Vọng Đình Sơn Trang yên tĩnh bảy tám ngày, tuy ngày nào cũng có nhiều người ra vào đình viện truyền tin tức, nhưng không ai tìm ra tung tích của Thẩm Lang Hồn và Đường Lệ Từ. Phủ Thúy cứ đinh ninh hai người nhất định đi chung với nhau, nhưng thám tử tra tới tra lui mà không ai gặp người đàn ông có hình xăm rắn đỏ. Chúng bắt được nhiều người bị thương ở bụng, nhưng vẫn không thấy Đường Lệ Từ. Những thôn trấn lân cận đều lục soát vài lần, cũng chưa ai gặp đối tượng khả nghi giống như miêu tả. Dường như Thẩm Lang Hồn và Đường Lệ Từ đã biến mất trong làn khói kia vậy, không hề lưu lại dấu vết nào để tìm ra.

Ngày đông lạnh lẽo, dạo gần đây trời đổ mưa tuyết, đến hôm nay cuối cùng cũng tạnh. Đường Lệ Từ đã nghỉ ngơi trong căn nhà dân ở rìa trấn được bảy tám ngày, chủ ngôi nhà nhận ngân phiếu một ngàn lượng bạc của y, vui vẻ nấp trong hầm, cả ngày không nói câu nào, chẳng thèm để tâm đến những chuyện xảy ra trên đầu.

Đường Lệ Từ không thoa phấn lên mặt ba người kia, y chỉ dạy họ sơ sơ về thủ pháp hóa trang. Họ tự thoa một ít muội than và lòng trắng trứng lên mặt mình, khiến gương mặt thanh tú trở nên âm u xấu xí, bôi thêm chút son dưới mắt, làm đôi mắt sưng đỏ lên. Tuy không điêu luyện được như Đường Lệ Từ, nhưng trông đã khác xa dung mạo ban đầu.

Đường Lệ Từ thoa một lớp phấn mỏng lên mặt mình, giả làm phụ nữ. A Thùy quấn băng cầm máu lên vết thương trên bụng y, để tránh bị người ta phát hiện ra vết thương này, nàng dứt khoát quấn nhiều lớp vải quanh eo y giả làm phụ nữ mang thai. Màu tóc kia nổi bần bật, A Thùy lấy nghiên mực ra bôi lên mái tóc bạc đã buộc lại, nhuộm thành màu đen, trên búi tóc lại bọc bằng dây sẫm màu, che đi màu tóc kỳ lạ kia.

Phụng Phụng cả ngày bò trên giường của Đường Lệ Từ, Đường Lệ Từ ngồi dựa vào đầu giường thì Phụng Phụng bò dưới cuối giường, vùi đầu vào chăn nệm, quay mông về phía y. Phần lớn thời gian Đường Lệ Từ cũng phớt lờ nó, có đôi khi tiết trời lạnh giá, Phụng Phụng tê buốt run rẩy, y sẽ đắp chăn cho nó. Nhưng y vừa đưa tay ra Phụng Phụng đã khóc òa lên, cứ như bị y đánh một trận đau.

Cuộc sống như thế trôi qua bảy tám ngày, vết thương trên bụng Đường Lệ Từ dần lành miệng. A Thùy cách vài ngày lại đổi thuốc cho y, tuy miệng vết thương rất mau lành, nhưng trong lòng nàng lại chẳng hề vui vẻ. Nhát dao của Thẩm Lang Hồn đâm rất sâu, hơn nữa còn chồng lên hai vết thương cũ trên bụng y, xé rách sẹo cũ. Miệng vết thương rất lớn, gần như thấy rõ nội tạng bên dưới. Lần đầu tiên bôi thuốc cho y, nàng mơ hồ thấy sâu trong bụng có một thứ máu thịt lẫn lộn, đó hẳn là trái tim Phương Chu... Nhưng... Liếc nhìn qua, nàng cảm thấy vật kia không giống tim người.

Là một khối tròn... Rất xui xẻo... rất đáng sợ...

Tim người chôn trong bụng, trải qua mấy năm rốt cuộc sẽ biến thành thứ gì? Vẫn còn là tim sao?

Nàng không có cơ hội ngắm nó cẩn thận thêm lần nữa, vết thương của Đường Lệ Từ rất nhanh lành, đến ngày thứ tám đã đóng vảy rất tốt. Trong lúc dưỡng thương, Đường Lệ Từ ngồi trên giường đọc sách, nàng không hiểu sao y còn đọc mấy loại sách như Tam Tự Kinh, Thiên Tự Văn. Đường Lệ Từ đọc rất chậm, có khi dưới ánh nến tàn, ngoài cửa sổ là mưa tuyết lả tả rơi, cái bóng của quyển sách kia in lên gương mặt đẹp đẽ của y... Dường như có một thứ gì đó dịu dàng quấn quýt nơi ánh đèn và trong tiếng tuyết rơi.

Lâm Bô là thư sinh uyên bác, thạo về kinh sách, nhưng Đường Lệ Từ không hề nói chuyện sách vở hay thơ ca với hắn. Khi đọc sách y chỉ có một mình, không trò chuyện với bất kỳ ai, cũng không nói ra bất cứ quan điểm nào. Ngồi tựa vào giường, y nhìn đăm đăm vào một trang sách rất lâu, sau đó chầm chậm lật một trang, lại đọc rất lâu.

Những lúc như thế này, tâm tình y hẳn là rất bình tĩnh. Dù không ai biết rốt cuộc y đang nghĩ gì, nhưng đúng là rất bình tĩnh.

Ngày đông quang đãng, bầu trời cao rộng. Có tiếng cửa kêu kèn kẹt, Ngọc Đoàn Nhi mua thức ăn trở về, thấy trong nhà yên ả tĩnh mịch thì le lưỡi rồi lặng lẽ ló đầu vào trong. Đường Lệ Từ ngồi tựa trên giường đọc sách, hôm nay y không cải trang thành nữ. A Thùy chống cằm ngồi trên băng ghế dưới bếp, ngẩn ngơ nhìn bếp lò đã cọ rửa sạch sẽ. Phụng Phụng ngồi trên giường Đường Lệ Từ, nghiêm túc ngắm nhìn hai con bọ đang bay lượn trên trần nhà.

"Ưm... ưm ưm..." Phụng Phụng thấy Ngọc Đoàn Nhi trở lại, bèn chỉ tay lên con bọ đang bay trên trần nhà, "Ê a a..." Ngọc Đoàn Nhi bước vào cửa, nàng vừa vung tay lên, hai con bọ kia đã lập tức rơi xuống. Phụng Phụng bật cười bò về phía nàng, hết chỉ xuống đất lại chỉ lên tường, cái miệng nhỏ non mềm dẩu ra, "Hơ hơ..." Đôi mắt xinh đẹp mở to, "Vu vu vu..."

Ngọc Đoàn Nhi thấy nó dẩu môi chỉ chỏ, ánh mắt cực kỳ chăm chú, nhưng không biết đang nói gì. Phụng Phụng bò qua túm lấy tay áo nàng, "Ê ê ê... A a a..."

"Ngươi có ê a cả trăm lần, ta cũng không hiểu ngươi đang nói gì!" Ngọc Đoàn Nhi nhéo má nó, cặp má trẻ con hồng hào mĩm mĩm cực kỳ đáng yêu. Nhưng nàng vừa đưa tay ra chạm vào mặt nó, Phụng Phụng đã ngoảnh lại cắn nàng một cái, mặt mũi buồn thiu, lại chui vảo trốn trong chăn.

"Á!" Ngọc Đoàn Nhi xoa mu bàn tay, "Còn biết cắn người...

Đường Lệ Từ lật một trang sách, thong thả nói, "Nó bảo cô đập chết nhện con trên tường dưới đất."

