Lấy thứ đi uy hiếp người khác, lợi dụng chuyển thành "tình thú" gì đó, trong lúc nhất thời Bùi Minh Tiêu không biết phải trả lời cái người đỏ mặt đứng trước mình làm sao.

Nhưng mà chuyện này không thể quá thường xuyên, nhiều quá sẽ ảnh hưởng đến sức khẻo, dù sao cũng phải cách vài ngày. Vì vậy hắn vỗ vỗ lên đầu Khương Hựu, thấp giọng nói, "Bây giờ rất khó chịu?"

Khương Hựu không có phản ứng cơ thể, chẳng qua chỉ rục rịch trong lòng thôi, thành thật nói, "Không có."

"Vậy hôm nay khoan đã, không tốt với thân thể." Bùi Minh Tiêu nói, "Ngoan."

Giọng của Bùi Minh Tiêu vốn trầm, cái từ "ngoan" này còn mang theo mấy phần dỗ, lỗ tai Khương Hựu mềm ra, sau đó là tim, mềm nhũn hết.

"... Ừ, vậy em nghe anh, chờ mấy bữa nữa."

Cầu hoan bất thành, nhưng được người ta dỗ dành, Khương Hựu vẫn rất vui vẻ, vừa hát vừa nhảy về sô pha chơi game với Khương Trạm Du.

Chờ chơi được vài ván, bên Khương Trạm Du có việc bận, tự chơi không mấy vui vẻ, Khương Hựu liền cất điện thoại đi, chuẩn bị về phòng xem phim rồi vẽ vời một chút.

Lúc đi ngang qua phòng Bùi Minh Tiêu, hắn phát hiện đối phương không đóng cửa, cửa phòng thay đồ cũng không đóng, chủ nhân của căn phòng đang đứng loay hoay làm cái gì đó.

Khương Hựu tò mò nhìn vào trong, cảm nhận được ánh mắt của đối phương, Bùi Minh Tiêu nói, "Vào đi."

Khương Hựu theo lời bước vào, hắn mau chóng nhìn thấy chiếc kẹp áo của mình đang đặt trên kệ trang sức.

Đồ trang sức của Bùi Minh Tiêu không nhiều, nhưng gần như là xuất phát từ những người thợ chắc tay nhất của các hãng xa xỉ phẩm, thậm chí có mấy món đã không sản xuất nữa, một món cũng phải chín chữ số.

Món trang sức của hắn đặt bên cạnh, trông không khác gì gà rừng đứng kế phượng hoàng cả, Khương Hựu không muốn nhìn, "Sao anh lại để ở đây?"

"Dễ tìm." Bùi Minh Tiêu giải thích, "Có chuyện cần xài thì dễ lấy."

Khương Hựu nói, "Cũng không phải món quý giá gì, bình thường mang chơi cũng được, không cần để ý đâu."

Bùi Minh Tiêu suy nghĩ chốc lát, "Em hy vọng anh mang thường xuyên?"

Khương Hựu: "Hy vọng... không cần phải lúc nào cũng mang, chỉ là em cảm thấy đặt chung chỗ với mấy món kia không... khớp lắm."

Vòng tới vòng lui, Khương Hựu rốt cuộc cũng không thể miêu tả vấn đề rõ ràng, đành nhụt chí dựa vào tủ quần áo, "Cứ để vậy đi."

Nhưng mà hắn trước đây chưa từng so sánh tác phẩm của mình với những món trang sức xa xỉ khác, bây giờ nhìn lại, dưới ánh đèn vàng ấm áp, bọn chúng như có cảm giác hài hòa rất kì lạ. Trừ vật liệu với công nghệ ra, mức chênh lệch cũng không tính là quá lớn.

Tâm tư hắn rục rịch một cái, hỏi, "Tiêu ca, ban đầu anh về nước sáng lập ra Silver, anh đã làm gì?"

"Thành lập hội nhóm, nghiên cứu thị trường, đến bộ phận giám sát nộp hồ sơ, tìm hạng mục dễ nhận diện nhất." Bùi Minh Tiêu dừng một chút, "Nhưng mà phần lớn quyết định là do cách chọn nghề cùng may mắn, có thể không có giá trị tham khảo."

Đúng là công thương và tài chính là hai khái niệm khác nhau, Khương Hựu nhíu mày.

Bùi Minh Tiêu: "Em muốn tạo ra một brand cho riêng mình?"

Suy nghĩ quanh quẩn trong đầu bị chỉ điểm, Khương Hựu đúng là rất kinh ngạc, suy nghĩ về ánh mắt đối phương có gay gắt không, lại thở phào nhẹ nhõm, gật đầu một cái, "Cũng có suy nghĩ đó."

Bùi Minh Tiêu nói, "Khi chúng ta ước tính tài sản của một thương hiệu, sẽ phân tích từ bốn thứ, mức độ phân chia danh tiếng, mức nhận biết, hình ảnh của thương hiệu và mức trung thành, em có thể bắt đầu tứ bốn thứ này tìm hiểu thử."

Lời này như là một lời nhắc nhở, nhưng không có bất kì nội dung gì đáng kể.

Thật ra thì nếu Bùi Minh Tiêu muốn giúp Khương Hựu, lấy đại một công ty con mới mua gần đây đem ra đổi tên là xong, nhưng vậy thì không có lợi cho sự phát triển mở rộng, tính con đường xa quan trọng hơn là thành công.

"Bốn thứ..."

Khương Hựu như có điều suy nghĩ gật đầu, trước khi đi không quên hôn một cái, "Cám ơn Tiêu ca, em về sẽ suy nghĩ thật kỹ."

Mấy ngày tiếp theo, một mặt suy nghĩ về bốn thứ Bùi Minh Tiêu nói, một mặt nghĩ đủ mọi cách tiếp xúc với Khương lão gia, Khương Hựu dần quên cái gọi là "bị phạt".

Hắn rất biết làm người lớn thích mình, có thể nhìn ra điều đó từ Ngụy Hoa Viễn. Khương lão gia càng là quan hệ máu mủ hơn, không mất bao lâu, hai người tự nhiên hơn trước rất nhiều, cuối cùng cũng trông giống ông ngoại và cháu ngoại rồi.

Chủ yếu cũng là vì Khương Hựu đã không còn ai làm chỗ dựa, khẳng định sẽ không lấy được quyền kiểm soát Đông Huy, cho nên Khương lão gia không mảy may nghi ngờ mục đích Khương Hựu đến gần mình, chỉ coi là trước kia không nói chuyện sâu, không biết thế giới nội tâm của đứa cháu.

Bây giờ hiểu rồi, cảm thấy đứa cháu ngoại rất đáng yêu.

Chỉ là mẹ của nó lúc còn trẻ không nghe lời, bỏ trốn theo trai, làm cho Khương gia có một khoảng thời gian trở thành chủ đề cho nhà giàu bàn tán lúc trà chiều. Đối với "kết quả" ngoài dự đoán Khương Hựu này, trong lòng Khương Ngọc Nghiễm giống có tảng đá, từ đầu đến cuối không thể nào thích thật tâm thật dạ.

Trưa hôm nay Khương Trạm Du ăn cơm ở ngoài, Khương Hựu ngồi trong góc phòng ăn, đợi chừng nửa tiếng, thấy Khương lão gia đi vào mới đứng dậy lấy cơm.

Thấy bóng lưng của cháu ngoại, lại nhìn không còn bao nhiêu đồ ăn, Khương Ngọc Nghiễm bảo trợ lý, "Đi gọi Tiểu Hựu qua ăn cơm với ta."

Chủ tịch có phòng ăn và chuyên gia dinh dưỡng riêng, cho dù là lúc nào thì cơm cũng sẽ nóng. Nhận được tin tức, Khương Hựu đi theo trợ lý Đổng vào phòng ăn nhỏ, mắt to mắt nhỏ nhìn tới nhìn lui.

"Lần đầu tiên tới đây đi." Khương Ngọc Nghiễm nói, "Đừng lo nhìn thế, ngồi đi."

"Dạ." Khương Hựu ngồi xuống, "Ông ngoại, sao giờ ông mới ăn cơm?"

Khương Ngọc Nghiễm: "Trưa ta có thói quen ăn trễ, còn con, chẳng phải 11 giờ đã nghỉ trưa rồi sao?"

Sắc mặt Khương Hựu uể oải, "Buổi sáng dậy có chút không khỏe, vốn là tính không ăn cơm, sau đó nghĩ không ăn cơm thì không uống thuốc được, con đành phải xuống ăn."

Nghe vậy, Khương Ngọc Nghiễm cẩn thận quan sát một chút, mới phát hiện gò má của cháu mình hơi ửng đỏ, môi trắng bệch, trông thì là bị sốt rồi.

Nếu là đứa trẻ bình thường, thấy mình bị sốt một là đi bệnh viện, hoặc là xin về sớm để nghỉ ngơi, nhờ người nhà chăm sóc.

Mà đứa cháu ngoại này hiển nhiên không có ai chăm chỉ có thể tự tìm thuốc uống, mà còn ăn cơm nguội nữa.

Hiểu chuyện đến mức không tưởng tượng nổi.

Khương Ngọc Nghiễm có chút không đành lòng, "Có nặng không, để ta bảo A Hằng đưa con đi bệnh viện."

A Hằng là trợ lý của Khương Ngọc Nghiễm, Khương Hựu trợn to mắt, sững sốt mấy giây mới nói, "Không cần đâu ngoại, sốt nhẹ thôi không có gì đáng quan ngại, con uống thuốc xong nghỉ ngơi là khỏe à, cám ơn ông ngoại."

Khương Ngọc Nghiễm bị phản ứng của đối phương làm cau mày --- Lúc trước không chú ý nhiều đến cháu ngoại, mới làm cháu ngoại có phản ứng thụ sủng nhược kinh này.

"Được rồi, uống thuốc xong nhớ để ý, không được thì phải tới bệnh viện."

Khương Hựu khôn khéo nói, "Con biết rồi, ông cứ yên tâm!"

Lúc này chuyên gia dinh dưỡng mang thức ăn lên, hai ông cháu bắt đầu ăn cơm.

Bởi vì "bị sốt", sắc mặt Khương Hựu vẫn luôn uể oải, không giống bình thường thích tìm chủ đề nói chuyện với Khương Ngọc Nghiễm, giống như một đóa hoa héo úa.

Lúc đang ngồi ăn, Khương Chấn Ninh cùng mẹ đi ngang qua, chắc là vừa ăn cơm xong. Khương Hựu nhìn chằm chằm bọn họ rất lâu.

Mẹ cụa Khương Chấn Ninh là một trong những cổ đông lớn nhất của Đông Huy, bởi vì sức khỏe không tốt nên không thường tham gia chuyện kinh doanh quyết sách của công ty, nhưng hết sức chú trọng giáo dục con, thường xuyên đến công ty giúp đỡ Khương Chấn Ninh.

1

Thấy sự hâm mộ muốn tràn ra khỏi hốc mắt của cháu ngoại, Khương Ngọc Nghiễm càng nhíu chặt mày hơn.

Cơm nước xong, hai người cùng vào thang máy, Khương Hựu cầm chiếc áo khoác bông nhìn rõ ràng là không phù hợp với mùa này. Khương lão gia cho là bị sốt nên lạnh, không hỏi tới công dụng của áo khoác.

Chỉ có Khương Hựu biết, gương mặt đỏ ửng của hắn là do khoác cái áo bông này nửa tiếng. Còn cái môi khô queo trắng bệch, là do không uống nước cũng không mở máy tạo ẩm.

Không tái nhợt, không khô mới là lạ.

Kết hợp với nhau, trông rất giống là đang sốt.

Đến tầng của mình, Khương Hựu lên tiếng chào hỏi đi ra trước. Đi được vài bước thì nhìn thấy Khương Chấn Ninh đang đứng nói chuyện với mẹ trong góc.

Khương Hựu lễ phép gật đầu chào bà, bà mỉm cười chào lại, chuyển hướng nói chuyện tiếp với Khương Chấn Ninh, "Buổi chiều làm việc cho tốt, nhớ bỏ chút thời gian ăn trái cây. Hôm nay mẹ có mang thanh long với chuối cho con, rất tốt cho sức khỏe."

Khương Hựu không khỏi thả chậm bước chân, lần này thật sự có chút hâm mộ.

Chỉ có phản ứng của Khương Chấn Ninh thì không mấy hào hứng, nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng, có thể cảm giác, hắn có vẻ cũng không vui.

Chờ trở về chỗ ngồi rồi, lại trùm áo thêm hai mươi phút, Khương Hựu lấy bình thủy đựng canh trong túi ra, chuẩn bị đem qua cho Khương Ngọc Nghiễm.

Hệ tiêu hóa của người lớn thường hoạt động không tốt lắm, súp táo gai sẽ giúp dễ tiêu hóa. Đối với cách đưa canh này, bạn học Dữu tử dùng một trăm lần hiệu quả một trăm lần, trên thế giới này, không ai có thể cưỡng lại cậu bé xinh xắn nấu canh cho mình cả.

Trên hành lang im ắng, đoán chừng mẹ Khương Chấn Ninh đã về rồi. Lúc đi ngang qua nhà vệ sinh, Khương Hựu nghe thấy tiếng hát ngâm nga, theo bản năng liếc vào trong.

- -- Khương Chấn Ninh mới đi vệ sinh xong, đang vừa rửa tay vừa rầm rì hát. Hát được nửa bài thì không nhịn được làm hai vũ điệu múa. Tuy không phải biên độ lớn, nhưng có thể nhìn ra có nền tảng sẵn.

Trong đầu Khương Hựu mơ hồ hiện ra một suy đoán, lên tiếng hỏi, "Cậu hát bài <Không định nghĩa> của Trình Hề?"

Khương Chấn Ninh vừa rửa tay xong đi ra ngoài, nghe thế giật mình, "Ừ."

Khương Hựu hỏi tiếp, "Cậu thích Trình Hề sao? Tôi có quen nè, nếu như cậu thích tôi có thể xin chữ ký giúp cho."

"Thật ư? Anh quen Trình Hề?" Trong mắt Khương Chấn Ninh liền lóe lên ánh sáng bình thường không nhìn thấy trong đôi mắt của học bá ngoan ngoãn.

Qua hai giây, ánh sáng đó liền tắt ngúm, "Không cần đâu... Cám ơn anh."

Khương Hựu không để ý tới câu "Không cần", lấy điện thoại cho đối phương xem ảnh chụp chung của mình với Trình Hề, "Nhìn nè, lúc trước cả hai mới quay chung một chương trình. Nếu như chỉ là chữ ký, tôi tin chắc là anh ấy sẽ không từ chối, cậu chờ vài ngày nha."

"Tôi... Cám ơn." Khương Chấn Ninh do dự gật đầu. Bằng trực giác, Khương Hựu cảm thấy sự do dự này không đến từ sự nghi ngờ là có lấy được không, mà là kiêng dè điều gì khác.

Bây giờ cả hai mới nói chuyện lần đầu, không tiện hỏi quá sâu, Khương Hựu hào sảng cười cười, mang ý "cứ để anh lo". Đôi mắt cong cong, môi cười trông vô cùng có lòng tốt.

Thành công cài đặt được mối quan hệ với Khương Chấn Ninh, Khương Hựu tiếp tục cuộc hành trình của mình.

Tầng chót yên tĩnh hơn nhiều so với các tầng dưới, hắn không tìm thấy trợ lý Đổng, liền đi thẳng tới phòng làm việc của Khương lão gia, nhẹ nhàng gõ lên cửa.

Nhưng mà bên trong không có ai trả lời. Theo lý mà nói bây giờ còn đang nghỉ trưa, hơn nữa Khương lão gia mới về phòng không lâu, chắc chắn chưa đi nhanh như vậy.

Khương Hựu dùng sức gõ hai cái, vẫn không có ai trả lời, liền thử đẩy cửa vào.

"Két ---"

Cửa mở ra.

Nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Khương Hựu run tay, thiếu chút nữa không giữ được bình thủy.

- -- Trước mắt, người vừa mới ăn cơm với hắn đang nằm dưới đất, ngón tay cào vào khe hở sàn nhà, giọng nói không rõ ràng, "Mau... đỡ ta dậy... Cứu..."

+

"Ông ngoại!"

Khương Hựu hít sâu, vội vàng vọt tới.

Trước khi ngất đi, Khương Ngọc Nghiễm nhìn thấy gương mặt của cháu ngoại thiếu chút nữa là bật khóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play