Tối hôm đó trước khi Cố Ngữ Yên đi đến Lam Phủ thì có biến xảy ra, trong không gian huyễn tưởng quả trứng kia mà nàng nhận được bắt đầu rung lắc, lớp vỏ cứng cáp dần dần nứt ra, lộ ra một cái sừng nhỏ.
Nhóm linh thú khế ước và huynh đệ nhà Cửu Thiên đứng vây quanh thành một vòng tròn.
“Có sừng, là một con hươu sao?”
Tiểu Bạch cất tiếng, đáp lại Tiểu Bạch là một cái xoa đầu đầy ấm áp của Tiểu Hắc.
“Tiểu Bạch ngốc, linh hươu không sinh ra từ trứng.”
“Ồ.”
Trứng Gà thấy vậy thì nhíu mày, xong nó cất giọng.
“Là Long Tộc.”
Câu nói của Trứng Gà khiến mọi người đều tán thành, quả thật cái sừng này đến tám phần chính là người Long Tộc, là một bé rồng đáng yêu.
Cố Ngữ Yên lẳng lặng quan sát quả trứng đang không ngừng động đậy rung lắc, nàng hít một hơi thật sâu, mọi người cũng hít một hơi thật sâu.
“Hít vào…thở ra.”
Thời khắc thiêng liêng đã đến, quả trứng đã nở ra rồi, nở nở rồi, lớp vỏ đã nứt hoàn toàn, một chú rồng nhỏ nhắn với lớp vảy màu xanh biển, lóng lánh thật đẹp mắt.
Cố Ngữ Yên dịu dàng vương tay xoa xoa đầu bé rồng vừa xuất hiện, ôi nhóc con này mới đáng yêu làm sao?
Nhóc rồng giương đôi mắt đáng yêu, với một vẻ ngẩn ngơ, nó chậm rãi tiến về phía Cố Ngữ Yên, cái sừng nhỏ nhỏ của chú rồng con cạ nhẹ vào tay của nàng.
Cố Ngữ Yên cũng dịu dàng xoa xoa đầu nó.
“Nên gọi nhóc là gì nhỉ?”
Cố Ngữ Yên vừa buông ra câu nói này thì tất cả mọi người đều đồng thanh lên tiếng.
“Tiểu Long.”
Cố Ngữ Yên cảm thán, cái style đặt tên của nàng mọi người đều trở nên quen thuộc quá rồi.
“Tiểu Long, Tiểu Long, nhóc con có thích cái tên này không?”
Nhìn lại chú rồng con thì…bé rồng đã cuộn tròn trong vỏ trứng vừa nứt, đang ngủ một cách ngon lành.
Thế là đại gia đình của Cố Ngữ Yên lại có thêm một thành viên, chính là bé rồng út này, Tiểu Long.
Tối đêm đó Cố Ngữ Yên đi đến Lam Phủ, đương nhiên là đi một cách lén lút rồi.
Nàng đến biệt viện hoang tàn, hoang sơ, rách nát của “ngốc tử Lam gia”, Lam Tiểu Huyền.
Hai người gặp nhau liền trao cho nhau một cái ôm ấm áp, thuận tiện phát cơm tró cho Mộ Dung.
Xong cả ba nhanh chóng đến địa điểm khá quen thuộc, chính là phòng viện của Lâm di nương.
Theo như những gì họ quan sát được thì đêm nay chắc hẳn Lam Khải sẽ đến an ủi Lâm Mỹ, như một loại lịch trình nha.
Nhưng mà chỉ như vậy thì vẫn chưa đủ.
Cố Ngữ Yên mỉm cười quỷ mị.
Mộ Dung bên cạnh vuốt vuốt cằm, chậc chậc hắn không để râu nên cũng không biết phải vuốt như thế nào mới hợp lý nhưng thôi kệ, chuyện đó tính sau vậy.
“Kịch hay bắt đầu rồi.”
Cả ba người lẳng lặng ngồi trên tán cây, ẩn mình trong bóng tối, nói gì thì nói, việc mà bọn họ đang làm cũng nên để ba người biết mà thôi, hơ hơ.
Đêm khuya cũng không hiểu lại có tên đạo tặc nào lại đến Lam Phủ trộm, đầu tiên là đột nhập vào phòng gia chủ Lam Gia, hơn nữa còn cố tình để lộ ra sơ hở để Lam Thừa phát hiện.
Tiếp theo đó liền chạy đến phòng của chủ mẫu là Nghiêm Tú để trộm đồ.
Tên trộm này làm việc rất nhiệt tình, đã quyết định đi trộm thì phải trộm cho đúng nghĩa, nên...lấy hơi nhiều đồ có giá trị, nói chính xác là có được bao nhiêu thì chôm luôn bấy nhiêu.
Sau đó tên trộm liền cố ý tạo ra tiếng động để dẫn dụ cả Lam Khải, Nghiêm Tú và hạ nhân trong phủ đi đến viện của Lâm di nương.
Và danh tính của tên trộm này, không ai khác chính là Hiện Y, Thánh Tử của Thánh Cung, nhưng mà hiện tại hắn chính là Mị Tứ, Tứ Hộ Pháp của Vô Âm Cung.
Làm xong việc thì Mị Tứ cũng rời đi nhanh chóng, và đương nhiên, y cũng không quên nháy mắt với ba người quen đang ẩn nấp.
Lam Thừa và Nghiêm Tú, cùng hạ nhân đi đến bên ngoài phòng của Lâm di nương thì lại nghe tiếng…th ở dốc.
Bọn họ đều là người từng trải âm thanh này cũng không còn xa lạ.
Lam Thừa nhíu mày, có vẻ ông ta bắt đầu có phần tức giận.
Nếu thực sự trong căn phòng kia đang xảy ra loại chuyện đó thì trên đầu gia chủ Lam gia như ông lại mọc lên một cái sừng lớn.
Nghiêm Tú đứng bên cạnh sắc mặt vẫn lạnh nhạt không đổi.
Bà nghiêm giọng.
“Người đâu, mau mở cửa ra, tìm cho được tên trộm cả gan đột nhập vào Lam phủ.”
Hạ nhân có chút chần chừ nhưng khi nhận được cái gật đầu của gia chủ thì liền nhanh chóng phá luôn cửa mà xông vào.
Đập vào trước mắt mọi người là cảnh tượng quần áo quăng lộn xộn khắp nơi.
Chiếc giường trong gian phòng còn đang rung lắc kịch liệt, vừa có tiếng th ở dốc vừa có tiếng r3n rỉ.
Trên giường Lam Khải, Lâm Mỹ và cả Giang Thẩm Thục đang lăn lộn cùng nhau, thật sự rất mãn nhãn nha.
Lam Thừa trông thấy cảnh này thì vô cùng tức giận, Nghiêm Tú cũng lộ ra bộ mặt sửng sốt, bà không ngờ đứa con trai của mình lại xuất hiện ở đây.
“Ra ngoài.” Nghiêm Tú hét lớn đuổi toàn bộ hạ nhân ra bên ngoài.
Ba người ở trên giường cũng vì tiếng động đó mà sực tỉnh, ngưng công việc.
Phía bên ngoài Mộ Dung lên tiếng.
“Đặc sắc a.”