Sắc mặt Ngô Duyên vốn lạnh nhạt, nghe thấy lời này thì chợt bật cười ha hả: “Chú nói đúng, vậy tổng giám đốc Trình cũng phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, miễn cho bất cẩn chút thôi là xảy ra bất trắc, mất luôn nửa cái mạng.”Ánh mắt cô không nhịn được nhìn vào không khí bên cạnh Trình Thiên Hành, sau khi Trình Thiên Hành nói ra lời kia, bên cạnh hắn bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen lờ mờ mang theo oán khí nồng đậm, thoạt nhìn có vẻ là một cô gái yểu điệu.Ở đây cũng chỉ có Ngô Duyên nhìn thấy cô ta.
Mặc dù cô không còn tu vi, nhưng mắt nhìn vẫn tồn tại.“Cô!” Đồng tử Trình Thiên Hành hơi co rụt lại, hơi lạnh trên người tràn ra mãnh liệt.Ngô Duyên vẫn nở nụ cười mỉm, giọng điệu nhẹ nhàng: “Tôi cũng chỉ tốt bụng nhắc nhở chú, chị chú trên trời có linh, chắc chắn không muốn nhìn thấy em trai mình xảy ra chuyện.”Cô trả lại Trình Thiên Hành tất cả những lời hắn vừa nói, ngón tay hơi cong lên, khẽ búng ra một cái.Một luồng linh khí nhỏ đến mức không thể nhìn thấy chui vào bên trong bóng đen, khiến cho hồn phách của cô ta ngưng tụ hơn chút, ngũ quan cũng rõ ràng hơn rất nhiều, là một thiếu nữ có khuôn mặt tròn trịa thanh tú, trông vô cùng hiền hòa.Cô ngẫm lại, nhớ ra thân phận của thiếu nữ này, đây là con gái duy nhất của tổng giám đốc cũ của truyền thông Lăng Văn, cô đã từng gặp mặt đối phương trong một buộc tiệc rượu.Trình Thiên Hành phất lên nhanh như vậy, không chỉ may mắn, mà còn giở không ít thủ đoạn.Trong quá trình này, tất nhiên đã có không ít người trở thành đá kê chân cho hắn, trong đó bao gồm Lăng Phong - tổng giám đốc cũ của truyền thông Lăng Văn.Trong một bữa tiệc rượu, vị tổng giám đốc Lăng này bởi vì uống quá chén mà ngã từ trên tầng xuống, chết ngay tại chỗ, từ đó truyền thông Lăng Văn không gượng đậy nổi, về sau bị Trình Thiên Hành thu mua, bởi vậy cũng vươn lên trở thành người giàu có nhất thành phố K.Ngô Duyên không ngờ, vậy mà con gái duy nhất của tổng giám đốc Lăng cũng qua đời rồi, thậm chí còn quấn lấy không buông Trình Thiên Hành, việc này khiến cô còn nghi ngờ, liệu có phải cái chết của cha con bọn họ còn có mờ ám bên trong.Chỉ là nhìn trạng thái hồn phách của nữ quỷ này, nhiều nhất chỉ có thể ở lại bảy ngày.
Chút linh khí cô vừa tặng có thể giúp cô ta nán lại thêm một khoảng thời gian.Trình Thiên Hành hoàn toàn không biết có một nữ quỷ đi theo bên người mình, hắn lạnh lùng liếc Ngô Duyên một cái, không đấu khẩu với một vãn bối nữa, sải bước rời đi, ấn tượng của hắn đối với Ngô Duyên càng kém đi không ít.Hắn quá mức tức giận, ngay cả dự tính ban đầu cũng quên sạch, mang thẻ ngân hàng rời đi.
Cha con nhà này quả thật đã cô phụ lòng tốt của Sương Sương.Đợi sau khi hắn đi rồi, Ngô Tông Bình vốn còn ráng chống đỡ trực tiếp ngồi phịch xuống ghế sofa, sống lưng vốn thẳng tắp cũng khom xuống, không còn hăng hái của trước kia, trong miệng lẩm bẩm: “Là cha vô dụng, vẫn phải khiến con chịu khổ cùng cha.”“Chỗ này của cha còn chút tiền, cùng lắm thì chúng ta đến thành phố khác mua nhà, không nhất định phải về quê.”Mặc dù mấy ngày trước con gái gọi điện cho ông nói muốn về quê làm ruộng, nhưng Ngô Tông Bình chỉ cho rằng cô nghe nhiều lời ong tiếng ve nên mới muốn rời đi, chưa từng coi là thật.
Làm ruộng khổ cực như vậy, đâu có người nào thật sự thích làm ruộng, huống hồ còn là một cô gái trẻ tuổi.Áy náy của ông đối với cô càng thêm sâu sắc, bờ môi khẽ mấp máy.Ngô Duyên: “...”Không, cô thật sự rất muốn làm ruộng!Cô nói hết nước hết cái, cuối cùng cũng khiến cha tin rằng quyết định này của cô không phải là nhất thời xúc động.Công ty của Ngô Tông Bình phá sản, trong tay không còn nhiều tiền, nhưng số tiền không nhiều này vẫn dư dả hơn rất nhiều gia đình bình thường, ít nhất bỏ ra một khoản thầu núi là không thành vấn đề.
Ông không thể cho con gái mình nhiều, nhưng nguyện vọng này thì vẫn có thể thỏa mãn cô.Ông quyết định tạm thời buông xuống những ân oán với Trình Thiên Hành, thầu núi giúp con gái xong rồi tính tiếp.....