Ngọc Đoàn Nhi trợn mắt nhìn y, "Ngươi biết nó nói gì, thế sao không đập đi?"

Đường Lệ Từ gấp sách lại, "Cô đập giúp nó một lần, ngày mai cô không giúp nữa thì nó sẽ khóc." Y đặt tay lên chăn, tấm chăn kia xanh màu nước, tôn lên bàn tay Đường Lệ Từ trắng ngần như ngọc, "Cô có thể giúp nó đập nhện mọi nơi mọi lúc không?"

Ngọc Đoàn Nhi nghiêng đầu nhìn y, "Ngươi thật độc ác, hồi nhỏ mẹ ngươi nhất định không thương ngươi."

Đường Lệ Từ ngồi rất ngay ngắn, bày ra tư thái đoan chính hoa lệ, tựa như trước mặt y là một tòa cung điện, "Mẹ cô rất thương cô." Y khẽ mỉm cười, "Nên cô không biết sợ là gì."

"Ta sợ chết." Ngọc Đoàn Nhi thấy A Thùy đưa mắt nhìn mình, liền xoay người đi xuống bếp, "Ta rất sợ chết, ngoài chết ra ta chẳng sợ gì."

Đường Lệ Từ khẽ rủ hàng mi, Ngọc Đoàn Nhi xách giỏ thức ăn ríu rít nói với A Thùy cơm trưa hôm nay phải làm mấy món. Y đang nghĩ... Tiểu nha đầu họ Ngọc, ngoài cái chết ra thì chẳng sợ gì.

Muốn nàng chết rất dễ.

Đường Lệ Từ mở bàn tay phải, bàn tay y trắng ngần, ít nếp nhăn, thẳng tắp trơn bóng, nó từng giết rất nhiều người. Có lúc y sẽ bôi lên móng tay một lớp Thu Tạo, đó là một loại thuốc độc không quá độc, nhưng nó làm da dẻ thối rữa, lưu lại vết sẹo rất sâu.

Y thích để lại dấu vết trên người kẻ khác, tốt nhất là vĩnh viễn không phai mờ. Hồi nhỏ y khắc chữ lên người chó mèo con, khắc quá sâu làm chúng chảy máu đầm đìa rồi chết hết, trò chơi thật tẻ nhạt. Sau đó y lưu lại vết thương trên cơ thể người, hễ là vết sẹo vĩnh viễn không lành cũng khiến y cực kỳ vui vẻ.

Ngọc Đoàn Nhi không sợ gì cả, chỉ sợ chết. Muốn giết nàng rất dễ, nhưng nàng chết rồi thì thật sự chẳng còn sợ gì nữa. Đường Lệ Từ mở quyển sách vừa đọc, rũ mắt lặng lẽ đọc. Con người ta luôn sợ hãi thứ gì đó, ai cũng vậy thôi.

"A Thùy tỷ tỷ, vừa rồi tỷ nghĩ gì?" Ngọc Đoàn Nhi lấy củ cải ra, bày đầy ra thớt. "Phụng Phụng gọi tỷ đập nhện, tỷ không nghe thấy sao?"

A Thùy lắc đầu, vừa rồi nàng hoàn toàn lơ đãng, "Không, ta đang nghĩ về Đường công tử." Nói xong nhận lấy củ cải, rửa sơ qua trong nước sạch rồi bắt đầu gọt vỏ.

"Tỷ nghĩ gì về Đường công tử?" Ngọc Đoàn Nhi bóc một miếng củ cải giòn đưa lên miệng ăn, tiếng nhai trong miệng nàng cũng nhẹ nhàng trong trẻo, "Nghĩ vết thương của y đã lành chưa sao?"

A Thùy lắc đầu, cười khẽ, "Không biết... Nghĩ tới nghĩ lui, hình như chẳng nghĩ được gì, lại cứ như đã nghĩ rất nhiều rất nhiều."

Ngọc Đoàn Nhi ghé tai nàng thì thào, " Này, A Thùy tỷ tỷ, trên bụng người rạch ra một vết thương lớn chừng đó mà vẫn sống được sao? Hay y là... Yêu quái?"

"Yêu quái?" A Thùy ngẩn người, đặt cái chậu đầy củ cải sang một bên, "Sống được là vì Đường công tử võ công cao cường, căn cơ rất tốt chăng? Y đương nhiên không phải yêu quái."

Ngọc Đoàn Nhi hừ khẽ, "Ta cảm thấy y rất giống yêu quái." Nàng ngồi xổm xuống nhóm bếp, không nói về Đường Lệ Từ nữa.

Yêu vật ư... A Thùy bỏ gia vị vào thịt heo đã thái xong, lặng lẽ nhìn cái nồi gang trên bếp. Nếu nàng chưa từng quen biết Đường Lệ Từ, có lẽ cũng cho rằng người đàn ông này chỉ là một yêu vật mà thôi. Nhưng giờ đây nàng cảm thấy... Thêm vài người nữa nói y là yêu vật, biết đâu y sẽ thật sự... Hoàn toàn biến thành một loại "Yêu vật". Một loại yêu vật tận lực che giấu nhân tính, thao túng cảm xúc mừng giận của người khác làm vui, làm gì được nấy, đánh đâu thắng đó, vĩnh viễn bất tử.

Đường Lệ Từ sẽ hóa thân thành loại yêu vật này, từ ngày Trì Vân chết, khuynh hướng ấy ngày càng thêm rõ ràng.

Nhưng... Biến thành yêu, liệu có tốt hơn làm người chăng? Chẳng phải vì không chịu được nỗi khổ của con người, cho nên mới dần dần hóa yêu sao? Phương Chu chết, Trì Vân chết, Thiệu Diên Bình chết... Có rất nhiều chuyện cho dù liều mạng và cố gắng đến đâu cũng không thể vãn hồi, thứ y đánh mất đâu chỉ có mạng người? Đường công tử chỉ là một người cực kỳ nhát gan mà thôi, y quá dễ suy sụp, vì không muốn người ta phát hiện và cười nhạo mình mà y tình nguyện hóa yêu.

A Thùy bỏ thịt heo vào nồi xào qua rồi đậy nắp, buồn bã ngước mắt lên nhìn ra bên ngoài. Nàng thấy Đường Lệ Từ mở bàn tay ra, đăm đăm nhìn những ngón tay, không biết đang nghĩ gì.

Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com

Ngọc Đoàn Nhi rửa hết cải xanh thì đứng dậy, đang định bắc chảo lên bếp thì chợt nghe có tiếng bước chân, Lâm Bô vội vã bước vào, "A Thùy cô nương, A Thùy cô nương."

A Thùy buông muôi xào xuống, "Lâm công tử?"

Trong tay Lâm Bô cầm một tờ cáo thị, "Hôm nay trên tấm bia ở cổng trấn Thừa Phong dán một tờ cáo thị, nói trong trấn Thừa Phong có yêu nghiệt ẩn nấp. Vọng Đình Sơn Trang muốn trừ yêu nghiệt nên mỗi ngày sẽ chọn một người trong trấn đem đi chém đầu, tiêu hao mạng người cho đến khi yêu nghiệt hiện thân bị tiêu diệt mới thôi. Một ngày không thấy yêu nghiệt, Vọng Đình Sơn Trang sẽ giết một người. Bây giờ bách tính trấn Thừa Phong đã chạy trốn quá nửa, Phong Lưu Điếm cũng bắt rất nhiều người treo lên cây bên ngoài sơn trang, nói mỗi ngày giết một người."

"Phong Lưu Điếm phái đi nhiều người mà không tìm được chúng ta nên mới bày mồi nhử, muốn chúng ta tự mình xuất hiện cứu người." A Thùy dậm chân, "Bọn chúng đã bắt đầu giết người chưa?"

Lâm Bô lắc đầu, "Chưa, chúng nói canh ba đêm nay nếu không bắt được yêu nghiệt sẽ giết người." Nghe được tin này, hắn đã báo cho gia đình nấp trong hầm mau mau chạy trốn để tránh thủ đoạn tàn độc của Phong Lưu Điếm.

"Chúng đã bắt mấy người?" Giọng nói ôn hòa của Đường Lệ Từ vang lên, A Thùy và Lâm Bô giật mình, Ngọc Đoàn Nhi vội đáp, "Này! Ngươi muốn đi cứu người sao? Vết thương của ngươi còn chưa lành mà! Chúng muốn dụ ngươi ra ngoài, nếu ngươi đi sẽ trúng kế đấy."

Đường Lệ Từ tay cầm quyển sách, khẽ mỉm cười, "Vết thương đã khá hơn nhiều."

"Chuyện cứu người chúng ta sẽ nghĩ cách, ngươi tuyệt đối không thể đi." A Thùy bước ra cửa, hạ giọng nói, "Chúng nhất định đã bày thiên la địa võng để bắt ngươi."

Đường Lệ Từ lật một trang sách, không nhìn nàng, chỉ dịu dàng nói, "Cô muốn nói cô tình nguyện chết thay ta sao?"

A Thùy thoáng chấn động, "Đường công tử thân mang trọng trách giang hồ, nếu ta chết đổi lại bình an cho Đường công tử, thì A Thùy chết không đáng tiếc."

Chỉ nghe có tiếng "Rầm", một khối nước văng tung tóe trước mặt A Thùy, mấy mảnh sứ vỡ bay tán loạn, rạch ra mấy vết thương mảnh trên mặt nàng. Ngọc Đoàn Nhi giật mình, "Ngươi làm gì vậy?" Lâm Bô cũng hoảng hồn, Đường Lệ Từ nghe A Thùy nói đến câu "Chết không đáng tiếc", chợt ném sách ra ngoài. Quyển sách kia mang theo cơn giận dữ dội cùng với chân lực, đánh nát mặt bàn. Bình trà trên bàn bay lên rồi nổ tung trước mặt A Thùy, làm nàng bị thương.

"Ngươi làm gì thế? Đang yên lành tự dưng ném đồ? A Thùy tỷ tỷ đắc tội ngươi chỗ nào chứ?" Ngọc Đoàn Nhi che trước mặt A Thùy, trợn mắt lên nhìn Đường Lệ Từ, "Tỷ ấy chỉ muốn tốt cho ngươi, nếu là ta còn lâu mới chịu chết thay ngươi! Sao ngươi lại làm mặt tỷ ấy bị thương?"

Lâm Bô kéo tay áo Ngọc Đoàn Nhi, "Ngọc cô nương."

Ngọc Đoàn Nhi quay lại, "Làm gì đấy?" Lâm Bô dốc sức kéo nàng ra khỏi phòng rồi khép cửa lại.

Phụng Phụng bò ra khỏi chăn nhìn hai người.

Vết thương trên mặt A Thùy chầm chậm rịn ra máu tươi, Đường Lệ Từ nhìn những mảnh gỗ vụn và sứ vỡ rơi đầy đất, trong mắt không hề có một tia hối hận, cất giọng lạnh lùng như băng, "Một ngày nào đó, ta muốn cô chân tâm thật ý đi chết vì ta."

A Thùy nhắm mắt lại, lắc đầu hạ giọng nói, "Nếu ta vĩnh viễn không chân tâm thật ý, có phải ngươi sẽ vĩnh viễn không chịu buông tha cho ta?"

"Dù có tìm được kẻ ngoan cố khó thuần phục hơn cô, ta cũng sẽ không buông tha cô." Đường Lệ Từ âm trầm đáp, "Tuyệt đối không buông tha cho cô!"

Vết thương trên mặt A Thùy rịn ra một giọt máu, chầm chậm lăn xuống theo gò má nàng giống như nước mắt, "Khiến ta... Khiến ta chân tâm thật ý phát điên vì ngươi, đi chết vì ngươi, thì ngươi được gì? Nhìn ta chết vì ngươi... Lẽ nào thật sự... Thật sự thú vị đến thế, đáng giá mong chờ đến thế?"

"Ta sẽ vui vẻ." Đường Lệ Từ đứng dậy khỏi giường, khom lưng nắm lấy cằm A Thùy, khẽ nâng đầu nàng lên, "Cô là trân bảo hiếm thấy, có nét quyến rũ trời sinh có thể mê hoặc tất cả đàn ông. Cô chinh phục đàn ông, ta chinh phục cô, chẳng phải tốt sao?" Y dịu dàng nói, "Cô cũng có thể tưởng tượng... Ta làm thế là do ta bị cô thu hút mạnh mẽ, đây là cách ta yêu cô."

"Ngươi không yêu ta!" A Thùy đẩy y ra, quay đầu sang hướng khác, lồng ngực phập phồng, "Có rất nhiều người yêu ta, rất nhiều người điên cuồng vì ta, nhưng ta biết ngươi không phải!"

Đường Lệ Từ mỉm cười, thong thả đỡ nàng từ dưới đất lên, cọ má mình lên má nàng, từ từ cọ xuống, đôi môi ấm áp lần đến phần cổ sau tai nàng rồi thở nhẹ một hơi. A Thùy run rẩy toàn thân, chỉ nghe y dịu dàng nói, "Đúng rồi, bọn họ điên cuồng vì cô chết vì cô, cô lại điên cuồng vì ta chết vì ta... Chuyện này làm ta rất vui. A Thùy cô nương..." Y hôn lên sau tai nàng, "Cô rất vinh hạnh."

A Thùy đờ đẫn ngã vào lòng y, nụ hôn của Đường Lệ Từ rõ ràng tiêu hồn hơn bất kỳ người nào đàn ông nào nàng từng biết, nhưng nước mắt cứ không ngừng tràn mi, "Nếu ta chết vì ngươi, ta chết rồi ngươi lại vui vẻ, thì ở nơi chín suối ta sẽ rất đau lòng... Có phải xưa nay ngươi chưa bao giờ để tâm đến nỗi đau của ta?"

Đường Lệ Từ chăm chú nhìn người phụ nữ ngã gục trong vòng tay mình, dịu dàng đáp, "Đương nhiên rồi, cô đau lòng là chuyện của cô."

A Thùy yếu ớt nói, "Ngươi từng nói, ngươi cảm thấy ta tốt, mong ta vĩnh viễn được sống, mong ta luôn mỉm cười và hạnh phúc."

"Ta từng nói thế, khi ấy ánh trăng sáng tỏ, hoa sen nở rộ." Đường Lệ Từ mỉm cười, giọng nói càng thêm ôn nhu, "Trong hương hoa vị rượu, khi ấy cô rất mệt mỏi, rất nhớ con."

A Thùy mở to đôi mắt vô hồn nhìn lên xà nhà, chậm rãi hỏi, "Câu kia... là giả sao?"

Đường Lệ Từ ôm lấy nàng, chầm chậm hôn lên trán, "Đó là lời cô muốn nghe."

A Thùy chầm chậm nói, "Ta chỉ muốn một mình nuôi Phụng Phụng, không muốn quen biết Đường công tử, Hách hầu gia, Liễu tôn chủ nào hết... Không cần người đàn ông nào yêu ta, một mình ta có thể sống rất tốt."

"Nhưng đó không phải hạnh phúc." Đường Lệ Từ ôm eo nàng, bế nàng lên, xoay về hướng nắng mùa đông, "Phải có một người ôm cô thật chặt, ôm cô ngắm nắng sớm, nhìn tà dương. Khi cô đau lòng ôm chặt lấy cô, khi cô nằm mơ ôm chặt lấy cô, khi cô mắc sai lầm ôm chặt lấy cô, chưa bao giờ trách cứ cô, vĩnh viễn cảm thấy cô xinh đẹp..." Y hôn lên cái gáy xinh đẹp dịu dàng của nàng, hơi ấm đó hòa lẫn với hơi thở nhu hòa chỉ có ở Đường Lệ Từ, "Đó mới là hạnh phúc."

A Thùy dựa vào lòng Đường Lệ Từ, cùng ngắm ánh nắng với y, run rẩy nói, "Vì sao ngươi không chờ mong hạnh phúc, mà lại mong có người chết vì ngươi?" Người giống như y, muốn tìm một cô gái thật lòng yêu mình đâu có khó? Cớ sao y không chịu? Cớ sao y chỉ mong có người chân tâm thật ý chết vì y?

"Dẫu là hạnh phúc, cũng chưa chắc có thể lưu lại vĩnh viễn." Đường Lệ Từ dịu dàng đáp, "Mà cái chết có thể."

A Thùy mơ màng nhìn ánh dương trước mắt, người đàn ông đang ôm nàng đã thật sự... điên rồi sao? Nước mắt rơi xuống từng giọt, nàng không biết mình đang khóc vì điều gì. Nàng rất muốn hiểu người đàn ông này, rất muốn biết vì sao y lại điên cuồng đến thế, rất muốn biết rốt cuộc sâu trong lòng y khát vọng điều gì, thiếu mất điều gì? Rất muốn thuyết phục bản thân phải đồng cảm với y, rất mong y có được hạnh phúc, nhưng... Muốn nàng mở rộng lòng mình chờ đợi Đường Lệ Từ xâm nhập từng chút một, chiếm lấy linh hồn nàng, mặc cho cuộc đời mình tan nát, bỏ quên Phụng Phụng, thì nàng không đủ dũng khí..."Ta không thể yêu ngươi... Trong lòng ta có người khác... Trong lòng ta..." Nàng lẩm bẩm, "Trong lòng ta..."

Đường Lệ Từ nhẹ nhàng buông nàng xuống, y ngồi lên ghế, thong thả mỉm cười, "Trong lòng cô có ai?"

"Phó... Chủ Mai..." Nàng lảo đảo lùi về hai bước, đứng dựa vào tường, ánh mắt chìm trong mơ màng.

Đường Lệ Từ ngước mắt lên nhìn nàng, nàng cứ trượt dần theo tường, ngồi bệt xuống đất. Ánh mắt y rất quái lạ, vô cùng quái lạ... Đường Lệ Từ in trong mắt nàng liên tục biến hình trong mông lung, không thể nói rõ là biến thành vật gì. Bên tai nghe giọng y ôn nhu hỏi, "Vì sao?"

Vì sao ư? Nàng nhìn yêu vật không ngừng biến hóa trước mắt, khóe miệng khẽ mỉm cười, si mê đáp, "Bởi vì Tiểu Phó rất tốt, hắn tốt hơn ngươi." Tiểu nhị áo trắng trong tửu lâu Ngân Giác Tử, mùa xuân dắt con rùa đen của hắn ra ngoại thành đi dạo, xem có con rùa cái nào lớn bằng nó hay không, lúc về còn bẻ một cành liễu. Quần áo trắng tinh, cành liễu xanh biếc, bầu trời xanh thẳm, mây trắng ngút ngàn...Khi đó nàng theo sau ngắm nhìn, luôn ảo tưởng một ngày nào đó hắn sẽ trông thấy mình, một ngày nào đó mình sẽ dắt rùa đi dạo cùng hắn, đi vào những khe núi sâu hơn tìm rùa cái...

Giấc mộng của nàng rất hư ảo, rất nhỏ nhoi.

Cái gọi là mộng, chính là vọng tưởng hoang đường vô căn cứ.

Phó Chủ Mai...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play