Nắng chiếu lung linh muôn hoa vàng, trời đang nắng đang nắng chói chang. Cố Ngữ Yên dạo bước dưới ánh mặt trời, trên đầu mang một chiếc nón thật rộng vành, còn có màng lụa che kín gương mặt. Không phải do nàng sợ ánh nắng mặt trời đâu, nàng chính là sợ biểu cảm nhăn nhó, chán ghét trên gương mặt mình lộ ra bị Lam Khải và hai tỷ muội Giang Thẩm Nguyệt và Giang Thẩm Thục phát giác.
Tiêu Hắc đi bên cạnh Cố Ngữ Yên, gương mặt lạnh nhạt không có chút biểu cảm. Tiểu hồ ly cúi đầu, ghé sát bên tai chủ nhân.
“Tỷ tỷ yêu quý, tỷ có còn cái nón nào không?”
Cố Ngữ Yên gật gật đầu, xong nàng lại lắc lắc đầu. Tiểu Hắc ngớ người, như vậy là còn hay không còn? Có hay không có?
“Nón thì còn nhưng không để đưa cho tiểu đệ mỹ nam của ta đội được.”
“Tại sao?”
Tiểu Hắc dù đang muốn nhíu mày, nhăn mặt, nhảy lên hỏi nhưng vẫn phải giữ biểu cảm thản nhiên hết mức, tựa hồ chỉ đang nói chuyện phiếm với Cố Ngữ Yên. Ủa mà…khoan khoan, hai người bọn họ thật sự là đang nói chuyện phiếm mà, có bàn bạc chính sự gì hay sao?
“Đương nhiên là vì tránh gây chú ý.”
“Vậy tỷ tỷ chắc hẳn là không gây chú ý đi.”
Cố Ngữ Yên cười trừ, căn bản là lý do của nàng có chút không hợp lý lắm, nhưng mà nàng là nữ nhân, đội nón che mặt như vậy cũng có vài lý do để biện hộ như là sợ lộ diện, dung mạo không đẹp mắt…quan trọng là tạo cảm giác thần bí cho nó kịch tính, hay là dùng che nắng cũng được mà, nữ nhân sợ đen da, dung mạo tàn phai.
Còn về phần Tiểu Hắc, nàng chính là…muốn xem tiểu hồ ly nhà mình diễn kịch a, hiện tại nàng đang buồn chán vì không có thứ gì để giải trí.
“Yên công tử.” Giang Thẩm Thục cất tiếng, thanh âm của nàng ta rõ ràng rất dễ nghe, còn có sự dịu dàng nhưng mà sao Tiểu Hắc vẫn cứ cảm thấy bản thân mình sắp nổi da gà vậy.
“Giang nhị tiểu thư.” Tiểu Hắc hữu lễ đáp lại.
“Yên công tử, hôm nay sắc mặt của công tử có chút không tốt, có phải do đêm qua ngủ không yên giấc?” Giang Thẩm Thục biểu hiện sự quan tâm dành cho Yên Hắc Ngữ, không hề có sự che giấu, không giấu mà còn lộ đó.
Lam Khải đột nhiên mỉm cười, hắn cất tiếng.
“Ắt hẳn là Yên công tử cảm thấy lo lắng đi, nhất định là hồi hộp vì màn tỷ thí sắp đến. Dù sao thì cũng là cửa ải cuối cùng để tiến vào Thánh Cung, trở thành đệ tử của môn phái lớn nhất Thiên Vũ đại lục này.”
Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc nhìn nhau, hai người đều có chung một suy nghĩ là cái tên Lam Khải kia vừa quảng cáo hộ Thánh Cung có đúng không? Không biết hắn có nhận được tí kim tệ nào hay không?
“Ta lại thấy Yên công tử và Yên tiểu thư căn bản là không có lo lắng.”
Giang Thẩm Nguyệt nhìn thẳng về phía Cố Ngữ Yên và Tiểu Hắc mà nói. Nàng ta từ đầu đến bây giờ, nói đúng hơn là từ lần đầu Cố Ngữ Yên nhìn thấy Giang Thẩm Nguyệt, nàng ta vẫn luôn duy trì bộ dạng đoan trang, điềm đạm. Nếu không tinh ý, căn bản là không phát hiện ra sự khác biệt trong tâm trạng của nữ nhân này. Nữ nhân như vậy mới thực sự là kẻ thâm sâu khó đoán.
Đối với Giang Thẩm Nguyệt, Cố Ngữ Yên không mong bản thân mình sẽ trở thành kẻ địch với nàng ta, nhưng làm bằng hữu thì cũng không nói được.
“Giang đại tiểu thư nói đúng, ta với tỷ tỷ căn bản là không lo lắng điều gì đâu.” Tiểu Hắc lên tiếng. Cố Ngữ Yên cũng gật đầu xác nhận, nàng đúng là thật sự không có lo lắng, tu vi của nàng nếu giao đấu với Tiêu Huyền thì có thể không bằng, nhưng chàng ấy cũng không có gan đả bại nàng, nhà thì phải có nóc. Nàng cũng chưa thử xác nhận thực lực của bản thân mình so với những người thế hệ trẻ Thiên Vũ đại lục. Lần tỷ thí này chính là một cơ hội cho nàng khảo nghiệm.
Tính ra thì, từ khoảng thời gian đến Thiên Vũ đại lục, chỉ cần có lúc rảnh rỗi nàng lại chạy vào không gian huyễn tưởng để tu luyện, nhưng tu vi đến hiện tại vẫn là không có biến đổi. Xem ra là không có thực chiến, cọ xát, nàng khó mà thăng tiến nhanh chóng được.
“Yên tiểu thư có vẻ rất tự tin đi.” Giang Thẩm Thục nhìn Yên Bạch Ngữ rồi buộc miệng. Đối với nàng ta mà nói thì cô nương tên Yên Bạch Ngữ này không khiến nàng ta cảm thấy vui vẻ thoải mái. Nữ nhân này luôn có một loại mị lực thần bí quyến rũ, trong vài khoảnh khắc nàng ta con khiến bản thân Giang Thẩm Thục cảm thấy ngột ngạt. Điều này khiến Giang nhị tiểu thư có phần khó chịu, tốt nhất là Lam Khải nên nhanh chóng bắt gọn được con mồi này. Nàng đối với Yên Hắc Ngữ cũng đã kiên nhẫn không ít rồi.
Cố Ngữ Yên không đáp lời của Giang Thẩm Thục, tự tin nàng đương nhiên là có, nếu không thì Cố Ngữ Yên nàng đã không bước đi trên con đường này. Nhưng tự tin khác với kiêu ngạo, không biết tự lượng sức.
Mà dường như, vị Giang nhị tiểu thư này có một chút không biết điều rồi, không biết tự lượng sức a.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT