Edit: Mưa
———
Từ vườn mai trở về Giang Tự lơ hắn luôn.
Thẩm Phương Dục sầu nhưng không có cách nào. Kiểm điểm viết một xấp, xin lỗi nói một đống nhưng cuối cùng vẫn phải chấp nhận số phận ngủ ngoài sô pha.
Giang Tự liếc hắn một cái, tàn nhẫn nói: "Anh đi ra ngoài!"
"Anh chỉ em trò này chơi vui lắm nà~." Thẩm Phương Dục nũng nịu dính cứng ngắc lên người Giang Tự, nhét máy tính bảng vào tay anh.
Giang Tự cụp mắt nhìn qua, vẫn là trò chơi mà anh với Thẩm Phương Dục đã chơi trước đó. Anh ghét bỏ định ném máy tính bảng qua một bên nhưng Thẩm Phương Dục lại ngăn anh lại: "Em chơi thử đi."
Hắn từ sau lưng vòng tay lên bấm vào máy tính bảng của Giang Tự, ôm anh trong lòng mà điều khiển nhân vật trong trò chơi chạy đến thôn Tân Thủ, sau đó chạy thẳng đến chỗ PK với trưởng thôn.
Giang Tự khó hiểu thử phóng mấy kỹ năng ra, không ngờ vừa mới phóng ra nhện tinh đã KO ngay lập tức. Chết cực kỳ có lệ, chết cực kỳ qua loa.
"Anh làm gì với nó rồi?"
Giang Tự không hiểu. Nhện tinh trước đó còn giết người tới đỏ mắt sao biến thành thế này rồi? Dáng vẻ như không được ăn no ấy.
Thẩm Phương Dục kiêu ngạo nói: "Anh nạp tiền đó."
Giang Tự: "......"
Hoá ra không phải ăn không no mà là ăn quá no mới đúng.
"Hôm đó anh nghĩ trò chơi này cũng xem như tạo duyên phận cho chúng ta. Thế nên anh mới nạp 520 tệ vào như lời cảm ơn. Ai ngờ sau đó hệ thống đột nhiên tặng cho anh một đống kinh nghiệm, trang bị và cả gói quà tặng nữa. Cuối cùng thì... như em mới thấy đó."
Thẩm Phương Dục nạp 520 tệ, nhưng giờ Giang Tự cảm thấy mình giống 250 (đồ ngốc) hơn.
Giang Tự nhớ lại lúc đó mình đã phải dốc hết tâm huyết đánh nhện tinh như nào, sau đó tức giận với con game rớt giá này nửa phút. Cuối cùng Giang Tự trả máy tính bảng lại cho Thẩm Phương Dục, thoạt nhìn còn không vui hơn lúc nãy nữa.
Ai ngờ lúc này Thẩm Phương Dục cái hay không nói lại nói cái dở, hỏi: "Gần đây eo em còn đau không?"
Vì chuyện phát sinh ở vườn mai lần trước mà Giang Tự bị PTSD với hai chữ "đau eo" luôn rồi.
Mỗi khi cơn đau có dấu hiệu xuất hiện thì Giang Tự sẽ nhớ tới mùi hoa mai ngập tràn trong không khí khi đó, sau đó hai tai sẽ nóng lên rồi tự mắng mình một phút. Cuối cùng cơn đau cũng bị anh quăng tuốt lên chín tầng mây.
Cơn đau eo bị làm lơ nhiều lần cuối cùng cũng biết mất mặt, từ đó mai danh ẩn tích không xuất hiện trêu chọc Giang Tự nữa.
Mà điều này càng khiến Giang Tự sầu hơn.
Cảm giác đau đớn đôi khi là kiểu cảm giác cực kỳ chủ quan, rất dễ bị cảm xúc và tâm trạng ảnh hưởng thế nên rất khó điều trị bằng thuốc. Về mặt nào đó thì cũng không khác mấy với huyền học.
Giang Tự hành nghề nhiều năm như vậy, đã từng nói với vô số bệnh nhân rằng chứng đau eo này rất khó trị hết. Chỉ có thể từ từ điều trị, đợi sinh em bé ra rồi sẽ dần dần khoẻ lại thôi.
Ai ngờ có một ngày anh lại biết được cách trị chứng đau eo này, nhưng biết xong càng làm anh cạn lời hơn.
Thẩm Phương Dục vốn định lấy lòng Giang Tự nhưng chẳng hiểu sao mặt anh càng lúc càng đen. Hắn nhớ đến bà nội Khang Khang có nói người mang thai nên phơi nắng nhiều nếu không rất dễ bị u uất, thế nên hắn cẩn thận hỏi: "Khi nào em rảnh chúng ta lại đi tắm nắng nhé?"
Cuối cùng tay mơ Thẩm Phương Dục liên tục dẫm mìn bị trọng tài Giang đuổi thẳng ra ngoài.
Nhưng điều Giang Tự không ngờ tới chính là ngay tối đó, nhưng cơn đau đã lâu không thấy lại đùng đùng xuất hiện lại.
Anh nằm trên giường hồi lâu nhưng chỉ thấy cơn đau càng lúc càng thêm nặng.
Giang Tự giãy dụa trong chốc lát, cuối cùng đen mặt ngồi dậy. Trong giây lát anh không biết nên nói Thẩm Phương Dục miệng quạ đen hay do chính mình thả lỏng quá sớm nữa.
Giang Tự mang dép lê, khoác áo khoác đi ra phòng khách, cúi đầu nhìn người đàn ông đang chìm trong mộng đẹp trên sô pha.
Sau một lúc, Giang Tự kéo Thẩm Phương Dục ra ngoài một chút, bản thân bỏ dép ra leo lên nằm vào chỗ giữa hắn và lưng ghế sô pha, từ sau lưng ôm lấy Thẩm Phương Dục.
Quả nhiên, cơn đau dịu đi rồi.
"......"
Giang Tự cảm thấy ngay cả dây thần kinh chi phối cảm giác đau cũng bắt nạt anh.
Đời này anh còn chưa chịu uất ức như vậy bao giờ đâu.
...
Sáng hôm sau, Thẩm Phương Dục nửa tỉnh nửa mê thức dậy trong tiếng chuông báo thức ầm ĩ. Hắn cảm thấy nửa người như bị cố định trên mặt đất, nửa người còn lại lơ lửng giữa không trung, mà hình như có hơi chật thì phải.
Thẩm Phương Dục nằm mơ thấy mình đang lái máy bay chiến đấu nên hắn nghĩ trong cabin chật một chút cũng bình thường. Nhưng tay lái trong tay không biết biến mất từ lúc nào, hắn mơ màng sờ sờ tìm tay lái của mình. Sờ nửa ngày, tay lái đột nhiên mở miệng nói chuyện: "Anh sờ đủ chưa?"
Thẩm Phương Dục sửng sốt, đang định hỏi "Mày là tay lái sao lại nói chuyện được" thì đột nhiên tay lái biến thành mặt Giang Tự.
Hắn giật mình mở to mắt, vừa lúc đối mặt với gương mặt gần xịt của Giang Tự: "Sao em ở đây? Em mộng du hả?"
Bác sĩ Giang ngủ ngon một đêm nên eo không còn đau nữa, người cũng có sức sống hơn. Anh vươn chân đạp Thẩm Phương Dục rớt xuống sô pha, sau đó ngồi dậy mang dép đi lướt qua hắn vào phòng tắm không thèm quay đầu lại.
Từ nửa người lơ lửng trên không biến thành cả người lơ lửng trên không rồi cuối cùng cả người và chăn đều rơi xuống đất. Thẩm Phương Dục ngơ ngác ngồi tại chỗ gãi gãi đầu khó hiểu: "Gì vậy nè?"
Nhưng mặc kệ Giang Tự đang làm gì thì bắt đầu từ hôm nay, Thẩm Phương Dục lại được Giang Tự cấp quyền sử dụng phòng ngủ và giường rồi.
Hơn nữa Thẩm Phương Dục còn phát hiện lúc ngủ Giang Tự còn dính hắn hơn cả trước kia.
Lúc trước giấc ngủ có Giang Tự có thể chia thành 7:3. 70% ôm con thỏ, 30% ôm hắn. Hiện tại vẫn là 7:3, chỉ là đổi vị trí thôi. 70% ôm hắn, 30% ôm con thỏ nhỏ màu hồng phấn kia.
Điều này khiến mấy lần Thẩm Phương Dục dọn giường đều cảm thấy biểu cảm của con thỏ kia ai oán đến kỳ lạ. Cảm giác nó nhìn hắn như nhìn yêu phi hoạ quốc đang tranh sủng vậy.
Vậy nên Thẩm Phương Dục không hề có gánh nặng tâm lý mà xoay mặt nó qua chỗ khác, bày ra dáng vẻ được sủng mà kiêu: "Người lớn yêu đương con nít đừng có ngó."
Con thỏ màu hồng phấn: "?"
...
9 giờ sáng theo giờ nước S.
Ca phẫu thuật của bác sĩ Albert chính thức bắt đầu. Phòng họp của khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa cũng đã ngồi kín người chờ xem phát sóng trực tiếp.
Giang Tự cầm sổ ghi chép đi vào, chào hỏi trưởng khoa Thôi xong thì ngồi xuống hàng ghế đầu như thường lệ.
Vì liên quan đến vấn để bảo về quyền riêng tư của bệnh nhân nên bác sĩ Albert chỉ cung cấp hai chế độ xem trực tiếp. Ống kính thứ nhất quay bụng của bệnh nhân, ống kính thứ hai quay màn hình theo dõi các chỉ số.
Bác sĩ Albert bắt đầu giới thiệu về tình huống của bệnh nhân và phương án phẫu thuật. Giang Tự cũng mở sổ ghi chép rậm rạp chữ ra, vẻ mặt nghiêm túc nhìn màn hình chiếu.
Bởi vì tính nghiêm túc và rủi ro cao của ca phẫu thuật này nên phòng họp rất yên tĩnh, nhóm bác sĩ ngay cả thì thầm cũng cố gắng nói nhỏ hết mức có thể.
Việc sinh mổ ở nửa đầu diễn ra cực kỳ suôn sẻ, đại khái sau khi bắt đầu mổ nửa tiếng thì em bé đã được đưa ra ngoài thành công.
Trong quá trình thảo luận và phân tích ca mổ của Kenn trước đó, Giang Tự và Thẩm Phương Dục đều cho rằng phần khó nhất trong ca phẫu thuật này không phải là mổ lấy thai, mà là việc cắt bỏ tử cung và hai ống dẫn.
Thông thường trong cơ thể người bình thường chỉ có một cơ quan sinh dục mà thôi. Nhưng nếu có hai cơ quan sinh dục cùng tồn tại thì các cơ quan nội tạng vốn có trong cơ thể sẽ bị dịch chuyển vị trí do bị chèn ép khiến cho ca phẫu thuật càng thêm khó khăn hơn. Với cả khung xương chậu của đàn ông vốn hẹp nên có thể càng làm tăng thêm khả năng lệch vị trí.
Ngoài ra, khác với những trường hợp liên giới tính thông thường, những trường hợp có thể phát triển đến mức có khả năng thụ thai thì thuyết minh tử cung và hai ống dẫn trong cơ thể đã phát dục đến mức hoàn thiện rồi.
Điều này cũng có nghĩ các mạch máu và dây thần kinh liên quan cũng phát triển cực kỳ hoàn chỉnh. Ít nhất đã đạt đến mức có thể cung cấp đủ máu cho thai nhi.
Tuy nhiên, sự phát triển chằng chịt quá mức của các mạch máu cùng với vấn đề lệch vị trí của các cơ quan nội tạng cũng tương đương với việc lật đổ hoàn toàn các tri thức giải phẫu trước đây của bác sĩ mổ chính.
Nói ngắn gọn chính là sự phân bố của mạch máu và các cơ quan nội tạng trong cơ thể bệnh nhân hoàn toàn khác với những tri thức trước đây của bác sĩ.
Mà sự khác biệt lớn hay nhỏ này cũng trực tiếp quyết định độ khó khăn của ca phẫu thuật.
Nếu khác nhau không lớn thì chỉ cần lúc tiến hành mổ, bác sĩ mổ chính đủ cẩn thận và có kinh nghiệm ích luỹ cùng sự khai thác từ kinh nghiệm đó thì sẽ có được một kết quả tương đối tốt. Nó giống như việc ra thêm một câu hỏi tư duy cao hơn cho một học sinh giỏi vốn đã nắm vững kiến thức mà thôi.
Nhưng nếu khác nhau quá lớn thì không khác gì bắt một học sinh tiểu học đi giải toán cao cấp vậy.
Bước một bước quá lớn sẽ rất dễ vấp ngã.
So sánh với bác sĩ Kenn thì bác sĩ Albert không quá may mắn.
Sau khi em bé được đưa ra ngoài, ngay từ lúc Albert xác nhận tình huống tử cung và hai ống dẫn thì sắc mặt Giang Tự đã thay đổi.
Máy quay không quay mặt bác sĩ Albert nhưng Giang Tự chắc chắn sắc mặt của anh ta lúc này cũng không tốt hơn anh bao nhiêu.
Sự phân bố của cơ quan nội tạng và mạch máu của bệnh nhân này cực kỳ khác trên sách giáo khoa. Mà điều nguy hiểm hơn chính là hai cơ quan sinh dục của người bệnh hơi dính liền, mạch máu phân bố vô cùng phức tạp, thoạt nhìn rất khó phân biệt.
Dưới tình huống này, cách xử lý tốt nhất là từ bỏ việc cắt bỏ tử cung, chỉ cắt bỏ buồng trứng thôi.
Bởi vì buồng trứng là nơi sản sinh các kích thích tố tác động lên cơ thể bệnh nhân. Dưới tình huống quá khó khăn để cắt bỏ tử cung thì cắt bỏ buồng trứng là phương án hợp lý và thực tế nhất lúc này.
Quả nhiên, sau khi Albert kiểm tra tình huống khoang bụng xong thì do dự một lát. Cuối cùng quyết định khâu tử cung lại, chuẩn bị cắt bỏ buồng trứng.
Buồng trứng vốn có kích thước nhỏ hơn tử cung rất nhiều. Nhưng sự phân bố mạch máu và dây thần kinh xung quanh buồng trứng của bệnh nhân này lại rất dày đặc. Hơn nữa bởi vì kích thước nhỏ nên hầu như khiến người ta không biết nên xuống tay thế nào.
Thời gian trôi nhanh, trên màn hình chiếu thường vang lên yêu cầu lau mồ hôi của bác sĩ Albert. Giang Tự xem mà lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi.
Giải phẫu tiến hành đến thời điểm quan trọng, mọi người trong phòng họp đều vô cùng tập trung, ngay cả tiếng ghi chú sột soạt cũng ngừng lại. Tất cả mọi người đều đang chăm chú quan sát thao tác của bác sĩ Albert trên màn hình.
Cuối cùng một bên buồng trứng cũng thuận lợi cắt bỏ hoàn toàn khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Giang Tự theo bản năng nhìn Thẩm Phương Dục một cái, không ngờ vừa lúc Thẩm Phương Dục cũng nhìn qua anh. Ánh mắt hai người vừa chạm vào nhau đã tách ra, đồng loạt quay lại nhìn màn hình.
Rất kỳ lạ!
Rõ ràng chỉ nhìn nhau bình thường nhưng lại khiến Giang Tự bình tĩnh hơn rất nhiều.
Tình huống hai bên buồng trứng của bệnh nhân này không khác nhau lắm. Albert có thể thành công cắt bỏ một bên thì bên còn lại chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nhóm bác sĩ trong phòng họp căng thẳng hồi lâu cũng thả lỏng hơn. Người uống nước thì uống nước, người hít thở để bình tĩnh thì hít thở để bình tĩnh. Cố gắng nghỉ ngơi trong khoảng thời gian ngắn ngủi giữa lúc chạy đua với Tử thần, sẵn tiện chuẩn bị nghênh đón kết quả phẫu thuật thành công.
Nhưng điều khiến mọi người không ngờ tới là nước còn chưa uống xong thì không lâu sau khi Albert bắt đầu thực hiện cắt bỏ buồng trứng còn lại thì đột nhiên ai đó kêu lên. Sau đó ống kính thứ hai quay màn hình theo dõi các chỉ số bị cắt đứt, rất nhanh phát sóng trực tiếp của ca phẫu thuật này cũng bị cắt đứt theo. Màn hình máy chiếu trong phòng họp đen ngòm, chỉ còn lại nhóm bác sĩ ngơ ngác nhìn nhau.
Bởi vì phát sóng trực tiếp bất ngờ kết thúc nên bọn họ cũng không biết vừa nãy đã có chuyện gì xảy ra. Nhưng trong lòng mỗi người đều đang có một suy đoán... ca phẫu thuật xuất hiện vấn đề.
Giang Tự cũng không ngoại lệ.
Anh cúi đầu nhìn thoáng qua sổ ghi chép đầy chữ, đột nhiên tim lại đập nhanh không lý do, trước mắt bỗng nhiên đen kịt.
Mặc dù đã cố gắng hết sức không chế bản thân không nên nghĩ như vậy, nhưng suy nghĩ vẫn không chịu kiềm chế mà chạy về phía dự đoán tồi tệ nhất.
Bên tai là tiếng thảo luận ồn ào khiến tai anh có chút đau. Có người còn lên thử chỉnh lại thiết bị nhưng cúi cùng chỉ đành lắc đầu với mọi người.
"Rốt cuộc là bị sao vậy?" có người hỏi.
"Hình như không phải mỗi chúng ta mà toàn bộ các link phát sóng trực tiếp đều kết thúc hết." Có người tìm thông tin trên điện thoại nói.
Phòng họp hỗn loạn, đủ âm thanh ồn ào ầm ĩ khiến huyệt thái dương của Giang Tự co rút đau đớn.
Giang Tự đầu nặng chân nhẹ đứng lên, định đến nhà vệ sinh rửa mặt một chút. Kết quả mới đi được vài bước thì đột nhiên bị ai đó ôm từ phía sau.
Giang Tự sững người một giây rồi lập tức thả lỏng. Anh xoay người ngả vào lòng người nọ, tuỳ ý để hắn đối mặt ôm anh.
Là mùi hương quen thuộc, là người anh có thể tin tưởng.
Giang Tự nắm chặt áo blouse của Thẩm Phương Dục, ngón tay khẽ run rẩy.
Thẩm Phương Dục vỗ nhẹ lên lưng anh, liên tục lặp lại bên tai anh: "Không sao cả, không có việc gì cả. Em đừng sợ nhé."
Giang Tự tựa cằm lên vai Thẩm Phương Dục, anh hơi gục đầu nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu.
Tất cả mọi người đều chờ mong giao diện phát sóng trực tiếp lần nữa sáng lên. Nhưng đèn phòng họp bật suốt 12 tiếng đồng hồ mà màn hình máy chiếu vẫn đen nhánh như cũ.
Bàn tay Thẩm Phương Dục đặt trên gáy Giang Tự, ôm chặt anh vào lòng.
Từ đầu đến cuối hắn đều mạnh mẽ chống đỡ, không dám để lộ sự sợ hãi trong lòng ra trước mặt Giang Tự dù chỉ nửa phần.