Diệp Linh Lung nhìn thấy trên khay Thanh Lộ cầm còn hai bát canh, vừa hay phòng của nàng và Yên Bạch Ngữ là hai phòng cuối cùng nên nàng nhẹ nhàng gật đầu cảm tạ Thanh Lộ.

Tối hôm đó cả người Diệp Linh Lung đột nhiên nóng ran, cảm giác bứt rứt khó tả, nàng cũng đoán biết được bản thân là bị hạ thuốc, ngoài bát canh mà Thanh Lộ mang đến, nàng cũng không có dùng qua thứ gì khác trong tối nay.

Nói như vậy dược này là do Thanh Lộ hạ.
Tất cả đệ tử đến đây lần này đều bị hạ dược cho mất đi sức lực, chỉ riêng Diệp Linh Lung và Giang Thẩm Thục là bị hạ tình dược, Yên Bạch Ngữ hẳn là cũng bị hạ loại dược này nhưng nàng căn bản không dùng đến bát canh kia, chính xác thì do canh này có nhiều gia vị quá mức, chắc hẳn Thanh Lộ cũng nghĩ đến chuyện Yên Bạch Ngữ là luyện dược sư nên mới cố tình làm như vậy để nàng không nhận ra được mùi của dược liệu được cho thêm.

Nhưng mà nàng ta cũng không biết, Cố Ngữ Yên không thích dùng đồ ăn có quá nhiều gia vị, mùi vị pha lẫn vào nhau làm nàng không cảm nhận được hương vị nguyên bản nên có.
Khi này Trưởng Lão Trấn Ải cũng Thanh Lộ và năm đệ tử chân truyền của ông ta đứa tất cả đệ tử còn lại đến giữa sân viên, Cố Ngữ Yên cũng ra vẻ hợp tác với bọn họ.

Khi này bọn chúng muốn nhốt toàn bộ đệ tử lại, riêng về phần Yên Bạch Ngữ, Diệp Linh Lung và Giang Thẩm Thục đương nhiên là có mưu đồ khác.
“Trưởng Lão Trấn Ải người làm vậy là có ý gì?” Lâm Khải lên tiếng hỏi, hắn ta cũng không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì đang diễn ra.
“Không có ý gì cả, các ngươi nói cho ta biết, hôm nay là kẻ nào đã giết Huyết Quỷ Thi của ta.”

“Thì ra ma vật đó là do ông nuôi dưỡng.” Hiện Y híp mắt, lạnh lẽo nói.
“Ta nuôi, ta nuôi thì như thế nào? Vốn còn định để cho các người sống thêm vài tháng, nâng cao thêm một chút thực lực, Huyết Dẫn Linh trong máu các người cũng có thể phát huy công dụng tốt hơn.

Nào ngờ trong đám các ngươi lại xuất hiện một tên cao thủ Thánh Giả, ta không thể để mối hiểm họa này bên cạnh, nên ngày chết của các người liền được đẩy sớm.”
Giang Thẩm Thục khi này hét.
“Các người điên rồi sao, đệ tử bọn ta làm gì có ai đạt tu vi Thánh Giả, thuốc giải, mau đưa ta thuốc giải.”
Giang Thẩm Thục nãy giờ vẫn luôn dùng linh lực áp chế xuân dược phát tác, nhưng nàng cũng không thể trụ được quá lâu, gương mặt khi này đã hoàn toàn ửng đỏ.

Một tên đệ tử vẻ mặt *** tà cất tiếng.
“Mỹ nhân, yên tâm chỉ lát nữa các sư huynh sẽ giúp muội giải dược, không cần lo lắng.”
Lúc này Cố Ngữ Yên mới lên tiếng.
“Nói như vậy đệ tử tiến vào Trấn Ải Biên, một phần sẽ bị Huyết Qủy Thi mà ông nuôi dưỡng xé xác, ăn tươi nuốt sống, còn những người còn lại đến ngày Huyết Dẫn Linh trong người bọn họ đến độ chín mùi cũng sẽ bị các người tước đi máu huyết hấp thụ toàn bộ linh lực, còn thể xác hẳn cũng bị ném cho ma thú ăn thịt.”
Trưởng Lão Trấn Ải nhìn Cố Ngữ Yên gật đầu, ra vẻ tán thưởng.
“Ngươi đoán đúng rồi đó, nhưng mà chưa đủ, trong người mỗi đệ tử các ngươi đều có Huyết Dẫn Linh, máu huyết tràn trề linh lực này lão phu ta cũng không hưởng một mình, các Trưởng Lão khác trong Thánh Cung đều có phần.

Còn có Huyết Quỷ Thi không phải thứ duy nhất hứng thú với thân thể các ngươi, còn có…một đứa nhóc khác, cũng rất háu ăn.”

Nghe lời ông ta nói xong thì Cố Ngữ Yên chỉ khẽ mỉm cười.

Nàng vung tay trong không khí bất giác tràn ngập một mùi hương bạc hà dịu nhẹ, rất nhanh mọi người đều cảm thấy sảng khoái, sức lực biến mất đều đã phục hồi.

Nàng cũng nhanh tay giúp Diệp Linh Lung và Giang Thẩm Thục giải xuân dược.
“Giỏi, giỏi lắm, xem ra đã xem thường ngươi, không nghĩ một người trẻ tuổi lại có thể song tu cả luyện dược lẫn tu vi đến mức độ này.”
Ông ta không tiếp tục nhiều lời mà nhanh chóng gọi ra khế ước thú của bản thân, lại là một con Huyết Qủy Thi nhưng nhìn qua, con Huyết Qủy Thi này còn to lớn hơn con bọn họ gặp trong rừng.

Lúc này Lâm Khải và Giang Thẩm Thục nhìn nhau, xong sau đó bèn đi đến phía nhóm người Trưởng Lão Trấn Ải.
“Trưởng Lão, bọn ta không liên quan đến chuyện giết ma thú gì đó, bọn ta cũng không chung một thuyền với bọn họ, nếu có thể bọn ta muốn một lòng đi theo Trưởng Lão, nhất định sẽ làm thật tốt việc ngài phân phó.”
Giang Thẩm Thục bày ra nụ cười yêu mị, nàng ta cất tiếng.
“Trưởng Lão Trấn Ải, chỉ cần người và các vị sư huynh nương tay, chừa cho ta và Lâm Khải một con đường sống, việc Thanh Lộ làm được, ta cũng có thể, không cần lãng phí xuân dược như vậy.”
Tiểu Hắc khinh bỉ đám người kia, cơ mà Huyết Qủy Thi không dễ nuôi như vậy, lão già này lại có đến tận hai con, quả là tay chơi.
“Huyết Qủy Thi chúng ta gặp trong rừng là tự nhiên, còn con của ông ta kia là nhân tạo, kích thước to hơn, nhưng khí lực thì không sánh bằng, dù sao để nó ăn được hơn mười loại cương thi khác hẳn là hao tổn không ít công sức.” Cố Ngữ Yên bình thản nói nhưng gặp được tận hai quái thú như vậy, ông ta cũng xem là có cơ duyên, có thể cũng giống nàng trượt té vài lần.
Khi này tu vi Thánh Giả của nàng bộc phát, khiến mọi người ở đây đều trố mắt kinh ngạc.

Trưởng Lão Trấn Ải vuốt bộ râu già nua.
“Thiên tài như vậy chết đi quả thật có phần đáng tiếc, chi bằng ngươi ngoan ngoãn trở nên trung thành với Thánh Cung, ta có thể suy xét giữ mạng cho ngươi, đồng thời bẩm báo Cung Chủ cho ngươi một vị trí trưởng lão ngoại môn, ngươi cảm thấy như thế nào?” Vừa nói ông ta vừa lấy ra một viên đan dược màu đen, nhìn kỹ thì bên trong còn có một con huyết trùng quỷ dị.

Thì ra đây chính là cách Thánh Cung dùng người, hạ cổ trùng, buộc bọn họ tuân thủ mệnh lệnh, nếu không lục phủ ngũ tạng nhất định sẽ bị huyết trùng ăn đến sạch sẽ.

Nói như vậy trùng mẫu hẳn là trong tay của Ngụy Liên đi.

Vậy nếu hạ được bà ta, gi3t chết cổ trùng, thì những trưởng lão còn lại trong Thánh Cung và những kẻ tay sai đều sẽ bị phản phệ, mất nửa cái mạng.

Cố Ngữ Yên trong lòng có phần suy tính.
“Trưởng Lão, người như Yên Bạch Ngữ không thể giữ lại.” Thanh Lộ lên tiếng, nàng ta nhất thời kích động, sao Yên Bạch Ngữ lại có tu vi Thánh Giả, nàng ta chỉ là đệ tử đứng hạng hai mươi hai lại có thực lực vượt hơn người đứng hạng hai là nàng.

Điều quan trọng hơn là nếu nàng ta đồng ý thì ngày tháng sau này của nàng sẽ khó sống, một nữ đệ tử Thiên Phủ Cảnh hậu kỳ, so với một người đạt tu vi Thánh Giả lại là luyện đan sư, sự chênh lệch này quá khập khiễng.

Nhưng điều Thanh Lộ lo lắng đã không xảy ra.

Cố Ngữ Yên mỉm cười nhìn đám người trước mặt.
“Xem ra ta phải phụ ý tốt của Trưởng Lão Trấn Ải ngài rồi, ta là người tự do, không thích gò bó, càng đừng nói là khống chế.

Thú cưng của ông ở trong rừng là do ta giết, nếu đã muốn báo thù thì đừng phí lời thêm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play