Cung Tầm liếc hắn một cái, sau đó xoay người đi vào phòng trung tâm điều khiển nghiên cứu, những người còn lại cũng chậm rãi đi theo sau.
Cánh cửa mở ra, trong phòng có chút lộn xộn, nhưng đại khái vẫn còn gọn gàng.
“Mọi người chia ra, tìm kiếm xem có nghiên cứu gì đáng giá không.”
“Rõ.”
Các thành viên đáp lại một tiếng, sau đó chia ra tìm kiếm. Sơ Nghiên liếc nhìn đống tài liệu trên bàn, đều là các tài liệu phổ thông, không cần thiết phải phí thời gian. Sơ Nghiên nhìn một lượt, để mắt đến ba thứ. Một là két sắt, hai là ngăn kéo bị khoá, ba là… cái tủ trưng bày này.
Cô tiến lên, quan sát một lượt các vật trưng bày. Két sắt bên cạnh, Cung Tầm đang tìm cách mở ra, còn ngăn kéo bị khoá cũng được Cố Mạc mở ra. Sơ Nghiên chú ý đến một chiếc tượng nữ thần bằng gỗ trên kệ, đúng là cùng màu mới chiếc kệ gỗ này.… nhìn thế nào cũng thấy nó đặt biệt.
Sơ Nghiên đưa tay chạm vào tượng gỗ, quả nhiên không nhúc nhích. Cô chuyển hướng, nhẹ nhàng xoay cái tượng sang trái.
Cạch!
Bên tường đột nhiên mở ra, cơ quan khởi động. Một loạt mũi tên bắn ra, nhắm thẳng vào Sơ Nghiên.
“Cẩn thận!”
“Cẩn thận!”
Cố Mạc và Cung Tầm đồng thời hô lên. Vị trí của Cung Tầm lại gần Sơ Nghiên hơn, hắn nhảy đến, ôm lấy cô né tránh công kích.
Hai người đồng thời rơi xuống, va phải vách tường. Cung Tầm ôm Sơ Nghiên trong lòng, che chở cho cô. Lúc vừa chạm vào Sơ Nghiên, Cung Tầm hơi kinh ngạc. Bởi cơ thể cô lạnh lẽo vô cùng, hoàn toàn không có độ ấm. Chì là hắn cũng không có thời gian để quan tâm cái này trước.
“Không sao chứ?”
Hắn buông ra, nhìn Sơ Nghiên dò hỏi.
Nhìn Cung Tầm ôm Sơ Nghiên thân mật như vậy, gương mặt Cố Mạc trầm xuống, ánh mắt xẹt qua tia sát ý. Hắn nhanh chóng bước đến, kêu lên
“Sơ Nghiên!”
Sơ Nghiên đưa tay xoa xoa đầu, tên nam chủ này, đột nhiên nhảy đến, làm cô không kịp hành động, Sơ Nghiên đẩy hắn ra, vừa muốn trả lời, lại lần nữa nghe thanh âm “Cạch” quen thuộc. Cung tầm bị cô đẩy ra, lại vô tình chạm vào một nút cơ quan trên tường.
“Cái … ”
Sơ Nghiên chỉ kịp nói một chữ, ngay lập tức, dưới chân hai người trống không, đồng thời rơi xuống.
“Sơ Nghiên!!”
“Đội trưởng!”
Cố Mạc và những người khác chạy đến, cái hố đã đóng lại hoàn toàn.
“Đáng ghét!”
Cơ quan khởi động chắc chắn ở đâu đây!
Cố Mạc lần mò vách tường, cuối cùng cùng tìm ra nút khởi động. Nhưng cho dù hắn nhấn kiểu nào, cũng không thể mở ra cái hố đó lần nữa.
“Chết tiệt!”
Cố Mạc tức giận, một quyền đánh thẳng vào tường. Thế nhưng đem bức tường đánh ra một lỗ thủng.
Bảy người còn lại rùng mình, ba người cùng đội thì nuốt một ngụm nước bọt, im lặng lùi lại một bước. Còn bốn người đội của Cung tầm thì há hốc mồm kinh ngạc.
Tên này không phải tên mặt trắng đi theo thôi sao!! Sao lại mạnh như vậy!
Cố Mạc đứng dậy, đôi mắt hơi sáng lên, ngay lập tức, bảy người kia liền thay đổi biểu cảm, đôi mắt trở nên vô thần. Cung kính hướng về Cố Mạc quỳ xuống. Cố Mạc liếc nhìn bọn họ, hắn lên tiếng, thanh âm lạnh lẽo ra lệnh:
“Tìm đi, tìm bản đồ toàn bộ trung tâm này cho ta!”
Nếu nơi này là phòng điều khiển của cả trung tâm nghiên cứu này. Vậy chắc chắn sẽ có bản đồ toàn bộ hệ thống!
“Báo cáo, trong máy tính có một tệp bảo mật, tôi không mở khoá được.”
Cố Mạc lập tức đi qua, người kia liền nhường vị trí lại cho hắn. Cố Mạc nhíu mày, không ngờ sao khi mạt thế đến đã hơn một năm, nơi này vẫn còn điện có thể sử dụng. Có vẻ do nơi này là trung tâm nghiên cứu, nên nguồn điện dự trữ vẫn còn hoạt động.
Là người thừa kế của Cố thị, chút công nghệ bảo mật này không làm khó được hắn. Cố Mạc đại khái mất năm phút để mở tệp.
“Tốt lắm.”
Cố Mạc mở ra, quả nhiên bên trong có sơ đồ thiết kế của toàn bộ trung tâm nghiên cứu. Phòng trung tâm điều khiển, quả nhiên, cái hố vừa rồi thông thẳng xuống phòng thí nghiệm dưới lòng đất. Không ngờ còn có một tầng hầm nghiên cứu bí mật dưới lòng đất, trung tâm nghiên cứu này chẳng lẽ đang che giấu điều gì?
Bạn học nhỏ, chờ anh!
_________
Lại nói đến Sơ Nghiên và Cung Tầm sau khi rơi xuống. Cái hố này quả thật là sâu không thấy đáy, hai người đều rơi tự do, nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ lúc rơi xuống sẽ nát thành tương, chết không toàn thây.
À, chỉ một mình Cung Tầm mà thôi, vì cô hiện tại là tang thi vương, không chết được, khả năng tái sinh rất tốt.
Nhưng mà cảm giác nát thành tương cũng không tốt lắm!
“Biết trượt băng không?”
Sơ Nghiên lên tiếng, Cung Tầm hơi sửng sốt một chút, sau đó liền hiểu ý, mỉm cười:
“Vô địch trượt băng năm cấp ba. Có tính là giỏi không? "
"Còn tính không tồi."
Sơ Nghiên trả lời, cô vung tay, một cầu trượt bằng băng nháy mắt được hình thành, liên lục kéo dài xuống dưới.
Sơ Nghiên theo đó trượt xuống, Cung Tầm không theo ngay phía sau. Hắn nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt chuyên chú.
Có thể nháy mắt tạo ra một cầu trượt băng dài như vậy, còn hoàn mỹ như vậy.
Khả năng khống chế dị năng của cô ấy phải thuần thục đến mức nào rồi chứ? Hơn nữa, cấp bậc đã tuyệt đối không thấp.
Hai người tiếp đất an toàn, chỉ là bên dưới là một khoảng đen âm u, hoàn toàn không thấy được gì. Sơ Nghiên mò trong balo, mò được một cây đèn pin. Cô vừa bật lên, thì Cung Tầm cũng đã bật đèn lên. Cô nhìn hắn một cái, dùng đèn soi rọi xung quanh.
Nơi này là một căn phòng, bố trí đầy đủ thiết bị ống nghiệm, bên trong còn có bàn phẩu thuật và các dụng cụ y tế khác.
"Xem ra nơi này là một căn phòng nghiên cứu nào đó."
"Ừm."
"Chúng ta tìm đường ra ngoài trước đã."
Hai người rời khỏi căn phòng, dọc theo đường hành lang, ánh sáng đèn pin vô cùng mờ ảo, Cung Tầm lên tiếng phá vỡ sự im lặng giữa hai người.
"Sơ Nghiên, sao cơ thể cô lại lạnh như vậy?"
Hoàn toàn không có chút độ ấm nào chứng tỏ cô ấy đang sống, nhưng cô ấy vẫn đang thở và cử động, thật là đáng kinh ngạc.
"Bởi vì tôi là băng hệ dị năng."
Cung Tầm cười một tiếng, cách giải thích này thật ra không sai, hắn cũng gặp qua Băng hệ dị năng, quả thật cơ thể luôn lạnh lẽo.
Cung Tầm vốn đi trước Sơ Nghiên, khi ra đến đại sảnh của tầng hầm bí mật, bước chân hắn liền dừng lại.
Sơ Nghiên cũng dừng bước, nhíu mày:
"Làm sao vậy?"
"…Cô nhìn xem, đúng là ngoài sức tưởng tượng của tôi."
Sơ Nghiên nghiêng người tránh sang một bên, nhìn khung cảnh trước mắt, liền hiểu vì sao Cung Tầm cũng phải kinh ngạc như vậy.
Nơi này vô cùng rộng rãi, hai bên đều là những ống thuỷ tinh khổng lồ, trải dài vô số về xa, tổng cộng chắc hẳn có thể trên hàng trăm ống nghiệm.
Bên trong chứ một loại chất lỏng màu xanh, ngân trong đó đều là xác người, cụ thể bộ dạng của họ không khác mấy những người bị biến dị thành tang thi.
"Vậy ra mạt thế xảy ra, không phải do tự nhiên, mà là do con người?"
Sơ Nghiên lướt qua hắn, có lẽ cái cô cần thu thập ở nơi này cũng nên. Cộp cộp
Đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, Cung Tầm lập tức phản ứng, kéo Sơ Nghiên vào một gốc ẩn nấp. Sơ Nghiên hơi trùng mắt nhìn hắn, nấp làm gì, còn kéo cô vào nấp chung nữa.
"Đáng ghét, rốt cuộc đây là chỗ quỷ quái nào đây!"
Tiếng nữ mắng chửi truyền đến, Sơ Nghiên liền nhận ra người này là ai. Cung Tầm có lẽ cũng đã biết được.
"Không ngờ lại bị tang thi vây công, đồng đội đều chết, mình thì bị kẹt ở chỗ quỷ quái này!"
Không được, nếu Cung Tầm biết mình dẫn đội gây ra sai sót, vậy thì ấn tượng của hắn với mình sẽ xấu đi!
Lam Chỉ Tịch cắn chặt răng, thanh âm lo lắng bất an. Cung Tầm nghe được lời cô nói, ánh mắt liền trầm xuống.
Kể cả đội của Sơ Nghiên gặp phải Tang thi cấp cao nhất, có thể coi là thủ lĩnh của tất cả tang thi ở đây, cũng không hề có một chút tổn thất nào. Bình thường hắn đều thấy Lam Chỉ Tịch biểu hiện vô cùng tốt, thực lực cũng rất tốt, không ngờ lại xảy ra tình huống toàn bộ đồng đội đều chết!
Là hắn nhìn người sai, nên đưa đồng đội vào nguy hiểm sao? Cô ta vốn không xứng dẫn đội?
Sơ Nghiên nghe lời này, hơi nhướng mi. Đây là tình huống cốt truyện à? nam nữ chủ hiểu lầm?
[Ký chủ, không phải nha. Vì chị ra tay lúc rơi xuống nên tình huống có chút thay đổi một chút. Theo cốt truyện chính, nam chủ vì rơi từ trên cao xuống nên bất tỉnh trong phòng giải phẫu kia. Sau đó nữ chủ mới cứu nam chủ nha, hắn hoàn toàn không nghe được đoạn nói chuyện này của nữ chủ, vì hắn được nữ chủ cứu nên tình cảm thăng tiến, việc hại chết đồng đội cũng biến thành do lực bất đồng tâm.]
Sơ Nghiên: "…" Quả nhiên là hào quang nữ chủ sao.
"Lam Chỉ Tịch, những lời cô nói là thật sao?"
Lúc Sơ Nghiên còn đang cùng Thiên Hoa trao đổi, Cung Tầm đã bước ra, lạnh lùng lên tiếng. Lam Chỉ Tịch kinh ngạc đến đơ người, đèn pin trên tay cộp một tiếng rơi xuống, trùng hợp lăn đến chân Cung Tầm.
"Cung…Cung Tầm!? Sao, sao anh lại ở đây!??"
Cung Tầm nhìn biểu hiện của cô ta, cũng không hề để vào mắt. Hắn chỉ để ý một chuyện. Thanh âm hắn càng lúc càng lạnh.
"Nói đi! Đồng đội đi theo cô, sao rồi?"
Lam Chỉ Tịch cắn răng, bàn tay vô thức nắm chặt. Không được, lúc này cô cần phải bình tĩnh, nếu xảy ra chút sai sót nào, đừng nói chuyện lấy được tình cảm từ Cung Tầm, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô!!
"Cung Tầm, xin lỗi, lúc đó đi vào sảnh phía Bắc, em và đồng đội rơi vào vây quét của năm con tang thi cấp cao! Một mình em... không thể nào cầm cự được. Là mọi người giữ chân bọn chúng, giúp em thoát thân tìm cứu viện... nhưng mà em lại lạc đến chỗ này..."
Lam Chỉ Tịch che mặt, nghẹn ngào nói. Đến đây liền không tài nào cất tiếng được nữa. Tựa hồ đang day dứt giày vò bản thân vì không thể cứu được đồng đội.
Sơ Nghiên tựa lưng vào tường, nhìn nữ chủ kiên cường đang khóc lóc sướt mướt, có chút trầm mặc.
Năm tang thi cấp cao?
Với số lượng tang thi cấp cao hiện tại, có năm con ở cùng một chỗ đã là chuyện rất đáng kinh ngạc rồi, bảm thân cô đã giết hai con, cô ta lại gặp đến năm con.
Giống như Thiên Hoa nói, ừm, là nói dối không chớp mắt.
_____
** tác giả đây ^^
Hôm trước có bạn cmt hỏi Tâm có được chọn thế giới không, nếu mn muốn thế giới gì thì có thể cmt lúc vị diện kết thúc^^ nếu hợp ý thì Tâm sẽ viết vị diện đó nha!
Chúc mn một ngày tốt lành^^
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT