Sơ Nghiên trầm mặc, không nói nhiều chuyển hướng mở cửa vào xe.
Được nước lấn tới, cô mới không chiều hắn như vậy!
Cố Mạc nhìn cô hành động dứt khoát như vậy, lắc lắc đầu cười nhẹ một tiếng. Ánh mắt vô tình lướt qua Cung Tầm, thấy hắn cũng đang nhìn bên này, khóe môi hơi giơ lên, đắc ý mà mở cửa vào xe.
Đội hình xe lần này có thay đổi. Cố Mạc, Sơ Nghiên và Cung Tầm, Lam Chỉ Tịch không đi cùng xe nữa, đội chỉ còn lại mười tám người, chỗ ngồi liền dư ra một chút, hai người là chiếm dụng một xe.
Cả đoàn quay về căn cứ, quá trình bình yên vô sự, chỉ là sự bình yên này tựa như bình yên trước cơn bão vậy.
Cả đội quay về cắn cứ A. Lúc trả nhiệm vụ, tất cả mọi người đều bất ngờ. Nhiệm vụ giải cứu thất bại, không phải là Cung Tầm không hoàn thành được nhiệm vụ, mà là trung tâm nghiên cứu đã không còn bất kỳ ai sống sót. Nhiệm vụ này cũng bị hủy.
Cung Tầm cũng che giấu chuyện bí mật phòng nghiên cứu. Chuyện này hệ trọng vô cùng, nếu tùy tiện nói ra, nếu không cẩn thận chắc chắn sẽ bị kẻ đó nhằm vào.
Đám người Sơ Nghiên vừa ra khỏi khu vực phát Nhiệm vụ, liền nhìn thấy quân đội tấp nập đi lại, bộ dạng vô cùng bận rộn. Đám người còn đang nghi hoặc, liền nghe được đoạn đối thoại của vài người ra vào sảnh phát nhiệm vụ.
"Nè, nghe gì chưa, ngày mai vị căn cứ trưởng trong truyền thuyết kia sẽ đến căn cứ của chúng ta đó."
"Trời ơi, đây là sự thật sao?"
"Đúng rồi, nghe nói bảy ngày nữa sẽ đến."
"Căn cứ đang chuẩn bị để nghênh đón ngài ấy đó."
"Aaa, Đoàn nam thần! Tôi sắp được gặp thần tượng rồi!!"
"Nghe đồn anh ấy có vẻ ngoài rất điển trai!"
"Ngài ấy là mục tiêu phấn đấu của tất cả Dị năng giả đó!"
"..."
Cung Tầm kinh ngạc, Sơ Nghiên cũng không ngoại lệ. Hai người nhìn nhau một cái, có lẽ đều hiểu được nghi hoặc trong lòng.
Đoàn Triết Minh, nếu nói chuyện của trung tâm nghiên cứu, hắn cũng không liên quan gì đến chính phủ. Nhưng nếu nói không liên quan, vậy cũng không đúng. Hắn là người dưới trướng một vị lãnh đạo cấp cao của chính phủ, là loại mà có quyền lực cao nhất, có thể tùy ý gặp vị lãnh đạo kia bất kỳ lúc nào hắn muốn.
Đoàn Triết Minh lúc này lại đột nhiên đến căn cứ, nói không chừng là vì chuyện bí mật của trung tâm nghiên cứu kia.
"Sơ Nghiên, em nghĩ sao?"
Cung Tầm nhìn Sơ Nghiên, lên tiếng dò hỏi. Sơ Nghiên còn chưa phản ứng, Cố Mạc bên cạnh đã phản ứng trước. Hắn chắn trước mặt Sơ Nghiên, nở nụ cười không thể nào đáng sợ hơn.
"Bạn học nhỏ làm sao? Cung thiếu tá, nhiệm vụ kết thúc, chúng ta cũng không còn liên quan gì nữa. Tạm biệt tại đây đi, không hẹn gặp lại."
Cung Tầm hơi sửng sốt một chút, bản thân hắn cũng chỉ bàn công việc, không có ý gì khác, nhưng nhìn bộ dạng này của Cố Mạc, hắn đột nhiên nổi hứng trêu đùa.
"Vậy thì tiếc quá, chúng ta còn phải gặp nhau dài dài a."
Nói xong, cô liền kéo Cố Mạc rời đi. Cung Tầm nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, hơi rũ mắt. Lam Chỉ Tịch đứng bên cạnh, ánh mắt căm phẫn.
Lại là cô ta! Rốt cuộc cô ta đã làm gì, khiến anh trở nên như vậy chứ!?
"Cung Tầm, em..."
"Lam Chỉ Tịch."
Cung Tầm lên tiếng, cắt ngang lời của Lam Chỉ Tịch. Cô ta sửng sốt một chút, dừng lại. Cung Tầm liền nói tiếp:
"Từ nay cô không còn thuộc đội của tôi nữa, sau này mong cô gọi ta là Cung thiếu tá, chúng ta không thân như vậy."
"Cái gì?"
Lam Chỉ Tịch ngây người, hoàn toàn không tin vào tai của bản thân. Cô tiến lên, bắt lấy tay Cung Tầm, lớn tiếng:
"Cung Tầm! Anh đang nói cái gì vậy!?"
Cung Tầm nhíu mày, lùi lại một chút, đem tay bản thân thu lại, lạnh nhạt nói:
"Lời tôi nói đã rất rõ ràng."
Lam Chỉ Tịch nhìn bàn tay bản thân giữa không trung, đột nhiên lớn tiếng cười lớn lên.
"Hahahah.... Cung Tầm a Cung Tầm! Tôi dốc toàn tâm toàn lực giúp anh, làm mọi chuyện vì anh! Lần bị tang thi vây công, anh một mình dẫn dụ tang thi, là tôi không chút ngần ngại cứu anh, thậm chí bản thân suýt nữa liền không thể toàn mạng trở ra! Hiện tại anh lại nói không thân? Haha, Cung Tầm, anh nói ra lời đó không thẹn với lương tâm sao!"
Cung Tầm trầm mặc, dù Lam Chỉ Tịch độc ác như thế nào, thì cô ta cũng luôn hy sinh vì hắn, cũng vì hắn làm rất nhiều.
Những điều này quả thật khiến hắn trở nên mâu thuẫn, đứng giữa ân tình và đồng đội, hắn quả thật không có tư cách nói ra câu này.
Nhưng là một đội trưởng, hắn hoàn toàn phải vì tính mạng của đồng đội mà chịu trách nhiệm. Dù phải trở thành một kẻ cô ơn, lãnh huyết vô tình cũng được, hắn không để tâm.
"Vì lẽ đó, tôi mới không lập tức giết cô."
Lam Chỉ Tịch nghe lời này, hoàn toàn sững sờ.
Giết... giết cô sao? Hắn vừa nói muốn giết cô!!?
Diệp Thanh Ca không nhịn được nữa, cô xông lên, một quyền đánh vào mặt Lam Chỉ Tịch. Lam Chỉ Tịch hoàn toàn bị câu nói của Cung Tầm đả kích, không tránh quyền của Diệp Thanh Ca. Cô bị đánh ngã xuống đất, một bên mặt bị đánh sưng, khóe môi chảy máu.
"Lam Chỉ Tịch, đừng tưởng mọi chuyện cô làm không ai biết! Tất cả chúng tôi đều biết rồi! Hôm nay nể mặt đội trưởng, chúng tôi không tính toán với cô! Nhưng đội trưởng không thể ra tay với cô, không có nghĩa là tôi không thể!"
Diệp Thanh Ca vốn là một người bình tĩnh, nhưng lúc này sắc mặt vô cùng phẫn nộ, ánh mắt cô đỏ ngầu, nắm lấy cổ áo Lam Chỉ Tịch, cây súng trên tay chỉ thẳng vào đầu cô ta, lạnh lùng đe dọa:
"Hôm nay là nể mặt đội trưởng! Sau này gặp lại, tôi nhất định sẽ dùng khẩu súng này, một phát bắn xuyên đầu cô!!!"
Người xung quanh nhìn thấy xung đột, liền xúm lại vây xem, bàn tán xôn xao.
"Kia là nhóm của Cung thiếu ta phải không?"
"Ồ, là Lam tiểu thư và Diệp tiểu thư. Hai người đó là sao vậy?"
"..."
Lam Chỉ Tịch không phản ứng gì, Diệp Thanh Ca càng tức giận. Cô ném cô ta xuống, sau đó thu hồi súng rồi đứng lên, lạnh lùng mắng:
"Cút đi!"
Cung Tầm khẽ nhắm mắt, xoay người rời đi.
"Đi thôi."
Đám người Cung Tầm đi rồi, người xung quanh vây xem cảm thấy cũng không còn gì thú vị, lát sau cũng liền giải tán.
Lam Chỉ Tịch từ từ ngồi dậy, mái tóc rũ xuống, hoàn toàn che khuất biểu cảm trên mặt của cô. Lam Chỉ Tịch ngẩng đầu, ánh mắt hung tợn lại vặn vẹo, trong mắt chứa đựng căm phẫn tột cùng
Mộ Dung Thanh Linh!
Chắc chắn ả chính là Mộ Dung Thanh Linh! Chỉ có Mộ Dung Thanh Linh mới có thể hiểu rõ mọi thứ của cô như vậy! Cũng chỉ có thể là cô ta là người nắm được những điểm yếu đó của cô!
Nó vẫn còn sống! Hơn nữa quay lại là để báo thù cô!
Là mày khiến tao bị Cung Tầm chán ghét! Là mày biến mọi công sức hy sinh tao bỏ ra đổ sông đổ biển! Thù này, tao tuyệt đối không bỏ qua!!!
Mộ Dung Thanh Linh!!!
__________
[Tích.... tích... Cảnh báo! Cảnh báo! Nữ chủ đang hắc hóa! Tiến độ hắc hóa 30%... 45%... 50%... cảnh báo! Hắc hóa đạt 100% vị diện tiến hành biến đổi theo Thiên đạo chi tử.]
Thiên Hoa đang yên tĩnh nghỉ ngơi, đã nghe thấy tiếng cảnh báo phát ra. Nó lập tức nhảy ra, hoảng hốt mà la lớn:
[Ký chủ! Ký chủ! Chị đã làm gì!? Sao nữ chủ lại hắc hóa a!?]
Sơ Nghiên vừa đau đầu mà dỗ được Cố Mạc xong, đang nằm trên sô pha đọc sách, liền bị thanh âm của Thiên Hoa làm giật mình. Cô nhíu mày, nghi hoặc nói.
"Ta không có. Hắc hóa? Còn có thao tác này à?"
[Chính xác! Nhưng đây là trường hợp cực kỳ hi hữu! Nữ chủ hắc hóa sẽ khiến thế giới bị bôi đen, khiến thế giới rơi vào hỗn loạn. Nhiệm vụ của hệ thống chúng tôi là dẫn dắt các ký chủ, đi tìm và thanh lọc những nữ chỉ bị hắc hóa. Đợi khi khí vận của nữ chủ hắc hóa bị ký chủ tước đoạt hoàn toàn, Thiên Đạo sẽ chủ động tìm một nữ chủ khác thay thế.]
"Vậy hiện tại ta cần cướp khí vận của Lam Chỉ Tịch?"
[Đương nhiên! Chuyện này là do chị gây ra, chị phải chịu trách nhiệm a!]
Thiên Hoa cao giọng giải thích, sau đó lại nghiên túc tuyên bố:
[Ký chủ, nhiệm vụ thay đổi, từ trả thù giúp nguyên chủ và xây dựng căn cứ lớn mạnh nhất, sang cướp đoạt cơ duyên khí vận của nữ chủ!]
".... Vậy là ta không cần đi xây căn cứ nữa rồi?"
[Đúng nha.]
Sơ Nghiên gật gật đầu, một con tang thi đi xây căn cứ bảo vệ con người, nghĩ thế nào cũng thấy quái.
Được rồi, nhiệm vụ thay đổi, từ hai việc cần làm thành một. Xem ra cần thay đổi kế hoạch một chút.
Nhưng nhiệm vụ ưu tiên vẫn là nhiệm vụ ẩn kia, hồn lực gấp đôi, nhiệm vụ này cô phải hoàn thành, bằng mọi giá.
Cô muốn khôi phục càng sớm càng tốt, sau đó chữa trị thần hồn bị hư tổn, lấy lại phần ký ức bị mất!
Chỉ là tên Đoàn Triết Minh kia...
Cô cứ có cảm giác không lành về cái tên này.
________
Quay lại thời gian vài ngày trước, lúc đám người Sơ Nghiên rời La Thành không lâu. Ở căn cứ mạnh nhất hiện tại, căn cứ số 5.
Bên trong căn cứ, phòng chỉ huy.
Một nam nhân ngồi trên ghế, cả người hắn đều ẩn trong bóng tối. Hắn tựa người ra sau, một tay chóng lên cằm, một tay khác cầm một cái ly thủy tinh, ánh mắt liếc xuống dưới.
Bên dưới đang quỳ ba người, một nữ hai nam. Ba người đều cúi thấp đầu, cả người đều run rẩy, gương mặt dù cúi thấp nhưng vẫn không giấu được sắc mặt tái nhợn.
"Chủ nhân, chúng tôi... chúng tôi... đã đến trễ một bước. Căn cứ đã bị thiêu rụi, người... người cũng đã rời đi."
Nam nhân ngồi trên nghe vậy, ánh mắt hơi híp lại.
"Đúng là một lũ vô dụng."
Hắn lạnh lùng lên tiếng, đưa tay lên uống cạn ly rượu trên tay.
"Tự ra ngoài lãnh phạt."
"Vâng, tiểu thân cáo lui."
Ba người nhắm mắt lại, cơ thể bất giác hơi run lên, vội đáp lời.
"À, thông báo xuống dưới, hai ngày nữa khởi hành đi căn cứ A."
"Tiểu nhân tuân mệnh."
Ba người kia lùi đi, nam nhân khẽ chậc một tiếng.
"Cũng không biết hắn đang ở trong cơ thể nào. Trốn vào tiểu thế giới, đúng là rất thông minh."
Mặc dù khó tìm, nhưng mà khả năng rất cao hắn sẽ trở thành nam chủ. Nam chủ là Thiên đạo chi tử, cũng là người sở hữu khí vận lớn nhất của vị diện, là thân phận phù hợp nhất giúp hắn khôi phục linh hồn.
Đệ đệ, ta chắc chắn sẽ tìm ra ngươi, sau đó giết ngươi!!!
_________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT