Đêm đã muộn nhưng trong căn phòng ngủ tối vẫn sáng ánh đèn bàn cùng sắc xanh từ màn hình máy laptop phản chiếu. Đồng hồ điện tử nhảy lên ba giờ sáng, Du Thành Nghĩa căng mắt nhìn chằm chằm màn hình, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán.

Lập tức bấm điện thoại gọi điện, nhận lại chỉ là âm thanh tun tút vang vọng trong đêm.

“Chết tiệt…!”.

Hắn đập mạnh điện thoại xuống bàn, vội đứng dậy thay quần áo.

Trên màn hình laptop lúc này là hàng loạt tin tức [Tập đoàn Độ Lượng là một hang ổ tội phạm sản xuất ‘mai thúy’, núp bóng đằng sau tổ chức Ngũ Hoa Xà…]. Rất nhiều loại tin khác mang cùng một chủ đề, chỉ mới hai giờ sáng nhưng đã thu hút gần triệu người xem trên diễn đàn.



Giữa đại lộ vắng vẻ, bầu không khí ẩm ướt do trời mưa vừa tạnh. Chỉ có ánh đèn đường, chẳng có bất kỳ chiếc xe nào đi qua. Ánh đèn pha của bốn chiếc ô tô đỗ giữa đường ngang ngược, ba chiếc chiếu đèn vào một chiếc đơn lẻ.

Phong Tình bước xuống xe, ngạo nghễ bước đến trước mặt Lý Văn Sâm. Ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống gã: “Mới hai, ba giờ sớm đã chặn đường đi của người khác thế này, ông anh muốn vào đồn cảnh sát uống trà sao?”.

Lý Văn Sâm bị chọc cho tức cười: “Ai mới là người vào đồn cảnh sát thì không biết nữa à. Du tổng a Du tổng, có lẽ sáng nay là một ngày ‘vui’ của cậu nhỉ? Không đúng, phải nói là ngày ‘vui’ của cả tập đoàn Độ Lượng và tổ chức Ngũ Hoa Xà mới đúng. Các người sẽ phải đoàn tụ với nhau trong lao ngục đến khi nào mục rữa mới thôi”.

Lời gã quái gở trước mặt nói có phần khó hiểu, hắn nhíu mày dò hỏi: “Ý anh là gì?”.

“Cậu vẫn chưa hay biết gì sao?”.

Lý Văn Sâm lôi điện thoại ra, gã cười khẩy đưa lên trước mặt Phong Tình: “Các cậu chuẩn bị ăn cơm tù đi là vừa”.

Vì điện thoại hắn đã hết pin nên không thể xem tin tức trên mạng. Hắn giật lấy điện thoại gã, cau mày đọc bài viết. Càng đọc ấn đường càng u ám: “Ở đâu ra mấy bài báo lá cải này vậy? Có chứng cứ, bằng chứng gì mà muốn đưa chúng tôi ra tòa?”.

Lý Văn Sâm nhún vai: “Đó là việc của cảnh sát làm sao tôi biết được chứ”.

Gã giật lại điện thoại: “Trước khi tên nhóc kiêu căng nhà cậu vào tù, phải trả lại những gì trước kia từng gây ra với tôi đi!”.

Dứt câu, trong ba chiếc xe đi ra chín tên vest đen, trên tay là súng lục. Bọn chúng bao vây Phong Tình, chỉa súng vào hắn.

Lý Văn Sâm nhướng mày kiêu ngạo, tay đút túi quần nhìn Phong Tình đang sầm mặt thì không khỏi đắc ý: “Du tổng à, tôi sẽ cho cậu cơ hội. Một là cậu giơ tay đầu hàng giao Ngũ Hoa Xà cho bọn tôi, hai là cậu sẽ biến thành cái rổ đầy lổ. Nào, cậu chọn đi”.

Nhếch mép, thái độ khinh thường nhìn mấy tên thuộc hạ của Lý Văn Sâm: “Chỉ với từng này mà muốn biến tôi thành cái rổ? Chắc ông muốn biến thành mồi cho cá mập nữa nhỉ?”.

Bị lời nói mang đầy khiêu khích của thằng oắt đáng ghét dọa, Lý Văn Sâm bị chọc vào cái lỗ trong người thì không khỏi tức giận. Hầm hực bước đến, đẩy một tên thuộc hạ ra, gã móc súng chỉa thẳng trán Phong Tình.

“Mày nói thêm tiếng nào nữa tao bắn”.

Phong Tình lặng thinh, khóe môi cong lên nãy giờ bỗng trùng xuống. Hắn không chút cảm xúc nào mà nhìn Lý Văn Sâm.

Không biết có phải do ảo giác hay không, gã mơ hồ trông thấy dưới cặp mắt đen láy của kẻ trước mặt dường như phát ra ánh sáng mờ nhạt kỳ lạ. Bên xanh, bên đỏ, đến khi gã chớp mắt một lần nữa thì nó đã biến mất. Nhưng thay vào đó…

Phập!

Lý Văn Sâm hốt hoảng, loạng choạng lùi lại. Gã đơ người nhìn xuống bụng mình, một con dao bấm nhỏ ghim chặt trên bụng, máu từng giọt nhỏ ra.

Thật mất cảnh giác, Phong Tình ra tay đến gã cũng không kịp phòng bị.

“Mày… Mày…! Tụi bây bắn chết nó cho tao!”.

Ngay lập tức súng đạn ập đến như mưa, Phong Tình nhanh nhẹn túm lấy một tên làm bia đỡ đạn. Ném cái bia bằng thịt đã nát tươm đi, hắn lăn ra đằng sau xe. Rút súng ra nhắm vào đầu từng tên, động tác dứt khoát, rất nhanh mấy tên thuộc hạ mù tịt của Lý Văn Sâm đổ xuống nằm trên vũng máu.

Hắn bước ra chỉa súng thẳng mặt Lý Văn Sâm, cười khẩy: “Trình độ của ông anh chỉ có bao nhiêu đó thôi sao? Hay là ông anh đây vẫn xem thường tôi như lúc trước vậy?”.

Dưới bụng đau âm ĩ, nếu rút dao ra kiểu gì máu sẽ tuôn nhiều hơn dẫn đến tình trạng mất máu. Lý Văn Sâm cắn răng không ngờ được “Du Thành Nghĩa” không có sức mạnh gì đặc biệt đáng được tôn trọng ngoài tính khí như một con thú hoang, vậy mà chỉ trong chốc lát đã hạ chết thuộc hạ có năng lực do tuyển chọn của gã. Đã vậy hắn không bị dính một đòn nào.

Bỗng phía xa có tiếng động cơ xe đang đến gần, Lý Văn Sâm như với lên sợi dây thừng liền nhếch mép đắc ý: “Chỉ là vài tên vớ vẩn thôi mà, mày đương nhiên rất dễ dàng đối phó rồi. Còn lần này thì mày chết chắc rồi”.

Phong Tình nheo mắt khi vô số ánh đèn pha phía trước chiếu thẳng vào, đến khi mấy chục tên vest đen vây quanh hắn mới có thể nhìn rõ mọi thứ.

Lý Văn Sâm ôm bụng thương tích bước đến trước mặt hắn tinh vi, ra vẻ: “Có thể mày chỉ thấy bọn họ đều bình thường, dễ hạ gục, nhưng mày có thấy quen không? Đều là anh em ngày xưa thuộc Ngũ Hoa Xà hết đấy. Bọn họ quay lưng với mày chỉ vì mày không xứng làm thủ lĩnh của bọn họ thôi. Ha ha, giờ bọn họ không còn như ngày xưa nữa, mày đừng chủ quan, tao e rằng đêm nay sẽ là ngày tàn của ‘Du tổng’ mất. Ha ha”.

Gã quay lưng đi, mới đi được vài bước thì đột nhiên khựng lại khi nghe tiếng xe ô tô phanh lại đằng sau Phong Tình.

“Du tổng!”.

Ryan bước xuống xe, theo sau chiếc xe của anh ta là mấy chục chiếc ô tô khác. Lính của Ngũ Hoa Xà bước xuống, chỉa súng vào mấy tên thuộc hạ của Lý Văn Sâm.

Gã quay lại, kinh ngạc khi thấy Kim Khang bước đến bên cạnh Phong Tình.

“Kim Đại Đế…?”.

Kim Khang nhíu mày lườm gã: “Ra là con chuột ngày xưa phản bội cậu đến làm loạn sao, Du tổng?”.

Phong Tình nhếch mép có phần kiêu ngạo: “Con chuột này đã thành tinh rồi, chúng ta phải cảnh giác thôi”.

Dứt lời hắn liền tung cước, Lý Văn Sâm không kịp phản ứng liền bay vào đám thuộc hạ. Gã được thuộc hạ đỡ lấy, phun ngụm máu tươi ra mà mắng: “Mẹ nó! Hôm nay sẽ là ngày tàn của chúng mày! Tất cả xông lên cho tao!”.

Gã được đỡ dậy rồi rời đi. Chỉ là bị dao đâm thôi mà, chỉ cần băng bó gã sẽ quay trở lại.

Kim Khang không dùng súng chỉ dùng dao, hắn khởi động tay chân: “Du tổng à, xong trận đánh lũ chuột này chúng ta có rất nhiều chuyện phải xử lý đấy”.

Phong Tình cười nhạt xoay khẩu súng trên tay, nhắm vào một tên mà bắn: “Chuyện này phải tìm con chuột nhắc chủ mưu chơi bẩn phía sau mới được, nhưng tôi biết con chuột đấy là ai rồi”.



Tám giờ sáng bầu trời đã xám xịt, sắc màu âm u phủ xuống thành phố. Trước tập đoàn Độ Lượng, mấy chục xe cảnh sát nháy đèn bao quanh, bọn họ chờ phát động sẽ liền xông vào tóm người của Độ Lượng đi. Theo cùng đó là các phóng viên cùng đài truyền hình và các tay báo săn tin có mặt tại hiện trường. Bảng tin thời sự đưa tin ở khắp mọi nơi, người dân hóng hớt ở tại hiện trường hóng chuyện.

Nhân viên của tập đoàn Độ Lượng hoảng loạn không biết làm gì chỉ có thể khóa cổng ở yên một chỗ, không để cảnh sát và phóng viên xông vào. Hiện tại tất cả đều trông chờ vào chủ tịch, sếp Du của bọn họ.

Cùng lúc đó một chiếc ô tô màu đen sang trọng dừng lại trước cổng, máy ảnh cùng đám phóng viên liền vây lấy chiếc ô tô như kiến gặp kẹo thơm.

Cánh cửa mở, Du Thành Nghĩa trong âu phục màu đen như hắc ưng bước ra. Lạnh lùng quét mắt nhìn tình hình trước mặt. Đây là trường hợp đặc biệt mà từ trước đến giờ tập đoàn Độ Lượng chưa bao giờ gặp phải.

Có kẻ nhận ra hắn là Du tổng thì nhanh chống quay camera về phía hắn. Các phóng viên tranh nhau hỏi vấn hắn các vấn đề.

“Ngài chủ tịch Du hãy giải thích chuyện này đi ạ, tập đoàn Độ Lượng thật sự là một hang ổ tội phạm sao?”.

“Chủ tịch Du, có bằng chứng xác thực rằng các công ty sản xuất thực phẩm của Độ Lượng tàn trữ hàng cấm đúng không ạ?”.

“Tập đoàn Độ Lượng có tiếng và xuất sắc nhất trong và ngoài nước thật ra nhờ vào việc buôn lậu hàng phiện nên mới phát triển như ngày hôm nay sao?”.

“Tập đoàn Độ Lượng mấy chục năm nay đã lừa gạt người dân chúng tôi sao ạ? Hãy cho chúng tôi một lời giải thích”.

Du Thành Nghĩa không trả lời các câu hỏi của phóng viên, hắn không đếm xỉa đên ai mà thẳng thừng tiến lên phía trước.

“Cảnh sát trưởng Tần”.

Tần Vi Khuân đang ôm tay suy nghĩ thì quay lại, khẽ nhíu mày nhìn Du Thành Nghĩa. Ông ta nhớ khi trước gặp chủ tịch Du mới kế nhiệm vẫn là một người đàn ông để tóc dài, vậy mà mới mấy tháng gặp lại đã cắt tóc ngắn. Ông ta không nghi ngờ thân phận của Du Thành Nghĩa và Phong Tình đã tráo đổi.

“Ở đây không tiện nói chuyện, mời ông theo tôi vào trong”.

Cổng mở ra chỉ đủ để hai người đi vào, Du Thành Nghĩa đi trước, Tần Vi Khuân đi vào trong cùng hai viên cảnh sát, còn lại đều bị bảo an chặn lại bên ngoài.

Bảng tin thời sự náo động về tập đoàn Độ Lượng đang phát trên ti vi đột ngột bị tắt đi. Thanh Nhân siết chặt điều khiển ti vi, anh hít một hơi rồi thở dài ngồi phịch xuống ghế chủ tịch.

Tiêu Trúc vội rót nước đưa qua cho anh: “Anh Nhân à, bình tĩnh đi anh. Chuyện này Du Thành Nghĩa chắc chắn sẽ giải quyết được, không liên quan gì đến chúng ta cả”.

Ly nước vừa uống phân nữa liền bị anh đập mạnh xuống bàn đến nứt thành mấy đường sắp sửa vỡ. Thanh Nhân lườm cậu: “Cậu không thấy ai trên ti vi hả? Là Phong Tình đấy! Đang yên đang lành em ấy lại xuất hiện giữa nơi náo loạn đó!”.

Tiêu Trúc nói: “Anh ấy và Du Thành Nghĩa là người của Du gia, cho nên khi tập đoàn Độ Lượng xảy ra chuyện thì anh ấy phải đến giúp đỡ Du Thành Nghĩa là đúng nghĩa vụ của anh ấy”.

Thanh Nhân chỉ lạnh lùng lườm Tiêu Trúc, anh bức bối trong lòng đứng phất dậy. Bước đến trước cửa kính nhìn thành phố giữa sắc màu xám âm u, như một bức họa cho cuộc đời nhân vật trong vở kịch bi thảm.

Không biết hai người bọn hắn đã có kế sách ứng phó vụ này chưa, nhận được tin tức cũng mới nửa đêm hôm qua. Khi đó Thanh Nhân sững sốt không thôi, bấy lâu nay tập đoàn Độ Lượng và tổ chức Ngũ Hoa Xà im hơi lặng gió, chẳng có con cẩu truyền thông nào ngửi mùi đi đến. Vậy mà đùng một cái lại xé ra to chuyện, Ngũ Hoa Xà núp bóng sau Độ Lượng, một tập đoàn lớn nuôi dưỡng tội phạm.

Trong chuyện này chắc chắn có kẻ giật dây đổ lửa, làm gì đang yên ổn lại biến thành một đống hỗn loạn gây chấn động đến người dân và dư luận như vậy chứ.

Không cần nói Thanh Nhân cũng mơ hồ đoán được ai là kẻ chủ mưu rồi. Kẻ tâm cơ lớn nhất là ai chẳng phải anh là người hiểu rõ nhất sao?

Dạo này không thấy Lê Hòa Lỗ gọi điện cho anh, không biết gã đang lên kế hoạch gì cho Sát Hoa. Anh không chắc thân phận hiện tại của anh có bị gã phát hiện chưa, dù gì sắp tới Hoàng Tử của Liên Minh Bang Hội sẽ phải ra mắt. Sớm muộn gì gã cũng phải biết, vậy nên bây giờ anh sẽ dùng thân phận này đứng ra giúp “Du tổng” và tập đoàn Độ Lượng, cũng như cứu giúp Ngũ Hoa Xà.

Thanh Nhân quay qua, nói: “Đi cùng tôi đến tập đoàn Độ Lượng”.

Tiêu Trúc kinh ngạc: “Ngay bây giờ sao?”.

“Chứ cậu đợi đến bao giờ? Phong Tình của tôi đang ở đó”.

Có cần nhấn mạnh chữ “của” không vậy? Tiêu Trúc thầm thở dài: “Vâng”.

Rất nhanh hai người đến hiện trường, xung quanh vẫn đông nghẹt như khu chợ ngày giảm giá. Thanh Nhân và Tiêu Trúc đeo khẩu trang cùng kính răm che kín dung mạo. Phóng viên thấy có thêm người liên quan đến tập đoàn Độ Lượng liền chụp hình quay phim hai người bọn họ. Vô số micro và những câu hỏi hốc búa dành cho Thanh Nhân.

Anh ngậm mồm lảng đi, lạnh lùng tiến lên phía trước. Tiêu Trúc đằng trước dọn đường cho anh, đám cải lá ồn ào này đã bị vùi sau cổng. Hai người lập tức đi vào trong.

Văn phòng chủ tịch, Du Thành Nghĩa và Tần Vi Khuân đang đàm phán lợi ích vì chức vụ của ông ta cũng như tập đoàn của Du Thành Nghĩa. Cả hai đang phân tranh sắp sửa đánh nhau vì cái tính nóng như lửa của Du Thành Nghĩa.

“Ông nói vậy nghe được hả?! Bán đứng chúng tôi cho tên khốn đầu xỏ đó?! Ông muốn ngày hôm nay ông chôn xác ngay tại đây đúng không?!”.

Tần Vi Khuân tuy bên ngoài nghiêm túc và rất bình tĩnh, nhưng trong lòng nóng như thiêu đốt. Đúng như lời tên xảo quyệt Lê Vĩ Hòa nói, hai hôm trước bao nhiêu tin tức chơi thuốc với tham nhũng của ông ta khó khăn lắm mới ém nhẹm xuống đất, không ai thấy. Ông ta không muốn chết như vậy.

Thay vì chọn đi theo Lê Vĩ Hòa thì ông ta lại chọn theo phe của Ngũ Hoa Xà. Ai mà biết được Lê Vĩ Hòa vì mối thù của em trai sau khi có được thứ gã muốn rồi gã sẽ ném ông ta vào hố lửa thì sao? Bởi vậy chỉ có Ngũ Hoa Xà mới có thể cho ông ta sợi dây cứu mạng.

“Cậu hiểu sai ý tôi rồi, ý tôi là muốn chúng ta liên thủ lại với nhau chặt chẽ hơn nữa. Cậu xem tập đoàn Độ Lượng hiện tại của cậu đi. Bao nhiêu tin nóng đã bị bại lộ, nếu không xóa bỏ e rằng sẽ kéo rất nhiều người vào cuộc, trong đó có cả tôi”.

Du Thành Nghĩa đập bàn trừng ông ta: “Này, ông ăn nói cho có đầu có đuôi vào đi. Tập đoàn bọn tôi sản xuất ‘mai thúy’? Ông chơi thuốc? Chuyện ông chơi thuốc và tham nhũng có liên quan gì đến bọn tôi không? Ngay từ đầu bọn tôi làm chống lưng cho ông chỉ vì ông trung thực và biết điều lẽ. Những chuyện đen tối của ông do lúc ông ở Vô Diện đều không dính líu gì đến Ngũ Hoa Xà hết. Với lại…”.

Hắn u ám, ánh mắt sắc bén ghim chặt Tần Vi Khuân như muốn xẻ phanh tứ chi của ông ta: “Tập đoàn Độ Lượng chưa bao giờ dính líu đến thuốc phiện”.

Cốc cốc.

Đang đúng lúc căng như sợi chỉ sắp đứt, Tần Vi Khuân thở phào khi có thứ cứu vớt bầu không khí này.

Phó thư ký đi vào: “Thưa, thưa Du tổng, có người tìm ngài ạ”.

Du Thành Nghĩa lườm qua phó thư ký nhát gan: “Ai?”.

Phó thư ký chỉ là người bình thường, sợ nhất là ánh mắt của những tay xã hội đen. Liền gập người khép nép: “Dạ, dạ họ nói họ là người của Liên Minh Bang Hội gì đó ạ”.

Du Thành Nghĩa khẽ nhíu mày, phất tay: “Cho vào đi”.

“Vâng”.

Hai người đàn ông đi vào, ban đầu Du Thành Nghĩa còn tưởng là ai. Đến khi Thanh Nhân cởi khẩu trang, hắn sững sốt đứng phất dậy. Vai diễn đã ăn sâu, hắn vội bước đến trước mặt anh: “Sao anh lại đến đây?!”.

Anh khẽ mỉm cười: “Anh xin lỗi vì cả tuần nay đột ngột biến mất mà không liên lạc gì với em”.

“Giờ này anh còn xin lỗi gì nữa, vừa nãy phó thư ký Tô nói anh là người của Liên Bang. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy?”.

Thanh Nhân túm chặt tay hắn, anh nghiêm túc nói: “Phong Tình à, anh cũng không muốn giấu diếm em chuyện gì cả. Thật ra anh…”.

Tần Vi Khuân thấy có người lạ mặt, bèn hỏi: “Du tổng, đây là bạn hay địch của chúng ta vậy?”.

“Du tổng?”. Thanh Nhân bỗng thắc mắc.

Du Thành Nghĩa quên mất chuyện này, dù là đóng kịch, nhưng trên thực tế thì hắn vẫn là người thừa kế của Du gia, cái ghế chủ tịch của tập đoàn Độ Lượng là của hắn. Trước khi lộ mặt thật với anh thì hắn và Phong Tình đã thay phiên nhau đến công ty để làm việc. Thời gian dành cho công ty của hắn nhiều hơn Phong Tình.

Đa số bọn họ đều không phân biệt được đâu là Du thiếu và đâu là Phong Tình thiếu gia, bởi cả hai đều để tóc dài. Có điều bây giờ Du Thành Nghĩa đã cắt tóc ngắn gọn gàng, một khi hắn đã đến đây với tướng mạo như thế này thì từ nay về sau hắn sẽ phải làm việc ở vị trí này và không thay đổi được nữa.

Không để người ngoài như Tần Vi Khuân biết bí mật của hắn và Phong Tình, hắn liền kéo Thanh Nhân lại mà thì thầm: “Anh cũng biết rồi đó, em và Nghĩa ca rất giống nhau, cho nên luân phiên nhau thay thế để quản lý tập đoàn. Và còn một số lý do khác, sau khi kết thúc trận chiến này, anh sẽ biết rõ mọi chuyện thôi”.

Thanh Nhân vẫn dễ bị mắc lừa như trước: “Thì ra là vậy”.

Du Thành Nghĩa vờ mỉm cười: “Vậy chuyện anh nói khi nãy, anh nói tiếp đi”.

Nhìn về phía Tần Vi Khuân, thấy trong đây có kẻ lạ không phải người nhà, anh mới nói: “Chuyện này không thể để người không có liên quan biết được”.

Du Thành Nghĩa hắn giọng, quay qua: “Ngài cảnh sát trưởng à, tôi sẽ truy xét chuyện của ông. Nếu ông mang lại lợi ích cho bọn tôi và dọn dẹp đám sâu bọ bên dưới thì bọn tôi cũng sẽ giúp ông. Chơi công bằng?”.

Tần Vi Khuân không nghĩ nhiều, cho đây là cơ hội tốt. Ông ta đứng lên, tỏ vẻ khí chất của một cảnh sát trưởng: “Được, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau”.

Rồi phó thư ký tiễn ông ta đi.

Thông qua cửa kính trên tầng nhìn xuống, đám người vây quanh như kiến đen ngập bu đến viên kẹo dần tản bớt khi Tần Vi Khuân đứng ra phát biểu gì đó. Xem trên kênh phát sóng trực tiếp thì thấy có vẻ như nhờ cái miệng xảo trá của Tần Vi Khuân mà thay đổi hướng xoay chuyển của công chúng. Bên cạnh đó có giám đốc sở cảnh sát cùng một số viên chức nhà nước xuất hiện biện hộ thay.

“Cho đến hiện tại những bằng chứng xác thực thật sự vẫn chưa được tìm thấy, có khả năng cao tập đoàn đối thủ đã chơi khăm tập đoàn Độ Lượng bằng những tin tức gây thiệt hại và tổn thất lớn. Tập đoàn Độ Lượng vẫn là tập đoàn uy tín đáng tin tưởng nhất trong và ngoài nước. Không thể nào có chuyện họ sản xuất thuốc phiện, với cả không cấu kết với xã hội đen”.

Du Thành Nghĩa không ngờ tên gian manh Tần Vi Khuân lại thật lòng đến như vậy, mới đó trên diễn đàn đã điều khiển dư luận sang chiều hướng tích cực. Các bài báo và những bài viết về sự trong sạch của tập đoàn Độ Lượng xuất hiện nhiều hơn những tin tức bắp cải đầy tiêu cực.

Thanh Nhân bỗng thấy trong lòng nhẹ nhõm đi không ít, nhưng chỉ là một phần thôi. Vì đây chưa là cái gì để lung lay được tổ chức Ngũ Hoa Xà. Chắc chắn Lê Hòa Lỗ có con ắt chủ bài để lật đổ tổ chức Ngũ Hoa Xà và đè chết ‘Du tổng’.

“Anh à, bây giờ mọi chuyện khá là ổn thỏa rồi. Anh nói chuyện của anh đi”.

Thanh Nhân nhìn thẳng vào mắt hắn, anh thật lòng nói: “Có vẻ là một chuyện khó tin, nhưng đây là sự thật. Thực ra, anh là Hoàng Tử của Liên Minh Bang Hội, con trai cả thất lạc nhiều năm của Ngọc Vương Đại Thần”.

Lần đầu nghe được chuyện này, Du Thành Nghĩa suýt không tin vào tai mình. Hắn cũng công nhận một chuyện rằng, Phong Tình là một tên nhóc may mắn. Vớt được con trai của Ngọc Vương Đại Thần làm người yêu, gia thế của Thanh Nhân ai nghe đến cũng phải kính sợ.

“Vậy có ai biết chuyện này chưa? Cậu ta biết chưa?”.

Nhận ra là hỏi đến Phong Tình, anh hé môi rồi khựng lại. Bỗng nhớ đến ngày hôm đó bị hắn hiểu lầm rồi túm vào trong xe mà hành sự trong khi anh không muốn. Có chút tức giận, nhưng anh lại thấy trong lòng áy náy vì đã tát hắn rồi bỏ đi.

“Chuyện này cậu ấy đã biết rồi”.

Nếu người yêu đã biết thân phận thật sự của mình rồi thì tại sao anh lại chưng ra cái mặt buồn thiu thế kia. Du Thành Nghĩa tò mò mà nhìn anh chằm chằm, đăm chiêu.

Tự nhiên bị nhìn chăm chú, đối phương lại là “người yêu” của anh. Thanh Nhân bỗng đỏ mặt, anh hắn giọng: “Tình à, anh xuất hiện ở đây với thân phận là Hoàng Tử của Liên Bang là để giúp tổ chức Ngũ Hoa Xà…”.

Du Thành Nghĩa bỗng nhiên nâng mặt anh lên, chẳng ai biết hắn đang nghĩ cái gì. Tiêu Trúc như cây cảnh nãy giờ thấy cảnh này tự dưng cảm thấy mình như con kỳ đà cản mũi. Mặc dù ghen tị với “người yêu” của anh, nhưng cậu là một đàn em thân cận nhất của anh nên cậu biết điều mà lui đi để cặp nhân tình có không gian riêng thoải mái.

“À anh Nhân, có cuộc gọi đến, em ra ngoài nói chuyện”.

Nói rồi cậu liền chuồng đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play