Tin tức hôm nay hai người kết hôn đã truyền khắp thành phố Lâm, ông trùm tài chính trong giới đầu tư sẽ kết hôn với nghệ sĩ piano nổi tiếng Dung Hoan, mọi người đều cảm thấy đây là ông trời tác hợp. Hôm nay Phó Tư Diễn chỉ mời một số ít truyền thông, tất cả đều đáng tin cậy và có mối quan hệ tốt với anh. Đúng vậy, anh không muốn có bất kỳ tin tức tiêu cực nào trên mạng công kích Dung Hoan.
Dung Hoan ở trong phòng nghỉ đợi, mấy cô gái tán gẫu với cô, thấy Phó Tư Diễn đi vào, đều tự giác nhường chỗ cho anh. Anh ngồi ở bên cạnh cô, ôm eo Dung Hoan "Mệt không?"
"Sao em cảm thấy cái mệt thực sự vẫn chưa bắt đầu vậy?"
"Ừm, ngày hôm nay sẽ rất vất vả đấy, em còn đang mang giày cao gót."
Anh cúi người cởi giày cao gót cho cô, còn giúp cô xoa lòng bàn chân, cô ngượng ngùng muốn từ chối, nhưng anh lại không cho, Dung Hoan giãy dụa không được, bèn dứt khoát dựa vào sofa thoải mái hưởng thụ.
Xoa xong, cô lấy khăn giấy ướt lau tay cho anh, anh cười: “Mấy ngày rồi em không rửa chân à?”
"Này...!"
"Ngốc."
Anh nâng mặt cô lên làm bộ muốn hôn, nhưng cô lại ngã ra sau ghế sofa: "Đừng hôn, em mới tô lại son môi..." Vừa rồi ở nhà đã bị anh hôn hết sạch son, lúc chuyên gia trang điểm thoa son lại cho cô còn cười trộm làm cô hận không thể chui xuống đất QAQ.
Anh cười giữ cằm cô, đặt lên môi cô một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước: "Bây giờ có thể rồi chứ?"
Hai người tán tỉnh đủ rồi, Phó Tư Diễn nhận được điện thoại muốn ra ngoài làm chút việc, một lúc sau đã gần trưa, Dung Hoan và Phó Tư Diễn cùng nhau đi đón khách. Hôm nay khách tới đều là nhân vật lớn có mặt mũi, rất nhiều người là lãnh đạo và giám đốc điều hành của các doanh nghiệp nổi tiếng, có thể thấy phô trương đến cỡ nào.
"Ông Trịnh, xin chào." Phó Tư Diễn bắt tay với ông ta, đây đã từng là người giàu nhất ở thành phố Lâm, là người sáng lập công ty niêm yết nào đó, hiện đã nghỉ hưu.
"Ui cha, Tiểu Phó tìm được cô gái xinh đẹp thế à? Có phúc lắm." Ông Trịnh mỉm cười.
Phó Tư Diễn ôm bả vai Dung Hoan, cong cong khóe miệng: "Đó là đương nhiên."
Dung Hoan đi theo anh gặp rất nhiều khách mời, lúc rảnh rỗi cô cười hỏi anh: “Sao toàn là đàn ông vậy, anh không có vị khách nữ nào để mời ư? Ví dụ như bạn học nữ, bạn gái cũ?”
Anh véo chóp mũi cô: "Bạn gái cũ ở đâu ra?"
"Hừ..."
"Xin lỗi, ánh mắt anh rất cao, ngoài em ra, anh thực sự không vừa ý ai cả."
Cô mím môi cười.
Vừa đến giữa trưa, hôn lễ chính thức bắt đầu, theo dàn nhạc hòa tấu, Dung Hoan khoác tay Dung Khang Đạt chậm rãi đi vào hội trường.
Trong hội trường vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt, Dung Hoan bước đi trên tấm thảm trải đầy cánh hoa, nhìn người đàn ông đứng đằng trước, tim đập thình thịch.
Đi đến trước mặt Phó Tư Diễn, Dung Khang Đạt mỉm cười trao tay của Dung Hoan cho anh, Phó Tư Diễn nắm tay cô tiếp tục đi về phía trước.
Bước lên sân khấu, MC bắt đầu chủ trì hôn lễ, trao nhẫn, tuyên thệ và các phần khác diễn ra thuận lợi, cuối cùng MC hỏi chú rể muốn nói gì với cô dâu không, Phó Tư Diễn thâm tình nhìn Dung Hoan: "May là anh không để lỡ mất em."
Đây là tình yêu cả đời.
-
Sau khi tiệc cưới bắt đầu, Dung Hoan và Phó Tư Diễn đi mời rượu, lúc đến bàn của Vũ Lương, Bạch Ngưng thì Vũ Lương cười nói: "Hoan Hoan, hôm nay là ngày vui của hai người. Anh kể cho em nghe một bí mật của Phó Tư Diễn, em nghe không?"
"Cái gì?"
Vũ Lương kéo Dung Hoan sang một bên nói chuyện một lúc, khi Dung Hoan quay lại thì cười nhìn Phó Tư Diễn, người đàn ông cảm giác có gì đó không ổn, liếc nhìn Vũ Lương một cái: “Cậu lại làm gì đấy?”
"Ai da, cậu đi hỏi vợ cậu đi hahaha..."
Dung Hoan nâng cằm lên, trên mặt viết [Em cũng không nói anh biết].
Người đàn ông vòng tay qua eo cô, thì thầm vào tai cô: "Tối nay về rồi em sẽ nói thôi."
"..." Không đứng đắn.
Phó Tư Diễn che chở cho Dung Hoan toàn bộ quá trình mời rượu, để cô có thể càng ít càng tốt, còn lại anh đều uống thay cô. Có người bạn bảo bọn họ uống giao bôi, Dung Hoan bị chọc đến đỏ mặt hết lần này đến lần khác.
Phó Tư Diễn uống cạn một ly, nói với bọn họ: "Tôi uống hết rồi, không được bắt nạt vợ tôi nữa."
"Anh Phó à, không thế cưng chiều vợ thế chứ! Vậy cậu uống thêm ba ly nữa." Vũ Lương làm bộ muốn rót rượu.
"Lúc nào cậu kết hôn với Minh Dao, cậu nhớ kỹ đó."
"Mẹ kiếp Vũ Lương, trước tiên cậu nói thật cho tôi biết khi nào thì cậu cưới vợ?!"
Minh Dao khẽ hừ một tiếng: "Tôi không thèm gả cho người này."
Vũ Lương ôm chặt eo cô ấy, kéo vào lòng, giọng nói đầy áp bức: “Em cố tình không lấy ông đây, vậy thì em lấy ai hả?”
"Dẹp dẹp đi, đây cũng là một nồi cơm chó!"
Mời rượu xong, Phó Tư Diễn nhanh chóng đưa cô bé nhà mình đi ăn chút gì đó, sợ cô đói xỉu, Dung Hoan hỏi anh: “Anh say rồi à?”
"Vẫn ổn, sao thế?"
"Anh chú ý một chút, đừng uống nhiều quá..."
Anh xoa đầu cô: “Chỉ cần em đừng lén lút uống rượu là được rồi, nhỡ đâu lát nữa anh say thì ai chăm sóc cho anh đây?”
Cô mắng anh: “Em chẳng thèm chăm sóc anh."
-
Buổi tối, một nhóm người ầm ĩ từ sảnh tiệc cưới đến phòng tân hôn của Quan Hải Cư. Hơn mười giờ, Vũ Lương vẫn còn la hét không muốn đi, Minh Dao liều mạng kéo anh ấy, nói với Dung Hoan: "Người này say rồi, em dẫn anh ấy về trước nhé."
Hề Phán cười nói: "Không sai, tiếp theo là đêm động phòng hoa chúc, bọn tớ sẽ không lỡ giờ lành này đâu."
Phó Tư Diễn ôm eo Dung Hoan nói: "Mau đi, mau đi, tiếp theo Hoan Hoan là của riêng tôi."
Dung Hoan: "..."
Mọi người đều bật cười, vì vậy Dung Hoan tiễn Tiêu Thừa Chi, Minh Dao, vợ chồng Hề Phán và Cố Viễn Triệt ra ngoài, Hề Phán kéo Dung Hoan, cười cười: "Nắm chắc thời gian, chúc cậu sớm sinh một hoàng tử bé, hoặc là công chúa nhỏ."
Dung Hoan đỏ mặt đẩy cô ấy: "Lời này cũng tặng cho cậu đấy."
Bốn người đi rồi, trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, Dung Hoan đóng cửa lại, còn chưa kịp quay người, cổ tay đã bị nắm chặt.
Ngay sau đó, cô bị người đàn ông xoay lại, áp vào cửa, hôn xuống.
Hương rượu nồng đậm lan tỏa giữa môi khiến người ta say mê, Dung Hoan không nhịn được ôm cổ anh, đưa mình vào trong lòng anh.
Anh hôn đủ rồi thì dừng lại, ánh mắt nóng bỏng rơi trên mặt cô: "Cục cưng, anh yêu em."
Cô cong mắt, đáp lại anh: "Em cũng yêu anh."
Anh một tay bế cô đi lên lầu, lòng Dung Hoan đập rộn ràng, vuốt ve gò má nóng hổi của anh: "Chồng à, anh say rồi sao?"
"Ừm, một chút."
Bước vào phòng ngủ, bên trong là phòng tân hôn Phó Tư Diễn trang trí, ánh đèn màu cam nhạt chiếu vào ga trải giường màu đỏ.
Thấy anh đi về phía giường, Dung Hoan giùng giằng đòi xuống: "Em muốn đi tắm trước..."
"Anh không chờ nổi nữa rồi."
Giọng cô cao lên vài độ, có chút tức giận: "Không được, em vẫn chưa tẩy trang!"
Cuối cùng anh cũng dừng lại, đặt cô xuống, nhỏ giọng nói: "Hoan Hoan, đừng hung dữ với anh mà."
"???"
Cô nghe thấy giọng điệu chưa từng có này, bối rối hỏi: "Em hung dữ với anh chỗ nào?"
Cô nhìn dáng vẻ tủi thân oan ức của anh mà không nhịn được cười, anh có chắc là chỉ hơi say thôi không? Cô thấy rõ ràng là say lắm rồi.
Cô cố ý trêu chọc anh, nghiêm mặt nói: "Anh lên sofa ngồi trước đi, không được đi lung tung."
“Được.” Anh nhỏ giọng đáp lại, ngoan ngoãn đi tới ngồi trên sofa, cầm quả táo trong giỏ trái cây bắt đầu gặm.
Dung Hoan: Mẹ ơi nghe lời thật nha...
Cô đi tẩy trang, một lúc sau lại nghe thấy Phó Tư Diễn nói: "Vợ ơi, có người đang nhìn anh."
“Hả?” Cô thuận miệng đáp.
"Có người đang nhìn anh này."
Cô nhìn thoáng qua trong phòng ngủ, không có ai khác ngoài hai người bọn họ, sau lưng một trận ớn lạnh, cô đặt miếng bông tẩy trang xuống đi tới trước mặt anh: "Anh nói bậy bạ gì vậy?"
Người đàn ông chỉ vào giường: "Nó muốn ăn quả táo của anh."
Dung Hoan nhìn về phía ngón tay anh - đó là con gấu bông 1,8 mét của cô.
Dung Hoan: "..."
Cô sờ đầu anh: "Anh cho nó ăn đi."
"Không, anh còn chưa ăn no mà."
Dung Hoan bị anh chọc cười, dứt khoát mặc kệ anh, đi vào phòng tắm, ai ngờ người đàn ông lại đuổi theo, giữ cửa cô định đóng lại.
"Anh làm gì thế?"
“Anh muốn tắm ch.ung với em.” Anh nói thêm: “Anh tắm một mình sẽ rất cô đơn.”
Dung Hoan lại im lặng.
Người đàn ông đi vào khóa cửa phòng tắm lại, ngón tay bắt lấy dây kéo sau lưng Dung Hoan, cô đỏ mặt: “Em tự cởi.”
"Không được, nếu em không để cho anh cởi thì em không phải Dung Hoan thật."
Cô gái nhỏ sửng sốt: Không phải Dung Hoan thật là có ý gì??
"Quần áo của vợ anh đều do anh cởi ra."
Dung Hoan bị lột s.ạch sẽ, cô đỏ mặt tới mang tai, còn tưởng anh được voi đòi tiên, ai ngờ anh chỉ thành thật tắm rửa cho cô, cả quá trình không có bất kỳ động tác nào khác.
Say rượu thật tốt, say rượu thật tốt.
Hai người tắm xong đi ra, Dung Hoan kéo Phó Tư Diễn ngồi ở mép giường, quỳ trên giường sấy khô tóc cho anh, anh im lặng, sau khi sấy xong, mái tóc đen mượt mà, trông vô cùng dịu dàng.
Cô xoa đầu anh, cười bảo anh nằm xuống ngủ.
Sấy khô tóc mình xong, cô tắt đèn nằm xuống bên cạnh anh, đêm nay anh như thế này, có lẽ cuối cùng cô cũng có thể yên giấc rồi.
Cô vừa mới dịch chăn, đột nhiên người đàn ông bên cạnh lật người đè cô xuống, đôi mắt đen của người đàn ông như nhuốm lửa nhìn cô.
Cô bối rối: "Anh làm gì vậy..."
Anh trầm giọng nói: "Anh luôn cảm thấy mình đã quên mất chuyện gì đấy."
"?"
"Đêm tân hôn sao anh có thể lạnh nhạt em."
...
Dung Hoan vốn cho rằng đêm nay sẽ là một đêm yên bình, nhưng ai ngờ cô thật sự đã đánh giá thấp bản năng của đàn ông ở một số phương diện nào đó, cho dù uống say cũng có thể làm cô tan rã qwq.
Đêm đã khuya.
Trong phòng vẫn ấm áp, ngón tay cô bám vào vai anh, khuôn mặt ửng hồng, anh vì cô mà phát điên, đầu óc cô đã trống rỗng, chỉ có thể để bản năng thân thể chi phối cảm xúc.
Cuối cùng, cô cắn lên bả vai anh, người đàn ông giữ cằm cô, hôn thật sâu.
Mái tóc đen trên trán người đàn ông đã ướt đẫm mồ hôi, anh ổn định hơi thở, nhìn cô: "Cục cưng muốn nghỉ nơi hay là muốn...?"
"Từ bỏ từ bỏ..."
Anh cười cười, lại nằm xuống bên cạnh, ôm lấy cô, thì thầm vào tai cô: "Anh thật sự nghĩ em nên tập thể dục đi thôi."
"..." Quá đáng!
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Dung Hoan phát hiện cổ họng mình khản đặc, mà “thủ phạm” vẫn đang ngủ ngon lành bên cạnh.
Cô nhéo mũi anh, hừ nhẹ một tiếng rồi xuống giường tắm rửa.
Cô cầm ly nước ấm ra ban công, nhìn ánh nắng chói chang chiếu vào mặt biển ngoài kia, biến nó trở nên lấp lánh ánh vàng, làn gió mơn man phả vào mặt, cô thở dài nhếch khóe môi.
Một giọng nói từ phía sau truyền đến: "Hoan Hoan——"
Cô còn chưa kịp quay người, đã có người ôm lấy cô từ phía sau, mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người người đàn ông xông thẳng vào mũi cô, Dung Hoan cười nói: “Sao anh dậy sớm thế, có đau đầu không?”
Anh vùi đầu vào cổ cô, dụi dụi: "Hình như hôm qua anh uống hơi nhiều."
Cô quay sang nhìn anh, nhéo nhéo mặt anh: "Vậy anh có nhớ tối qua xảy ra chuyện gì không?"
"Xảy ra chuyện gì?"
Quả nhiên, cô uống một hơi cạn sạch: "Tối hôm qua anh cực kỳ ngoan ngoãn, em hung dữ với anh mà anh lại ngoan cực, siêu đáng yêu."
Người đàn ông vô duyên vô cớ được khen "đáng yêu" đen mặt: "Sao có thể chứ? Anh chỉ nhớ là anh đã ăn em sạch sành sanh."
“... Loại chuyện này sao anh nhớ rõ thế hả!” Cô xù lông.
Anh cười: “Chuyện vui vẻ sẽ khó quên mà."
Dung Hoan: Lưu manh!
Anh ôm chặt lấy cô, dịu dàng hôn cô, hòa cùng làn gió nhẹ, bao bọc lấy hai người.
Ngay khi đang hôn Phó Tư Diễn nghe thấy một tiếng "ùng ục", anh bật cười: "Đói rồi à?"
Cô đỏ mặt nửa đẩy anh ra, anh nắm tay cô đi xuống lầu: "Đưa Hoan Hoan đi ăn sáng thôi nào."
-
Buổi sáng, trong nhà nhận được ảnh cưới của Dung Hoan và Phó Tư Diễn chụp cách đây không lâu.
Sau khi người chuyển phát nhanh rời đi, Phó Tư Diễn đi tới kéo cô về phía sai: "Để anh."
Anh chuyển chiếc hộp đến phòng khách, Dung Hoan ngồi khoanh chân, đầy mong đợi nhìn người đàn ông, anh mở ra rồi đưa cho cô bức ảnh cưới do bọn họ đặc biệt thiết kế, kích thước đủ lớn để treo trong phòng ngủ.
"Chồng ơi, anh thật đẹp trai..."
Nhìn dáng vẻ si mê của cô, anh nhướn mày trêu ghẹo: "Nhìn bao lâu rồi mà chưa đủ à?"
"Chưa đủ thật mà." Cô thở dài: “Nhưng thực ra lần này chụp ảnh cưới quá vội vàng, em vẫn hơi tiếc nuối."
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: "Tiếc nuối cái gì? Không thích kiểu này à?"
“Thích thì thích đó, nhưng mà hồi nhỏ em mơ được trở thành nàng công chúa trong tòa lâu đài, còn anh là hoàng tử điện hạ. Nghĩ thôi cũng đã hoàn mỹ rồi.” Mắt cô tỏa sáng.
Anh búng trán cô một cái: "Ngốc quá."
"Anh mới ngốc đó."
Anh ôm cô thật chặt: "Nếu cục cưng thích thì hôm nào chúng ta lại đi chỗ khác chụp, em muốn chụp thế nào cũng được."
Cô cảm thấy mỹ mãn, hôn lên mặt anh một cái, sau đó giơ tấm ảnh cưới cực lớn lên: "Chồng ơi, chúng ta treo trên lầu nhé."
-
Sau đám cưới, Phó Tư Diễn vốn định đưa Dung Hoan ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật, nhưng gần đây Dung Hoan có một số buổi biểu diễn đã sắp xếp trước nên tuần trăng mật đành phải hoãn lại. Vài ngày sau, Dung Hoan được diễn trong một buổi hòa nhạc ngoài trời. Buổi tối trước khi đi, Dung Hoan sửa soạn hành lý trong phòng ngủ xong, đi đến phòng sách thì chợt nghe thấy Phó Tư Diễn hắt hơi mấy cái.
Cô quay vào phòng ngủ lấy áo khoác khoác cho anh: "Anh sao vậy, có phải bị cảm rồi không?"
Người đàn ông đang đọc tài liệu học thuật, thản nhiên đáp: "Không sao."
Cô nhíu mày: "Sao lại không sao, bây giờ đang là lúc chuyển mùa, nếu anh mà không chú ý sẽ bị cảm lạnh đấy."
Nghe thấy giọng điệu lo lắng của cô, người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn, sau đó anh kéo cô ngồi lên đùi mình, cong môi dỗ dành: "Được, anh nghe lời vợ."
"Dẻo miệng."
“Anh cũng đẹp trai mà.” Anh nâng cằm cô lên, làm bộ hôn xuống.
Cô gái cười đẩy anh ra, đứng dậy: "Được rồi, anh tập trung đọc tài liệu đi, em không quấy rầy anh nữa."
Cô nói xong thì dứt khoát rời đi, để lại người đàn ông với vẻ mặt được nuông chiều và bất lực.
Ngày hôm sau Phó Tư Diễn đưa Dung Hoan ra sân bay, Dung Hoan liên tục dặn anh nhớ thêm áo, anh nghiêm túc đồng ý.
Hai ngày sau, Dung Hoan quay về, vì Phó Tư Diễn đang ở trong lớp nên Dung Hoan tự về nhà. Về đến nhà, cô gọi điện cho Kế Sâm, hỏi chút lịch trình công việc của Phó Tư Diễn, nhưng Kế Sâm lại nói: "Ngài Phó bị bệnh rồi."
"Bị bệnh?!"
Kế Sâm nói mấy ngày nay Phó Tư Diễn bị cảm, tình trạng sức khỏe không tốt lắm nhưng vẫn bận rộn các công việc ở trường học và công ty, còn không chịu đi khám bác sĩ. Thậm chí tối qua còn tăng ca đến mười giờ đêm, không ăn cơm tối. Kế Sâm không khuyên được, lúc này cũng chỉ có Dung Hoan có cách.
Dung Hoan nghe vậy thì vừa đau lòng vừa lo lắng, cô gọi điện cho Phó Tư Diễn nhưng anh không bắt máy, vì vậy cô đành phải đến thẳng trường tìm anh.
Sau khi lấy được thời khóa biểu của anh, cô tìm thấy cửa lớp anh đang dạy, vừa khéo lúc cô tới chỉ còn mấy phút nữa là tan học. Cửa lớp mở ra, Dung Hoan thò đầu vào, thấy Phó Tư Diễn đang đứng trên bục giảng, lúc này nắm chặt tay, sắc mặt có chút phờ phạc.
Một bạn học nữ đi ra, Dung Hoan kéo cô ấy lại nói: "Bạn học, em có thể gọi thầy Phó giúp chị không? Cứ nói vợ anh ấy đến tìm là được."
“Vợ?!” Bạn học nữ phản ứng kịp: “À, em biết cô, em đã nhìn thấy ảnh của cô trên mạng.” Nữ sinh cười, lập tức chạy vào lớp gọi Phó Tư Diễn.
Người đàn ông nghe thấy câu này thì sửng sốt một chút, quay đầu lại, nhìn thấy cô gái nhỏ đứng ngoài cửa, anh lập tức bước ra ngoài.
Anh đi đến trước mặt cô, kinh ngạc nói: "Sao Hoan Hoan lại tới đây?"
Nhưng mà, cô gái chỉ nhìn anh chằm chằm, khẽ cau mày, không nói lời nào, anh cảm giác được có gì đó không ổn, kéo cô đến cuối hành lang, giơ tay sờ đầu cô: "Sao vậy, xảy ra chuyện gì?"
Dung Hoan bĩu môi: "Cảm lạnh sao không đi bác sĩ? Em đã nói anh chú ý một chút đừng để cảm lạnh rồi mà, anh thật sự nghĩ mình cao lớn nên hệ thống miễn dịch tốt lắm đúng không?"
Anh không ngờ cô lại vì chuyện này mà tức giận như vậy, thấy cô sốt ruột lo lắng, anh hốt hoảng ôm lấy cô, xin lỗi: “Được rồi, được rồi, là lỗi của anh, chỉ là mấy ngày nay anh bận rộn quá nên không có thời gian đi khám thôi. Chỉ là anh đã mua thuốc uống rồi."
Các bạn học qua lại nhìn thấy cảnh này đều sững sờ! Không ngờ giáo sư Phó nghiêm túc hà khắc thường này lại ôm vợ phát cơm chó trước mặt mọi người!
"Trời ạ, đó là vợ thầy Phó đúng không? Mẹ nó bọn họ ngọt ngào quá đi mất!"
"Đây là lần đầu tiên tớ thấy thầy Phó cười đấy, huhuhu nếu như thầy ấy cười với bài thi của tớ nhiều chút thì tốt biết bao."
"Hai người bọn họ mới kết hôn đúng không? Khó trách tớ nói gần đây giáo sư Phó ở trong lớp hòa nhã dữ lắm, bình thường tâm tặng rất tốt! Hóa ra là có tình yêu thuận lợi."
Trước mắt bao người, mặt Dung Hoan đã biến thành màu tôm luộc, đẩy anh một cái: “Có nhiều người đang nhìn lắm đấy…”
Anh buông cô ra, cô mở bình giữ nhiệt đưa cho anh: "Đây, uống thuốc cảm trước đi."
“Cục cưng thật chu đáo.” Còn cố ý đến đây một chuyến đưa thuốc cho anh.
Thấy anh uống một hơi cạn sạch, cô mới yên tâm, anh nhẹ giọng dỗ dành: "Hoán Hoan đừng giận nữa, được không? Chiều nay dạy xong anh sẽ về nhà với em, em giám sát anh, anh nhất định sẽ dưỡng bệnh đàng hoàng."
Cô khẽ hừ một tiếng, nhưng lửa giận trong lòng đã tiêu tán gần hết: "Em chờ xem biểu hiện của anh."
-
Buổi tối Phó Tư Diễn về đến nhà, vừa vào tới huyền quan đã ngửi thấy mùi thuốc bắc thoang thoảng. Cô gái nhỏ từ trong bếp đi ra: "Hôm nay về sớm vậy?"
Người đàn ông ôm lấy cô, cắn nhẹ vào môi cô: "Hoan Hoan đang làm gì đấy?"
"Em nấu thuốc bắc cho anh, chuyên trị cảm mạo, nâng cao khả năng miễn dịch."
"... Vợ à, cơ thể của anh không yếu như vậy."
Cô ngước mắt lên nhìn anh chằm chằm, Phó Tư Diễn lập tức đổi giọng: "Anh nghĩ mình phải uống nhiều một chút."
Cô mím môi cười: "Vừa mới nấu xong, anh ngồi xuống đi, em múc cho anh một chén."
Phó Tư Diễn ngửi từng đợt mùi thuốc bắc nồng nặc thì đau đầu không thôi, từ nhỏ đến lớn anh ghét nhất là uống thuốc bắc, khi còn nhỏ có lần bị sốt, anh bị bố bắt uống thuốc bắc, đắng đến mức muốn ói ra.
Dung Hoan bưng thuốc lên, anh nhìn thấy thứ chất lỏng màu nâu sẫm chén, chứng tỏ thuốc này nấu rất đặc...
"Hoan Hoan... Thực ra anh uống thuốc là ổn thôi."
"Không được, em đã nấu xong rồi, hơn nữa em còn cố ý tìm một bác sĩ Đông y cực kỳ nổi tiếng kê đơn cho đấy." Cô ngồi xuống bên cạnh anh, lấy lọ đường phèn ra, bỏ thêm hai hạt vào, nhưng cũng chỉ là "như muốn bỏ biển" mà thôi.
Cô thổi thuốc cho anh đến khi hơi nguội mới đưa cho anh, anh thử nhấp một ngụm, lại cảm thấy vận mệnh bóp nghẹt cổ họng.
“Đắng à?” Cô chớp mắt.
Cổ họng anh thắt lại: "... Cũng được."
"Em đã nói không đắng vậy đâu mà, uống một hơi cạn hết đi anh."
"..."
Lúc đầu anh cũng muốn uống một hơi cạn sạch, nhưng uống vài hớp lại không chịu nổi nữa phải ngừng, đôi lông mày rậm nhíu lại, Dung Hoan cố nén cười: “ Phó Tư Diễn, không phải đàn ông đàn ang như anh lại sợ đắng đấy chứ?"
“Sao có thể chứ?” Người đàn ông bị cô gái chất vấn lập tức chén uống cạn, dọa cô đến ngây người.
"Ực ực" Uống xong, cuối cùng anh đặt cái chén không còn giọt nào xuống, kìm nén cảm giác đau đớn, vẻ mặt bình tĩnh.
Không ngờ, Dung Hoan đột nhiên nắm lấy tay áo anh, bắt anh xoay người lại, áp đôi môi đỏ mọng của mình lên môi anh.
Vị đắng nồng đậm của vị thuốc bắc nhanh chóng lan sang vị ngọt, anh cảm nhận được một viên đường phèn, là Dung Hoan đưa tới miệng.
Cô tinh nghịch hỏi: "Đỡ hơn chưa?"
Anh dần dần nở nụ cười, giữ gáy cô, áp trán: “Được Hoan Hoan làm ngọt đến như vậy rồi phải làm sao đây.”
Cô cụp mắt xuống, khẽ mỉm cười: "Không phải em, là đường phèn."
"Vậy à? Nhưng anh lại nghĩ là em đó."
Cô nắm lấy tay anh lắc lắc: "Được rồi, em đi nấu cơm cho anh, hôm nay anh nghỉ ngơi đi."
-
Mấy ngày nay Dung Hoan ở nhà, bệnh cảm của Phó Tư Diễn được cô trị cũng nhanh chóng khỏi hoàn toàn. Cuối tuần, cả hai được mời đến tham dự tiệc đính hôn của con gái chủ tịch một công ty niêm yết nào đó, công ty này hiện đang là đối tác lớn thứ hai của Phó Tư Diễn, đứng đầu ngành xây dựng trong nước.
Lúc này cô chiêu này đang ở một mình trong phòng nghỉ ngơi, chủ tịch đi tới, nhỏ giọng hỏi: "Tiêu Tiêu, sao Đằng Vũ không ở với con?"
Vẻ mặt cô thiên kim rất lạnh nhạt, giọng nói đầy thờ ơ: "Ai biết, hình như đang gọi điện cho bạn."
"Hôm nay con chú ý một chút, bên ngoài có rất nhiều truyền thông, nếu như con còn tỏ vẻ không vui thì ngày mai truyền thông sẽ đưa tin thế nào hả?"
Dư Tiêu nhíu mày: "Tôi gả cho người tôi không thích thì ông thấy tôi vui nổi không?"
"Được rồi, con đừng nói mấy lời này nữa, để Đằng Vũ nghe thấy lại tức giận!"
Cô gái cười lạnh, cả đời cô đã bị sắp xếp sẵn, cuộc hôn nhân cũng là hôn nhân thương mại. trong mắt mọi người, Đằng Vũ là người luôn làm bạn bên cạnh cô ấy, chung tình với cô ấy nhất, nhưng chỉ có mình cô ấy biết, thực ra thứ Đằng Vũ muốn chỉ có danh lợi địa vị mà thôi.
“Bố nói con biết, hôm nay con ngoan ngoãn nghe lời một chút, đừng có chút tâm tư dư thừa nào nữa." Bố cảnh cáo.
Dư Tiêu cụp mắt, hít sâu một hơi, dừng vài giây nói: "Hôm nay Phó Tư Diễn... sẽ tới đúng không?"
"Con còn nghĩ tới Phó Tư Diễn?! Người ta đã kết hôn rồi, cũng đã nói thẳng là không có tình cảm gì với con, nếu không bố đã không tác hợp hai đứa các con?!"
Nước mắt trào ra từ khóe mắt cô ấy: "Trong lòng tôi luon có một người thì thế nào! Tôi cũng không mong cầu xa vời dư thừa..."
Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ vào tập đoàn, dự án đầu tiên cô ấy thực hiện với công ty chính là hợp tác với Phó Tư Diễn, lúc đó vẻ ngoài chững chạc giỏi giang của anh đã thu hút cô ấy, sau khi biết được suy nghĩ của cô ấy, bố cô ấy đã muốn giúp mai mối tác hợp, thế nhưng Phó Tư Diễn không hề đáp lại, mà cô ấy vẫn luôn chôn chặt tình cảm này trong lòng, âm thầm thích anh.
Sau đó, Đằng Vũ bắt đầu theo đuổi cô ấy, nhưng cô ấy chưa bao giờ đồng ý. Mãi đến khoảng thời gian trước, nghe nói Phó Tư Diễn đã kết hôn, cô ấy mới hoàn toàn hết hy vọng. Nếu đã không thể ở bên anh thì ở bên ai cũng giống nhau cả thôi, cho nên cô ấy chấp nhận Đằng Vũ.
Bố còn muốn nói gì đó nhưng khóe mắt nhìn thấy Đằng Vũ đang đẩy cửa đi tới thì lập tức nhịn xuống, trừng mắt nhìn Dư Tiêu.
Đằng Vũ đi tới trước mặt hai người, tùy ý đặt tay lên eo Dư Tiêu, thấy mắt cô ấy hơi đỏ, anh ta thắc mắc: “Chú, Tiêu Tiêu sao vậy?”
"... Tôi không sao." Dư Tiêu nói.
"Hai đứa nói chuyện trước đi." Sau khi bố rời đi, Dư Tiêu lập tức lui về phía sau một bước, thoát khỏi bàn tay đang đặt trên eo mình của người đàn ông, ánh mắt Đằng Vũ tối sầm, thanh âm khàn khàn: "Cô có ý gì? Không muốn làm tiệc đính hôn hôm nay nữa đúng không?"
Cô ấy mím chặt môi mỏng, cằm bỗng bị bóp mạnh nâng lên, bắt gặp ánh mắt hung ác của anh ta, nghe anh ta nói: “Vẫn cảm thấy tiếc nuối vì không leo được lên giường của Phó Tư Diễn à?"
Cô gái sững người một lúc, nước mắt lưng tròng: "Thì sao, mắc mớ gì đến anh!"
Người đàn ông bóp mạnh cằm cô ấy rồi hôn xuống, cô ấy tức giận muốn đẩy anh ta ra nhưng không đủ sức.
Đằng Vũ cảm thấy đầu lưỡi đau nhói, mùi máu tươi chợt tản ra, anh ta hất mạnh mặt Dư Tiêu ra: "Con mẹ nó, cô dám cắn tôi?!"
Dư Tiêu đỏ mắt trừng anh ta: "Tránh xa tôi ra..."
Đằng Vũ nhếch khóe môi: "Tôi nói cô biết, dù cô có thích Phó Tư Diễn thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể để ông đây ngủ thôi. Tôi không chê cô bẩn đã không tệ rồi."
Anh ta đứng dậy, nhặt chiếc áo vest lên, đóng sầm cửa bước ra ngoài.
-
Tất cả những người đến lễ đính hôn đều là nhân vật thuộc tầng lớp thượng lưu, rất nhiều phương tiện truyền thông, lúc Dung Hoan và Phó Tư Diễn đến thì rất nhiều phương tiện truyền thông tiến tới phỏng vấn, nhưng người đàn ông chỉ mạnh mẽ bảo vệ cô không nói lời nào.
Bước vào sảnh lễ đính hôn đã có người bắt đầu tiến lên chào hỏi, lúc nghe thấy Dung Hoan, người đàn ông vòng tay ôm lấy cô, hào phóng giới thiệu cô, mặt mày nhuốm đầy vẻ yêu chiều, mọi người nhìn thấy đều nói —— Cậu Phó thật sự rất yêu cô Phó.
Dung Hoan được anh nắm tay đi tới, hỏi: "Sao không thấy hai nhân vật chính hôm nay chứ?"
"Muốn gặp đến vậy sao?"
"Ha ha, em rất mong chờ mà. Anh nói chị Dư Tiêu thường xuyên hợp tác với anh, em phải nhìn thử xem cô ấy có xinh đẹp hay không." Giọng nói của cô dí dỏm.
Anh sờ đầu cô cười: "Không xinh bằng em."
Lúc này, chủ tịch tiến lên chào hỏi, đang trò chuyện thì một người đàn ông đi tới trước, chủ tịch giới thiệu: "Đây là con rể của tôi, Đằng Vũ. Đây là ngài Phó và vợ."
Đằng Vũ nhìn người đàn ông cao hơn mình, vẻ ngoài cũng đẹp trai hơn mình, khóe miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý, sau đó đưa tay ra: “Ngài Phó, ngưỡng mộ đã lâu.”
Phó Tư Diễn bắt tay với anh ta, ánh mắt Đằng Vũ chuyển sang Dung Hoan tóc đen môi mỏng, mắt ngọc mày ngài ở một bên, cuối cùng cũng hiểu rõ.
Anh ta khẽ cười, giọng điệu vi diệu: "Cô Phó quả thật rất xinh đẹp, ngay cả cậu Phó cũng có thể quỳ dưới gấu váy của cô."
Dung Hoan không biết nên đáp lại thế nào, cũng may người đàn ông ôm lấy cô, trả lời thay cô.
Lúc này, phía sau truyền đến tiếng giày cao gót, quay đầu lại nhìn, là Dư Tiêu.
Cô ấy đi đến trước mặt họ, nhìn Phó Tư Diễn và cô gái xứng đôi vừa lứa bên cạnh anh, trong lòng tràn ngập chua xót, nhưng chỉ cười: “Anh Phó, cô Phó, rất vui vì hai người có thể đến tham gia tiệc đính hôn của tôi. Nếu có chỗ chiêu đãi không chu toàn, mong hai người lượng thứ."
Đằng Vũ thấy Dư Tiêu đã trang điểm lại, cười dịu dàng, toàn bộ quá trình chẳng thèm liếc nhìn anh ta một cái, anh ta thầm tức giận.
Đằng Vũ nắm lấy tay của Dư Tiêu, cười nói: "Tiêu Tiêu nhà chúng ta vẫn luôn thích anh Phó đấy."
Trong lòng Dư Tiêu giật thót, nhìn về phía người đàn ông, đáy mắt lạnh băng. Đằng Vũ nhìn thẳng vào ánh mắt cô ấy, cong môi cười hỏi lại: "Chẳng lẽ không đúng sao? Khoảng thời gian trước em còn nói với anh, Phó Tư Diễn là gu của em mà."
"... Thật xin lỗi, là Đằng Vũ xuyên tạc ý của tôi. Tôi chỉ rất ngưỡng mộ anh Phó mà thôi, mong cô Phó đừng hiểu lầm." Dư Tiêu rút tay mình về: "Tôi xin lỗi trước vì không tiếp được."
Anh ta duy trì nụ cười trên môi, đưa cho Phó Tư Diễn một tấm danh thiếp: "Không biết ngài Phó khi nào có thời gian, tôi cũng muốn thương lượng hai thương vụ làm ăn với anh, hợp tác với nhau."
Người sau nhận lấy danh thiếp, vẻ mặt hờ hững: "Tôi sẽ bảo trợ lý liên lạc với anh."
Đằng Vũ nhìn bóng lưng hai người rời đi, nụ cười dần biến mất.
-
Phó Tư Diễn cùng Dung Hoan đi lấy ít đồ ăn, cô gái nhỏ hỏi: "Anh có cảm thấy bầu không khí giữa cô Dư và anh Đằng kỳ quái lắm không?"
"Hửm?"
"Em nghĩ chuyện đính hôn vui vẻ như vậy, nhưng bọn họ lại cười giả tạo, hơn nữa trông hai người cũng không thân thiết chút nào?"
Anh đưa bánh đến bên miệng cô: "Ăn bánh còn biết quan sát người khác à?"
Cô nhai bánh ngọt, hai má hơi phồng lên, bị anh giơ tay chọc chọc: “ Phó Tư Diễn!” Cô nổi cáu.
Anh không nhịn được cúi đầu hôn cô một cái: "Thật đáng yêu."
Dung Hoan được anh dỗ dành, vừa lúc có người đến tìm Phó Tư Diễn, cô nói mình tùy ý đi dạo một chút.
Bên ngoài bể bơi có một con đường nhỏ, cô đi vào, nhìn thấy một cô gái đang đứng ở cuối, cô nhìn kỹ một chút, đây chẳng phải là Dư Tiêu sao?
"Cô Dư..."
Dư Tiêu nghe thế thì quay đầu lại, nhìn thấy Dung Hoan, thoáng sửng sốt, Dung Hoan hỏi cô ấy tại sao lại ở đây một mình, Dư Tiêu thuận miệng nói không khí bên trong quá ngột ngạt.
Dung Hoan nhìn ra cô ấy có tâm sự, nhưng không tiện hỏi, cô đang định rời đi thì Dư Tiêu lại nói: “Cô Phó có thể nói chuyện với tôi một chút không?”
Dung Hoan gật đầu.
Dư Tiêu cười: "Nhìn ra được, cô và anh Phó rất hạnh phúc."
"Cám ơn, không phải cô cũng chuẩn bị đính hôn rồi sao? Có người ở cạnh mình sẽ hạnh phúc hơn nhiều."
Dư Tiêu nhìn xuống: "Nhưng tại sao tôi lại không cảm nhận được gì cả, hôn nhân đối với tôi chẳng qua cũng chỉ vậy thôi."
"Cô và anh Đằng..."
Dư Tiêu nhìn cô, lắc đầu: "Không phải ai cũng có thể giống như cô và anh Phó."
"Tôi vào trước đây, xin cô Phó giữ bí mật cuộc nói chuyện của chúng ta."
Cô ấy quay người, đi chưa được mấy bước đã nghe thấy Dung Hoan ở phía sau gọi mình.
"Cô Dư, nếu như người làm bạn cả đời với cô không cho cô hạnh phúc, nếu như tôi là cô thì thà hạnh phúc một mình."
Dung Hoan chạy về tìm Phó Tư Diễn, anh hỏi cô sao cô lại chạy lung tung, Dung Hoan không nói gì. Một lúc sau, lễ đính hôn chính thức bắt đầu, chủ tịch lên sân khấu phát biểu: “Cảm ơn mọi người, đã đến tham dự lễ đính hôn của con gái tôi ngày hôm nay…”
Chủ tịch khen ngợi Đằng Vũ trước mặt mọi người, cũng nói ông rất vui vì con gái mình tìm được một người bạn đời phù hợp, sau khi ông nói xong, Đằng Vũ và Dư Tiêu bước lên sân khấu, Đằng Vũ châm thành thâm tình như Dư Tiêu: “Tôi rất hạnh phúc vì Dư Tiêu có thể chấp nhận tôi, cùng tôi bước tiếp. Tôi vô cùng hạnh phúc."
Tiếng piano du dương chậm rãi vang lên, ánh đèn chiếu vào mặt hai người, bầu không khí lãng mạn của khung cảnh nóng lên.
Đằng Vũ lấy nhẫn đính hôn ra, định đeo cho Dư Tiêu, nhưng người kia lại rút tay về.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, Dư Tiêu cầm lấy micro, giọng nói run run: "Tôi không thể đồng ý với anh."
Đằng Vũ khiếp sợ, hạ giọng nói: "Cô nói cái gì?!"
Dư Tiêu nhìn bố mình dưới khán đài, rơi nước mắt lắc đầu: “Xin lỗi bố, con thực sự không làm được.”
Khách mời náo động, tiếng xì xào vang lên không ngừng, chủ tịch vội vàng lên sân khấu: "Tiêu Tiêu, con nói bậy gì đấy!"
"Bố, con sẽ không đính hôn với anh ta. Anh ta căn bản không phải loại người giống bố nghĩ, con mà ở bên anh ta con sẽ hối hận cả đời!"
"Dư Tiêu, tôi cảnh cáo cô đừng có làm loạn nữa."
"Anh là một người ghê tởm, dối trá, ích kỷ, ngoài mặt thì giả vờ yêu tôi, lúc không có ai lại dằn vặt nhục nhã tôi? Anh ở bên tôi là vì anh tham tiền của công ty nhà tôi thôi!"
Trong nháy mắt, Đằng Vũ cảm thấy tất cả ánh mắt của khách mời đều đổ dồn về phía mình, anh ta nghiến răng nghiến lợi, lộ ra vẻ hung ác: “Dư Tiêu, cô còn không biết xấu hổ mà nói tôi?" Anh ta chỉ về phía Phó Tư Diễn, cười đến phóng đ.ãng: "Chẳng phải cô vẫn luôn nhớ nhung Phó Tư Diễn hay sao?!"
Mọi người nhìn Phó Tư Diễn, tất cả đều sững sờ, lập tức xì xào bàn tán.
Dung Hoan cũng ngẩn ra, cảm thấy vai mình càng bị ôm chặt hơn, ánh mắt bình tĩnh của người đàn ông rơi xuống, nhìn qua, lòng Dung Hoan lập tức bình tĩnh lại.
Dư Tiêu tức giận đến hai mắt đỏ bừng, tức giận chỉ vào anh ta: "Anh có chứng cứ không? Dựa vào đâu mà nói năng bừa bãi chứ?!"
"Tôi nói bậy? Chút tâm tư này của cô bố cô không biết à!"
“Đủ rồi, hai đứa đừng làm loạn nữa!” Chủ tịch nổi giận.
Dư Tiêu lao xuống sân khấu, mọi người nhìn thấy cô ấy lấy ra một số giấy tờ từ chỗ ngồi, quay lại sân khấu ném những tờ giấy này vào mặt Đằng Vũ: "Mở to mắt ra xem anh đã làm gì! Anh lừa dối bao nuôi tiểu tam, ra vào khách sạn, anh cảm thấy anh sạch sẽ chỗ nào!"
Đằng Vũ nhìn những bức ảnh do thám tử tư chụp được, cuối cùng cũng luống cuống trước chứng cứ không thể chối cãi, vội vàng giải thích với chủ tịch: "Chú, cháu..."
"Bốp ——" Một tiếng tát vang dội vang lên, Đằng Vũ ôm mặt, cảm giác được mùi máu tanh.
Chủ tịch tức giận trừng mắt: "Cậu cút đi cho tôi! Khi đó tôi mắt mù mới cảm thấy cậu không tệ, từ nay về sau cậu tránh xa con gái tôi ra!"
-
Một tiệc đính hôn vốn phải tốt đẹp lại trở thành trò hề, nhưng rất nhiều cánh truyền thông sẽ không buông tha một tin tức nóng hổi như vậy, một phóng viên đến phỏng vấn Dung Hoan và Phó Tư Diễn: “Xin hỏi những gì Đằng Vũ nói có phải thật không? Trước đây anh Phó từng có đoạn tình cảm với cô Dư sao?"
"Cô Phó có biết chuyện này không? Cô Phó có thể nói vài lời không?"
Sắc mặt Phó Tư Diễn lạnh lẽo, trầm giọng nói: "Không thể trả lời, nếu như các người còn dám dây dưa với vợ tôi thì chờ đó đi."
Khi bước ra khỏi sảnh tiệc chính, Dung Hoan vẫn cảm thấy tim mình đập thình thịch.
Phó Tư Diễn cởi áo khoác cho cô: "Đừng để cảm lạnh, biết chưa?"
Dung Hoan thở dài: “Không ngờ cô Dư lại khổ như vậy, gặp phải một tên cặn bã…” Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Đằng Vũ nói cô Dư thích anh, là thật à?”
“Bố cô ấy từng nói với anh, nhưng anh đã từ chối ngay, hơn nữa đã là chuyện một năm trước rồi.” Anh kéo vạt áo khoác ôm cô vào lòng: “Anh không có quyền quản những người khác, nhưng anh không muốn cô bé nhà anh phải hiểu lầm."
Cô lắc đầu: "Em không có."
“Tít tít tít——” Điện thoại trong túi Dung Hoan vang lên, cô vừa bắt máy, sắc mặt lập tức thay đổi: “Được, tôi lập tức tới ngay.”
Dung Hoan cúp điện thoại, lo lắng nói: "Trong studio của em có một cô bé bị tai nạn xe được đưa vào bệnh viện, em phải lập tức đi xem sao."
"Anh đưa em đến đó nhé?"
"Không cần đâu, Hồ Hinh sắp lái xe tới rồi, anh về trước đi."
Vì vậy, người đàn ông dặn cô phải chú ý an toàn, nếu cần giúp đỡ thì nói với anh, Dung Hoan vội vàng rời khỏi.
-
Gần mười hai giờ, chỗ huyền quan mới có tiếng động truyền đến, Phó Tư Diễn đặt cuốn sách trong tay xuống, đứng dậy khỏi ghế sofa, đi ra cửa.
"Em về rồi, mệt lắm không?"
Dung Hoan vừa đi vào đã được người đàn ông ôm vào lòng, cô đấm đấm bả vai: “Mệt chết em. cũng may là không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là bị chấn động não và gãy xương thôi. Không phải em đã nói anh ngủ trước đi rồi sao?"
"Anh lo nên phải đợi em về."
Cô cười với anh, giơ tay ôm lấy vai anh: "Chồng ơi, ôm em."
Anh một tay bế cô lên lầu, cô mệt mỏi dựa vào vai anh híp mắt, anh thấy thế thì cảm thấy vừa đau lòng vừa đáng yêu: "Mệt thì để anh hầu hạ em."
Một tiếng sau, Dung Hoan được anh bế ra khỏi phòng tắm, Dung Hoan vừa chạm gối là ngủ ngay, người đàn ông hôn lên trán cô một cái, ôm cô chìm vào giấc ngủ.
-
Sáng hôm sau.
Dung Hoan và Phó Tư Diễn gần như thức dậy cùng lúc, cô xoay người, vòng tay qua cổ anh, giọng nói mềm mại như làm nũng: "Chồng à, chào buổi sáng."
Anh sờ đầu cô: "Em ngủ đủ chưa?"
"Ừm, tinh thần sảng khoái."
Anh trở mình áp lên trên, nụ cười ôn hòa nhưng giọng điệu lại đầy ẩn ý: "Vậy nếu tinh thần đã sảng khoái thì có thể làm chuyện gì khác đúng không?"
Dung Hoan đỏ mặt, nhưng không có đẩy ra.
Một tiếng sau, vận động cuối cùng cũng kết thúc, người đàn ông ôm lấy cô gái bị anh giở trò đến mềm mại không xương, toàn thân phát chua vào trong lòng, ghé vào tai cô thì thầm: "Đùa giỡn cục cưng nhà anh thực sự ngày càng vui."
"..." Quá đáng.
Nụ hôn mềm mại của anh rơi xuống vai cô, cô vội vàng đẩy ra: "Không được nữa..."
Anh cười cười, nắm tay cô, khàn giọng nói: “Bảo bối à, nó cần em.”
Sau khi kết thúc, người đàn ông hài lòng lấy khăn giấy giúp cô lau bàn tay đau nhức, cô tức giận đến mức cắn một cái lên hầu kết của anh như mèo con, anh cười mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.
Hai người xuống giường tắm rửa, anh vội làm xong rồi xuống nhà chuẩn bị bữa sáng trước.
Dung Hoan xong xuôi cũng xuống lầu, vừa đi cô vừa xem tin tức trên điện thoại di động, lại thấy một tin tức khiến người ta kinh ngạc: #Thật hư chuyện tình cảm của Dung Hoan và Phó Tư Diễn rạn nứt.#
Tin tức nhắc tới tiệc đính hôn của Dư Tiêu và Đằng Vũ tối qua. Các phương tiện truyền thông nói giữa Dư Tiêu và Phó Tư Diễn có thể có quan hệ gì đó. Bọn họ chụp được cảnh Dung Hoan vội vàng rời khỏi hiện trường một mình tối qua, rất có thể là sau khi biết chuyện nên cãi nhau với Phó Tư Diễn một trận lớn.
Dung Hoan: “..." Nói lung tung gì vậy chứ.
Cô chạy xuống lầu, đưa tin tức trên điện thoại cho Phó Tư Diễn xem, không nhịn được cười: “Bọn họ nói chúng ta cãi nhau.” Nhưng thực ra, hôm qua cô vội vàng rời đi là vì phải đến bệnh viện.
Anh đọc tin tức xong, sắc mặt âm trầm: "Những người này đúng là rảnh rỗi quá rồi đó."
Dung Hoan ôm lấy cánh tay anh, trấn an: "Không sao, không cần để ý bọn họ nói gì, dù sao em cũng không quan tâm."
Hai người đều thích kín đáo không thích giải thích, ồn ào bên ngoài sẽ không ảnh hưởng đến bọn họ.
Ăn sáng xong, Dung Hoan nói mình đến bệnh viện một chuyến nữa để thăm cô bé bị tai nạn xe, Phó Tư Diễn thì đến công ty.
Trên đường đi, cô nhận được điện thoại của Hề Phán: "Tới thấy tin tức, đám phóng viên này đúng là cái gì cũng nói được."
"Ai da, tớ đã quen rồi."
Hề Phán cười cười: "Tớ tin trên thế giới này ai cũng có thể ly hôn, chỉ có cậu và Phó Tư Diễn là không."
Dung Hoan nhìn người bên cạnh đang khoanh chân lật xem tài liệu, hơi cong môi: “Ừm, chúng tớ dù có chuyện gì cũng sẽ không.”
-
Sau khi xuống xe, Dung Hoan đi vào bệnh viện, mấy đồng nghiệp và bạn bè cũng ở trong đó, cô bé vừa mới tỉnh lại. Mọi người nhắc đến tin tức về Dung Hoan đều buồn cười không thôi.
Dung Hoan cùng mọi người tán gẫu một hồi, sau đó rời khỏi phòng bệnh tìm nhà vệ sinh, đi tới một khúc rẽ chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng kinh ngạc: "Cô Phó?"
Cô quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm, Dung Hoan sửng sốt vài giây, ngẫm lại: “Cô Dư Tiêu?!”
Dư Tiêu kéo Dung Hoan đến cầu thang vắng người qua lại, sau đó tháo kính râm ra, nói sau chuyện tối hôm qua, bố cô ấy bị đau tim, sáng nay cô ấy cùng ông ấy đi kiểm tra sức khỏe.
Dư Tiêu áy náy không thôi: “Tôi đọc tin tức rồi, xin lỗi cô Phó, là tôi…”
“Không không không, thật ra vợ chồng tôi không có cãi nhau.” Cô vội vàng giải thích một phen, Dư Tiêu mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cô... không sao chứ?” Dung Hoan nhìn thấy Dư Tiêu quầng thâm rất đậm cùng sắc mặt tiều tụy.
Người kia nhếch khóe miệng: "Sáng sớm nay cánh truyền thông chặn trước cửa công ty, rất nhiều bạn bè gọi điện thoại cho tôi, may mắn là cuối cùng tôi cũng đã dũng cảm, muốn thoát khỏi tên cặn bã kia, tôi rất vui vẻ."
"Vậy là tốt rồi, bây giờ trên mạng đại bộ phận đều đứng về phía cô, còn những lời đàm tiếu khác cô cứ mặc kệ đi."
"Tôi và anh Phó chẳng có gì cả, nếu như phải có thì cũng chỉ là tình cảm đơn phương của tôi trước đây, mong cô đừng hiểu lầm..."
"Ừm, anh ấy cũng đã giải thích rõ ràng cho tôi rồi."
Hai người trò chuyện một lúc, Dư Tiêu nói phải trở lại phòng bệnh, trước khi đi còn nói với Dung Hoan câu cuối cùng: “Cô Phó, bây giờ tôi đã biết tại sao anh Phó lại chọn cô rồi. Cô đúng thật là một cô gái hiền lành dịu dàng. Sau này chúng ta có thể... liên lạc nhiều hơn không?"
Dung Hoan nhìn ánh mắt chân thành của cô ấy, mỉm cười gật đầu.
-
Mấy ngày nay, tin tình cảm của Dung Hoan và Phó Tư Diễn tan vỡ vẫn lan truyền rầm rộ, nhưng cuộc sống đôi vợ chồng son vẫn ngọt ngào như trước.
Buổi chiều, Dung Hoan luyện piano ở studio xong, trở lại phòng làm việc thì Hồ Hinh gõ cửa đi vào, trên tay ôm một bó hoa hồng đỏ.
Dung Hoan thấy vậy thì sửng sốt, Hồ Hinh đưa hoa hồng cho cô, cười nói: “Hoan Hoan, cái này là có người đưa cho em, còn có một tấm thiệp.”
"Thiệp ư?"
Cô mở ra, còn tưởng là lời tán tỉnh của một người đàn ông xa lạ nào đó, nhưng ai ngờ bên trong lại viết như thế này:
"Bà Phó, xin hỏi em có đồng ý đi hưởng tuần trăng mật với ông Phó yêu dấu của em không? Nếu em đồng ý, xin mời em cầm túi đi đến cửa phòng làm việc, anh đang đợi em ở đó —— Phó."
Tuần trăng mật!!
Dung Hoan sững sờ, sao lại là tuần trăng mật được! Vài ngày trước, Phó Tư Diễn nói với cô gần đây anh bề bộn nhiều việc, thời gian đi tuần trăng mật sẽ bị hoãn lại.
Cô cầm hoa, xách túi vội vã ra khỏi phòng làm việc, quả nhiên thấy chiếc Maybach đã đậu sẵn ở cửa.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, cổ tay áo hơi xắn lên, lúc này đang dựa vào cửa, phong thái lạnh nhạt mà tao nhã.
Nhìn thấy cô, anh hơi nhướng mày, chờ đợi cô gái nhỏ hưng phấn chạy đến bên mình, quả nhiên là cô đã làm thế.
“Chồng ơi, sao đột nhiên lại nói muốn dẫn em đi hưởng tuần trăng mật thế…”
Anh nhéo mặt cô: "Không tốt sao? Mấy ngày nay anh đã làm xong hết việc rồi, có thể cùng em chơi thật lâu."
Hai mắt Dung Hoan sáng lấp lánh, cô vui vẻ ôm lấy anh: "Woa, thật là bất ngờ nha ~"
Anh thấy thì vô cùng hài lòng, ôm cô rồi mở cửa xe cho cô. Sau khi lên xe, Dung Hoan nói phải về sửa soạn hành lý, nhưng Phó Tư Diễn lại nói không cần, anh đã soạn sẵn những thứ cần mang theo cho cô rồi, còn những vật dụng hằng ngày thì đến bên kia sẽ có người chuẩn bị sẵn.
Dung Hoan hỏi anh muốn đi đâu, anh nói tạm thời sẽ giữ bí mật.
-
Chuyến bay kéo dài mười tiếng kết thúc, máy bay hạ cánh ở Thụy Sĩ, sau khi xuống máy bay, có vài người nước ngoài tiến lên nhận hành lý, Dung Hoan chỉ nghe thấy Phó Tư Diễn nói chuyện với họ bằng tiếng Đức, nhưng không biết là nói gì. Anh xoa đầu cô, cười cười.
Mọi người đi về phía trước, Phó Tư Diễn giải thích với cô đây là người chịu trách nhiệm sắp xếp chế độ ăn uống và cuộc sống hàng ngày của họ trong những ngày này.
Lại sau vài giờ lái xe nữa, cuối cùng bọn họ cũng đến thị trấn nhỏ Davos. Thị trấn nhỏ này là thị trấn cao nhất ở dãy núi Alps, là khu du lịch và nghỉ dưỡng suối nước nóng ở Thụy Sĩ, được mệnh danh là "khu nghỉ mát trượt tuyết lớn nhất châu Âu".
Đưa mắt nhìn xung quanh, núi đồi nối tiếp nhau, bầu trời trong xanh đến kinh ngạc, tạo cho người ta cảm giác yên bình. Giờ phút này nơi đây vẫn còn bị băng tuyết bao phủ, Phó Tư Diễn khoác áo khoác dày cho Dung Hoan, để cô không bị cảm.
Họ đi đến chỗ ở, đó là một biệt thự trong trấn nhỏ, sau có vườn trước có sân, lúc này trời đã chập tối, những người gần đó đã tan làm, đón con về nhà.
Bước vào biệt thự, cảm giác ấm áp lập tức xua tan giá lạnh, nội thất trong nhà bài trí đơn giản theo phong cách châu Âu, gam màu trắng ngà đập vào mắt mang đến cảm giác sạch sẽ, trong trẻo. Dung Hoan mở rèm Roman lên, thấy núi tuyết trùng điệp thì hai mắt tỏa sáng: "Tư Diễn, ở đây đẹp quá."
Người đàn ông bước tới, ôm lấy cô nhẹ giọng hỏi: "Thích không?"
"Thích, anh luôn tạo bất ngờ cho em."
Cô cười rạng rỡ, ôm cổ anh, chủ động dâng đôi môi đỏ mọng.
-
Mấy ngày nay, ban ngày Phó Tư Diễn dẫn Dung Hoan đi trượt tuyết, leo núi, buổi tối lại ngâm suối nước nóng, buồn chán thì lang thang trong thị trấn, tận hưởng khoảng thời gian chậm rãi vô cùng nhàn nhã. Ở đây vài ngày, Phó Tư Diễn lại dẫn cô đến Đức, anh vẫn chưa quên Dung Hoan nói muốn chụp bộ ảnh cưới mang phong cách lâu đài. Vì vậy hai người đến "Cung điện Lichtensein", nơi hoàn thành ước nguyện của Dung Hoan.
Buổi tối, hai người nằm trên giường nghỉ ngơi, Dung Hoan nói hôm nay cô đi bộ rất lâu, người đàn ông xoa bóp chân cho cô.
Cô bị anh xoa bóp mà ngứa ngáy, cười muốn rụt chân lại: "Đừng xoa nữa..."
Người đàn ông buông chân cô ra, áp cô dưới người, hôn xuống.
Dung Hoan chìm đắm trong cường thế của anh, bị anh giày vò hồi lâu, cuối cùng người đàn ông cũng thỏa mãn, sau đó cô được anh ôm vào lòng, từ từ ổn định hơi thở.
Hắn nhẹ giọng hỏi: "Không thoải mái sao?"
Cô lắc đầu, vùi đầu vào cổ anh, giọng nhỏ như muỗi kêu: "Thể lực của em tốt hơn trước đây nhiều rồi, được không hả..."
Anh cong môi: "Ừ, không còn lăn lộn một hồi là tan rã nữa."
Một lúc sau, anh đứng dậy bế cô gái nhỏ vào nhà tắm, tắm rửa sạch sẽ cho cô một phen rồi lại trở lại giường, hai người ôm nhau nằm xuống, cô vẫn không mảnh vải che thân. Bởi vì khi buổi tối khi ngủ với anh, cơ thể của người đàn ông chẳng khác gì cái lò lửa lớn, cô thường không chịu được nóng. Hơn nữa Phó Tư Diễn hay nói thế này ôm mới thoải mái, sau đó da mặt cô cũng ngày càng dày.
Nhưng cô như thế luôn thách thức khả năng tự chủ của anh, ôm cô một lúc là cả người nóng lên, nhưng cô gái nhỏ nói mệt mỏi nên anh không đành lòng làm thêm lần nữa.
Hai người tán gẫu, Dung Hoan nói mấy ngày trước nhìn thấy ảnh chụp con của Bạch Ngưng phơi nắng trên vòng bạn bè, Phó Tư Diễn đột nhiên hỏi: "Cục cưng, tháng trước em có kinh nguyệt không?"
Dung Hoan bị câu hỏi này làm cho sửng sốt: "Còn chưa tới..." Bình thường cuối tháng cô mới tới ngày, nhưng lúc này là đầu tháng tư.
Phó Tư Diễn giật mình: "Hoan Hoan, có phải em đã có thai rồi không?"
"... Mang thai?!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT