Thiệu Cảnh thực sự là mệnh lớn, cái xe không rơi thẳng xuống vực mà mắc kẹt lại giữa một cái cây mọc xiên ngang và một vách đá. Có lẽ sau vụ này cô phải mang đồ lên mà cảm tạ, quả thực là phúc lớn mạng lớn.
Gãy xương đùi với xương bả vai cộng thêm chấn động não nhẹ, so với mất mạng thì đã là phúc đức mấy đời, ông bà tổ tiên gánh còng lưng mới vớt lại được cái mạng của Thiệu Cảnh.
Lần này cha mẹ Thiệu Cảnh lo lắng đến già đi cả chục tuổi, lúc tỉnh lại một câu cũng không mắng cô. Cha cô vốn là một người mạnh mẽ như thế mà mắt còn ngấn lệ khiến cô đột nhiên cảm thấy chán nản. Cô đã làm gì thế này...
Vậy mà cô còn không hối hận khi làm như thế, cứu người nọ cô không hối hận nhưng sau khi nhìn thấy cha mẹ đã đau lòng nhường ấy thì cô cảm thấy mình có nên tiếp tục nữa hay không.
Suốt bao nhiêu năm Thiệu Cảnh không hề khóc, vậy mà giờ đây cô oà lên khóc như một đứa trẻ. Cha mẹ cô có dỗ thế nào cũng không được nên chỉ mặc cô khóc.
Bao nhiêu tủi hờn đều được cha mẹ thấu hiểu, an ủi khiến cô cảm thấy mình chẳng làm được tích sự gì cả. Yêu đương mù quáng đến ngu muội, cha mẹ còn đang lo lắng cho mày đến nhường ấy vậy mà mày lại làm gì đây?
Sau đó cô từ chối không gặp bất kì ai, nhất là Chiêu Dương. Cô không muốn gặp nữa vì không biết nên dùng biểu cảm nào để nhìn người ta. Cô ấy chẳng có lỗi gì cả, người có lỗi trong chuyện này chính là Thiệu Cảnh. Nhìn thấy cô ấy là bao quyết tâm của bản thân lúc này sẽ sụp đổ mất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT