Edit: phuong_bchii

________________

Lời nói của La Dung rõ ràng khiến Quý Liên Tinh sửng sốt một chút, cảm xúc kinh ngạc của nàng từ trong mắt tràn ra, vô cùng chân thật.

"Ra ngoài tâm sự?" La Dung chủ động mời nàng.

"Được." Quý Liên Tinh lúc này mới phục hồi tinh thần lại, hai người còn đang ở trong phòng vệ sinh.

Hai người đi ra đại sảnh, Giang Thự và Trương Lập còn đang bàn chuyện làm ăn, Quý Liên Tinh vốn không chen vào được, nên gửi một tin nhắn nói rõ tình huống cho Giang Thự, tự mình cùng La Dung tìm một cái bàn khác ngồi xuống.

Bình phục tâm tình, Quý Liên Tinh lúc này mới có cơ hội nhìn La Dung.

Ba năm trôi qua, La Dung cũng không có thay đổi gì quá lớn, có lẽ là ngoài công việc cũng không quên bảo dưỡng, ngược lại làm cho người ta cảm giác còn trẻ hơn trước kia.

Tướng mạo của cô ấy vốn là kiểu rất khí thế, tuy rằng trên mặt treo dấu vết năm tháng, nhưng vẫn làm cho người ta có một loại khí chất cường đại, loại khí chất này sẽ làm cho người ta có loại cảm giác ngưỡng mộ đối với cô ấy, có lẽ đây cũng là nguyên nhân vì sao ngay cả Giang Thự cũng bằng lòng gọi cô ấy một tiếng đại tỷ.

"Nói tỉ mỉ cho tôi một chút tình huống mấy năm nay của cô đi?" La Dung thoáng ngửa ra sau, tựa vào trên ghế, một chân gác lên chân kia, hai tay tự nhiên chồng lên nhau, trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt.

Quý Liên Tinh thông minh như vậy, đương nhiên biết La Dung muốn biết cái gì, vì thế nàng chọn trọng điểm nói: "Lúc trước nhà tôi bị phá dỡ, cầm một khoản tiền phá dỡ, đến huyện Lộ Quả mở nhà trọ và quán bar, đây là năm thứ ba, kinh doanh cũng rất được."

Ý đại khái là cho thấy nguyên nhân lúc trước vì sao từ chối cô ấy, cũng nói rõ mình hiện tại kinh doanh rất được, có vốn tích lũy.

Tuy rằng tình huống chân thật cũng không phải hoàn toàn như thế, ví dụ như nguyên nhân từ chối La Dung, thật ra lúc trước đơn thuần chỉ là không muốn ở lại thành phố A mà thôi, khi đó nàng dự định đi thành phố khác dốc sức làm việc, không ngờ quê hương trời giáng một khoản tiền phá dỡ.

"Hửm? Nếu đã kinh doanh rất tốt, tại sao không tiếp tục kinh doanh?"

Thương nhân quả nhiên chính là thương nhân, luôn có thể thành công nắm bắt trọng điểm.

Quý Liên Tinh thành thật trả lời: "Người yêu của tôi ở thành phố A, tôi không muốn cùng cô ấy yêu xa, cho nên định đến đây phát triển."

"Như vậy à?"

La Dung lông mày hơi nhướng lên, câu trả lời này vẫn làm cho cô ấy có chút bất ngờ, cô ấy còn tưởng rằng Quý Liên Tinh là kiểu phụ nữ giống như cô ấy, vĩnh viễn xếp sự nghiệp lên hàng đầu, không ngờ thế mà lại vì người yêu?

Quả nhiên vẫn là trẻ tuổi.

Thật ra lựa chọn như vậy có tốt có xấu, nếu là gặp được người tốt, vậy cũng coi như đáng giá, chỉ sợ gặp phải cặn bã, từ sau Trương Danh Nhạc La Dung am hiểu sâu sắc đạo lý này.

Phụ nữ dựa vào đàn ông, vẫn là quên đi.

"Cô có thể xuất ra 300 vạn không?" La Dung đi thẳng vào vấn đề.

Quý Liên Tinh sửng sốt một chút, rất nhanh lại phục hồi tinh thần, gật đầu.

"Tốt lắm." La Dung lấy di động ra, Wechat của hai người vẫn còn đó, chỉ là không liên lạc mà thôi, cô ấy gửi một văn kiện cho Quý Liên Tinh, còn nói: "Cô xem hạng mục này có hứng thú hay không, nếu có hứng thú thì thử một chút."

Đối với La Dung mà nói, 300 vạn không tính là nhiều, nhưng nàng lo lắng đến tình hình kinh tế của Quý Liên Tinh, vẫn thêm một câu: "Nếu 300 vạn không được, cô có thể tìm người khác hợp tác, các cô cùng góp vốn, đương nhiên, cá nhân tôi đề nghị có thể một mình thì một mình."

Quý Liên Tinh mở văn kiện ra xem, vừa xem vừa gật đầu, "Yên tâm La tổng, tài chính chị nói tôi có."

Trong lúc nàng tra cứu văn kiện La Dung không quấy rầy nàng, chỉ lẳng lặng đánh giá.

Vẫn luôn rất thích cô gái này, có lẽ là đồng loại hấp dẫn lẫn nhau, La Dung cảm thấy nàng có tài có thể thi triển, nhất định là một nhân tài có thể đào tạo.

Lúc trước Quý Liên Tinh từ chối lời mời của La Dung, La Dung thật ra cũng rất bất ngờ, dù sao tiền lương cô ấy cho cũng không thấp.

Nhưng bây giờ xem ra, Quý Liên Tinh là một cô gái có chủ kiến, ít nhất đã đưa ra lựa chọn chính xác hơn đối với nàng, giương cánh bay cao đi mạo hiểm, cũng chính là như thế, nàng trở nên càng mạnh mẽ hơn.

La Dung càng thêm tán thưởng nàng, đồng loại, một cô gái có dã tâm.

Có đôi khi có dã tâm rất tốt, dùng tốt trái tim này chính là kim cương rực rỡ trong đám người, dùng không tốt chính là thủy tinh thiêu đốt quá độ.

Rất rõ ràng Quý Liên Tinh là cái trước.

"La tổng, tôi cảm thấy rất hứng thú với hạng mục này." Quý Liên Tinh đặt điện thoại di động xuống, kết thúc xem, "Thật không giấu diếm, tôi và bạn tôi cũng đang khai thác nghề phụ, đây là thăm dò khối truyền thông mới."

"Ồ, vậy sao? Các cô kinh doanh về loại hình gì?" La Dung không ngờ còn có thể đánh bậy đánh bạ.

"Livestream bán hàng, giúp người sống trên núi bán trái cây."

"Hiệu quả tốt không?"

Quý Liên Tinh gật đầu: "Vô cùng tốt."

La Dung gật đầu, lại nói: "Văn kiện tôi gửi cho cô kia, là thành lập một công ty truyền thông mới, chủ yếu quay video là chính. Giống như cô vừa nói giúp người sống trên núi bán trái cây cũng là kế hoạch của chúng tôi. Đương nhiên, tôi cũng là cổ đông, tổng cộng bỏ vốn 10 triệu, cô và tôi mỗi người chiếm 30%, còn lại 40% rải rác chia cho người khác, chúng ta là cổ đông lớn nhất."

Đây là một dự án rất hấp dẫn, một khi đã thực hiện, lợi nhuận không thể đếm được. Quý Liên Tinh động lòng đồng thời cũng suy nghĩ một vấn đề: La Dung vì sao phải lựa chọn hợp tác với nàng?

Nàng nghĩ như vậy, đồng thời cũng hỏi như vậy.

La Dung nghe xong chỉ cười cười, không có lập tức trả lời vấn đề của nàng, mà là đẩy câu hỏi trở về, hỏi ngược lại nàng: "Cô cảm thấy tại sao tôi phải cùng cô hợp tác?"

Câu hỏi này thật đúng là hỏi đến Quý Liên Tinh, nên trả lời như thế nào?

Nhưng nếu La Dung hỏi ngược lại, Quý Liên Tinh vẫn kiên trì nói: "Bởi vì chị muốn giúp tôi?"

"Phụt." La Dung mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe nàng trả lời như vậy vẫn bật cười, "Ừ, nếu như cô cảm thấy như vậy cũng được."

Ai mà không muốn được người khác coi là một người tốt chứ?

"Được rồi, bởi vì tôi có tác dụng với chị." Quý Liên Tinh do dự nhiều lần, cuối cùng vẫn nói ra lời thật sâu trong nội tâm.

"Ừm, thật không giấu diếm, tôi rất coi trọng năng lực của cô." Đây mới là nguyên nhân chân chính, thiên hạ này không có ai là nhà từ thiện thật sự, La Dung là một thương nhân, thương nhân suy xét chuyện đầu tiên chính là lợi ích.

Lời đã nói ra, hai người cũng không câu nệ.

La Dung đi thẳng vào vấn đề: "Đây là hạng mục trong tay tôi, để lại cho cô tôi yên tâm, chúng ta hợp tác, lợi dụng lẫn nhau." Cô ấy cố ý nhấn mạnh hai chữ "lợi dụng", sau đó cười nói: "Lợi dụng không có gì không tốt, người sống trên đời này chỉ sợ không có năng lực bị người ta lợi dụng."

Vẻ mặt Quý Liên Tinh cũng giãn ra, nhất thời vui vẻ hơn rất nhiều. Nếu La Dung chỉ xuất phát từ lòng riêng muốn giúp đỡ, gánh nặng của nàng ngược lại rất nặng.

Mà La Dung nói đến "hợp tác", còn thêm vào "lợi dụng", Quý Liên Tinh rất có thể hiểu được ý của cô ấy, bản chất giao dịch thương mại chính là lợi dụng lẫn nhau, lợi dụng giá trị của đối phương, sinh ra lợi ích.

Vì thế tâm tình đột nhiên không nghiêm trọng như vậy, ít nhất nàng là dựa vào bản lĩnh ăn cơm, ít nhất là được đối phương cần, chứ không phải được đối phương bố thí.

Hai nàng chỉ là đang bàn chuyện làm ăn mà thôi, thành tựu lẫn nhau cần lẫn nhau, không hơn không kém.

"Vậy La tổng, dự án này khi nào chúng ta bàn bạc tỉ mỉ?"

"Tuần sau đi, cùng nhau ăn một bữa cơm, đến lúc đó giới thiệu người hợp tác cho cô làm quen." La Dung nhìn thời gian, hai người đã nói chuyện mười phút, khách hàng của cô ấy chắc đã sắp tới.

Quý Liên Tinh chủ động đứng dậy: "Vậy La tổng, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với chị."

"Được, có việc cứ liên lạc."

Bên này hai người rất nhanh kết thúc, Quý Liên Tinh nhìn lại phía Giang Thự, phát hiện cô và Trương Lập còn đang trò chuyện, hơn nữa có cảm giác càng ngày càng tập trung.

Nhìn thấy Trương Lập mặt mày mỉm cười, Quý Liên Tinh trong lòng đè nén một hơi, nói không rõ là cảm giác gì, có thể vẫn cảm thấy ánh mắt của hắn khiến người ta không thoải mái.

Giang Thự ngược lại là một bộ dáng làm việc bình thường, người đàn ông kia thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Giang Thự một cái, Giang Thự cũng không đối diện với hắn.

Quý Liên Tinh không tham gia cuộc nói chuyện của bọn họ, mà tìm một chỗ ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra xem lại văn kiện La Dung gửi cho nàng.

Phát hiện duyên phận giữa nàng và La Dung cũng rất sâu, đây là một cơ hội rất tốt, quả thực chính là trời cao ban ân, nhất định phải nắm chắc.

Nửa giờ sau, Giang Thự bên này cuối cùng cũng kết thúc, Trương Lập một bộ lưu luyến.

"Giang tổng, chi bằng gọi bạn thân của cô, chúng ta cùng ăn cơm tối?"

Giang Thự nở nụ cười, không nhanh không chậm nói: "Lần sau đi, tôi và bạn thân hẹn đi dạo phố, hôm qua tôi đã đồng ý với cô ấy rồi."

Trương Lập tỏ vẻ rất tiếc nuối, vươn tay chủ động bắt tay Giang Thự, lực trên tay rõ ràng nặng hơn rất nhiều.

Vẻ mặt Giang Thự nhàn nhạt, người như thế cô gặp được nhiều, vừa rồi ánh mắt Trương Lập không phải cô không cảm nhận được, mà là không muốn phản ứng.

Đối với cô mà nói, lấy được đơn hàng là quan trọng nhất. Mà nên lấy đơn hàng như thế nào, nên qua loa với bọn họ như thế nào, cô đã sớm hiểu rõ trong lòng.

"Vậy lần sau nhất định phải cùng nhau ăn một bữa cơm?" Vẻ mặt và ngữ điệu của Trương Lập mang theo hưng phấn.

"Được, có thời gian thì ăn." Giang Thự rút tay ra, hợp đồng đã ký xong, loại chuyện ăn cơm này, ngoài miệng nói có thời gian thì ăn, cô có thể mỗi lần đều không có thời gian, mà "Lần sau nhất định", có thể lần sau thật đúng là không nhất định.

Tiễn Trương Lập đi, Giang Thự mới lấy điện thoại di động ra trả lời tin nhắn của Quý Liên Tinh, hỏi nàng đang ở đâu.

Đối phương rất nhanh liền trả lời: Phía sau chị.

Giang Thự xoay người, phát hiện Quý Liên Tinh ngồi cách đó không xa, nàng cầm điện thoại di động, đôi môi mím chặt, giống như có chút cảm xúc nhỏ.

"Có đói không?" Giang Thự cười hỏi nàng.

"Sao không ăn với Johnny?"

"Ăn cơm đương nhiên phải ăn với Tiểu Tinh Tinh của chúng ta rồi." Giang Thự nói đùa, cố ý trêu chọc nàng, ngồi xuống bên cạnh Quý Liên Tinh, nhéo mặt nàng vài cái.

Quý Liên Tinh bị nhéo rất không được tự nhiên, hoạt động tâm lý quá rõ ràng, bị Giang Thự nhìn thấu.

Quý Liên Tinh đẩy tay Giang Thự ra, cúi đầu xem di động, nhỏ giọng nói thầm: "Chị cũng không nhìn ánh mắt của hắn."

Giang Thự ngửi ngửi không khí, "Một chai dấm Sơn Tây Lão Trần thật lớn."

"Em nói thật!" Quý Liên Tinh ngẩng đầu, trong ánh mắt ảm đạm chứa đựng bất mãn, "Không thích ánh mắt của hắn."

"Chỉ là ——" Chỉ là làm ăn vẫn phải đàm phán, lời Giang Thự đến bên miệng vẫn là nuốt xuống, chuyển chủ đề: "Em nói gặp phải loại tình huống này thì làm sao đây?"

"Em cũng không biết." Giọng Quý Liên Tinh rầu rĩ, "Chị thường xuyên gặp khách hàng như vậy sao?"

"Thỉnh thoảng." Người trẻ tuổi một chút thích đánh giá cô, Giang Thự đã quen với ánh mắt này, chỉ cần không động tay động chân là được, tóm lại nói xong công việc sẽ không bao giờ liên lạc nữa, mặc kệ đối phương dùng phương thức nào quấy rầy.

"Chị và bọn họ không có gì, tất cả đều là giao tiếp trong công việc."

"Em biết." Quý Liên Tinh thở dài một hơi, nghĩ thầm vất vả lắm mới cùng Giang Thự đi công tác một chuyến, vẫn là không nên nói những chuyện không vui này.

"Bữa tối ăn cái gì?" Giang Thự tự nhiên chuyển chủ đề.

"Vẫn chưa đói." Quý Liên Tinh cầm điện thoại di động, trong hộp thoại là đoạn văn Dụ Mộng gửi cho nàng, đại khái miêu tả chuyện xảy ra tối qua với Trì Văn, nàng thấy vậy mặt đỏ tới mang tai.

Giang Thự tò mò, tiến đến trước mặt nàng, "Đang xem cái gì vậy?"

Quý Liên Tinh nhấn tắt màn hình, nàng cũng không muốn để cho Giang Thự nhìn thấy chữ "Hút", "Liếm" như vậy, không biết còn tưởng rằng nàng đang làm gì.

"Không có gì, chúng ta lên trước nhé?" Quý Liên Tinh cất điện thoại vào túi.

Giang Thự ngồi ở trên ghế không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Quý Liên Tinh một hồi lâu mới nói: "Em sẽ không phải đọc tiểu thuyết XX chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play