Cố Ngữ Yên mặc dù mang tu vi Thánh Giả nhưng đối mặt với con Huyết Qủy Thi này cũng không quá dễ nuốt.
Nếu một mình nàng giải quyết nó thì đương nhiên là có thể.
Nhưng xét cho cùng hôm nay bọn họ là đi lịch luyện, nên để mọi người phát huy.
Nàng để Tiểu Bạch và Tiểu Long ra còn có Trứng Gà và Tiểu Hành.
Tiểu Hành vừa nhìn thấy chủ nhân, sau bao ngày không được ra ngoài chơi liền ngay lập tức sà vào vị trí yêu thích - chính là ngực.
Nhưng còn chưa kịp úp mặt vào đồi núi thì đã bị Trứng Gà túm bằng một tay, quăng đi.
Tiểu Long từ ngày nứt ra từ vỏ trứng vẫn luôn ở trong không gian huyễn tưởng.
Mặc dù không có ai trong nhóm người bọn họ xác định được thân thế của Tiểu Long, vì hắn không phải linh thú, cũng không giống con người trăm phần trăm.
Cố Ngữ Yên còn từng nghĩ đây là hài tử của Ngao Bính nên mới có đôi sừng rồng nhỏ đáng yêu như vậy.
Nhưng hình như cũng không phải, ai lại quăng hài tử của mình đi như của nợ thế.
Mặt khác thì Tiểu Long vừa sinh ra như đã có thần lực, dù chỉ là một tiểu hài tử, còn nói bập bẹ nhưng sức mạnh thì đến ngay cả Tiểu Phượng cũng không dám khinh thường.
Trứng Gà cũng nói tên nhóc này rất mạnh.
Tiểu Long đáng yêu lần đầu được nhìn thấy thế giới bên ngoài thì rất vui vẻ, luôn miệng nói.
“Ra ngoài, ra ngoài…”
Chốc lát lại quay quay cái đầu nhỏ tứ phía, đến khi ánh mắt dừng trên con Huyết Quỷ Thi thì cau mày, bĩu môi nói.
“Xấu xấu.”
Mọi người xung quanh trong thấy bên cạnh Yên Bạch Ngữ xuất hiện thêm bốn nhân vật thì cũng ngạc nhiên nhưng lại không hề thắc mắc, dù sao người như bọn họ vẫn nên có bí mật hộ thân.
Nhóm người lập tức tiến công, công kích Huyết Qủy Thi từ nhiều phía, nhằm tìm ra yếu điểm của nó.
Sau hơn một canh giờ thì Tiểu Long đã phát hiện được nhược điểm của con quái vật này.
Long Long đáng yêu hô lớn.
“Mắt cá, chân chân, mắt cá, đánh đánh.”
Cố Ngữ Yên ngay lập tức hiểu ý của Tiểu Long.
“Mọi người tập trung tấn công vào mắt cá của Huyết Quỷ Thi, phần da thịt ở đó là yếu nhất, có thể làm nó mất thăng bằng.”
Thời gian trôi qua thêm một chút, Huyết Qủy Thi đã bị hạ gục, có điều nó vẫn chưa chết, chỉ là không thể đứng dậy.
Cố Ngữ Yên đi đến gần, trên tay nàng lấy ra một lọ thuốc có màu vàng rực, trải lên khắp người Huyết Quỷ Thi, rất nhanh thân thể của nó đã bốc khói, từ từ biến mất.
Đây chính là thuốc hủy thi mà nàng điều chế được từ Kim Hỏa của Tiểu Phượng.
Lửa của Chu Tước có thể đốt cháy mọi thứ trên thế gian, nhất là dị vật hùng tàn hay thứ ô uế.
Trước khi Tiểu Phượng đến Trấn Ngô Đồng nàng đã tranh thủ luyện chế vài bình.
Ban đầu dự định của nàng là luyện ra axit Acid fluoroantimonic là siêu acid mạnh nhất dựa trên giá trị đo được của hàm acid Hammett, có công thức là H2FSbF6 nhưng xét thấy đây là một chất gây nguy hiểm vì nó phân hủy thành khí fluor độc hại.
Chưa kể đến phương pháp bảo quản lại phức tạp, cách bảo quản duy nhất là lưu trữ trong thùng chứa bằng PTFE-Teflon.
Acid fluoroantimonic có thể ăn mòn xuống xương và phản ứng dữ dội với nước trong cơ thể của con người.
Nàng cũng không có thời gian để nghiên cứu chi tiết, phòng bị đầy đủ nên vẫn là cây nhà lá vườn, dùng Kim Hỏa của Tiểu Phượng nhanh gọn, ít phức tạp.
Lúc Cố Ngữ Yên và mọi người quay lại biệt phủ một cách lành lặn, ánh mắt của Thanh Lộ nhìn bọn họ không giấu nổi vẻ kinh ngạc, rõ ràng bọn họ đã đi về hướng Đông Bắc…nơi đó theo lời Trưởng Lão Trấn Ải nói chính là một đi không trở lại, nếu không có cao thủ Thánh Giả căn bản là không trụ được, tại sao bọn họ lại lành lặn xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ trong năm người này có cường giả Thánh Giả, là Hiện Y sư huynh sao? Thanh Lộ biết rõ lần này không thể diệt trừ được Yên Bạch Ngữ, liền ngay lập tức đến gặp Trưởng Lão Trấn Ải.
Nàng ta khi nãy vốn còn đang thương tâm, trong lòng có phần hối hận Hiện Y sư huynh gặp phải bất trắc, nhưng có thể trách ai chứ, là do huynh ấy không chịu nhìn rõ, chỉ có Thanh Lộ nàng là người xứng với huynh ấy, thứ mà nàng không có được, ai cũng đừng hòng có.
Lúc rời đi, ánh mắt nàng ta liếc qua người đứng cạnh Hiện Y là Diệp Linh Lung.
Nữ nhân này trước đây từng giúp đỡ Yên Bạch Ngữ, xem ra cũng là một bọn hồ ly tinh như nhau.
Trưởng Lão Trấn Ải biết được tin từ Thanh Lộ nhóm của Cố Ngữ Yên đã trở về thì ngay lập tức tiến vào rừng, ông ta không thể ngờ rằng Huyết Quỷ Thi mình dày công nuôi dưỡng bao năm cứ như vậy bị một đám đệ tử vừa đến Trấn Ải Biên sát hại.
Đệ tử Thánh Cung đưa đến Trấn Ải Biên làm gì có người đạt tu vi Thánh Giả, nếu là Thánh Giả thì có kẻ nào lại cam chịu làm một đệ tử cỏn con chứ.
Ông ta có phần nghi ngờ Thánh Tử nhưng cho dù là kẻ nào đã giết thú cưng của ông ta đi chăng nữa thì nhất định năm người kia cũng không còn đường sống.
Thánh Tử thì sao chứ? Thay một Thánh Tử khác là được, vốn dĩ cũng chả quan trọng.
Trong mật thất, Tiêu Huyền vận linh lực muốn phá tan lớp băng cứu người ra ngoài, phụ thân, người trong khối băng này chính là phụ thân của y.
Là Trường Sinh, ngũ quan này nhất định không thể nhầm được, Tiêu Huyền chính là từ khuôn mẫu của người trong khối băng mà đúc ra.
Chỉ có phần khác biệt là người trong khối băng có phần thăng trầm hơn một chút, ông đang nhắm mắt nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự bi thương.
Còn Tiêu Huyền chính là nét cương nghị, quật cường, hắn từ nhỏ đã giấu đi cảm xúc thật, nuốt bi thương vào trong.
Tối hôm đó, Thanh Lộ đột nhiên gõ cửa phòng của Diệp Linh Lung, nét mặt vui vẻ.
“Linh Lung, hôm nay muội cùng mọi người đã vất vả, ta được sự phân phó của Trưởng Lão Trấn Ải đem chút canh nhân sâm cho mọi người tẩm bổ.”