Lâm Mỹ im lặng không nói gì, cũng không biết là nàng ta đã không còn hơi sức để nói hay nàng ta biết dù có nói gì đi chăng nữa thì cũng vô dụng.

Cuối cùng Lâm Mỹ dùng hết sức lực hét lớn.
"Lam phủ thì như thế nào? Đại gia tộc thì sao? Phụ tử vẫn là dùng chung một nữ nhân, loạn, hảo loạn, thật nực cười.

Lam Thừa, ta nói cho ngươi biết, ta không chỉ ăn nằm với đích tử của ngươi một lần, ha ha.”
Sau đó Lâm Mỹ liền dùng lực mạnh, cắn lưỡi tự vẫn.

Trên mái nhà, Mộ Dung từ tốn đứng dậy, phủi phủi quần áo.

Xong chép miệng nói.
“Kịch hay hạ màn rồi.”
Cố Ngữ Yên và Tiêu Huyền nhìn Mộ Dung, xong lại mỉm cười quỷ dị.
“Không, vở kịch bây giờ mới chỉ là phần mở đầu mà thôi.”

Tiêu Huyền híp mắt đầy nguy hiểm nói.

Mộ Dung chớp mắt nhìn hai con người trước mặt.

Lúc này hắn mới để ý đến, Tiểu Hắc đã rời đi từ lúc nào.

Đầu óc linh hoạt nhảy số, Mộ Dung liền hiểu ngay tiểu hồ ly kia là đi cứu người.

Hạ nhân mang Nghiệm Huyết Thạch đến đã trông thấy toàn bộ cảnh tượng trong gian phòng kia, hẳn là khó tránh khỏi cái chết.
Mộ Dung gật gù, xem ra kịch hay đúng là mới chỉ mở màn mà thôi.

Ngày hôm sau, Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc vẫn như thường lệ đi đến Thánh Cung học tập như bao đệ tử khác, nhưng mà dù muốn hay không thì rắc rối vẫn cứ kéo đến.

Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc vừa bước đến lớp, còn chưa kịp đặt mông ngồi xuống thì đã có hai tên nam nhân, bộ dạng cũng được gọi là ưa nhìn nhưng ánh mắt bọn chúng thật khiến Cố Ngữ Yên nàng không có hảo cảm nổi.
Hai tên kia tiến đến trước mặt Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc, cất tiếng đầy bỡn cợt.
“Mỹ nhân đây chính là Yên Bạch Ngữ, đứng đầu bảng khảo hạch tân đệ tử của Thánh Cung lần này sao?”
Cố Ngữ Yên không muốn gây sự, chuốc lấy phiến phức nên nàng chỉ gật đầu xem như xác nhận thân phận.
“ Quả nhiên lời đồn không sai, Yên Bạch Ngữ, tân đệ tử là một mỹ nhân tuyệt sắc.”
“Cũng không chỉ có mỹ nhân tuyệt sắc mà tiểu thịt tươi đây cũng rất ngon mắt.”

Không biết từ cái xó xỉn nào một tên nam nhân to cao, quy tụ đủ các tính chất cao to đen đi đến trước mặt Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc, còn buông lời khó nghe, khiến tiểu hồ ly tay chân ngứa ngáy, muốn ngay lập tức đứng dậy đấm cho tên kia rụng vài cái răng.
“Ta nói cho hai người các ngươi biết, đến Thánh Cung này rèn luyện phải biết trước biết sau, cho dù có là đệ tử đứng đầu khảo hạch đi chăng nữa, tiến vào nội môn cũng chỉ là hạng tôm tép.

Do đó, hai người nên biết điều một chút, ngoan ngoan...”

Vừa nói một trong ba tên nam nhân trước mặt vừa vươn bàn tay ra muốn chạm đến gương mặt của Cố Ngữ Yên.

Có điều nàng còn chưa kịp ra tay thì đã có hai luồng linh lực khác công khích.

“Ngươi không cần bàn tay đó nữa đúng không?”
Lam Khải từng bước đi đến, dáng vẻ cao lãnh mang theo sự tức giận không hề che giấu.

Cách đó không xa Trường Trạc cũng nhanh chóng đi đến.

Trong lòng hắn đang thầm gào khóc, các người đừng nhìn ta với ánh mắt đó, hu hu, chủ mẫu đại nhân à, người sẽ nói đỡ cho thuộc hạ chứ, mệnh lệnh ban xuống phải bảo vệ hỗ trợ chủ mẫu nhưng cứ như này...thì càng lúc càng dễ hiểu lầm, hắn sẽ...bị bắt đến thanh lâu thật đó.
Tiểu Hắc đi đến gần Trường Trạc, đứng phía sau lưng y nói nhỏ.
“Huynh đài, thật là ét ô ét cho ngươi.”
Không cần nói cũng biết, Trường Trạc đương nhiên là không hiểu ét ô ét là cái gì? Thế là mặt liền nghệch ra trong chốc lát.

Cố Ngữ Yên nghiêng đầu nhìn Tiểu Hắc, nàng mỉm cười nhẹ.

Ba nam tử kia thấy Lam Khải xuất hiện, đệ tử trung kỳ trông thấy đệ tử cao kỳ lại có gia thế lớn như Lam Khải thì đương nhiên là có sự khép nép.

Một tên trong đó cười cười nịnh nọt cất tiếng.
"Lam Khải sư huynh, chúng ta chỉ là muốn chào hỏi Yên sư muội và Yên sư đệ mới tiến vào nội môn thôi.”
Lam Khải nhếch mép.
“Chào hỏi sao? Chào hỏi còn vươn bàn tay của ngươi ra, muốn động tay với nàng.

Người của ta ngươi cũng dám có ý nghĩ mạo phạm.”
Trong đầu Tiểu Hắc lại nhảy số, nhảy thẳng lên tận trời luôn mới đúng.

Cái gì mà “người của ta”, ở đâu ra vậy, tên Lam Khải này cảm thấy mình sống quá lâu rồi, muốn đi chầu diêm vương sớm có đúng không?
Trường Trạc cũng dùng ánh mắt hằn học nhìn về phía Lam Khải, dám nói chủ mẫu nhà hắn là người của...cái tên chết bầm này? Lam Khải cũng xứng sao? Đáng chém.
Lam Khải cảm nhận được ánh mắt của Trường Trạc, nhưng hắn lại hiểu theo một ý nghĩa khác.

Lam Khải mặc nhiên cho rằng Trường Trạc có tình ý với Yên Bạch Ngữ, nên mới có ánh mắt địch ý như vậy.
Trong lòng Lam Khải thầm khinh thường, chỉ là một gia tộc nhỏ, đối với võ kỹ kiếm thuật có chút thành tựu, so với Lam gia thì cũng chỉ như châu chấu đá xe mà thôi.

Trường Trạc nếu không biết tự lượng sức thì Lam Khải hắn cũng không nể tình.
“Có chuyện vui gì ở đây sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play