Cố Liên Nhi mười sáu tuổi, đạt tu vi Võ giả cấp sáu, trong thế hệ trẻ Ung Thuận thành, cũng xem như là có thực lực, luôn tự cho bản thân là thiên tài.

Hàng ngày hống hách, kiêu ngạo, thường xuyên đến tiểu viện hành hạ, đánh đập Cố Ngữ Yên xem nàng là bao cỏ phế vật tùy ý ngược đãi.
-“Hôm nay bổn tiểu thư tâm tình tốt, Cố Ngữ Yên nếu ngươi đến đây li3m sạch giày cho bổn tiểu thư, ta liền cân nhắc cho ngươi được chết tử tế.”
-“Được.”
Cố Liên Nhi nghe Cố Ngữ Yên đáp càng khẳng định suy nghĩ trong lòng, cho rằng Cố Ngữ Yên chỉ là có chút công phu, hiện tại nhất định là đang sợ hãi không thôi.

Nàng ta duỗi chân phải ra, kiêu ngạo nhìn về phía Cố Ngữ Yên.
Cố Ngữ Yên mỉm cười ẩn ý, bước từng bước thật chậm rãi, bộ dáng giống như đi tản bộ, ngắm cảnh.
-“Phế vật chết tiệt, nhanh lên, đừng hòng kéo dài thời gian.”
Cố Liên Nhi nóng nảy, rút lấy cây roi bên hông, quất về phía Cố Ngữ Yên.
Cố Ngữ Yên không né tránh, nhẹ đưa tay trực tiếp bắt lấy roi của Cố Liên Nhi.

Nàng nhìn Cố Liên Nhi gương mặt vẫn duy trì nụ cười, sau đó đột nhiên giật mạnh, đoạt lấy cây trong tay nàng ta.
-“Ngươi…ngươi.”
Cố Liên Nhi trơ mắt nhìn Cố Ngữ Yên, bất chợt sợ hãi, nàng ta cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Cố Ngữ Yên mặc dù vẫn luôn mỉm cười nhưng ánh mắt lại lạnh đến thấu xương, đằng đằng sát khí.

Còn có linh lực, đúng vậy chính là linh lực, xung quanh Cố Ngữ Yên xuất hiện linh lực dao động, hơn nữa linh lực đó còn mạnh hơn nàng ta rất nhiều.
Cố Liên Nhi vô thức lùi về sau, không ngừng run rẩy nhìn Cố Ngữ Yên đang chậm rãi tiến về phía mình.
-“Ngươi…ngươi muốn làm gì?”
Cố Ngữ Yên lộ ra nụ cười quỷ dị, nàng dùng chính cây roi đoạt được từ tay Cố Liên Nhi, tấn công nàng ta.

Mỗi roi hạ xuống đều lưu lại trên người Cố Liên Nhi từng vệt máu đỏ tươi.
Thời khắc này Cố Ngữ Yên không còn bộ dạng yếu đuối của ngày trước, thân ảnh nữ tử mảnh mai toát ra khí thế kinh người, khiến người khác phải sợ hãi.

Trong đôi mắt sâu thẳm của nàng không hề có cảm xúc, chỉ có sự băng lãnh, tuyệt tình.

Nàng nhìn Cố Liên Nhi như nhìn một con kiến, nói đúng hơn chính là nhìn một người sắp chết.
-“Phế vật...dừng tay...phụ thân ta…sẽ giết ngươi.”
Cố Ngữ Yên vung roi quấn lấy cổ Cố Liên Nhi, kéo mạnh nàng ta về phía mình, giẫm dưới chân.
Cố Liên Nhi ho khụ khụ, đưa tay xoa cổ, hung dữ trừng mắt nhìn Cố Ngữ Yên.
-“Phế vật, nếu ngươi dám động đến bổn tiểu thư thì phụ thân ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Cố Ngữ Yên nhíu mày.
-“Thật ồn ào, không phải ta đã động rồi sao?”
Trong lúc nói chuyện nàng giẫm mạnh vào ngực Cố Liên Nhi khiến nàng ta nôn ra một ngụm máu.

Cố Liên Nhi nhìn chằm chằm Cố Ngữ Yên với ánh mắt không thể tin được, như thể đây là lần đầu nàng ta gặp Cố Ngữ Yên.
Nàng ta thất thần lẩm bẩm.
-“Ngươi không phải …ngươi là ai?”
Cố Ngữ Yên tươi cười xinh đẹp.
-“Ta là Cố Ngữ Yên, còn ngươi là rác rưởi không bằng phế vật.”
Nói xong, nàng dùng lực đá vào bụng Cố Liên Nhi khiến nàng ta văng vào tường, bức tường chịu lực va chạm mạnh ngay lập tức sụp đổ, đè lên người nàng ta.

-“Nha đầu, quá thảm hại, ngươi nương tay à?”
Cửu Thiên Châu lên tiếng chê bai.
-“Ta lòng dạ lương thiện, hủy đan điền, để nàng ta tàn phế cả đời là được rồi không cần giết.”
Cửu Thiên Châu âm thầm rút lại lời nói, nó sai rồi, Cố Ngữ Yên mới không có tốt bụng nương tay.

Nha đầu này là một kẻ tàn nhẫn hàng thật giá thật.
Ngay lúc này phụ thân của Cố Liên Nhi, Cố Mặc đến.

Ông ta chạy tới chỗ nữ nhi kiểm tra.

Trong lòng kinh hãi năm cái xương sườn bị gãy, hai chân đã hoàn toàn bị phế, đan điền vỡ vụn.

Cho dù có chữa trị cũng chỉ có thể giữ mạng, cả đời này nữ nhi của ông chỉ có thể làm một phế nhân.
Cố Mặc hung tợn quát lớn.
-“Cố Ngữ Yên, phế vật chịu chết đi.”
Toàn thân ông ta toát lên khí thế của Võ sư cấp năm.

Cố Ngữ Yên cười lạnh những người này luôn miệng gọi nàng là phế vật.

Cố Liên Nhi mười sáu tuổi là Võ giả cấp sáu, Cố Mạc gần bốn mươi tuổi mới đạt đến Võ sư cấp năm, Cố Ngữ Yên nàng mười lăm tuổi tu vi đã đến Võ sư cấp ba.

Huống hồ nàng chỉ mới tu luyện hơn một tháng, nói ra liền biết rõ ai mới là phế vật chân chính.
-“Cố Mặc trước khi ra tay, ta khuyên ông nên suy nghĩ kĩ.”
Cố Ngữ Yên biết Cố Mặc cố ý để Cố Liên Nhi gây khó dễ, đánh đập hành hạ nàng, nhất định là do nhận được chỉ thị của người khác.

Nếu không chỉ là một phân gia nhỏ bé, bọn họ cũng không có gan động đến tiểu thư dòng chính như nàng.

Chuyện Cố Liên Nhi sai người gi3t chết Cố Ngữ Yên, Cố Mặc căn bản không hề hay biết.
Cố Mặc nghe thấy lời Cố Ngữ Yên nhất thời khựng lại, ông nhìn Cố Liên Nhi đang nằm bất tỉnh lại nhìn xác bọn hạ nhân nằm chết la liệt.

Cố Ngữ Yên hiện tại không còn giống như ngày trước.
Cố Mặc quay người, ôm Cố Liên Nhi rời khỏi tiểu viện, ông ta sẽ sớm quay lại bắt Cố Ngữ Yên phải trả giá, chết trong đau đớn.
Đợi bóng lưng Cố Mặc khuất hẳn, Cố Ngữ Yên mới thở phào.
-“Haizzz, hại ta gồng nãy giờ, cuối cùng cũng đi rồi.”
-“Hắn là Võ sư cấp năm nếu giao đấu phần thắng của ngươi cũng không cao.”
-“Hắn không giết được ta đâu nhưng đánh nhau như vậy rất mệt.”
Cố Ngữ Yên quét mắt nhìn xung quanh, ngoài sân viện có đến bốn năm xác chết.
-“Trứng gà, mấy cái xác này xử lý như nào đây?”
-“Ngữ Yên tỷ, để ta ra ngoài, ta có cách.”
Cố Ngữ Yên nghe thấy Tiểu Phượng nói, hiện tại nơi này cũng không có ai nàng liền thả nó ra ngoài.

Tiểu phượng hoàng được thả ra thì nhanh chóng bay ra sân, phun lửa đốt trụi toàn bộ thi thể, đến xương cốt cũng không còn.
Cố Ngữ Yên tròn mắt.
-“Lợi hại quá.”
-“Lửa của Kim Hỏa Phương Hoàng là Thiên Hỏa có thể thiêu hủy mọi thứ.”
Cửu Thiên Châu tự nhiên giải thích, ở chung với Cố Ngữ Yên lâu ngày nó liền mắc bệnh thầy giáo.

Với Cố Ngữ Yên mà nói trứng gà chính là google Thiên Tinh giới, độc quyền dành riêng cho nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play