Sơ Nghiên vốn quay đầu xe rời đi, lại bị bọn họ chặng cửa, chỉ có thể dừng lại. Cô trầm tư một chút, sau đó ra giệu bọn họ lên xe.

"... lên đi."

Ba người vui mừng, lập tức nhảy lên ghế phía sau xe, Sơ Nghiên lặp tức chuyển hướng, né tránh đám tang thi rời đi.

Mà lúc đó, trên sân thượng một tòa nhà, một nam nhân chứng kiến hết thảy. Hắn lạnh lùng đưa mắt nhìn theo hướng chiếc xe rời đi.

_____________

"Không ngờ lại là một tiểu mỹ nhân."

"Mỹ nữ, cảm ơn cô ra tay giúp huynh đệ bọn ta."

Ba người ở phía sau thở phào nhẹ nhõm, lúc này nhìn Sơ Nghiên, lại có tâm tư trêu chọc.

Sơ Nghiên thông qua kính chiếu hậu, nhìn gương mặt của ba người đều mang theo ác ý, trầm mặc.

Hình như cô cứu lộn người rồi.

Hay là đá xuống xe?

Két!!

Tiếng xe phanh gấp khiến ba người phía sau không kịp chuẩn bị tâm lí, va vào nhau rối thành một đoàn.

"Mẹ nó, cô có biết lái xe không vậy hả!"

Một tên trong đó bị va chạm đau, nhịn không được mà chửi thề.

Sơ Nghiên liếc hắn một cái, mở miệng:

"Nơi này an toàn, xuống xe."

[Ký chủ, bọn họ có vẻ không phải người tốt nha, chị cẩn thận.]

Thiên Hoa ngồi trên vô lăng, chống tay nhìn ba người kia, nhắc nhở Sơ Nghiên.

"Ừm."

Sơ Nghiên cũng đáp lại một tiếng, sau đó một con dao kề sát cổ cô, tên nam nhân phía sau đã giở giọng đe dọa.

"Tiểu mỹ nữ, cô tốt nhất đừng chống cự, xe và người bọn tôi đều muốn a~"

"Lão đại, cũng không biết đã bao lâu rồi, chúng ta chưa hưởng dụng qua nữ nhân a, thật là hoài niệm."

Thiên Hoa thấy vậy, lên tiếng trêu chọc:

[Ký chủ, lần này chị rước sói vào nhà rồi nha, cứu phải một đám tiểu nhân..."

"Vậy sao..."

Sơ Nghiên mở miệng, ánh mắt chợt lóe lên, chỉ chớp mắt, cánh tay cầm dao của tên đàn ông đã đứt gãy.

"Aaaaa...."

Hắn hét thảm một tiếng, người rụt lại phía sau, cánh tay cầm dao kia gần như biến dạng.

"Tiện nhân, hai tụi bây, khống chế nó! Nhanh lên."

Sơ Nghiên nhíu mày, không gian trong xe khá chật hẹp, nhưng cũng không ảnh hưởng lắm.

Cùng lắm lại tìm một chiếc xe mới.

Rầm!

Chưa đầy một phút, Sơ Nghiên bước ra khỏi chiếc xe đã móp méo, ném lại tất cả rời đi.

Ba tên nam nhân bên trong đều hôn mê bất tỉnh.

Thiên Hoa thấy cô thế nhưng không giết nguoief không khỏi tò mò:

[Ký chủ, chị không giết bọn họ sao?]

"Bẩn tay."

Thiên Hoa: [....]

"Thiên Hoa, đổi nước."

Thiên Hoa: [...] ký chủ đại nhân! Tích phân không phải dùng như vậy!!!!

______

Sơ Nghiên dùng nướ sạch mua từ hệ thống thương thành, tắm rửa sạch sẽ.

Trong thương thành không có nước bình thường, nên thứ cô đổi là Linh tuyền, có tác dụng khôi phục rất tốt. Mặc dù ký chủ nhà nó không có vết thương, hơn nữa vì là tang thi vương, nên vết thương khôi phục cực kỳ nhanh.

Sơ Nghiên đi vòng quanh, tìm một chiếc xe khác có thể sử dụng. Cô còn chưa tìm được xe, đã gặp phải người bị tang thi truy sát lần nữa.

Người đó là một thiếu niên, hắn tựa hồ đã kiệt sức, rất khó khăn chật vật chạy trốn. Lúc Sơ Nghiên thấy hắn, hắn cũng nhìn thấy cô. Nhưng thiếu niên lại chuyển hướng, tựa hồ không muốn nhờ giúp đỡ.

Sơ Nghiên vốn cũng chẳng muốn quan tâm, nhưng nhắc nhở của hệ thống không thể không khiến cô quan tâm.

[Ting, đối tượng nhiệm vụ đã xuất hiện! Thông báo nhiệm vụ phụ tuyến, ranh giới sinh tử: ngăn cản Cố Mạc hắc hóa.]

Cô mím môi, xoay người lại, trừng mắt nhìn đám tang thi. Đám tang thi gầm gừ hai tiếng, sợ hãi lùi lại. Tang thi chuyển hướng rời đi, Sơ Nghiên mới đuổi theo hướng Cố Mạc vừa đi.

Lúc cô đến, hắn đang bị hai tang thi tấn công, còn Cố Mạc lại nhắm mắt chịu chết. Sơ Nghiên không nói nhiều, đưa tay cầm một cái ghế trên đường, một đòn đánh bay hai tang thi kia.

Cố Mạc không nghe tiếng tang thi nữa, từ từ mở mắt, nhìn thấy đôi chân mảnh khảnh trước mắt, hắn ngẩng đầu lên, nhìn Sơ Nghiên.

"…Cảm, cảm ơn."

Sơ Nghiên đưa tay ra, Cố Mạc do dự một chút, mới đưa tay nắm lấy tay cô, được cô kéo dậy. Sau khi kéo người đứng dậy, Sơ Nghiên liền buông tay, đánh giá người trước mắt. Thiếu niên đại khái hơn hai mươi, da trắng, tóc ngắn nhìn có vẻ mềm mại, đôi mắt màu hổ phách, mặt hơi đỏ. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây, vì vừa chật vật chạy trốn nên có chút bẩn, đến ống quần cũng bị ránh một mảnh.

Nam nhân của cô, bộ dạng này vẫn không tệ, có chút đẹp trai.

Sơ Nghiên gật đầu xoay người đi, cũng không nói gì thêm. Cố Mạc do dự một lát, cũng chậm rãi đi theo.

Sơ Nghiên đi lên tầng hai của toà nhà. Nơi này là một trung tâm thương mại, đồ dùng cũng không ít. Cố Mạc theo sau cô, cũng không nói gì, chỉ im lặng đi theo.

Sơ Nghiên đi đến khu quần áo, lấy một năng động một chút, ném cho Cố Mạc. Hắn bất ngờ, đưa tay chụp lấy, ngẩng đầu nhìn cô. Sơ Nghiên mở miệng:

"Thay đi."

Cố Mạc nhìn bộ đồ trên người mình, quả thật đã rất bẩn. Liền xoay người đi đến phòng thay đồ.

Cô ấy lấy đồ cho mình, có phải là chấp nhận mình đi theo cô ấy không?

"Thiên Hoa, cung cấp thông tin của hắn."

[Vâng, ký chủ!]

Cố Mạc, đại thiếu gia nhà họ Cố ở Đế Đô, là gia tộc cổ có lịch sử lâu đời. Trước lúc Mạt Thế diễn ra, hắn đến thành phố A công tác, nên lúc Mạt thế liền bị kẹt ở chỗ này. Tứ cố vô thân, Cố Mạc lại chưa thức tỉnh dị năng, thể chất hắn từ nhỏ suy nhược, nên cũng không có võ, chỉ có thể dựa vào một đám người để sinh tồn. Không ngờ đám người kia thấy hắn dung mạo đẹp mắt, Mạt thế nữ nhân sống sót lại rất ít, đối với hắn có ý đồ. Cố Mạc bị hạ thuốc, xém chút liền bị đám người đó tính kế. May mắn hắn nhanh trí trốn thoát, lại rơi vào vòng vây của tang thi, vốn tưởng phải bỏ mạng, không ngờ Cố Mạc lại thức tỉnh dị năng tinh thần. Hắn có thể khống chế tang thi lẫn con người, công kích tinh thần, xoá ký ức của người khác, biến người khác thành con rối của bản thân. Sau khi thức tỉnh dị năng, thể chất của hắn cũng thay đổi, căn bệnh trong người giày vò từ bé đã biến mất.

May mắn từ ranh giới sống chết trở về, chuyện đầu tiên Cố Mạc làm là trả thù đám người có ý đồ xấu với hắn. Cố Mạc điều khiển tang thi, dẫn tang thi đến vây quét đám người đó, một người cũng không chừa. Sau đó, hắn gặp phải đoàn đội của nữ chủ và nam chủ, gia nhập.

Cố Mạc được Lam Chỉ Tịch bảo vệ nhiều lần, xả thân tương trợ. Cố Mạc động lòng, còn đem thân phận lẫn bí mật về dị năng của bản thân cho Lam Chỉ Tịch biết. Lam Chỉ Tịch biết rõ tình cảm của Cố Mạc đối với mình, liền lợi dụng năng lực của Cố Mạc, đưa cô ta và Cung Tầm lên làm chủ căn cứ thành phố A.

Bởi vì năng lực của Cố Mạc quá đặc biệt Cung Tầm lẫn Lam Chỉ Tịch đều nổi lòng tham, tìm cách dụ dỗ hắn, sau đó chuốt thuốc mê, cuối cùng đưa hắn đến Phòng thí nghiệm. Cố Mạc bị khống chế dị năng, sắp bị giải phẩu nghiên cứu. Cố Mạc biết mọi chuyện đều là Lam Chỉ Tịch làm, bị người mình yêu phản bội, Cố Mạc triệt để hắc hoá, dị năng tinh thần mất kiểm soát, phòng thí nghiệm nổ tung, bản thân Cố Mạc cũng mất tích.

Sau lần đó, hắn bị thương nặng, trốn chui trốn nhũi khắp nơi. Để trách truy sát của nam nữ chủ, tĩnh dưỡng gần nửa năm mới có thể hoàn toàn khôi phục. Hắn quay về căn cứ ở Đế Đô, nơi đó mới là gốc rễ của hắn. Cố Mạc dùng một năm, thâu tóm toàn bộ Cố gia và căn cứ Đế Đô, khống chế luôn chính phủ. Sau đó quay sang đấu cùng nam nữ chủ. Vị diện này cũng không buff nam nữ chủ quá mức, Lam Chỉ Tịch và Cung Tầm cũng bị Cố Mạc làm chật vật không kém Mộ Dung Thanh Linh.

Cuối cùng vẫn là Lam Chỉ Tịch lợi dụng tình cảm, giả vờ bản thân bị Cung Tầm uy hiếp, lấy lại lòng tin của Cố Mạc. Thực tế tình cảm của Cố Mạc với Lam Chỉ Tịch vẫn còn, hắn tin tưởng cô ta, cuối cùng vẫn là thua dưới tay Lam Chỉ Tịch, bị cô ta ám sát mà chết.

Sơ Nghiên nghe xong cốt truyện, hơi trầm mặc.

"Vậy là lúc ta gặp đám người kia, là mấy người mà Cố Mạc đang muốn giết à?"

[Đúng a ký chủ.]

"Vậy là ta cản trở hắn, là đang bị hắn nhắm tới?"

[Đúng a.]

Vậy ra hắn đang nhằm vào cô đúng không? Bộ dạng yếu đuối đáng thương kia đều là giả vờ đúng không?

Canh chuẩn thời gian để bọn tang thi kia tấn công hắn ngay trước mặt cô, diễn một màn kịch anh hùng cứu mỹ nhân, rồi danh chính ngôn thuận đi theo cô.

Hắn muốn ám sát cô à?

