Truyện được đăng tải tại watpad changchangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
"À, vậy là ngươi không biết Dư Kiếm Vương giấu thuốc ở đâu hả?"
Từng ngón tay Đường Lệ Từ rời khỏi cổ Hoa Vô Ngôn, "Chỉ có Hồng cô nương biết thuốc giấu ở đâu phải không? Vậy phiền ngươi dẫn đường, ta muốn gặp Hồng cô nương." Lời y nói ra ẩn chứa ý cười, nét mặt ôn nhu. Hoa Vô Ngôn cũng mỉm cười, nhưng năm ngón tay Đường Lệ Từ bấm sâu vào cổ hắn đã để lại năm vết thương rỉ máu.
Người thành thạo dùng độc như Hoa Vô Ngôn đương nhiên biết trên ngón tay Đường Lệ Từ có độc, tuy không phải là kịch độc nhưng cũng phiền phức. Huống hồ trên người mình có vết thương thì rất nhiều loại phấn độc, nước độc phát tán trong không khí sẽ không thể dùng được, hắn tin chắc đây mới là chủ ý của Đường Lệ Từ khi bóp cổ mình ra năm vết máu.
Ngón tay có độc, đơn giản vì nó vốn có độc mà thôi.
Nào ai cố ý chi đâu.
"Hồng cô nương đang ở trong lầu gác đỏ tía, nếu nàng ấy không tự mình muốn bước ra thì chẳng ai gặp được nàng." Hoa Vô Ngôn thở dài, "Nếu ta và ngươi cùng xông vào thì nàng ấy sẽ kéo chuông báo động trong lầu, Dư Khấp Phượng sẽ biết ngay là ngươi đến. Cao thủ trong kiếm trang tuy không nhiều, nhưng một khi để lộ tin tức thì việc tìm thuốc của ngươi sẽ càng thêm khó khăn. Người thông minh như Đường công tử chắc phải hiểu điều này chứ?"
Đường Lệ Từ khẽ mỉm cười, "Không dám mạo phạm người đẹp, nếu đám đàn ông thô lỗ chúng ta không nên bước vào thì đành chờ Hồng cô nương tự mình đi ra vậy." Y ung dung liếc nhìn Hoa Vô Ngôn, "Ta không muốn quấy rầy Kiếm Vương tiếp khách, mà cũng không có thời gian chờ đợi lọt vào mắt xanh của giai nhân. Thế này đi, nếu chờ một lát mà Hồng cô nương không ra gặp ta thì ta bẻ gãy cổ ngươi, vậy có được không?"
"Ơ kìa..." Hoa Vô Ngôn cười đáp, "Đương nhiên đâu có được, cho dù ngươi bẻ gãy cổ ta thì Hồng cô nương cũng không ra đâu."
"Vậy càng dễ." Đôi tay như ma quỷ của Đường Lệ Từ đã đặt lên cổ Hoa Vô Ngôn, hắn chỉ cảm thấy cổ mình đau nhức, lại nghe một tiếng "rắc", đành nhắm mắt lại. Khi hắn nghĩ mình phải chết thật rồi thì một luồng hơi ấm bỗng phả vào mặt, hắn mở mắt ra nhìn, chỉ thấy Đường Lệ Từ thổi nhẹ một hơi về phía hắn, dịu dàng than thở: "Người như ngươi mà không dám giãy giụa một lần để tìm đường sống, chẳng lẽ bí mật sau lưng ngươi lại đáng sợ đến thế?"
Hoa Vô Ngôn nhìn gương mặt thanh tú kia, cổ vẫn đau nhức không chịu nổi. Đường Lệ Từ mỉm cười thật tươi, sóng mắt lay động, diễm lệ say dắm lòng người, thế mà chẳng hề nhẹ tay hơn chút nào. Hắn đành ngả người về phía sau, cũng không trả lời câu hỏi của Đường Lệ Từ. Đường Lệ Từ không hỏi thêm nữa, hai người cứ giằng co như vậy thêm một lúc, đột nhiên Đường Lệ Từ nhẹ nhàng mỉm cười, lại nhẹ nhàng thổi một làn hơi ấm áp về phía môi Hoa Vô Ngôn.
Y đang.... làm gì? Hoa Vô Ngôn nghe tiếng tim mình đập thình thịch, đầu óc trống rỗng trong chốc lát. Đường Lệ Từ buông hắn ra, phất phất tay áo, "Ngươi đi đi."
Với tính cách của Hoa Vô Ngôn ngày thường thì hắn sẽ cười cười rồi bỏ đi ngay, nhưng hôm nay lại ngẩn ngơ đứng chôn chân tại chỗ, mang theo đầy bụng nghi ngờ và cái đầu mờ mịt chầm chậm rời đi.
Đường Lệ Từ, ngoại trừ tâm cơ hơn người thủ đoạn độc ác, thì còn là một người... hết sức quái gở.
Hoa Vô Ngôn rời đi, Đường Lệ Từ mỉm cười, vui vẻ nhìn quanh, thấy không xa có một tòa lầu gác màu đỏ tía thì ung dung cất bước đi thẳng về hướng đó. Đi chưa đầy ba mươi bước đã nhận ra tiếng hít thở xung quanh đột ngột tăng lên, hiển nhiên có rất nhiều người đang theo dõi y. Y không hề để tâm, tiêu sái bước về phía cửa lầu gác, chợt nhìn thấy một bóng người áo trắng ngủ trong bụi hoa, tóc bạc như tuyết khiến y không khỏi mỉm cười.
"Ầy, tới nhanh vậy." Người nằm trong bụi hoa Bạch Hồ Điệp thở dài, tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Đường Lệ Từ cũng chẳng để tâm, ngẩng đầu lên chợt thấy thấp thoáng một bóng người mảnh mai trên lầu gác đỏ tía. Y nhìn lên trên lầu thi lễ, đi đến trước lầu đẩy cửa ra rồi cứ thế bước vào. Nhưng chuông báo động cũng không rung, y bước lên bậc thang dẫn lên lầu hai thì thấy một vị cô nương áo trắng đang đứng lặng lẽ ở đó. Người này thanh nhã như tiên, hai hàng chân mày như chau như nhíu, dù chưa lộ hết gương mặt đã thấy phảng phất một bầu không khí u buồn ảm đạm.
Như lan.
Như lệ.
"Hồng cô nương?" Nhịp chân Đường Lệ Từ chầm chậm bước lên lầu vẫn không ngừng lại, trong lầu gió lùa tươi mát, y mỉm cười tựa như đạp ngọn gió mà lên.
Hồng cô nương gật đầu, chân mày dài như ngọn núi xa nhíu càng thêm sâu, "Ngươi là ai?"
"Tại hạ là Đường Lệ Từ." Y mỉm cười, đã đặt chân lên bậc thang cuối cùng nhưng không bước nốt, đứng dưới Hồng cô nương một bậc thang, ngẩng đầu nhìn nàng, chân mày của y vừa vặn nằm ngang tầm mắt nàng.
"Ngươi chính là nghĩa tử của Đường Vi Khiêm, nghĩa huynh của Vân phi, chủ nhân Vạn Khiếu Trai?" Hồng cô nương khẽ hỏi, dẫu tên tuổi nàng không lưu truyền trên giang hồ, nhưng lại nắm rõ xuất thân và những chuyện đã trải qua của các nhân vật lớn như lòng bàn tay.
"Đúng vậy." Đường Lệ Từ đứng ở cuối gió, mùi hương trên người nàng nương theo gió thổi qua vương vấn nơi chóp mũi y, "Đường mỗ từ xa tới đây là vì dạo này nghe giang hồ đồn đại chuyện Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn bắt nguồn từ Dư Gia kiếm trang."
"Ta chưa từng nghe nói đến Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn." Hồng cô nương thản nhiên đáp, "Thân phận Đường công tử cao quý, sao có thể nghe tin đồn đại ngoài đường mà đi gây hấn với Dư Kiếm Vương?" Nàng yêu kiều đứng ở cửa thang lầu không hề nhúc nhích, "Mời công tử về cho!"
Đường Lệ Từ nhìn Hồng cô nương từ đầu xuống chân, khẽ cười: "Cô nương không biết võ công."
Hồng cô nương gật đầu cười nhạt: "Nhưng ta có trăm ngàn cách khiến ngươi vùi thân nơi này."
"Cô nương giỏi dùng cơ quan ám khí." Đường Lệ Từ mỉm cười.
Hồng cô nương không phủ nhận, ánh mắt dò xét trên người Đường Lệ Từ: "Bụng ngươi bị thương?."
"'Không sai." Đường Lệ Từ vẫn mỉm cười.
"Mục đích ngươi tới Dư Gia kiếm trang không phải vì Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn, mà vì chuyện khác." Hồng cô nương gằn từng chữ.
"Cũng không sai."
"Ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi bỏ ra năm vạn lượng vàng mua Thẩm Lang Hồn, lại đích thân lao vào chốn nguy hiểm này, rốt cuộc là vì mục đích gì không?" Nàng nhìn Đường Lệ Từ, người này đứng bên dưới nàng, mà tay nàng đang nắm giữ chốt mở bảy mươi mốt món ám khí trong lầu gác. Nhưng cân nhắc tình thế hiện tại, dường như nàng không thể phóng được món nào.
Đường Lệ Từ ưu nhã buông tay xuống, "Cô và ta trao đổi có điều kiện với nhau được không? Ta nói thật với cô, cô cũng nói thật với ta."
"Điều kiện? Ngươi muốn bàn điều kiện với ta?" Đôi mày thanh tú của Hồng cô nương khẽ chau lại.
"Chẳng lẽ trên đời chưa từng có ai trao đổi điều kiện với cô à?" Y mỉm cười ôn hòa, "Cô nương tin tức linh thông, trí tuệ hơn người, ta cho cô cái cô muốn, cô cho ta cái ta muốn, ai cũng có được thứ mình cần lại không mất lòng nhau, chẳng phải rất tốt sao?"
"Ngoài viên thuốc đó ra, chuyện ngươi thật sự muốn biết rốt cuộc là gì?" Nàng nhìn Đường Lệ Từ đăm đăm, "Ngươi gàn dở quá đi mất, rốt cuộc ngươi muốn gì?"
"Ta muốn biết tung tích hai người, và đáp án cho một câu hỏi." Đường Lệ Từ vô cùng nhẫn nại đáp.
"Hai người? Là hai người nào?" Nàng truy hỏi.
Đường Lệ Từ cười cười không đáp.
"Thế còn đáp án cho một câu hỏi? Ngươi muốn hỏi gì?"
"Ta muốn hỏi một người, nếu như ta chết, người ấy có rơi nước mắt vì ta không?" Đường Lệ Từ nhẹ nhàng nói, lại kèm theo một tiếng thở dài khe khẽ.
Hồng cô nương thoáng ngẩn người, "Người ngươi muốn tìm có liên quan đến viên thuốc kia không?"
"Có thể liên quan, có thể không liên quan," Đường Lệ Từ vẫn nhẹ nhàng như cũ, "Đây chính là mục đích của ta."
"Mục đích của ngươi thật sự đơn giản như thế thôi sao?" Hồng cô nương phất ống tay áo, "Nói cho ta biết người ngươi muốn tìm là ai, có quan hệ gì với ngươi, có thể ta sẽ cân nhắc nói cho ngươi biết thuốc kia được giấu ở đâu."
"Thế này thì sao?" Đường Lệ Từ mỉm cười, "Truy hỏi quan hệ của ta với người kia đơn giản là muốn nắm điểm yếu của ta, chi bằng ta cho cô biết nhược điểm của ta, cô nói ra tung tích viên thuốc kia. Mà ta còn có thể nói nhược điểm của ta trước, điều kiện rất có lợi đấy, cô nương đồng ý chứ?"
"Vậy sao? Cũng được." Hồng cô nương thản nhiên đáp, "Ngươi nói trước đi, ta nghe xong có thể trở mặt nói không biết."
Đường Lệ Từ cười, "Nhược điểm của ta... Ừm, ta đang bị thương, tuy cô nương không biết võ công nhưng lại tinh thông y thuật, nhìn ra được trên người ta có vết thương. Tuy ta có võ công cao cường nội lực thâm hậu, nhưng không thể giao đấu với người khác quá lâu, bằng không vết thương sẽ tái phát, một xác hai mạng."
Hồng cô nương khẽ chau đôi mày thanh tú, "Ngươi không phải phụ nữ mang thai, đâu ra một xác hai mạng?"
Đường Lệ Từ vẫn mỉm cười không đáp, Hồng cô nương thoáng khựng lại, "Nếu ngươi đã thẳng thắn nói rõ nhược điểm của mình như thế, thì chỗ giấu những viên thuốc kia cũng không phải chuyện gì quá quan trọng, nói cho ngươi biết cũng chẳng sao. Nhưng câu hỏi vừa rồi ngươi nhất định phải trả lời." Rõ ràng nàng rất tò mò, dò xét Đường Lệ Từ từ đầu đến chân, "Thuốc của Dư Gia kiếm trang chôn dưới bụi hoa Bạch Hồ Điệp ngoài cửa kia, ngươi đào đất lên sẽ thấy."
"Cô nương tuân thủ giao kèo, quả là người đáng tin." Đường Lệ Từ mỉm cười, "Vậy Đường mỗ cáo từ." Y ung dung xoay người đi xuống, Hồng cô nương ngơ ngác, "Đợi đã! Câu hỏi vừa rồi..."
"À..." Đường Lệ Từ quay đầu mỉm cười, "Ban nãy ta có đồng ý trả lời đâu?"
"Ngươi..." Hồng cô nương thở dài xa xăm, "Ngươi thật xảo quyệt. Nhưng dù ta nói cho ngươi chỗ giấu thuốc thì ngươi cũng chưa chắc lấy được thứ ngươi muốn. Nếu đã bắt sống được Hoa Vô Ngôn, sao ngươi không giết quách hắn đi?" Tay nàng cầm một dải lụa trắng đưa ra ngoài cửa sổ vẫy vẫy, bên trong dải lụa không biết là thứ gì, "Hoa Vô Ngôn không chết, bây giờ trong bụi hoa Bạch Hồ Điệp ngoài kia đã mai phục trọng binh. Nếu Trì Vân và Thẩm Lang Hồn không có ở đây thì nhất định là đang giữ chân Dư Khấp Phượng, chỉ dựa vào mình ngươi liệu có thể phá được Tam Thập Tam Sát Nhân Trận của Phong Lưu Điếm ta không? Thật lòng thì ta mong ngươi làm được."
"Ai mới là người phải lo lắng? Dư Kiếm Vương đối phó với Trì Vân và Thẩm Lang Hồn nắm được bao nhiêu phần thắng?" Đường Lệ Từ ôn hòa hỏi, "Hồng cô nương không lo lắng gì sao?"
Hồng cô nương xinh đẹp như ngọc đứng trước bậc thang lầu, rũ mắt xuống thản nhiên nói, "Trên đường xuống suối vàng có hắn bầu bạn với ngươi không tốt sao?"
"Ừ, một người bạn tốt." Đường Lệ Từ đã bước ra khỏi lầu gác, đóng cửa lại, "Nơi ở của khuê các, tốt nhất không nên dính máu tanh."
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Bên ngoài lầu gác hoa cỏ tốt tươi, Bạch Hồ Điệp nở tràn mặt đất. Tuyết Tuyến Tử còn đang ngủ trong bụi cây, mấy con chuồn chuồn lượn vòng quanh, cảnh tượng êm đềm tốt đẹp thế này, chẳng hề nhìn ra sát cơ ẩn nấp nơi nào? Đường Lệ Từ cầm xẻng trồng hoa Tuyết Tuyến Tử vừa đá đi ban nãy, ngồi xuống đào từng xẻng đất thật.
Đường Lệ Từ, thâm sâu khó lường.
Hồng cô nương đứng sau cửa sổ lầu hai lặng lẽ dõi theo thế cục biến hóa. Nếu không diệt trừ người này coi chừng sẽ lật thuyền trong mương, lật thuyền vì đại gia giàu có nhất thiên hạ này. Y cố chấp muốn lấy những viên thuốc kia, rốt cuộc là để làm gì? Không... thứ y muốn không phải là 'thuốc', mà là 'nơi giấu thuốc' – Y muốn chứng minh điều gì?
Rốt cuộc y muốn chứng minh điều gì? Mà y nói muốn tìm tung tích hai người và hỏi ai đó một câu là thật hay giả?
Còn cả... Cái gọi là "một xác hai mạng."... Nàng tựa bên cửa sổ tòa lầu đăm đăm dõi theo bóng người kia bước về phía bụi Bạch Hồ Điệp. Kiểu người này nửa thật nửa giả, thế mà chẳng hiểu sao nàng lại đi tin những lời y vừa nói. Chẳng qua muốn biết một người như thế nào mới đủ sức khiến Đường Lệ Từ tìm kiếm khắp nơi, khiến y muốn hỏi "Nếu như ta chết, người ấy có rơi nước mắt vì ta không?"
Nàng bất giác mân mê nửa cây sáo nhỏ trong tay, chợt nhớ đến một người. Người ấy cúi đầu đánh đàn, ca hát ầm ĩ, dù cầm nghệ chẳng ra sao nhưng chơi đàn quyết liệt tiêu sái giống như... Chốn phàm trần này chỉ còn lại bản thân cùng với nỗi đau thương và lạc lối tràn ngập cõi lòng.
Đường Lệ Từ cầm xẻng đào xuống bên dưới bụi hoa. Tuyết Tuyến Tử "Ài" một tiếng ngồi bật dậy, chưa kịp nói gì, chỉ nghe mấy tiếng vù vù rất khẽ, hắn lại "Ài" thêm câu nữa rồi nằm vật ra. Đường Lệ Từ phất áo, bốn mảnh ám khí cuốn vào tay áo y rồi lặng lẽ rơi xuống. Y cầm xẻng trong tay, mỉm cười nhìn những kẻ bịt mặt áo xanh chầm chậm bước ra từ bốn phía.
Ba mươi ba người, trên tay mỗi người đều cầm một cây sáo nhỏ.
Nói ra chỗ giấu thuốc, thực chất cũng là để bày trận vây giết Đường Lệ Từ đó thôi.
Y chống xẻng trồng hoa, mà kẻ đứng bên ngoài trận địa ba mươi ba sát thủ dựa lưng vào đình trúc, tay mân mê cọng cỏ, thư thái nhàn nhã, chính là Hoa Vô Ngôn y vừa thả đi ban nãy. Thấy y nhìn qua, Hoa Vô Ngôn chỉ mỉm cười đáp lại.
Một người như thế nào mới có thể khiến Hoa Vô Ngôn thà chết không phản bội, hơn nữa sau khi bị dọa sợ chết khiếp còn có dũng khí dẫn người quay về, trong giây lát đã lấy lại bình tĩnh, tâm bình khí hòa như lúc ban đầu? Một tia thâm trầm nổi lên nơi đáy mắt Đường Lệ Từ. Kẻ đứng sau thao túng Phong Lưu Điếm, chủ nhân của Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn là một nhân vật không thể khinh thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT