Chương 913

Nhưng Nghiêm Tuệ Mẫn cũng vẫn ôm một tia hy vọng, dù sao cũng không tìm thấy thi thể của Lý Dục Thần.

Bà ta quyết định lập tức về thành phố Hoà, nói sự việc này cho chồng Lâm Thu Thanh.

Khi Lâm Thu Thanh nghe được tin này, liền mềm nhũn người, suýt nữa ngã xuống đất.

Hiện giờ Lý Dục Thần quá quan trọng với nhà họ Lâm, có thể nói hy vọng của cả nhà họ Lâm đều đặt vào Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần chết rồi, có nghĩa là nhà họ Lâm thực sự rơi vào đường cùng.

Cuộc chiến thương mại với nhà họ Viên, nhà họ Lâm không có chút hy vọng đánh thắng nào, bây giờ toàn bộ dựa vào Lang Dụ Văn chỉ huy. Một khi tin Lý Dục Thần đã chết được truyền đi, nhà họ Viên sẽ càng thêm ngang ngược.

Hoặc là lùi một vạn bước mà nói, thua cuộc chiến thương mại, nhiều nhất cũng chỉ từ hào môn biến thành dân nghèo, trong lịch sử nhà họ Lâm cũng không phải chưa từng lụi bại, cũng từng sống ngày tháng khổ cực. Chỉ cần người còn, thì sẽ có hy vọng dựng dậy.

Chỉ cần Lý Dục Thần còn, tính mạng của người nhà họ Lâm vẫn an toàn. Nhưng Lý Dục Thần chết, có nghĩa là sức mạnh cường mạnh duy nhất có thể bảo vệ nhà họ Lâm cũng không còn, sau khi nhà họ Viên đánh bại nhà họ Lâm trong kinh doanh, rất có thể sẽ đuổi cùng giết tận, lúc đó, thì thực sự là tai họa ngập đầu.

Lâm Thu Thanh đang định đi báo cáo với ông cụ, Nghiêm Tuệ Mẫn nói: “Thu Thanh, sức khỏe của bố chúng ta, hay là thôi đi, ông cụ còn sống, ít nhất nhà họ Lâm chúng ta còn có chỗ dựa tinh thần, nếu ông cụ có mệnh hệ gì…”

Lâm Thu Thanh thở dài nói: “Ầy, vẫn là bà suy nghĩ chu đáo, tôi đang ruột gan rối bời, thực sự hổ thẹn với thân phận gia chủ”.

Nghiêm Tuệ Mẫn an ủi nói: “Ông là người trong cuộc, ruột gan rối bời cũng là bình thường, tôi chỉ là một người phụ nữ, cũng không giúp được gì trong chuyện kinh doanh, chỉ có thể suy nghĩ việc nhà cho ông”.

“Cũng vất vả cho bà rồi! Vốn dĩ tôi còn nghĩ, đợi các con lớn hơn một chút, thành lập gia đình thì giao gia nghiệp cho chúng, hai chúng ta chỉ cần hưởng phúc. Không ngờ gặp phải nhiều chuyện như vậy. Không những không thể cho bà hưởng phúc, còn bắt bà chạy đi chạy lại giữa thành phố Hòa với thành phố Mai, nhà họ Lâm, nhà họ Nghiêm, hai bên đều cần bà chăm sóc. Bà còn trẻ như vậy, đẹp như vậy…”

Lâm Thu Thanh nhìn vợ sắc mặt tiều tụy nhưng không che được vẻ xinh đẹp trước đây, hơi đau lòng.

“Ai bảo tôi gả cho ông chứ!”, Nghiêm Tuệ Mẫn cười: “Ông cũng không cần nghĩ nhiều như vậy, bây giờ việc quan trọng nhất, vẫn là làm tốt chuyện trước mắt. Thằng bé Lý Dục Thần, còn mang ít niềm vui bất ngờ cho chúng ta sao, nói không chừng lần này cũng chỉ là hú hồn một phen thôi”.

Bà ta quay đầu nhìn ra cửa sổ, dường như xuyên thấu thời gian không gian xa xôi, nhưng lòng vẫn trầm xuống, không nhịn được một giọt nước mắt lăn xuống.

“Chuyện này, không nói cho bọn trẻ vội”.

Lâm Thu Thanh gật đầu nói: “Cũng được, cứ giấu đã vậy, nhưng tôi vẫn phải nói một tiếng với chỗ cậu Lang”.

“Nhưng nếu cậu Lang biết Lý Dục Thần xảy ra chuyện, liệu có…”

“Nếu cậu ta làm như vậy, là chuyện của cậu ta, tôi không có quyền làm gì, nhưng cậu ta có quyền được biết, tôi cũng có nghĩa vụ nói cho cậu ta biết”.

Nghiêm Tuệ Mẫn gật đầu, bà ta biết chồng nói đúng, nhưng trong lòng bà ta càng lo lắng hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play