Sơ Nghiên lần nữa rơi vào trầm tư, nhìn qua cốt truyện thì có vẻ Cố Mạc cũng là một nhân vật phản diện không thua kém Tang thi vương là bao.

"Vậy ta và hắn, ai là đại phản diện?"

[Là chị nha, Cố Mạc cũng coi như một đại phản diện, nhưng hắn bị tiêu diệt trước chị nha, nên chị là trùm cuối nha.]

Thiên Hoa vui vẻ nói, thấy nó chọn hay không nha, để nhân vật cực kỳ cực kỳ quan trọng cho ký chủ!

"Hệ thống, ngươi không sợ Thiên đạo đánh nữa à?"

[Không sợ, ký chủ, có chị bảo kê, ta mới không sợ!]

Sơ Nghiên: "…"

Cố Mạc thay đồ xong đi ra, Sơ Nghiên đã đổi một bộ đồ mới. Cô mặc một chiếc áo thun cùng một cái áo khoác da, quần da, đi bot. Tóc đen được cột cao, rõ ràng là phong cách đại tỷ hắc đạo, nhưng lại không hề mang cảm giác lạnh lùng xa cách.

Cố Mạc mặc một chiếc áo hoodie màu xám, mặc một chiếc quần thể thao đen, đi giày bata màu đen. Ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, bộ dáng cũng không có chật vật như trước.

"Xin chào, tên tôi là Cố Mạc, vừa rồi cảm ơn cô đã cứu tôi."

Cố Mạc đi đến trước mặt Sơ Nghiên, nghiêm túc lại tựa hồ có chút xấu hổ nói. Sơ Nghiên khẽ chớp mắt, cô gật đầu, chậm rãi nói:

"Mộ Dung Thanh Linh."

Mộ Dung?

Ánh mắt Cố Mạc hơi loé, ở Đế Đô cũng có một gia tộc lớn mang họ này, cô ta xuất thân Mộ Dung thế gia? Hay chỉ là trùng hợp sao?

"Cô là người của Mộ Dung thế gia sao?"

Mộ Dung thế gia? Sơ Nghiên nâng mắt, Thiên Hoa, chẳng lẽ thân phận của nguyên thân lại không tầm thường à?

[Ký chủ, lần này thì không có nha. Cha của chị đúng là họ Mộ Dung, nhưng chỉ là một nhánh nhỏ mà thôi, đã qua mấy đời rồi a, chắc bên đại gia tộc ở Đế Đô cũng không biết sự tồn tại của gia đình chị.]

Như vậy thì đỡ phải phiền phức, thân phận Cửu vỹ thiên hồ của vị diện trước đem lại cho cô không ít phiền phức, may mắn thân phận của nguyên thân hiện tại cũng không có gì rắc rối.

Nếu không lại đột nhiên bắt cô về quản lý gia sản gì đó, vậy thì lại thêm một đám phiền phức.

"Không phải."

Sơ Nghiên nhanh chóng dứt khoát rạch bỏ ranh giới với Mộ Dung thế gia.

Cố Mạc "à" một tiếng, sau đó hỏi sang chuyện khác.

“Cái đó, cô không có đồng đội nào khác sao?”

“Không có.”

Sơ Nghiên đi thu thập vật tư, sẵn tiện lấy một chiếc mũ lưỡi trai đội lên đầu Cố Mặc, rồi trả lời hắn. Cố Mặc sờ sờ chiếc mũ, lại nhìn cô cũng lấy một cái tương tự đội lên đầu, chần chờ chốc lát, liền mở miệng:

“Vậy, vậy tôi có thể làm đồng đội của cô không? Tôi chỉ có một mình, hơn nữa, tôi cũng sẽ có ít cho cô, tôi biết chút kiến thức y học, sẽ giúp ích! Tôi sẽ không kéo chân cô.”

Sơ Nghiên dừng một chút, nhìn bộ dạng lúng túng đáng thương vụng về của hắn, nếu không có hệ thống biết trước cốt truyện, chắc hẳn cô thật sự tin hắn yếu đuối đáng thương.

Diễn xuất cũng hay thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play