**

Cho dù đã cãi nhau lần thứ 101 với công chúa, dũng sĩ cũng không nghĩ đến việc ly hôn.

Nhịn thêm một xíu. Chàng tự nhủ. Nhịn tiếp đi, kiểu gì cũng sẽ ổn.

Dù sao, trong mỗi câu chuyện cổ tích, công chúa sẽ kết hôn với những dũng sĩ đánh bại con rồng xấu xa, từ đó hai người sống hạnh phúc bên nhau, đây là kết thúc duy nhất của câu chuyện cổ tích.

Hiện tại bọn họ cũng đã ở kết cục, cho dù hôn nhân dần dần mài mòn sự lãng mạn, không còn thích nhau nữa thì cũng nào chạy trốn đi đâu được?

Thế nhưng công chúa không có ý định chịu đựng.

Nàng ném cuốn truyện cổ tích sang một bên và nói với dũng sĩ: "Câu chuyện kết thúc rồi, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn."

Công chúa không còn trẻ tuổi nhìn về phía dũng sĩ cũng chẳng còn trẻ trung gì hơn, trong ánh mắt chết lặng dấy lên một tia kiên định đã lâu không gặp.

Nàng nói, chàng đã từng là dũng sĩ dũng cảm nhất, ta cũng đã từng là công chúa can dạ nhất, vì tình yêu, ta của quá khứ có thể không cố kỵ gì, vượt mọi chông gai.

Vì vậy, đối với tương lai không giống như câu chuyện cổ tích, chúng ta cũng phải có can đảm để đối mặt.

Cũng không lâu lắm, dũng sĩ đã ký vào thỏa thuận ly hôn.

Của hồi môn mà năm đó công chúa mang tới tòa thành vẫn thuộc về công chúa, thứ dũng sĩ muốn mang đi chỉ là một túi tiền vàng nho nhỏ.

Đây vừa là chi phí đi lại mà chàng cần dùng, vừa là minh chứng cho việc chàng đánh bại con rồng khi còn trẻ.

***

Ngày dũng sĩ rời đi, con rồng xấu xa hàng xóm cố ý chạy tới tiễn đưa.

Nó và dũng sĩ đã ngừng đấu từ lâu, năm đó khi dũng sĩ đánh bại nó, phân cảnh thuộc về con rồng cũng đã chấm dứt.

Những diễn biến tiếp theo, ngay cả câu chuyện cổ tích cũng không ghi lại, vừa không có danh vừa không có lợi mà còn đần độn đấu đi đấu lại hoài, nghe có vẻ rất nhảm nhí.

Cho nên con rồng đã sớm lui về nghỉ ngơi, cầm tiền lương hưu không nhiều lắm, an cư ở gần tòa lâu đài nơi dũng sĩ và công chúa sinh sống.

Từ đầu đến cuối nó chưa bao giờ thừa nhận rằng mình và dũng sĩ đã trở thành bạn bè.

Có lẽ vì nó còn canh cánh trong lòng chuyện dũng sĩ đánh bại mình trước đó, cảm thấy rất mất mặt.

Mỗi lần dũng sĩ và công chúa tổ chức tiệc thịt nướng cuối tuần, mặc dù nó cũng sẽ mặt dạn mày dày chạy tới ăn uống thả ga, nhưng sau khi ăn xong lại luôn luôn ra vẻ cứng cổ bảo nướng có xâu thịt cũng để khét, không ngon bằng tự mình phun lửa nướng.

Có điều bấy giờ nghe nói dũng sĩ muốn chia tay công chúa rời đi, ngược lại con rồng xấu xa lại là kẻ khổ sở nhất, khóc bù lu bù loa tại chỗ, nước mắt nước mũi chảy đầy đất.

Lúc đầu dũng sĩ thấy hơi là lạ, chẳng mấy chốc chàng đã hiểu ra.

Ai mà không hoài niệm những năm tháng rực rỡ nhất khi còn trẻ của mình cơ chứ.

Đợi đến khi vật đổi sao dời, mình không còn trẻ nữa, lúc quay đầu nhìn lại sẽ lập tức phát hiện ngay cả đối thủ từng đấu với mình quyết liệt nhất, cũng trở thành một phần quan trọng trong hồi ức, không có cách nào gạt bỏ.

Bây giờ, con rồng không nỡ để dũng sĩ rời đi, thật ra cũng chính vì tiếc rẻ dũng sĩ sẽ mang theo tiếng vọng thanh xuân có liên quan đến mình cùng rời đi.

Từ nay về sau, không còn ai ngồi lại cùng mình hoài niệm về quãng thời gian ấy.

Nghe có vẻ thực sự... Hơi cô quạnh.

Thế là dũng sĩ cố ôn hòa hết mức vỗ vỗ bả vai chú rồng, lấy khăn giấy ra thay nó lau sạch nước mắt trên mặt, rồi hòa thuận ôn chuyện cùng nó, nói lời tạm biệt.

Giống như người bạn sắp đi xa, họ trao nhau một lời tạm biệt chính thức.

Cuối cùng dũng sĩ hơi khó xử nhìn về phía vợ cũ của mình, không biết nên nói gì làm lời kết thúc mới thỏa đáng.

Rốt cuộc công chúa vẫn mở miệng trước.

Nàng nói: "Con đường sau này, tất cả chúng ta đều phải đi về phía trước, chớ nên quay đầu lại."

Dũng sĩ ôm nàng một lần cuối, cầm hành lý đơn giản và đi ra khỏi cổng lâu đài một mình.

***

Thời gian khởi hành là vào mùa xuân ấm áp.

Trời xanh thăm thẳm, gió rì rào, mây trăng trắng, thế giới này quang đãng không có một gợn sương mù.

Dũng sĩ lại đột nhiên cảm nhận được sự lưỡng lự về tương lai.

Chàng từng cho rằng kết hôn với công chúa và sống hạnh phúc với nhau là kết thúc đẹp cho câu chuyện cuộc đời mình.

Cho tới bây giờ chàng đều phấn đấu hướng tới đích đến này, nhưng bây giờ đích đến này đã mất, phương hướng cũng không còn.

Dũng sĩ không biết tương lai không có công chúa, nên đi con đường như thế nào.

Nếu vậy, vậy không bằng trở về đi.

Quá khứ quen thuộc, không có sự mới mẻ, không có cuộc phiêu lưu, nhưng sống trong những kỷ niệm của công chúa, như thể vẫn còn an toàn.

Dũng sĩ đưa ra quyết định và không còn do dự nữa.

Chàng xoay bước chân, hướng mình đi thẳng một mạch về một phương hướng, trở về.

***

Phía trước là rừng rậm mà không biết dũng sĩ đã băng qua bao nhiêu lần, bên trong rừng rậm còn có rất nhiều người quen cũ.

Ví dụ như người sói luôn phát cuồng vào đêm trăng tròn, quỷ hút máu vừa thấy người đã cắn, còn có phù thủy hắc ám không ngừng sáng tạo ra lời nguyền mới.

Hồi đó, dũng sĩ không biết đã đánh bao nhiêu trận với bọn họ, nhiều lần đều bị thương, kết thù hận rất lớn.

Nhưng hôm nay, dũng sĩ kinh ngạc phát hiện, mọi người không còn bộ dạng hờn dỗi chiến đấu hung ác như dĩ vãng, đều khách sáo với chàng, không có người nào vừa thấy đã đòi đánh đòi giết.

Dù sao hiện tại bọn họ cũng không còn trẻ, ai ai cũng không còn độc thân máu nóng khắp người, bọn họ dần dà đều có gia đình, nuôi con nhỏ, mỗi người đều có cuộc sống riêng phải tận tâm chăm nom, thế nên cũng bớt so đo thiệt hơn với chuyện khác rất nhiều.

Tranh đấu hồi ấy đã xa xôi đến mức không thấy rõ, dũng sĩ đối với bọn họ mà nói, chẳng qua chỉ là một người qua đường từng có chút quen biết, một dấu ấn nhỏ mơ hồ thời thanh xuân.

Lúc trước nếu tạo hóa không trêu người, thời cơ gặp gỡ không đúng lắm, nói không chừng bọn họ và dũng giả vốn có thể làm bạn bè.

Mà bây giờ, ghen ghét biến mất, chỉ còn lại vài phần hoài niệm thích chí.

Cho nên bọn họ bèn thân mật tựa như những người bạn cũ, cười híp mắt hỏi thăm: "Ha ha, đã lâu không gặp, trở về rồi ư?"

Dũng sĩ im lặng gật đầu.

Thành thật mà nói, chàng không quen với bầu không khí chung sống hòa bình với những đối thủ một mất một còn này.

Nhưng đối phương cũng chỉ bình thản cười cười, không thèm để ý đến sự quẫn bách của dũng sĩ, sau đó liền quay đầu trở lại, tiếp tục tụm năm tụm bảy đánh cờ, uống chút trà, tâm sự, lạnh nhạt vượt qua thời gian còn lại trong ngày.

Đợi đến khi mặt trời sắp xuống núi, bọn họ lại tươi cười hớn hở chào hỏi tản ra, có người đón con đi học về, có người vội vàng về nhà ăn tối.

Có vẻ đây mới là dáng vẻ vốn có của bọn họ. Dũng sĩ đi ngang qua họ thầm nghĩ.

Ngay cả thế giới trong ký ức cũng không còn như mình tưởng.

**

Dũng sĩ hơi mơ màng.

Thì ra tất cả mọi người đều đã đến đích của mình, ngược lại là mình tụt hậu.

Trong thoáng chốc mất tập trung, chân dũng sĩ đá trúng cái gì đó.

Dũng sĩ cúi đầu xem xét, mình đá phải một ác ma, trên lưng ác ma còn có một đôi cánh khổng lồ.

Hắn cũng không giống với bộ dáng trong trí nhớ của dũng sĩ, không bay cao cao ở trên trời, mà là trải một cái chiếu trên mặt đất, lười biếng nằm sấp, dang thân thể mập mạp của mình ra, một mẩu tròn vo, còn lấy cánh làm chăn mền che kín, vẻ ngoài vô hại hiền lành.

Dũng sĩ chợt giật mình: "Sao mi không bay?"

Ác ma lười biếng ngáp một cái: "Nè nha, ta vốn không thích bay."

Nhìn thấy nét mặt hoang mang của dũng sĩ, ác ma cười: "Trước đây mọi người đều nói rằng ác ma nhất định phải biết bay, bay cao hơn bất cứ ai, nhìn xuống tất cả mọi người, như vậy trông rất mạnh mẽ, ta mới phải bay."

Sau đó hắn lại chậm rãi trở mình, tiếp tục nằm sấp nói: "Thế nhưng ngầu thì có ngầu, chứ ta có thích đâu."

Phải luôn luôn liều mạng vỗ cánh, duy trì vị trí cao cao tại thượng của mình, thật sự là quá vất vả.

Ác ma bây giờ, chỉ muốn thực hiện ước mơ thời thơ ấu, làm một người tầm thường không cần phải vội vàng bận bịu công việc, chỉ cần nằm bên bờ hồ thỏa thích phơi nắng như người bình thường thôi.

Nói thật, dũng sĩ hơi hâm mộ hắn.

Chàng cũng sắp không nhớ rõ, ngoại trừ chung sống với công chúa, bản thân còn thực sự chờ mong một cuộc sống như thế nào.

***

Vào giữa hè, dũng sĩ đến một hồ nước yên tĩnh.

Dũng sĩ nhớ rõ, trong hồ có một thủy yêu hung dữ, tuy rằng vẻ ngoài rất đẹp, nhưng trước đó cũng chưa từng cho chàng sắc mặt tốt, chứ đừng nói đến hát cái gì mà vô cùng động lòng người gì trong truyền thuyết cho chàng nghe.

Hồi đó dũng sĩ cũng thật sự không dám chọc giận nàng, mỗi lần đều thừa dịp thủy yêu không chú ý lặng lẽ đi vòng qua hồ nước này.

Nhưng lần này lúc dũng sĩ nhìn thấy thủy yêu lần nữa, lại phát hiện vẻ ngoài của nàng trở nên vô cùng tiều tụy, tới cả giọng nói cũng trở nên khàn khàn.

Dũng sĩ nhìn kỹ, thì ra là lối vào của hồ bị bùn cát phù sa làm tắc nghẽn, lại bị ánh mặt trời mùa hè mãnh liệt soi rọi, nước hồ khô cạn đến lộ đáy, đáy hồ còn chất đống rất nhiều cá chết và rác rưởi, tản ra mùi hôi thối ghê tởm.

Trong cuộc sống luôn có đủ loại xui rủi, đây là chuyện thủy yêu hung dữ cũng không thể tránh được.

Thế là dũng sĩ vén tay áo lên, tốn chút công sức, đào bới nơi hồ bị bùn đất chặn ra, còn thu dọn rác rưởi vốn tích tụ dưới đáy hồ một phen.

Nước trong ầm ầm rót vào hồ nước, làm cho nơi này một lần nữa khôi phục phong cảnh xinh đẹp, dũng sĩ nhìn mà lòng có một niềm vui vẻ khôn tả.

Ồ. Chàng đột nhiên nhớ lại.

Trước khi theo đuổi công chúa, ước mơ của chàng là trở thành một lữ khách tự do, có thể thưởng thức vẻ đẹp phong cảnh dọc đường.

Đáng tiếc sau này chàng vội vàng đi đường cả ngày, khiêu chiến, thăng cấp, đánh bại rồng, thu thập tiền vàng, cứu công chúa, dần dần quên đi giấc mộng này, bất luận phong cảnh ven đường đẹp cỡ nào cũng không để ý đến.

Theo hồ nước khôi phục, thủy yêu cũng khôi phục cỗ thần khí sống động trước kia, bày ra một vẻ mặt kiêu ngạo.

Thế nhưng khi dũng sĩ xoay người muốn rời đi, nàng lại cúi đầu, nhỏ giọng nói một câu cảm ơn chàng.

Dũng sĩ khoát tay nói, mình tiện tay giúp một việc nhỏ thôi, không cần khách khí, kết quả ngoài ý muốn phát hiện mặt đối phương lại hơi đỏ lên.

Chàng thấy vậy sững sờ, thủy yêu tức giận trừng mắt liếc chàng một cái, hất mặt sang một bên, không thèm để ý tới chàng nữa.

Dũng sĩ ngượng ngùng chào tạm biệt rồi đi tiếp.

Chờ đi ra ngoài một khoảng xa, phía sau dũng sĩ đột nhiên truyền đến tiếng hát của thủy yêu, tiếng hát ấy quả thật đẹp đẽ như truyền thuyết, có thể xưng là âm thanh trời ban.

Chỉ là trong giai điệu du dương còn cất giấu chút bi thương nhàn nhạt.

Điều này khiến dũng sĩ ma xui quỷ khiến quay đầu lại, phát hiện thủy yêu còn sững sờ nhìn chằm chằm mình, trong ánh mắt có vài phần luyến tiếc.

Dường như dũng sĩ hiểu ra gì đó.

Dạo ấy nàng luôn luôn ác mồm ác miệng mới mình, hở tí là lại vung vỏ sò trong hồ đập mình đến nỗi kêu r3n, ngang ngược như vậy, không nói lý lẽ như vậy, có phải vì che giấu... Thật ra nàng ấy thích mình một xíu?

Đáng tiếc dũng sĩ khi đó, trong lòng toàn là công chúa, chỉ lo tập trung tinh thần xông về phía trước, chưa từng quay đầu.

***

Dũng sĩ mang theo tâm thế áy náy tiếp tục đi về phía trước.

Ven đường vẫn là những cảnh quan quen thuộc, chẳng hạn như những vách đá sừng sững, hang động sâu thẳm và bờ biển hoang vu.

Dũng sĩ giật mình phát hiện, hóa ra vách núi cao đến thế, hang động tối đến thế, nước biển cũng lạnh đến thế.

Vì sao mình của thuở thiếu thời lại chưa từng có nỗi sợ hãi hay chần chờ như bây giờ nhỉ?

Dũng sĩ suy tư thật lâu, cuối cùng lấy ra một mảnh hoa khô nhăn nhúm từ dưới đáy bọc hành lý.

