Đối diện với cảnh tượng trước mặt Lam Thừa đùng đùng tức giận, hỏa khí sung thiên.
Ông ta lao đến bên giường đạp mạnh, cú đạp mang theo linh lực khiến chiếc giường ngay lập tức bị gãy.
Ba người trên giường cũng vì vậy mà rơi xuống.
Lam Thừa tiến thẳng đến trước mặt Lam Khải, đá bay hắn sang một góc.
Nghiêm Tú mặc dù vẫn đang sững sốt nhưng bản năng của một người mẹ, bà đau lòng nhi tử nên liền tiến tới bên cạnh Lam Khải, đỡ hắn đứng dậy.
Giang Thẩm Thục lúc này đã nhanh tay vớ lấy chiếc chăn quấn quanh người.
Lâm Mỹ nhìn Lam Thừa đang đùng đùng tức giận, nàng ta còn chưa kịp hoàn hồn, chưa biết phải ứng xử đối phó như thế nào thì đã nhận ngay một cái tát như trời giáng.
“Tiện nhân đáng chết.”
Lam gia chủ hét lớn, xong ông ta lại đạp mạnh vào người Lâm Mỹ.
Trong cơn tức giận Lam Thừa căn bản không hề nhớ đến chuyện Lâm di nương đang mang thai.
Kết quả đã đạp thẳng vào bụng nàng ta, khiến Lâm Mỹ hét thất thanh đau đớn.
Giữa hai [email protected] Lâm di nương một dòng máu đỏ không ngừng chảy ra.
Nghiêm Tú trông thấy cảnh này thì đương nhiên là bảy phần mừng thầm ba phần hoảng hốt.
Bà ta cất tiếng nói lớn, kèm theo sự hoảng loạn giả tạo.
“Sảy, sảy thai rồi.”
Lam Thừa nghe tiếng của Nghiêm Tú thì mới sực tỉnh lại.
Giang Thẩm Thục khi này đột nhiên hét lớn.
“Aaaaaaaa”
Sau đó nàng ta liền ngất đi, cũng không biết là thật hay đang diễn.
Lam Thừa bấy giờ đã bắt đầu lấy lại được một chút trấn tĩnh, nhìn Lâm Mỹ đang đâu đớn quằn quại, mồ hôi từng hạt từng hạt lăn xuống trên gương mặt xinh đẹp yêu kiều nhưng đã tái xanh vì đau đớn của nàng ta khiến ông lại càng thêm chán ghét.
"Tiện nhân lăng loàng.”
Lam Thừa hừ lạnh đầy khinh bỉ, sau đó ông ta quay ngoắt đầu hướng ra cửa lớn giọng phân phó.
"Cho mời Yên tiểu thư đến đây.”
Nghiêm Tú mặc dù cảm thấy nếu để người ngoài biết được chuyện xấu hổ của Lâm Mỹ khiến tiện nhân đó càng thêm mất mặt thì mới tốt.
Nhưng suy cho cùng ả ta cũng là thiếp thất của Lam gia chủ, là người của Lam Phủ, chuyện này càng khoa trương thì Lam phủ càng mất mặt.
Lam Thừa vào gọi Yên Bạch Ngữ đến ắt hẳn là vì lý do này, nàng ta và Lam gia vẫn là xem như có quen biết, qua lại.
Trong căn phòng có năm người khi này, Lam Khải chính là người không muốn Yên Bạch Ngữ xuất hiện nhất.
Nếu nàng đến đây trông thấy toàn bộ cảnh tưởng trước mặt thì bao nhiêu hình tượng ấm áp hắn xây dựng đều sụp đổ.
Con mồi lần này liền vụt khỏi tầm tay.
Lam Khải hắn không can tâm, nhất định không can tâm.
Nhưng cho dù Lam Khải có muốn hay không thì Yên Bạch Ngữ vẫn theo hạ nhân Lam gia mà xuất hiện ở cửa.
Nghiêm Tú phất tay với hạ nhân ý bảo người này lui xuống.
Cố Ngữ Yên từ tốn tiến vào trong phòng, nét mặt vốn dĩ bình thản, không nóng không lạnh của nàng khi chạm đến hình ảnh Lâm di nương đang nằm đau đớn trên sàn thì khẽ biến động, đôi chân mày nhíu lại nhưng rất nhanh liền giãn ra.
Trong lòng Cố Ngữ Yên nhủ thầm, diễn như vậy là được rồi đúng không? Biểu cảm tốt rồi chứ? Không khoa trương không lạnh nhạt.
Nàng xứng đáng nhận giải diễn viên trẻ của năm rồi.
Những thứ này ở bên ngoài nàng đều nghe thấy hết cả, còn tiện thể leo lên mái nhà dở ngói quan sát, cũng không hề bỏ qua tình tiết sáng giá nào.
Cố Ngữ Yên tiến thẳng đến chỗ của Lâm Mỹ nhanh chóng bắt đầu xem xét tình hình của nàng ta.Lam Thừa ra tay đúng là không có chút lưu tình, lục phủ ngũ tạng của Lâm Mỹ đã tổn thương không nhẹ, đừng nói đến là bào thai trong bụng.
Đến cả mạng của nàng ta để bảo toàn cũng khó nói.
Đáng lý ra cũng sẽ không đến nông nổi này.
Nhưng...Lâm Mỹ đã bị mất máu quá nhiều.
Cố Ngữ Yên quay đầu nhìn Lam Thừa.
“Lâm gia chủ, ta bất tài chỉ đành nói với ngài một tin, đứa bé trong bụng Lâm di nương đã không còn, Lâm di nương mất máu quá nhiều lại thương tổn lục phủ ngũ tạng không nhẹ, ta e rằng dù có điều trị thì Lâm di nương cũng không thể tiếp tục tu luyện linh lực được nữa, đan điền đã có vết nứt, tu vi ngừng động.
Hơn nữa từ nay về sau Lâm di nương không thể mang thai.”
Lam Thừa nghe xong lời Cố Ngữ Yên nói thì chỉ lạnh lừng ừ một tiếng.
“Vậy, ta xin phép lui xuống kê đơn thuốc.”
Lam Thừa lúc này mới cất tiếng.
"Không cần, Yên tiểu thư đã có lòng giúp tiện nhân này cầm máu, giữ lại mạng cho ả ta thêm vài ngày là được rồi.”
Cố Ngữ Yên không nói gì, Lam Thừa vậy mà động sát tâm với Lâm Mỹ rồi.
Nói ra thì có lẽ đối với Lam Thừa mà nói thì tôn nghiêm của ông ta đã bị nữ nhân trước mắt chà đạp, một người ham mê danh vọng quyền lực như Lam Thừa làm sao có thể chấp nhận được chuyện này.
Lâm Mỹ chết thì ông ta mới có thể nguôi giận.
Trong lòng Cố Ngữ Yên âm thầm cười lạnh, kết quả này nàng sớm đã nhìn ra, ác giả ác bảo mà thôi.
Lâm Mỹ chết cũng không gọi là oan ức, cứ để nàng ta xuống dưới âm phủ mag bầu bạn với những kẻ vô tội đã bị nàng ta sát hại đi.
Tay Lâm Mỹ không biết đã dính bao nhiêu máu thiếu nữ, những nha hoàn có tư sắc trong Lam phủ này bị nàng ta hại chết cũng không ít.
“Yên tiểu thư, không biết có cách nào giúp ta xác định huyết thống của bào thai trong bụng tiện nhân kia hay không?” Lam Thừa sắt lạnh lên tiếng.