Dư Phụ Nhân không kiềm chế nổi, bắt đầu run rẩy toàn thân, cả đời hắn chưa từng gặp cảnh tượng nào tàn nhẫn như chuyện đang xảy ra trước mắt. Nhìn những người bên cạnh, dù là anh em Hỏa Vân Trại hay đệ tử Kiếm hội trung nguyên, ai nấy mặt cắt không còn giọt máu, trong mắt toát ra vẻ kinh hãi đến tột cùng.
Máu tươi nóng hổi bắn lên gò má Trì Vân, hắn nắm chặt thanh Nhất Hoàn Độ Nguyệt nhuộm máu Hiên Viên Long, nhìn Đường Lệ Từ đang dùng vai đỡ lấy Hiên Viên Long. Ánh mắt Đường Lệ Từ vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, y chầm chậm xoay người Hiên Viên Long lại rồi đặt xuống đất.
Trì Vân cầm đao trong tay, bỗng dưng ngửa mặt lên trời bật cười ha hả: "Ha ha ha ha... ha ha ha ha..."
Trong cơn cuồng tiếu, máu tươi của Hiên Viên Long bắn lên mặt hắn chầm chậm rỏ xuống, Trì Vân đưa tay áo lên lau đi. Ngay trong tích tắc hắn giơ tay lên, Nhất Hoàn Độ Nguyệt lại lao ra như sấm chớp, nhưng lần này vòng qua Đường Lệ Từ, lao thẳng về phía Dư Phụ Nhân đang đứng phía sau. Đường Lệ Từ trở tay vung sáo, cây sáo đồng giữa những ngón tay y lướt qua như bóng chim hồng. Lại nghe một tiếng "keng" vang dội, lần này mọi người tận mắt nhìn thấy ánh bạc lượn vòng, Nhất Hoàn Độ Nguyệt bị tấn công liền xoay tròn mà bay ngược lại. Hàn quang lướt quanh cây sáo, gằm ghè như muốn gọt đi một tầng da thịt trên cánh tay phải của Đường Lệ Từ, khiến sắc mặt mọi người tái mét.
Nhưng đúng lúc hàn quang lượn vòng, Đường Lệ Từ hét lên một tiếng, tay trái đột ngột đưa ra chống đỡ, tạo thành một tư thế kỳ lạ khó nhận rõ. Khi tay trái lướt ngang qua không trung đã kịp chia làm ba thế, mỗi thế lại có những động tác khác nhau, lại tạo ra ba thế nữa. Trong nháy mắt y đã tạo ra vài chục bàn tay trắng lóa với những thế chưởng khác nhau, hoặc túm hoặc ngăn hoặc chụp, bóng chưởng như hoa vửa nở ra đã khép lại. Lúc thu thế về, Nhất Hoàn Độ Nguyệt đã bất thình lình nằm trong tay trái Đường Lệ Từ, không dính một giọt máu, lấp lánh sáng lòa.
"Liệp Đàm." Dư Phụ Nhân mặt cắt không còn giọt máu, đôi môi tái xanh, mắt nhìn chằm chặp vào tay trái Đường Lệ Từ. Nếu giang hồ có bảng chiêu thức giết người, thì chiêu ban nãy nhất định sẽ có tiếng tăm lừng lẫy trên bảng! Đó chính là tuyệt thức Bạch Nam Châu dùng để giết mấy chục người ở phường Thiên Hủy, có nguồn gốc từ Già Bồ Đề Lam Phiên Vãng Sinh Phổ. Khó mà đếm nổi hắn đã dùng chiêu thức này giết chết bao nhiêu người, mà chiêu này cũng tuyệt tích từ sau khi Bạch Nam Châu đánh một trận với Thiếu Lâm Tự, mãi đến giờ mới xuất hiện một lần nữa trên giang hồ, khiến người ta chấn động không sao tả xiết.
"Aaaaa...", Trì Vân đang cười như điên thì bị chiêu này tập kích, đột nhiên biến thành dã thú gào thét, thanh Nhất Hoàn Độ Nguyệt cuối cùng đã cầm trên tay. Cánh tay hắn giương lên vẽ thành vòng tròn, đao quang lấp lánh dưới ánh mặt trời, loang loáng như nắng chiếu vào gương. Kế đó là một tiếng "cạch" rất khẽ, lưỡi đao loang loáng kia đột ngột vỡ tan thành ngàn vạn mảnh đao bạc, phản chiếu quầng sáng rực rỡ lóa mắt, như một luồng nắng chói phun trào về phía Đường Lệ Từ!
Mọi người không kiềm được mà hô khẽ thành tiếng, một thanh đao vỡ vụn lại có thể lao đi như thế, có thể thấy công lực của Trì Vân dồn lên đao quả thật đã lên đến mức thần kỳ. Đường Lệ Từ tay trái vẫn cầm đao, mi mắt khép hờ, Liệp Đàm lại một lần nữa lướt qua không trung nhắm vào Trì Vân. Thân pháp hai người đều nhanh nhẹn mạnh mẽ, mọi người chỉ thấy trước mắt hoa lên một cái, hai người đã lướt qua nhau rồi.
Bộp một tiếng, một dòng máu tươi phụt ra, bắn xuống đất xa ba thước.
Đường Lệ Từ lặng lẽ đứng yên, tay áo bay phất phới, bóng lưng hiên ngang, chỉ có máu tươi men theo lưỡi đao cắm trên tay trái y đang nhỏ xuống bụi đất bên dưới, một giọt... hai giọt... ba giọt....
Trì Vân đứng cách y bảy bước về phía sau, cũng đứng thẳng tắp như y vậy. Một lúc lâu sau, hắn xoay người lại liếc nhìn Đường Lệ Từ, đôi môi mấp máy: "Ha ha ha ha.." Hắn khàn khàn bật cười như điên, thân thể khẽ lay động rồi đột nhiên ngửa mặt lên trời ngã gục xuống. Sau khi ngã gục, hắn vẫn vùng vẫy hướng về phía Đường Lệ Từ, tay phải giơ lên xòe ra năm ngón, sau đó hơi khựng lại, nằm sấp dưới đất mà chết. Khi chết hai mắt hắn vẫn trợn tròn, không chịu nhắm lại.
Máu chầm chậm tuôn ra từ đỉnh đầu Trì Vân, trong nháy mắt hai người sượt qua nhau, không ai nhìn rõ rốt cuộc Đường Lệ Từ đã dùng ngân đao và sáo đồng đánh nát đỉnh đầu Trì Vân như thế nào.
Thứ họ nhìn rõ vĩnh viễn là kết quả, người sống người chết, chỉ có thế mà thôi.
Rất lâu sau, Đường Lệ Từ mới xoay người lại, ngân đao vẫn đang rỉ máu, nhưng máu kia không phải của Trì Vân.
Vấn Kiếm Đình lạnh lẽo ảm đạm từ trong ra ngoài, người may mắn sống sót ngơ ngác nhìn thi thể rải đầy đất, nhìn Trì Vân chết không nhắm mắt, chỉ cảm thấy tâm huyết sục sôi, nỗi bi thương, nghẹn ngào, chua xót và thê lương dâng lên từng đợt trong lòng. Chẳng biết từ lúc nào, lệ đã tràn khóe mi.
Đường Lệ Từ ôm thi thể Trì Vân lên, đứng trước Vấn Kiếm Đình ngoái đầu nhìn lại. Trong sương mù lạnh lẽo thê lương, giữa hành lang lầu gác phía xa, có người áo đào tựa tranh vẽ, y phục không nhiễm bụi trần, dường như đang mỉm cười yêu kiều với y, ý cười dào dạt.
Tin Thiên Thượng Vân Trì Vân chết chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã khơi lên một cơn sóng lớn trong giang hồ, đủ câu chuyện truyền miệng ùn ùn kéo đến. Nhưng dẫu sao người chứng kiến cũng đông, tàn quân của Hỏa Vân Trại trên đường trở về núi Mai Hoa không ngừng lan truyền tin tức, ai ai cũng biết Trì Vân bị người ta ám toán, trúng độc Cổ Chu, tàn sát huynh đệ và đồng minh của mình, sau đó chết dưới tay Đường Lệ Từ.
Tuy nói cái chết của Trì Vân không phải lỗi của Đường Lệ Từ nhưng hành vi tự tay giết bạn của y vẫn khiến người ta bàn tán sau lưng không dứt. Họ cảm thấy vị công tử này lòng dạ quá ác độc, có thể xuống tay với bạn tốt đã đi theo mình bao năm như vậy thì thật là đáng sợ quá chừng.
Nhưng lời đồn cũng chỉ là lời đồn mà thôi, bách tính bình dân không mấy khi tiếp xúc với các nhân vật trong giang hồ. Câu chuyện đáng sợ được giang hồ truyền đi sôi nổi ầm ĩ cỡ nào, thì vẫn còn cách cuộc sống cày ruộng dệt vải xa lắm.
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Lạc Dương, hiệu sách Hạnh Dương.
A Thùy đang sửa sang lại sách tồn trong cửa hiệu, Phụng Phụng ngồi một bên, cặp mắt đen lay láy nhìn khắp xung quanh, gặp ai cũng cười. Nó được A Thùy mang về Lạc Dương đã mấy ngày, hết lòng chăm sóc, đứa bé vốn trắng trẻo bụ bẫm nay lại càng thêm mập mạp, trên má trái thấp thoáng một lúm đồng tiền, rất nông cũng rất nhỏ. A Thùy dọn dẹp sạch sẽ sách vở rồi xếp lại lên giá, liếc nhìn sang Phụng Phụng, gương mặt nàng bất giác nở một nụ cười. Cảm giác được làm mẹ khiến nàng thay đổi hoàn toàn từ đầu đến chân, trở lại Lạc Dương chưa được mấy ngày đã cảm thấy chuyện trong giang hồ cách nàng rất xa, có lẽ cả đời này cũng không gặp lại, có lẽ hai mẹ con nàng thật sự có thể bình yên sống hết một đời.
Nhưng có một chuyện khiến nàng ôm nỗi nghi ngờ, nàng và Hách Văn Hầu đều không có lúm đồng tiền, tại sao Phụng Phụng... Hay chỉ đơn thuần là nó quá bụ bẫm thôi? Cũng có thể cha mẹ Hách Văn Hầu có lúm đồng tiền? Hay chẳng qua là trùng hợp ngẫu nhiên? Cảm giác nghi hoặc mơ hồ này thường lóe lên rồi vụt tắt, Phụng Phụng đã bắt đầu biết bò, nàng thường dồn hết tâm trí trông chừng xem nó có rơi từ trên ghế hoặc trên giường xuống không, dù Phụng Phụng chưa bao giờ bị ngã.
"A Thùy, ông Lưu bị bệnh, nghe nói hôm nay tửu lâu đón khách quý, không được chậm trễ, cô giúp bà Lưu đưa sọt nấm bạch ngọc này đến đó đi, nếu chậm chân thì không kịp mất, chưởng quỹ sẽ mắng đấy." Bà Lưu nhà hàng xóm đến gõ cửa, năm nay bà sáu mươi bảy tuổi, người vẫn còn khỏe mạnh, chẳng qua bà phải trông hai đứa cháu lên ba nên không tiện ra khỏi cửa. Bà vốn có một con trai, nhưng vài năm trước trong cơn say ngà ngà đã ngã xuống cầu đá mà chết, để lại mẹ già con thơ, bây giờ cả nhà cả cửa chỉ trông chờ vào ông Lưu lên núi hái nấm. Ông Lưu cũng rất giỏi tìm nấm, nấm bạch ngọc hiếm thấy trên đời chỉ có một mình ông tìm được, tửu lâu Ngân Giác Tử nổi tiếng ở Lạc Dương ngày nào cũng chờ ông Lưu mang một ít nấm loại này đến.
"Vâng, vậy nhờ bác trông Phụng Phụng giúp cháu một lát, cháu sẽ về ngay." A Thùy nghe vậy thì quay lại mỉm cười. Nàng rất thân với nhà bà Lưu, từ ngày bị Hách Văn Hầu bắt đi, bà Lưu chỉ nghĩ nàng sẽ không bao giờ trở lại nữa. Vài ngày trước A Thùy bế Phụng Phụng quay về hiệu sách Hạnh Dương, bà Lưu suýt nữa còn tưởng mình gặp ma, sau đó không ngờ lại ôm nàng chảy nước mắt, khiến A Thùy vô cùng cảm động. Hôm nay nghe nói ông Lưu bị bệnh, nàng bế Phụng Phụng sang nhà bà Lưu nhờ trông giúp, còn mình thì đeo sọt nấm bước ra cửa, đi đến tửu lâu Ngân Giác Tử.
Ngân Giác Tử là tửu lâu lớn nhất ở Lạc Dương, ngày thường người tới người lui tấp nập, thế mà hôm nay lại vắng vẻ đến bất ngờ. Nàng ngẩng đầu nhìn lên tấm bảng hiệu chữ vàng, đoán hôm nay lại có quan lớn hay quý nhân nào ghé tửu lâu làm khách, bao thầu cả quán. Đeo sọt nấm đi vòng từ cửa sau vào, nàng đặt nấm bạch ngọc ở chỗ ông Lưu thường để, ký giấy rồi định đi luôn. Bỗng trong viện có một người lao ra, gần như cụng đầu vào nàng. A Thùy hơi nghiêng người tránh đi, lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn lên thì thoáng giật mình kinh hãi.
Đó là một thanh niên tóc đen rối bù, có đôi mắt to tròn, mặc một bộ áo trắng, trên áo trắng dính đầy vụn hành tỏi, trong tay còn ôm một bó cải xanh. Nàng thi lễ một cái rồi lẳng lặng tránh sang một bên, chờ thanh niên này đi qua. Thanh niên kia gật đầu, chạy vù qua trước mặt nàng, vội vã lao vào bếp. A Thùy xoay người lại liếc nhìn cánh cửa bếp, khe khẽ thở dài. Đây... đây chính là người nàng thầm thương trộm nhớ từ năm mười lăm tuổi đến giờ.
Sau bốn năm năm, dung mạo người này vẫn chẳng hề thay đổi, quần áo cử chỉ cũng y hệt như xưa, vẫn kiệm lời và chân chất như trước, nhìn hắn sẽ làm người ta cảm thấy hơi buồn cười. Nàng cất bước ra ngoài, nếu nàng không có nét duyên ngầm trời cho, nếu nàng chưa từng bị Hách Văn Hầu bắt về làm gia kỹ, chưa từng bị Liễu Nhãn mang đi làm tỳ nữ, nếu nàng là một thiếu nữ trong trẻo thuần khiết như ngọc, thì có thể nàng sẽ nghĩ cách bắt chuyện với hắn. Nhưng hôm nay... nàng chỉ muốn xoay người rời đi thật nhanh.
Thế sự thay đổi thất thường, gặp lại mộng tưởng thời niên thiếu sẽ chỉ làm người ta cảm thấy khó lòng chịu đựng.
"Cô..." Sau lưng truyền đến một giọng nam xa lạ mà vô cùng êm tai, giọng người này hoàn toàn khác với Đường Lệ Từ, cũng chẳng hề giống Liễu Nhãn. Giọng Đường Lệ Từ ôn nhã ung dung, dịu dàng ấm áp, còn giọng Liễu Nhãn thì lạnh lùng phóng khoáng, u sầu bức bối. Mà giọng người này mang một âm sắc đặc biệt, lọt vào tai khơi lên cảm giác vô cùng thân thiết, đó là chất giọng hồn nhiên chân thành, không hề kiểu cách. Nàng xoay người lại, kinh ngạc nhìn thiếu niên áo trắng bước ra từ trong bếp, có chuyện gì vậy?
"Cô... tên là A Thùy ư?" Thiếu niên áo trắng kia ngập ngừng hỏi, sắc mặt hơi lúng túng, đưa tay lên gãi gãi đầu, lại vò vò tóc, "Ta... Ta không giỏi ăn nói cho lắm, nếu quấy rầy cô thì xin cô đừng giận."
Nàng gần như không nhịn được muốn cười, hắn đúng là có sao nói vậy, tuy lời nói ra rất đường đột, nhưng nàng thật sự không giận, "Đúng là ta, xin hỏi... có chuyện gì vậy?" Nàng chưa bao giờ thấy hắn nói chuyện với người khác, cũng không biết tên hắn là gì, hôm nay bỗng dưng bị hắn gọi lại, trong lòng thật sự vô cùng kinh ngạc.
"A..." Hắn lại vò vò đầu, mái tóc đen của hắn vốn đã rối bù như tổ quạ nay lại bị vò cho rối hơn: "Ta họ Phó, cô có thể gọi ta là A Phó hoặc Tiểu Phó, thật ra tên ta rất khó nghe... Xin lỗi, ta muốn hỏi cô... Hỏi cô một chuyện."
Người này nói chuyện đúng là lộn xộn bừa bãi, hoặc là rất lâu không giao tiếp với ai nên nhả chữ cũng không chuẩn cho lắm. Nàng mỉm cười nhìn hắn hỏi, "Chuyện gì?"
"Y..." Người này không nói năng lộn xộn thì cũng ấp a ấp úng, do dự hồi lâu vẫn treo trên miệng câu "Y...". A Thùy nhìn hắn vô cùng kiên nhẫn, chẳng hiểu vì sao cảm giác buồn cười cũng dần dần nhạt đi. Nàng đã lờ mờ đoán ra, chuyện người này muốn hỏi không chừng lại là một chuyện lớn nằm ngoài dự liệu của nàng.
Một lúc lâu sau, thiếu niên áo trắng mới do dự hỏi một câu, "Bây giờ...y có ổn không?"
Y? Là ai cơ? Nàng nhìn đăm đăm vào đôi mắt của thiếu niên áo trắng, đôi mắt hắn chân thành mà trong veo, phản chiếu sự quan tâm vô cùng thuần túy... Chẳng lẽ... "Huynh... Huynh..." Nàng khẽ hỏi, "Huynh muốn hỏi ai?"
Hắn mấp máy môi, đang định trả lời thì trong bếp chợt có người gào lên như sấm chớp giật đùng đùng, "Tiểu Phó! Tiểu Phó chết toi chui vào xó nào rồi? Mau về gọt vỏ củ cải, ai gọi hắn về làm việc đi, chết dí xó nào rồi!"
Hắn lại vò vò đầu, ngượng ngùng mỉm cười, "A Thùy, tối nay ta sẽ đến nhà cô nói chuyện, xin lỗi ta phải đi rồi." Nói xong vội vã chạy về nhà bếp, đi nhanh đến nỗi suýt nữa thì cụng đầu vào khung cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT