Ngô Duyên giao việc thuyết phục cho Cố Dương, còn mình thì dạo quanh núi Hòe.Lại nói, trước kia núi Hòe này chỉ là núi rừng bình thường, non xanh nước biếc, thậm chí còn có người của thôn làng ở lại.Về sau một thầy phong thủy tới đây, phát hiện nơi này vô cùng thích hợp làm nơi chôn cất, có thể che chở con cháu đời sau.Thầy phong thủy đề cử địa điểm này cho một ông tổng, kết quả ông tổng này quá mức tham lam, con cháu giàu sang vẫn chưa đủ để thỏa mãn, ông ta còn hi vọng gia tộc tôn quý bất phàm, thế là mời người thay đổi phong thủy núi này, thậm chí không tiếc hiến tế mấy đứa trẻ có mệnh cách đặc biệt, kết quả nghi thức thất bại, ông tổng kia bị phản phệ, cửa nát nhà tan.
Núi Hòe cũng biến thành âm địa vô cùng thích hợp với yêu ma quỷ quái, người trong thôn cũng bởi vì nhiều lần gặp quỷ mà sợ hãi rời khỏi nơi này.Sau khi làm rõ nhân tố hình thành núi Hòe và đạt được thỏa thuận sơ bộ với Cố Dương, Ngô Duyên coi như hoàn thành mục tiêu hôm nay một cách tốt đẹp.Cô xuống núi về nhà, chuẩn bị thuyết phục cha nhận thầu núi này.Sau khi xuống tới chân núi, cô gọi điện thoại cho tài xế, để ông ta tới đón mình.Khi nhìn thấy cô, tài xế thở phào nhẹ nhõm, dường như hết sức vui mừng vì cô không chủ động tìm đường chết.
Ông ta cũng là người có lòng nhiệt tình, lại không nhịn được khuyên nhủ: “Tôi biết người trẻ tuổi các cô đều không tin những thứ này, nhưng thà tin là có còn hơn không, đừng đợi đến lúc xảy ra chuyện rồi mới hối hận.”“Trước kia bà cô của tôi cũng từng sống trên núi, núi Hòe này quả thật rất quái dị.”Dọc đường đi, Ngô Duyên được tài xế kể cho nghe chuyện liên quan đến núi Hòe, cũng coi như hiểu rõ ràng hơn.
Cô vừa nghe tài xế kia thao thao bất tuyệt, vừa xoa xoa trán mình.Kỳ lạ, hình như cô quên mất một chuyện nào đó, rốt cuộc là chuyện gì? Được rồi, cũng đã quên rồi, chắc là không phải chuyện quan trọng gì, đợi tới khi nhớ ra rồi tính!Cùng lúc đó, trên núi Hòe, lão tiên sinh Cố Dương đang làm đề cũng đặt bút trong tay xuống.Hình như ông ta quên nhắc nhở Ngô Duyên một chuyện rồi.
Thôi vậy, đợi cô tới rồi nói.***Ngô Duyên về đến nhà, bắt đầu thuyết phục cha Ngô Tông Bình nhận thầu núi Hòe.Việc này cũng không phải việc khó khăn gì, cô dứt khoát lấy mấy loại bùa chú mình vẽ ra, biểu diễn từng loại cho cha xem.
Bùa Ngũ Lôi, bùa Cầu Mưa...!cô vẽ không ít bùa chú, đủ để khiến cha mở rộng tầm mắt.Dù sao cô cũng mới được nhận về mấy tháng, Ngô Tông Bình còn chưa quá hiểu rõ con gái của mình, sau khi hoảng sợ đã nhanh chóng chấp nhận ‘sự thật’ con gái từng đi theo cao nhân trong thôn học cái này.Ngô Duyên lại đích thân dẫn ông tới núi Hòe một chuyến, gặp mặt Cố Dương một lần.
Mặc dù Ngô Tông Bình vô cùng khiếp sợ, nhưng cũng xóa tan nghi ngờ lo lắng cuối cùng, quyết định tiêu tiền nhận thầu núi Hòe này.Nếu như không phải núi hòe quá mức nguy hiểm đối với người bình thường, phí thầu một năm ít nhất cũng phải một trăm nghìn, kỳ hạn nhận thầu là ba mươi đến bảy mươi năm, cũng có nghĩa là bọn họ phải tốn ít nhất ba triệu.Nhưng tình huống của núi Hòe đặc biệt, có người không kịp chờ đợi, chỉ hi vọng cha con bọn họ mau chóng nhảy xuống cái hố này, cho nên phí thầu mỗi năm chỉ còn năm mươi nghìn.
Nếu cô không thỏa mãn tâm nguyện của đối phương, há chẳng phải có lỗi với công sức đối phương bỏ ra trong khoảng thời gian này.Sau khi hai cha con bàn bạc, vô cùng dứt khoát nhận thầu bảy mươi năm.Có lẽ là sợ bọn họ hối hận, một loạt thủ tục nhanh chóng tiến hành, vốn cần một tháng, vậy mà chưa tới nửa tháng đã làm xong cho bọn họ.
Mà số tiền kia cũng tiêu hao quá nửa tiền tiết kiệm trong tay Ngô Tông Bình.Lật xem hợp đồng, cuối cùng trái tim đang treo lơ lửng của Ngô Duyên cũng vững vàng trở về chỗ cũ.Coi như làm xong rồi.
Mặc dù rất muốn lập tức chuyển tới, nhưng đã rất lâu không có người ở núi Hòe kia, thiếu nước thiếu điện thiếu internet, vẫn phải tốn thêm mấy ngày để giải quyết chuyện này.Thật ra bản thân Ngô Duyên không thèm để ý đến những vấn đề này, có thể lên mạng hay không cũng không quan trọng, nhưng còn có cha ở cùng cô, không thể để ông chịu khổ cùng được.Nếu như không có gì ngoài ý muốn, núi Hòe sẽ trở thành ngôi nhà mới của hai cha con họ..