiến người ta có ấn tượng sâu sắc nhất chính là da mặt của Hà Diệp tương đối mỏng, lúc bị giáo viên gọi dậy trả lời câu hỏi mặt cô luôn luôn ửng hồng, giọng nói cũng nhẹ nhàng mềm mại.

Nói ra thì Trần Huyên cũng chẳng ghét bỏ gì Hà Diệp cả, thậm chí còn có cảm tình với cô nữa, giống như nhìn thấy một chú thỏ con đáng yêu, hoàn toàn chỉ có cảm giác thưởng thức mà thôi.

Nhưng mà bởi vì chỗ ngồi của Hà Diệp quá gần Lục Tân mà tên Châu Hướng Minh kia lại thường xuyên tỏ ra thân thiết với Hà Diệp như người nhà, do đó Hà Diệp đã khơi dậy cảm giác khủng hoảng trong lòng Trần Huyên.

Nếu dáng vẻ của Hà Diệp bình thường hơn thì có lẽ Trần Huyên cũng không thèm để cô vào mắt, bởi vì kiểu người tựa con cưng của trời như Lục Tân sẽ không có khả năng động lòng với một cô nàng mọt sách bình thường hướng nội.

Đã sáu năm trôi qua kể từ khi bọn họ tốt nghiệp cấp ba, Trần Huyên cũng đã sắp quên đi người tên Hà Diệp này, không ngờ rằng cô lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn gia nhập tổ của Lục Tân.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ khiến Trần Huyên cảm thấy rằng, chắc chắn giữa Hà Diệp và Lục Tân có gì đó, hoặc có lẽ bây giờ còn chưa có nhưng nếu thời gian dần dà trôi qua thì không chắc.

Cô ta không thèm đếm xỉa đến việc ăn cơm, chờ Hà Diệp chăm chú ăn xong một miếng gà kho rồi nhả xương ra, Trần Huyên mới tìm được cơ hội mở miệng, cười nói: “Đồng nghiệp nam ở bộ phận kỹ thuật thuật toán nhiều như vậy, cậu lại xinh đẹp thế này, chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi đúng không, hay là cậu đã có bạn trai rồi?”

Hà Diệp: “…”

Phùng Thu Vũ giải vây cho cô, chỉ vào đám người Lục Tân đã lấy cơm xong đang đi về phía bên này, nói: “Người đẹp Hà Diệp quả thật là đã thoát ế rồi, bạn trai cô ấy là một trong mấy người kia, xem cô có thể đoán được là ai hay không nào.”

Trái tim Trần Huyên như hẫng mất một nhịp, nhìn về phía đám người Lục Tân.

Những người có thể gia nhập bộ phận kỹ thuật thuật toán của Lam Hải đều là những nhân vật ưu tú trong lĩnh vực IT, tiền lương cũng rất cao, nếu chỉ xét về ngoại hình thì Lục Tân, Giang Tự, Cung Hàng, Trình Duệ, Tống Thừa Châu đều có khả năng.

Bên phía mấy đồng nghiệp nam, Cung Hàng đi sau Lục Tân, nói thầm với vẻ vui sướng khi người gặp họa: “Đây có được xem là Tu La tràng* không nhỉ?”

*Tu La tràng: là một từ ngữ từ Phật giáo, thường dùng để mô tả một chiến trường bi thảm

Ai nói đàn ông không thích buôn dưa lê bán dưa cà? Ít nhất nhóm đồng nghiệp nam của tổ vận hành và điều khiển người nào người nấy đều thích buôn dưa. Từ sau khi Trình Duệ, Cung Hàng và cả anh Cường liên tiếp nhìn thấy Trần Huyên chủ động tiếp cận Lục Tân, cả tổ vận hành và điều khiển, thậm chí cả bộ phận kỹ thuật thuật toán đều cùng chung nhận thức rằng người đẹp của phòng tiếp thị có ý với tổ trưởng nhà mình.

Ngồi bàn khác thì lại giống như anh không muốn thừa nhận quan hệ với Hà Diệp trước mặt Trần Huyên còn nếu ngồi cũng bàn thì cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh Trần Huyên, bởi vì Phùng Thu Vũ đã ngồi bên cạnh Hà Diệp rồi.

Trình Duệ: “Quá khó rồi, tổ trưởng, quá khó rồi.”

Ngoài Giang Tự ra, mấy đồng nghiệp không liên quan đã tìm một chiếc bàn khác rồi ngồi xuống, yên lặng ăn dưa xem kịch.

Mấy chục giây sau, Giang Tự tiên phong ngồi xuống bàn bên cạnh bàn của mấy người Hà Diệp.

Lục Tân nhìn về phía Phùng Thu Vũ.

Phùng Thu Vũ ngầm hiểu, cầm đũa lên bưng khay đến ngồi đối diện Giang Tự rồi quay đầu trêu chọc Hà Diệp: “Không phải tôi muốn vứt bỏ cô đâu nhé, là tổ trưởng đang dùng ánh mắt ra lệnh cho tôi nhường chỗ cho anh ấy.”

Hà Diệp rũ mắt, trong tay vẫn đang cầm đũa, đáy mắt ẩn giấu ý cười.

Lục Tân tự nhiên ngồi xuống bên cạnh bạn gái mình, nhìn về phía Trần Huyên đang ngồi đối diện, gật đầu, xem như là đã chào hỏi.

Trần Huyên tỏ vẻ kinh ngạc với nụ cười trên môi, đó là biểu hiện thông thường của một người bạn đột nhiên phát hiện ra chuyện tình cảm của hai người bạn khác: “Không phải chứ, vậy mà hai người các cậu lại ở bên nhau?”

Hà Diệp vốn đã được chứng nhận là không thích xã giao nên chỉ chăm chú ăn cơm, giao chuyện xã giao lại cho bạn trai ở bên cạnh.

Phùng Thu Vũ và Giang Tự ở bàn bên cạnh trao đổi ánh mắt với nhau, không ai đụng đũa cả, dựng thẳng lỗ tai lên chờ đợi phản ứng của tổ trưởng.

Lục Tân nở một nụ cười: “Tôi tưởng lúc đó tất cả mọi người đều có thể nhận ra chuyện tôi yêu thầm Hà Diệp rồi chứ.”

Trần Huyên nói ra nghi ngờ từ tận đáy lòng: “Các cậu cũng có nói đâu, ai mà có thể nhận ra cậu có ý với Hà Diệp được chứ?”

Lục Tân nhớ lại một lát rồi nói: “Ngày đầu tiên khai giảng, lúc Hà Diệp lên bục tự giới thiệu, Châu Hướng Minh đã cố ý hắng giọng một cái.”

Trần Huyên: “…”

Lục Tân: “Vả lại hôm đại hội thể dục thể thao có một bức ảnh chụp chung của tôi và Hà Diệp, có người trong lớp đã nhìn thấy.”

Trần Huyên: “Phải, là Tương Linh Linh, cậu ấy nói cậu đang nhìn Hà Diệp nhưng mà khi cậu ấy hỏi Hà Diệp thì Hà Diệp cũng chỉ nói là hiệu quả chụp hình thôi.”

Lục Tân nhìn về phía Hà Diệp ở bên cạnh, giọng nói trở nên trầm thấp, hơn nữa còn mang theo cảm giác dịu dàng khiến trái tim người ta ngứa ngáy: “Nếu cô ấy có thể nhận ra thì đã không phải là yêu thầm rồi.”

Anh chưa bao giờ muốn nói cho cô biết chuyện mình yêu thầm cô trong một năm cô tập trung vào việc học kia.

Nhưng sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh vào đại học, cô cũng đã trưởng thành, lúc đó anh không còn muốn để cô chạy thoát nữa.

Cho dù sau đó có chia tay thì ít nhất vào kỳ nghỉ hè năm mười tám tuổi, Hà Diệp đã ngoan ngoãn mềm mại để cho anh hôn cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play