Sau đó thì tháng ngày nhàn tản cũng bắt đầu , nhưng cô dần phát hiện có nhiều thứ vẫn cứ xảy ra giống như kiếp trước . Tỉ dụ như đăng kí môn , lớp học , ngoại khoá ...đi đâu cũng gặp người ta , muốn tránh cũng không tránh được . Còn được xếp chung tổ làm bài tập nhóm với nhau , thực sự cái duyên phận này cũng quá khó nhằn đây .
Nhưng chưa nhắc đến bài tập nhóm vội , vì trước khi kiểm tra bọn cô còn có kỳ đi huấn luyện quân sự .
Cũng chẳng có gì ngạc nhiên , cô -Chiêu Dương - Chiêu Đình lại ở cùng nhau . Thực sự là cạn cmn lời ...
Cô đem quần áo xếp gọn lại trong tủ , cũng thuận tiện xếp luôn cho Chiêu Đình . Cô ấy bên cạnh cũng ríu rít nói chuyện
- Em nói Cảnh nghe , ban nãy em thấy có quá trời người luôn ấy , tất cả khoá đều tập trung ở đây rồi . Chúng ta sẽ ở chung hai tuần lận đó , em nhớ cái giường đôi ở phòng chúng ta quá ...
Cô ở bên cạnh vừa gấp vừa nghe cô ấy nói , thi thoảng còn cười đáp lại , không khí ấm áp lan toả khắp phòng .
- Cảnh nói xem , liệu có cô gái nào tranh Cảnh với em không ?
Cô phì cười , giơ tay ấn nhẹ vào má người nọ :
- Ngoài em ra còn có đứa ngốc nào nhìn trúng ?
- A? Lại nói thế rồi ... Không phải đâu mà ....
- haha.....
Chiêu Dương ngồi trên giường xem sách , khoé mắt khẽ liếc bên kia , chẳng hiểu sao có chút chướng mắt . Hai người họ nói nhiều thật đấy , phiền phức
[Ái chà :))]
Thiệu Cảnh bị cận thị , khoảng hai độ , lâu lắm cô cũng không đo lại , cô đang đeo là một cái kính gọng khoan , gọng kính ti tan màu bạc thanh mảnh , đeo lên có cảm giác nhẹ nhàng xen lẫn một chút lạnh nhạt . Cái kính này là Chiêu Dương chọn cho cô , cô cũng không nỡ thay .
Sáng hôm nay vì không cẩn thận mà để quên trên bàn , mơ màng thế nào lại dẫm vỡ khiến bản thân thất thần hồi lâu .
Thấy cô im lặng nhìn kính , Chiêu Đình cũng không làm phiền cô , chỉ nhẹ nhàng dọn dẹp , chỉ khi thấy cô nắm mảnh kính đến chảy máu mới đem tay cô gỡ ra , đem mảnh kính vỡ nhặt lại rồi lấy băng gạc dán cho cô .
Tất cả đều yên lặng không nói câu nào ...
Cô thở dài
Ngay cả cái kính cũng không giữ được thì còn nhớ nhung làm gì ?
Cô đem cái kính quẳng vào sọt rác , một hồi trở lại giường nói chuyện phiếm với Chiêu Đình:
- Em nói xem , mấy ngày tới không có kính thì phải làm sao nhỉ , tôi mới gọi cho mẹ tôi đem kính tới rồi , có lẽ chắc phải một hai hôm
Sau đó làm bộ mà trêu ghẹo , dụi dụi cô ấy :
- Đình à , tôi không nhìn thấy gì hết , em phải bảo vệ tôi đó
Điệu bộ làm nũng này hiển nhiên chọc cười Chiêu Đình , cô vỗ đầu của Thiệu Cảnh rồi cười rộ lên :
- Vậy em đành phải cố gắng chiếu cố rồi
Nhìn cả hai cười khanh khách , Chiêu Dương có chút không biết phải làm sao , cô đương nhiên thấy cảnh người nọ nắm mảnh kính vỡ , cũng thấy người nọ đem kính ném đi ... Cảm giác này khiến cô không hiểu .
Chỉ là cô không nhìn thấy , lúc họ ra ngoài theo lệnh triệu gọi, Thiệu Cảnh len lén nhặt lại kính đã quẳng lúc nãy , đem cất kĩ vào túi giống như báu vật .
Sức khoẻ ba người họ đều tốt , có điều không hiểu sao khi chạy được vài vòng thì cô thấy sắc mặt Chiêu Dương tái đi , tốc độ cũng chậm lại . Theo bản năng liền kéo cô ấy lại, giọng nói nghiêm túc :
- Cậu xin nghỉ đi ! Không thể chạy nữa !
Chiêu Dương lúc này đã thở không ra hơi , bụng quặn đau từng cơn , nói cũng không nói được
Chẳng đợi cô trả lời đã thấy Thiệu Cảnh bế thốc cô lên , bước nhanh về phía phòng y tế . Cô khẽ đưa tay ấn bụng thì sắc mặt Thiệu Cảnh lại càng lạnh lùng , mày cũng nhăn lại :
- Hạ Chiêu Dương , cậu điên rồi à , đau dạ dày sao không xin nghỉ ?
Thấy cô mím môi không nói , Thiệu Cảnh càng tức giận :
- Đáng lẽ tôi nên để cậu đau chết ngoài sân
- ....
Thiệu Cảnh đang định nói thêm thì đã đến phòng y tế , liền đặt cô lên giường rồi rót cốc nước ấm đưa qua :
- Bác sĩ không ở đây , cậu trước uống tạm cốc nước ấm , tôi tìm thuốc
Nói xong cũng không đi ngay , giống như có chút ấm ức mà nhìn cô . Chiêu Dương không hiểu , rõ ràng người đau là cô , cậu ta ấm ức cái gì ?
Vì kiếp trước Chiêu Dương cũng bị dạ dày nên Thiệu Cảnh vô cùng quen thuộc .Tây y , đông y lại thêm đồ ăn thức uống cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay .
Đem thuốc đưa tới , cô còn dặn dò :
- Ngày hai lần , trước ăn 30' , suy nghĩ ít thôi , ăn uống cho đầy đủ . Cậu tạm thời nghỉ ngơi ở đây đi , tôi quay trở lại lớp học .
Sau đó cũng không dám nhìn cô ấy thêm lần nào , cô sợ mình lại tiếp tục thất thủ mất .
Chiêu Dương nhìn cô ấy đi mà giống như chạy trốn thì cảm thấy có chút kì lạ , giống như mình làm gì cô ấy vậy . Tránh tà đấy à ?
Cô thở dài , liếc đống thuốc trên bàn rồi nằm xuống giường nhắm mắt lại . Cô ghét uống mấy thứ đắng ngắt đó , lại tạm thời không muốn ném chúng đi , trước cứ để đó đi , biết đâu khi tỉnh dậy cô lại muốn uống . Còn cơn đau dạ dày ... cô đã quen nhẫn nhịn rồi . Đau một chút , đầu óc mới càng tỉnh táo .
[ Ủa chị ? Vì cái gì tôi cứ cảm thấy chị tui khác thường nhỉ , chị như này rốt cuộc đã chạm đến dây não nào của bà Cảnh mà khiến bà chị tôi mê đắm như vậy ? ]
Nhìn đồ ăn trước mặt , Thiệu Cảnh cau mày
Thịt nguội ? Đồ dầu mỡ ? Dưa chua ?
Ăn vào còn có thể tốt được sao . Cô nén nhịn chút rồi mặc niệm trong lòng
Mặc kệ cô ấy , nhất định phải mặc kệ cô ấy đi , cô ấy chỉnh mày thảm như thế , rốt cuộc mày còn muốn đem chuyện kiếp trước lặp lại ?
Cuối cùng vẫn là không nỡ . Cô cười nhìn chị nhà bếp .
Xưa nay nhân duyên với phụ nữ của Thiệu Cảnh không tệ , còn xin được hai phần canh nóng và thịt xào măng tây .
Cô đem nó đưa tới chỗ hai chị em họ , chia mỗi người một phần :
- Đồ nguội với dưa chua không tốt , ăn cái này đi
Chiêu Dương cụp mắt nhận lấy , Chiêu Đình thì cười tươi , lộ má lúm đáng yêu muốn xỉu . Cô xoa đầu Chiêu Đình , ánh mắt cũng nhu hoà đi :
- Biết em thích mà , mau ăn đi
Chị em họ Hạ giống nhau , đều thích măng tây , cô nói vậy cũng không sai nhỉ , chỉ là cô không thích , kiếp trước vì họ thích mà ăn vô số lần , nghĩ lại vẫn còn thấy kinh khủng .
Mặt mũi thì giống nhau đó , mà tướng ăn khác biệt quá trời , cô vỗ vỗ lưng cho Chiêu Đình đang sặc canh , thở dài đưa khăn cho cô ấy :
- Chậm một chút
- khụ khụ ....khụ..
Cô lần nữa thở dài
- Em thật là , tôi đâu có giành với em , tôi không thích món đó đâu ..
Vốn chỉ muốn dỗ cô ấy , ai ngờ lại nói ra luôn .
Chiêu Dương hiếm khi mở lời lại nhìn cô :
- Cậu không thích ? Vậy tại sao lúc nào cũng mua ?
Thiệu Cảnh ôm trán , lấp liếm cho qua :
- Thấy thì mua thôi
Chẳng lẽ tôi lại nói vì cậu thích nó ? Hầy ....