Đó là một đóa hồng mà năm đó chàng đã hái trên đường đi sau khi chàng bắt tay vào cuộc hành trình của mình không lâu.

Chàng sẽ không quên, khoảnh khắc quyết định đem hoa làm lễ vật tặng cho công chúa, thiếu niên tầm thường đột nhiên có động lực và dũng khí, có thể liều lĩnh chạy về phía trước, phảng phất cái gì cũng không đánh bại được chàng, cái gì cũng không làm khó được chàng.

Bởi vì mình của khi đó, dù cho bôn ba chân trời góc bể, vượt qua ngàn khó vạn hiểm, cũng chỉ đơn thuần muốn nhìn thấy nụ cười lộ ra khi đối phương nhận lấy đóa hoa mà thôi.

Lúc ném hoa khô xuống biển, dũng sĩ đã khóc.

Đó là bộ giáp kiên cố nhất của mình, vũ khí sắc bén nhất, là khởi đầu tốt nhất của một mối quan hệ tình cảm lưu luyến.

Nhưng hôm nay, chàng cũng nhất định phải nói lời tạm biệt với nó.

***

Dũng sĩ đã đi lang thang trên bờ biển rất lâu, cho đến khi mùa thu đến, chàng mới đi đến một thị trấn nhỏ gần đó.

Trong trí nhớ, thị trấn nhỏ này lúc ấy rất náo nhiệt.

Khi đó mọi người đều bận rộn bôn ba vì tiền đồ của mình, trên đường phố thị trấn có kỵ sĩ lỗ m ãng, có chàng hoàng tử tò mò nhìn quanh, còn có cô bé phù thủy mơ màng luôn lạc đường.

Ở cuối con hẻm đó, còn có một cô ma nữ mới mở cửa hàng, đang ôm con mèo đen nhỏ của mình lớn tiếng gào to, chào hàng vô dụng nhưng ma dược uống rất ngon.

Đường phố trong thị trấn rất hẹp, nhiều người đến rồi đi, rất đông đúc, rất ồn ào, không cẩn thận sẽ đụng phải ai đó.

Mọi người thường xuyên cảm thấy phiền phức vì chuyện này, hai bên đụng phải nhau luôn lẩm bẩm tỏ vẻ bất mãn. Nhưng một giây sau, mọi người lại vì va chạm của những người khác mà cười ra tiếng.

Bây giờ, tất cả những điều này đã biến mất.

Dũng sĩ tự hỏi mình, có phải mọi người xuất hiện trong câu chuyện này ở quá khứ, đã đi đến kết thúc của cuộc hành trình riêng họ, từ đó ở lại kết thúc hạnh phúc đó, không trở lại nữa?

Chàng không có đáp án.

Dũng sĩ chỉ biết là đường phố hẹp của trấn nhỏ trở nên rất trống trải, rốt cuộc chàng không cần lo lắng sẽ đụng phải ai, có thể đi dạo rất thoải mái, cũng rất quạnh hiu.

Hóa ra những thứ lúc trước khiến mình cảm thấy phiền chán, một khi theo thời gian trôi xa cũng sẽ trở thành một phần hoài niệm.

Dũng sĩ có chút buồn vô cớ.

Gió mùa thu lành lạnh phất qua đường đi tĩnh lặng, cũng bởi vì quạnh quẽ mà trở nên lạnh buốt thấu xương. Nhưng dũng sĩ cứ đi qua đi lại, liều mạng đi, cho dù bị gió lạnh thổi đến nỗi phát run cũng vẫn không chịu rời đi.

Gió thổi khô nước mắt, không ai có thể nhìn thấy được.

Chung quy đường vẫn có điểm cuối, cuối cùng dũng sĩ vẫn rời khỏi trấn nhỏ.

Trấn nhỏ tiêu điều phía sau, chỉ có tiếng gió thổi qua, từng đợt nối từng đợt, vừa tẻ nhạt vừa tịch mịch.

Chàng tiếp tục đi, đầu chẳng ngoảnh lại.

***

Mùa đông tiến đến.

Trước mặt dũng sĩ là một băng nguyên rộng lớn, rất nhiều tinh linh tuyết phiêu đãng trên băng nguyên.

Bọn chúng đều là hậu duệ của Ma vương băng, năm đó Ma vương băng hoành hành ngang ngược khiến cả thế giới suýt nữa lâm vào giá lạnh vô tận, là dũng sĩ dốc hết toàn lực đánh bại nó, chỉ để lại những tinh linh nhỏ gầy yếu vô hại này.

Tuổi thọ của tinh linh tuyết rất ngắn, chỉ có một mùa đông ngắn ngủi, một khi gần bất cứ thứ gì ấm áp sẽ ngay lập tức tan chảy rồi biến mất.

Những tinh linh tuyết dũng sĩ nhìn thấy, chỉ sợ đã là cháu chắt của tinh linh tuyết năm đó chàng gặp qua.

Lúc những nhóc con này nhìn thấy dũng sĩ hình như khá e ngại, chỉ dám bay tới bay lui cách chàng vài bước, không dám tới gần.

Dù sao mình từng đánh bại Ma vương băng tiên tổ của bọn chúng, trong câu chuyện chúng nó lưu truyền đời đời, chắc hẳn mình là một tên khốn hung tàn đấy nhỉ.

Dũng sĩ hơi tự giễu nghĩ vậy.

Chàng cẩn thận che cái mũi mình, không muốn để bất kỳ hơi thở ấm áp nào làm tổn thương một trong số chúng.

Nhưng có một tinh linh tuyết lấy hết can đảm đi theo, mặt hồng hồng nhỏ giọng hỏi: "Xin hỏi... Anh có phải là dũng sĩ không?"

Dũng sĩ gật đầu.

Tinh linh tuyết lập tức nhoẻn miệng cười, vội vàng tạm biệt bạn mình mau mau đi theo, mặt mũi tràn ngập sùng kính: "Woa, anh chính là đại anh hùng cực kỳ mạnh mẽ trong truyền thuyết á!"

Dũng sĩ mỉm cười thân thiện, mở túi của mình và rắc nó ra với một chút vàng cuối cùng còn lại trong cuộc hành trình.

Sau đó chàng lại dần dần đi xa trong tiếng hoan hô vui vẻ của một đám tinh linh tuyết.

Dũng sĩ không muốn biện giải điều gì cho sự hiểu lầm ấy.

Trên đường trở về đây, chàng đã hiểu được, thật ra không có gì vĩnh viễn không thay đổi, mặc kệ là trí nhớ hay là truyền thuyết.

***

Xuân về hoa nở, cuối cùng dũng sĩ đã trở lại nơi cuộc hành trình ban sơ bắt đầu.

Qua một đoạn đường, yêu thương tan sạch, tiền vàng tiêu hết, giờ ngay cả chiếc bụng bia tuổi trung niên cũng tiêu biến trong ngày tháng dãi dầu mưa nắng.

Chàng lại biến thành người trẻ tuổi gầy gò tầm thường.

Ở đây, trong cuộc sống của chàng không có người yêu, không có danh vọng, không có tài phú, không có đối thủ, đồng thời cũng không có nhiều hỗn loạn và dây dưa không rõ ràng.

Đây là lần đầu tiên chàng mỉm cười sau khi chàng rời khỏi công chúa.

Đúng vậy, chàng thật sự không có gì, nhưng tại sao lại phải cảm thấy khổ sở vì chuyện này cơ chứ?

Bản thân thuở ban sơ không buồn không lo, chẳng phải cũng như này sao?

Mà sở dĩ lý do chàng có thể trở thành một dũng sĩ là bởi vì chàng luôn có can đảm để bắt đầu từ điểm xuất phát.

Công chúa nói rất đúng, bọn họ không thể trở lại cùng nhau, nhưng chàng đã trở lại điểm xuất phát của cuộc hành trình chỉ thuộc về dũng sĩ.

Về lại con đường xuyên qua muôn nghìn sông núi, trở lại điểm xuất phát, thoải mái với tất cả những gì không cam lòng, mang theo vô vàn kinh nghiệm quý báu và ký ức.

Còn có vô số khả năng tiềm tàng trong tương lai, và cả một trái tim tự do.

END

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play