Chẳng bao lâu sau, mặt Ngọc Đoàn Nhi đã không còn thay đổi nhiều nữa, tuy không thể trở về như thiếu nữ mười sáu, nhưng cũng tương đối xinh đẹp rồi. Ba người Liễu Nhãn cáo biệt Lâm Bô, bước lên con đường hướng về Tung Sơn.

Đến Tung Sơn là chủ ý của Phương Bình Trai, Liễu Nhãn chưa bao giờ nói rõ với họ mình tên là gì. Ngọc Đoàn Nhi cứ quen miệng gọi "ngươi", Phương Bình Trai ban đầu gọi hắn là "Tiểu Hắc", bây giờ mở miệng ra là gọi "sư phụ thân mến của ta", không thì sẽ gọi "Hắc sư phụ thân mến của ta", Liễu Nhãn cũng chưa bao giờ phủ nhận. Với dung mạo quái dị của hắn bây giờ, dù Tiểu Hồng đứng ngay trước mắt cũng chưa chắc đã nhận ra được, chẳng ai biết hắn chính là Liễu Nhãn bị muôn người chỉ trích trên giang hồ. Huống chi chuyện sinh tử, hắn vốn không để ý. Mối quan tâm của hắn vẫn luôn là mạng của Đường Lệ Từ, hễ Đường Lệ Từ muốn làm chuyện gì thì hắn nhất định phải phá hoại chuyện đó. Thượng sư Phổ Châu cùng một giuộc với Đường Lệ Từ, nếu có thể ngăn Phổ Châu lên làm phương trượng thì đến Thiếu Lâm Tự một chuyến cũng không uổng.

Mà Phương Bình Trai đến Tung Sơn hoàn toàn là để hóng hớt, vì đại hội phương trượng Thiếu Lâm Tự đã mở được hơn một tháng nhưng chưa có kết quả. Mấy ngày nay là trận so tài cuối cùng, một khi kết thúc thì cả thiên hạ đều biêt ngôi phương trượng rơi vào tay ai.

Rất nhiều người cũng mang tâm lý hóng hớt này, ba người họ còn chưa bước vào địa giới Tung Sơn thì dọc đường đi đã gặp rất nhiều nhân sĩ võ lâm đeo đao hoặc kiếm, đều đi về hướng Thiếu Lâm Tự.

"Này, ngươi xem đi, tên kia đang nhìn ta." Ngọc Đoàn Nhi vả Phương Bình Trai cưỡi ngựa, còn Liễu Nhãn thì ngồi xe. Ba người đi dọc theo con đường mòn khúc khuỷu trong núi, dù sao họ cũng không vội vàng gì, cứ tùy ý mà đi như vậy. Ven đường có dăm ba người áo tím ngồi một bên nghỉ ngơi, thấy ba người đi ngang qua, Ngọc Đoàn Nhi mặt mày lanh lợi, lập tức có người ngắm nhìn nàng đắm đuối không dời mắt.

"Ôi chao! Có người nhìn cô là chuyện tốt đấy. Ta đã nói từ lâu rồi, có thể cô sẽ có diễm phúc, sẽ gặp diễm ngộ, lời ta nói chưa bao giờ sai." Phương Bình Trai phe phẩy cây quạt đỏ, "Sư phụ, huynh nói xem có đúng không nào? Tiểu nha đầu bên cạnh huynh cuối cùng cũng có người muốn ngắm rồi kìa, có phải huynh cảm thấy mình rất thành công không? Chắc huynh tự hào lắm nhỉ?"

Liễu Nhãn lặnh thinh không nói, Ngọc Đoàn Nhi lại quay sang mỉm cười với đại hán nhìn nàng, "Nhìn ta làm gì thế?"

Đại hán áo tím kia ngẩn người, "Hừ" một tiếng, nhảy dựng lên đưa tay ra định chộp lấy nàng, "Xem ra cô ả này còn thích bị người ta nhìn, đúng là ti tiện trời sinh! Nếu thích thì đi theo đại gia nào!"

Ngọc Đoàn Nhi vung roi ngựa lên, quất về phía cổ tay gã, cau mày hỏi, "Làm gì mà hung dữ vậy? Ai muốn về với ngươi chứ?"

Đại hán áo tím kia rút xoẹt bội đao ra, hét lớn một tiếng, thế đao như cầu vồng, chém thẳng một đao vào Ngọc Đoàn Nhi. Xem uy lực của đao này thì gã không phải muốn chém đứt roi ngựa của nàng, mà là muốn chém cả người lẫn roi ra làm hai nửa. Ngọc Đoàn Nhi xoay cổ tay lại, cây roi khẽ rung lên, cuốn lấy cổ tay đại hán áo tím, vận kình vung một cái, thanh đại đao đã tuột tay bay đi, rơi đánh keng ra ngoài năm trượng. Đại hán áo tím trợn mắt há mồm, Ngọc Đoàn Nhi ghìm cương ngựa liếc gã vài cái, chẳng hề tức giận, chỉ nói: "Lần sau nói chuyện với người ta đừng hung dữ như thế, mở miệng là muốn mắng người, chẳng tốt chút nào cả." Nàng cứ thế thúc ngựa mà đi qua luôn.

Mấy người áo tím ngồi bên cạnh cười ầm lên, có người cười cười nhại lại, "Tên dê xồm, lần sau đừng có mở miệng ra đã muốn mắng người, chẳng tốt chút nào." Có người suýt nữa thì cười đến tắc thở, "Ta đã bảo lão Mạt võ công luyện chẳng ra sao, ra ngoài sớm muộn gì cũng bị người ta sửa lưng mà, không ngờ báo ứng đến nhanh thế này. Ha ha ha, đúng là mất mặt Bàn Long Trại!" Lại có người thong thả nói, "Háo sắc thì cũng thôi đi, đằng này suýt nữa bị sắc hại thân rồi, A Di Đà Phật..."

Đại hán áo tím thẹn quá hóa giận, "Này... Này... Ngươi đứng lại cho ta!" Gã đuổi theo Ngọc Đoàn Nhi, "Đứng lại! Con bé kia! Ngươi thuộc môn phái nào? Trước mặt trưởng bối mà hỗn hào như thế hả?" Lời vừa nói ra, mấy người áo tím đằng sau lại càng cười to hơn, cười đến ngặt nghẽo nghiêng ngả.

Trong chớp mắt hắn đã tuôn ra một tràng dài, đại hán áo tím nghe mà ong ong cái đầu, nghe xong câu cuối cùng mới hiểu được một nửa, tóm lại không phải lời hay ý đẹp gì, lập tức hét to một tiếng, vung một quyền đánh thẳng vào đầu ngựa của Phương Bình Trai.

Bóng đỏ lay động, đại hán áo tím ngã nhoài ra đất, hai mắt mờ mịt nhìn đầu con ngựa kia. Rõ ràng hắn đánh một quyền ra ngoài, chẳng hiểu sao đầu ngựa lại biến mất, càng chẳng hiểu sao mình lại đột nhiên ngã lăn ra. Trở mình đứng dậy, hắn quay đầu nhìn sang huynh đệ trong nhà, nhưng lại thấy mấy người ban nãy còn cười nghiêng ngả giờ đã nhao nhao đứng lên, sắc mặt nghiêm túc. Có một người trung niên nhanh chân tiến lên trước: "Tại hạ là 'Cửu Thiên Bàn Long' Đông Phương Húc, huynh đệ trong trại đắc tội với các hạ, trở về tại hạ chắc chắn sẽ quản giáo thật chặt, xin hãy rộng lượng tha thứ."

Đại hán áo tím giật nảy mình, vừa giận vừa kinh ngạc nhìn thiếu niên mặc áo vàng ngồi trên lưng ngựa. Hóa ra người này lại là một cao thủ mà đến lão đại cũng không dám tùy tiện trêu vào sao?

Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com

Phương Bình Trai vừa ra tay, Đông Phương Húc đã biết người này võ công cao siêu vượt quá lẽ thường, để Đại Hồng ngã một cái là đã nương tay lắm rồi, nhất thời nảy sinh ý muốn kết giao, nên mở miệng vô cùng khách khí. Phương Bình Trai mặt mũi tươi cười, phe phẩy cây quạt đỏ, "Không dám không dám, hẳn là các vị vừa xuống khỏi Thiếu Lâm Tự nhỉ? Không biết tình hình chọn phương trượng trong đó thế nào?"

"Tình hình? Ôi... họ đã giảng Phật pháp liền tù tì một tháng." Đông Phương Húc cười khổ, "Ban đầu người đến chùa hóng hớt rất đông, một tháng qua đã vãn đi nhiều. Hòa thượng già hòa thượng trẻ đều giảng Phật pháp kể chuyện xưa, chán chết đi được."

Phương Bình Trai ồ lên, phất cây quạt đỏ, "Phật pháp? Ai thắng nhỉ?"

Đông Phương Húc đáp, "Đến sáng sớm hôm nay, người thắng là bốn vị thiền sư Đại Thành, Đại Thức, Đại Tuệ, Đại Bảo, còn có thượng sư Phổ Châu và ba tiểu sa di."

Phương Bình Trai ậm ừ, "Không biết quy tắc của Thiếu Lâm Tự có thật sự công bằng hay không, không biết các vị hòa thượng lớn hòa thượng bé hòa thượng già hòa thượng trẻ lòng dạ rộng lớn có thật sự tôn kính Phật pháp, thành tâm hướng Phật hay không? Nếu thật sự quang minh chính đại vô tư, vậy thì một người ngoài như ta vào trong đó thuyết pháp, lỡ đâu thắng họ thì không biết các vị đại sư có chịu nhận không đây? Ha ha ha ha..."

Đông Phương Húc ngơ ngác, ngạc nhiên hỏi, "Ngươi... Ngươi muốn đi thuyết pháp?"

Phương Bình Trai lại ừ tiếp, "Lẽ nào chỉ có hòa thượng của Thiếu Lâm Tự mới được nói về Phật pháp? Trong nhà ta cũng có rất nhiều sách, ta đã thuộc đâu vào đấy rồi, ta cũng có tư tưởng đầy lòng đạo lý đầy bụng, lẽ nào ta không thể nói? Ta giỏi nhất là công phu khua môi múa mép, là đối thủ mạnh! Có ưu thế! Đi." Hắn kéo dây cương, khoan thai mà đi.

Đông Phương Húc rất hiếu kỳ, chẳng ngờ lại có người muốn vào chùa so tài thuyết pháp với hòa thượng của Thiếu Lâm Tự, hơn nữa người này còn không phải hòa thượng, chuyện hay ho cỡ này mà không hóng được chẳng phải đáng tiếc lắm sao? Hắn vẫy tay, mấy người của Bàn Long Trại lặng lẽ bám theo ba người Phương Bình Trai, quay lại Tung Sơn Thiếu Lâm Tự.

"Ngươi muốn đi thuyết pháp thật đấy à?" Ngọc Đoàn Nhi cau mày, "Thuyết pháp là sao?"

Phương Bình Trai khép hờ đôi mắt, có vẻ hét sức hài lòng, "Thuyết pháp chính là kể mấy câu chuyện cũ đó."

Ngọc Đoàn Nhi hoang mang khó hiểu, "Tại sao Thiếu Lâm Tự chọn phương trượng lại phải so tài kể chuyện?"

Phương Bình Trai vỗ cây quạt đỏ lên đầu nàng, "Bởi vì đây là một câu hỏi khó vô cùng thâm sâu, sâu đến nỗi đầu óc cô vĩnh viễn không tài nào hiểu nổi, vậy nên ta sẽ không giải thích tường tận. Ta cho cô biết một câu là đủ rồi, hòa thượng chỉ thích lừa người ta thôi."

Ngọc Đoàn Nhi cũng không ngốc, trợn mắt nói, "Kể chuyện chính là lừa người, ngươi muốn đi so tài kể chuyện với hòa thượng, có nghĩa là ngươi rất giỏi rất giỏi lừa người à?"

Phương Bình Trai ngẩn người, "Ôi..." Hắn cầm cây quạt đỏ vỗ lên đầu mình, "Lật thuyền trong mương rồi, phải phải phải, ta rất giỏi lừa người, ta thật sự rất giỏi lừa người, ta thừa nhận được chưa? Sư cô đại nhân."

Ngọc Đoàn Nhi mỉm cười rất tươi, "Dù ngươi rất giỏi lừa người, thì ta tin ngươi sẽ không lừa ta."

Phương Bình Trai nói, "Ngươi tin ta quá nhỉ, không sợ hi vọng lắm thất vọng nhiều à?" Ngọc Đoàn Nhi lắc đầu, giục ngựa tiến về phía trước, tiếng vó ngựa kia nghe thật vui vẻ.

Hai người này rốt cuộc là ai? Và ai đang ngồi trong xe ngựa đi bên cạnh họ? Đông Phương Húc bám theo đằng sau, càng nghĩ thấy lạ, lập tức vẫy tay, khẽ nói một câu với Đại Hồng, muốn gã xuống núi đưa tin cho người đằng sau. Xem ra hôm nay Thiếu Lâm Tự sẽ xảy ra nhiều chuyện thú vị lắm đây, chờ người đằng sau lên đến nơi thì dù Thiếu Lâm Tự có muốn dàn xếp cho yên ổn cũng không được nữa rồi.

Cách đó hơn ba mươi dặm là bảy người của Bích Lạc Cung, tuy chỉ có bảy người nhưng dùng đến ba cỗ xe và hai mươi con ngựa. Trên xe ngựa treo đầy những chiếc chuông bằng vàng ngọc, ngựa đều là bạch mã bờm bạc, móng bạc sáng như tuyết. Trong ba cỗ xe ngựa, nghe đâu một xe chở Uyển Úc Nguyệt Đán, một xe chở một chú thỏ con, còn một xe để không, chẳng biết là có ý gì. Trong bảy người thì có ba người đánh xe, bốn người kia cưỡi ngựa. Còn lại mười sáu con tuấn mã không ai cưỡi, có mấy con chở theo đủ túi lớn túi nhỏ, cũng không biết là có ý gì.

Bích Lạc Cung quả nhiên là cung điện thần bí trên giang hồ, dù nó đã bước chân vào giang hồ thì cung cách hành sự vẫn lộ ra nét lạ lùng khiến người ta không sao nắm bắt được. Ba cỗ xe với hai mươi con ngựa nghênh ngang đi trên đường, vậy mà trong giang hồ không ai dám động đến một cọng lông của nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play