Chuyển ngữ: Phương Tử Bối
*
Sáng hôm sau, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua tấm rèm chưa kéo kín chiếu sáng không gian nhỏ bé tối tăm của phòng ký túc.
Hai chàng trai đang ngủ trên chiếc giường đơn không mấy rộng rãi, người có vóc người cao lớn ôm người còn lại trong lòng với dáng vẻ cực kỳ chiếm hữu, tay phải của hắn đặt trên eo đối phương, cơ thể hai người dán sát vào nhau, tư thế vô cũng thân mật.
Kỳ Ngôn áp mặt vào chiếc gối mềm mại, chỉ để lộ nửa giương mặt. Đường nét rõ ràng, làn da trắng nõn, mái tóc hơi rối càng làm cậu thêm phần ngoan ngoãn. Lúc này hàng mi cậu khẽ rung, tựa hồ cảm nhận được ánh nắng, cậu quay đầu nép vào lồng ngực người trước mặt muốn tránh đi.
Phó Từ cũng vô cùng phối hợp ôm lấy eo Kỳ Ngôn kéo người vào lòng, còn xoa xoa đầu cậu dỗ dành, ý bảo cậu tiếp tục ngủ.
Bên cạnh giường, hai người thức xuyên đêm vừa quay về thấy cảnh này ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không biết nên làm gì.
Lưu Liễu dẫu môi ra hiệu với Tống Dương, nhỏ giọng nói: "Làm sao đây? Chúng ta còn mang bữa sáng về cho họ, bây giờ không ăn sẽ nguội mất. Nhưng cái nết lúc mới ngủ dậy của anh Phó đáng sợ lắm..."
Có lần phòng bên cạnh mới sáng sớm đã làm gì đó rầm rầm, nhắc nhở cũng không được khiến Phó Từ vẫn chưa ngủ đủ tức điên, ném chăn đi thẳng sang bên đó, hắn và Tống Dương chỉ kịp nghe một tiếng kêu thảm thiết.
Từ đó phòng bên cạnh dù sáng hay tối đều im như thóc, thậm chí lúc nhìn thấy Phó Từ còn cung kính chào một tiếng, anh Phó.
Tống Dương nhìn hai người đang ôm nhau ngủ, lại liếc qua thời gian, cậu không dè dặt như Lưu Liễu, gọi thẳng "Anh Phó, dậy thôi, lát nữa chúng ta còn có tiết."
Phó Từ không phản ứng với câu nói của cậu nhưng Kỳ Ngôn bên cạnh lại tỉnh trước.
Kỳ Ngôn chỉ cảm thấy bản thân bị khóa chặt, chân tay đều như bị người ta trói lại. Hơi thở của Phó Từ phả vào tai cậu mang đến một trận ngứa ngáy.
Cậu xoay người muốn trốn nhưng lại vô tình đối diện với hai đôi mắt đang mở to bên giường.
Cả ba nhất thời rơi vào im lặng.
Kỳ Ngôn muốn giải thích, nhưng đôi tay người kia đột nhiên đánh gãy suy nghĩ của cậu, cằm hắn gác trên đầu cậu cọ cọ, bên tai là giọng nói khàn khàn lúc vừa mới tỉnh, "Ngủ thêm chút nữa..."
"Không được." Kỳ Ngôn đưa tay đẩy đầu hắn ra, "Phó Từ, dậy đi! Sáng nay cậu có tiết."
Nói xong cậu khó nhọc ngồi dậy. Tay Phó Từ đặt ở eo vẫn tiếc nuối không chịu buông, thậm chí còn nhân lúc vạt áo cậu bị nhấc lên thò vào trong. Ngón tay chạm vào vòng eo nhạy cảm, mà trong thời điểm sáng sớm này xúc giác con người càng trở nên nhạy bén.
Kỳ Ngôn sững người nhìn xuống dưới một cái, cũng may quần áo cậu rộng rãi. Kỳ Ngôn nhấc người lôi tay Phó Từ ra, ở góc độ này Lưu Liễu bọn họ có lẽ không nhìn thấy được gì.
Cậu muốn không tiếng động mà đẩy Phó Từ, nhưng đối phương lại phát giác được hành động của cậu, cánh tay đặt ở eo siết chặt khiến Kỳ Ngôn suýt nữa lại bị hắn kéo xuống giường.
Giây tiếp theo, chỉ nghe thấy một âm thanh giòn giã vang lên.
Bép.
Kỳ Ngôn đánh mạnh vào tay Phó Từ, "Buông ra."
Sáng sớm chiếm tiện nghi của người ta đến nghiện rồi à?
Hai người bên giường nghe thấy âm thanh này đều giật mình, theo bản năng rời xa chiến trường.
Phó Từ bị gọi dậy một cách thô bạo thế kia, không cáu mới lạ.
Quả nhiên, Phó Từ đang trong giấc mộng ngay lập tức tỉnh dậy, bực dọc cau màu, giọng nói không còn ôn hòa như trước mà mang theo tia giận dữ, "Mẹ nó ai mới sáng sớm đã đánh tôi?"
Lúc Phó Từ không cười thật sự rất dọa người, mày kiếm hạ xuống, khí thế ác liệt cùng với biểu cảm như muốn ăn tươi nuốt sống người khác khiến người ta không khỏi muốn lùi xa.
Hắn xoa xoa bàn tay muốn tìm người tính sổ nhưng lại bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Kỳ Ngôn bên cạnh, "Tôi đánh đó."
Kỳ Ngôn không sợ hắn dù chỉ một chút.
Cục tức của Phó Từ không biết thế nào lại tan mất, nét mặt vô thức ôn hòa trở lại, hắn nhìn gương mặt đang nghiêm lại của Kỳ Ngôn không nhịn được đưa tay véo véo, bất lực nói: "Tiểu thiếu gia, tôi trêu gì cậu rồi?"
Hắn còn định nói gì đó nhưng xúc cảm mịn màng từ đầu ngón tay truyền đến khiến hồi ức trước đó lần nữa hiện lên, ánh mắt của hắn ma xui quỷ khiến thế nào lại dừng ở eo Kỳ Ngôn.
Lúc nãy có phải hắn không cẩn thận sờ trúng eo Kỳ Ngôn?
Vừa nhỏ vừa mềm, dường như một cách tay là có thể ôm trọn.
Kỳ Ngôn chú ý đến ánh mắt bất thường của hắn cùng nơi hắn đang nhìn, đưa tay đẩy mặt hắn ra, "Nhìn gì đó? Dậy đi, trễ bây giờ!"
Phó Từ cũng thầm biết mình không đúng, "Dậy ngay, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, đau lắm đấy."
Hắn nói xong nhanh như chớp trèo xuống giường.
Nhìn tinh thần của Kỳ Ngôn không tệ, tối qua chắc không mất ngủ.
Nghĩ tới đây, khóe môi Phó Từ cong lên, cũng không lề mề nữa. Hắn thay xong quần áo, nhìn thấy bữa sáng trên bàn, không hề để ý đến biểu cảm một lời khó nói của hai người mà vỗ vỗ vai họ, "Cảm ơn nhé, anh em tốt."
Lưu Liễu nghe thấy tiếng hát bên bồn rửa mặt, mặt như gặp quỷ, "Anh Phó đang ngân nga sao?"
Không phải nên bày ra một giương mặt bực bội đi tìm người ta tính sổ sao? Sao lại thành tâm trạng tốt mơn mởn thế này?
Tống Dương đã bình thường lại, cậu thổi thổi mỳ điềm tĩnh chỉ vào Kỳ Ngôn đang gấp chăn, "Cậu không biết anh Phó xem Kỳ Ngôn như bảo bối à? Sao cậu ta nỡ cáu giận với Kỳ Ngôn?"
Thái độ đó mà, chính là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Lưu Liễu vỗ đầu mình một cái, đột nhiên tỉnh ngộ, hắn ngồi xuống ăn mỳ cùng Tống Dương, "Cậu nói đúng, bọn họ đã ngủ cũng nhau cả rồi, anh Phó cuối cùng cũng có một danh phận. Không cần ngày nào cũng phải dùng acc clone lên diễn đàn trường lén đu CP của mình nữa, đoán chừng đang vui vẻ chết đi được."
Kỳ Ngôn vừa xuống giường, nghi hoặc hỏi: "Danh phận gì cơ?"
"Cậu không biết sao?" Miệng Lưu Liễu vẫn còn đồ ăn, không rõ ràng nói, "Có thể là cậu ít lên diễn đàn trường, hồi năm nhất cậu và Phó Từ đều là nhân vật nổi tiếng ở trường. Cũng rất nhiều người được biết đến nhờ bảng xếp hạng nhan sắc, còn được đẩy thuyền này nọ. Nhưng cuối cùng mấy bài viết đó đều chìm xuống, trong đó không thể thiếu công lao của anh Phó."
Hiện tại bọn họ năm hai, CP duy nhất còn thu hút mọi người trên diễn đàn là Phó Từ và Kỳ Ngôn.
Phó Từ không còn CP nào khác là vì đã tuyên bố rõ ràng không yêu đương ở đại học, vô cùng dứt khoát. Mỗi lần có dấu hiệu gì đó đều bị hắn trực tiếp bóp nát, hoàn toàn không có chỗ còn mọi người tưởng tượng.
Nhưng Kỳ Ngôn thì khác, lúc mới nhập học cậu đã nổi tiếng khắp đại học A nhờ một tấm ảnh hồ sơ mơ hồ. Thêm vào đó tính cách cậu còn khá khiêm tốn, gần như không tham gia bất kỳ câu lạc bộ hay đoàn hội nào. Cảm giác thần bí này càng khiến mọi người tò mò về cậu hơn.
Khoảng thời gian ấy, chủ đề về Kỳ Ngôn luôn ở trạng thái hot, nhưng sau đó lại cứ biến mất một cách lạ thường hoặc trở thành bài viết đẩy thuyền cậu và Phó Từ.
"Chắc cậu cũng có ấn tượng đúng không? Lúc đó người thả thính cậu nhất định không ít."
Lưu Liễu nảy sinh hứng thú, hắn không tiếp tục ăn nữa, nháy mắt với Kỳ Ngôn một cái, "Có phải lúc đó anh Phó bảo vệ cậu một bước cũng không rời?"
Kỳ Ngôn suy nghĩ một hồi, lúc cậu học năm nhất quả thật có một khoảng thời gian như vậy. Lúc cậu đi trên đường sẽ có người chặn cậu lại, Phó Từ cũng đặc biệt dính người, thậm chí cậu đi vệ sinh hắn cũng theo, hóa ra là vì chuyện này?
"Nhớ ra rồi chứ?" Lưu Liễu nhìn về phía hướng bồn rửa mặt một cái, sau khi chắc rằng Phó Từ không nghe được mới nhỏ tiếng nói, "Tôi nghi ngờ anh Phó âm thầm đuổi hết vận đào hoa của cậu đi, chỉ giữ lại mình bản thân."
Hack bài viết của người ta, sau đó lập một acc clone dẫn dắt dư luận, đối với một người thuộc khoa Công nghệ thông tin như Phó Từ hoàn toàn không phải việc gì khó.
Tống Dương nghe vậy nhịn không được dùng đũa gõ đầu hắn một cái, "Cậu hóng chuyện không phân lớn nhỏ luôn à? Kỳ Ngôn đừng nghe cậu ta nói bậy, lúc đó anh Phó cảm thấy mấy bài viết này ảnh hưởng đến cuộc sống thường này của cậu nên mới làm vậy, cậu đừng hiểu lầm."
Sắc mặt Kỳ Ngôn vẫn như thường, "Ừm, tôi biết."
Thành thật mà nói, Phó Từ chỉ cần hack mấy bài viết đó rồi đem dư luận dẫn dắt theo hướng khác là được không phải sao? Sao còn lấy CP của cậu và hắn ra hy sinh?
Mỗi ngày những người xem bài viết đều đem hai người ra đùa giỡn, có những lời còn thẳng thắn đến trắng trợn, thân thể rồi tư thế gì gì đó. Tên trai thẳng Phó Từ dễ dàng tiếp nhận những điều này đến vậy sao?
Kỳ Ngôn có một cảm giác không thể giải thích, đường ranh giới giữa cậu và Phó Từ đang từng chút mờ đi. Nguyên nhân lại không phải do cậu mà là Phó Từ không tiếng động kéo gần quan hệ của hai người, muốn bọn họ càng thêm thân mật hơn.
Với cậu mà nói đây không phải một điều tốt, có thể Phó Từ cảm thấy đây là tình cảm bình thường giữa những người bạn thân với nhau. Nhưng cậu thì không như vậy, cậu sẽ rung động, sẽ đắm chìm, càng sợ mình lộ ra sơ hở sẽ bị Phó Từ phát hiện.
Kỳ Ngôn nhìn người đang vừa đánh răng vừa ngân nga kia, đồng tử khẽ động.
Không thể tiếp tục như vậy nữa.
- ---
Vào giờ nghỉ sau khi tiết học đầu của buổi chiều kết thúc, Kỳ Ngôn nhìn tin nhắn Wechat Phó Từ gửi đến nửa tiếng trước mím mím môi.
[Phó Từ: Tiết sau tôi trống, có thể đến học cùng cậu. Cậu ở đâu vậy? Tôi đến tìm cậu.]
[Phó Từ: Tôi mua cho trà sữa cho cậu này, là của tiệm mới mở trong trường, nghe nói mùi vị không tệ.]
[Phó Từ: Tan học tôi đưa cậu đi ăn thịt nướng thế nào? Tôi nhớ lần trước cậu có nhắc với tôi. Vừa hay Lưu Liễu và Tống Dương ở ký túc xá ngủ bù, hai chúng ta có thể hẹn hò riêng!]
Tin này liền tiếp tin kia, dù Kỳ Ngôn không trả lời, Phó Từ vẫn có thể độc thoại rất lâu.
Ánh mắt Kỳ Ngôn dừng lại ở hai chữ "hẹn hò", trong mắt lướt qua một tia cảm xúc không tên, cậu úp điện thoại lên bàn, quay đầu nhìn cửa sổ.
Đợi hết tiết rồi trả lời là được.
Bọn họ cần khôi phục mối quan hệ bạn bè bình thường, không thể lại...
Nhưng bóng người vừa lướt qua ngoài cửa sổ đã làm gián đoạn suy nghĩ của Kỳ Ngôn, đôi mắt cậu khẽ mở to, tưởng rằng bản thân nhìn nhầm. Giây tiếp theo, đầu cậu bị người ta xoa mạnh, giọng cười quen thuộc từ phía sau truyền đến, "Ra tiết rồi mà vẫn không xem điện thoại? Biết tôi gửi cho cậu bao nhiêu tin nhắn không?"
Ly trà sữa được đặt xuống trước mặt, Phó Từ tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu, mái tóc có chút loạn, rõ ràng là vội vàng đến đây.
"Cậu..." Kỳ Ngôn ngơ ngác, nhất thời không biết nên nói gì.
Cậu rõ ràng cố ý không nói cho Phó Từ biết phòng cậu học.
"Tôi xem thời khóa biểu của cậu rồi tự tìm đến đây. Trách tôi quên mất cậu lên lớp nghiêm túc thế nào." Phó Từ đâm ống hút vào ly trà sữa, đẩy đến trước mặt Kỳ Ngôn, "Mau uống đi, nếu không nguội mất."
Khóe môi Phó Từ khẽ cong lên, hoàn toàn không để ý việc Kỳ Ngôn không trả lời tin nhắn của mình, thậm chí còn giúp cậu tìm một lý do.
Kỳ Ngôn nhìn ly trà sữa trước mặt, nhất thời không nhúc nhích.
"Sao vậy, muốn tôi bón cho cậu?" Phó Từ thấy vậy cầm ly trà sữa đưa đến bên miệng Kỳ Ngôn, "Nể mặt tôi uống một ngụm nào, tôi cố ý dặn 90% đường đấy, chắc sẽ hợp khẩu vị cậu."
Kỳ Ngôn lùi về sau, bất lực đưa tay cầm lấy ly trà sữa, "Được rồi, tôi tự uống, vừa nãy chỉ là mải mê suy nghĩ lung tung."
Cậu không chống đỡ được ánh mắt sáng rực của Phó Từ, cúi đầu nhấp một ngụm. Trà sữa vừa ấm áp vừa thơm ngọt tràn ngậm khoang miệng rồi xuống đến dạ dày khiến cậu bất giác cong cong khóe mắt.
Là vị cậu thích nhất.
Phó Từ nhìn Kỳ Ngôn vẻ mặt thỏa mãn uống mấy ngụm liền, bàn tay đang nắm chặt bên hông lúc này mới chậm rãi buông lỏng, đôi mắt trở lại trạng thái phảng phất ý cười. Ánh mắt dừng lại trên giương mặt đang phúng phính uống trà sữa của Kỳ Ngôn, hắn không nhịn được đưa tay cọ cọ, dỗ dành: "Nếu cậu thích lần sau tôi lại mua."
Như vậy hắn sẽ lại có cớ đến tìm Kỳ Ngôn.
- -------
Một chút về xưng hô của Lưu Liễu, Tống Dương và Phó Từ, theo mình đoán thì cả ba chung một khóa, Lưu Liễu và Tống Dương gọi Phó Từ là anh Phó (Phó ca) như kiểu nể phục, hay kiểu lão đại trong phòng ấy, nhưng vì cùng khóa nên mình vẫn để xưng hô tôi - cậu nhé!
*
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải duy nhất tại Wattpad Phương Tử Bối (@mczkaoi).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT