Dương Sóc sững sờ, giơ ngón tay cái khen ngợi Phó Tư Diễn: “Thảo nào đánh đàn tốt đến vậy, đứa nhỏ này vô cùng xuất sắc!”

Phó Tư Diễn cười nhẹ không nói gì xem như ngầm thừa nhận.

Dương Sóc lập tức vỗ vai Dương Tuyết, “Xem chị Dung Hoan của con đấy, có thể thi đỗ khoa nhạc cụ S thật sự rất giỏi, sau này con có thể nhờ chị dạy đánh đàn piano, biết chưa?”

Chuyên ngành Dung Hoan trúng tuyển chính là nơi nằm mơ cô ta cũng muốn được vào học.

Dương Tuyết nhớ lại sáng sớm cô ta ở nơi này, sỉ nhục Dung Hoan không biết thưởng thức, lúc này đã cảm thấy mặt mình đau rát.

Ông nội đang ở đây, Dương Tuyết chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu: “Con sẽ theo chị Dung Hoan học thật tốt ạ.” Cô ta đỏ mặt nhìn Dung Hoan, xấu hổ đến mức muốn bỏ chạy.

Thấy thời gian không còn nhiều, Phó Tư Diễn liền nói đưa Dung Hoan về.

Sau khi lên xe, Dung Hoan cùng anh ngồi hàng ghế sau, cô nhìn thấy Kế Thâm ở ghế phụ, nhớ lại lần ở hộp đêm, anh ta cũng có mặt.

Không ai lên tiếng, trong xe rơi vào im lặng. Dung Hoan không nhịn được nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, chỉ thấy Phó Tư Diễn đang nhắm mắt, tay đan vào nhau đặt lên đôi chân bắt chéo.

Góc nghiêng tuấn tú phác họa lên những đường nét hoàn mỹ, lông mi rủ xuống che mặt.

Đang ngắm nhìn thì đầu của người đàn ông đột nhiên quay về phía cô, lông mi dài nhướng lên, đôi mắt chuẩn xác bắt được ánh mắt không kịp thu hồi của cô.

Thấy Dung Hoan nhanh chóng ngồi thẳng dậy, khuôn mặt trong veo ửng hồng, anh mỉm cười, giọng điệu nhàn nhã : “Nhóc con nhìn trộm tôi?”

“…. Đâu có.”

“Chú Phó thấy cả rồi.”

Kế Thâm ngồi phía trước nghe vậy, vẻ mặt chợt cứng lại, nhìn gương chiếu hậu, tảng băng lâu năm như Phó Tư Diễn thế mà trên mặt đang nở một nụ cười! Còn giọng điệu vừa rồi….Đây là lần đầu Kế Thâm nghe thấy Phó Tư Diễn nói đùa như vậy.

Dung Hoan nhìn anh, giả vờ nghiêm túc: “Tôi đang nhìn phong cảnh từ cửa sổ bên cạnh chú, không phải nhìn chú.”

“Được, vậy là tôi hiểu lầm.” Nụ cười của anh dần sâu hơn, cảm giác buồn ngủ vơi dần, chuyển đề tài: “Hôm nay tôi mới biết Hoan Hoan đánh piano hay đến vậy.”

Dung Hoan mím môi, “Tôi học từ tiểu học.”

“Rất thích chơi piano?”

Dung Hoan gật đầu, ánh mắt anh rơi vào ngón tay mảnh khảnh của cô, khóe môi cong lên: “Cháu rất thích hợp.”

Bất luận là khí chất hay tố chất.

Dung Hoan ngượng ngùng cúi đầu, không trả lời.

Xe tiếp tục chạy, Dung Hoan đột nhiên cảm thấy có luồng nhiệt chảy ra từ bụng dưới, cô lập tức cau mày.

Không phải bà dì đến rồi chứ?

Trong lòng hoảng hốt, cô không ngờ nó ghé thăm sớm như vậy, cũng không đem theo băng vệ sinh.

Trên xe đều là đàn ông, chuyện này cô không biết nên mở miệng thế nào.

Lòng bàn tay nắm chặt sớm đã đổ mồ hôi, cô vô cùng lúng túng, lúc ngẩng đầu vừa hay trông thấy một cửa hàng tiện lợi phía trước.

Cô nắm lấy cơ hội mở miệng: “Chú Phó, tôi muốn đến cửa hàng tiện lợi mua chai nước, khát… khát nước.”

Phó Tư Diễn ngẩng đầu, nhìn vào kính chiếu hậu, tài xế nhận được ánh mắt của anh, biết ý tấp vào lề.

Dung Hoan chuẩn bị mở cửa, trước mắt lập tức xuất hiện một tờ tiền màu đỏ, nghe thấy Phó Tư Diễn nói phía sau: “Tiện thể mua giúp tôi bao thuốc lá.”

Cô gật đầu nhận tiền, xuống xe, hai tay đặt ra sau, nhanh chóng chuồn vào cửa hàng, đi thẳng đến khu vực dành cho bạn gái, cầm lấy gói băng vệ sinh, đi nhanh đến quầy thu ngân đưa tiền: “Xin chào, cho hỏi ở đây có phòng vệ sinh không ạ?”

“Có, ở ngay phía sau.” Nhân viên thu ngân chỉ tay .

“Em cám ơn ạ.” Cô thở phào nhẹ nhõm.

Xử lý xong, cô từ nhà vệ sinh đi ra, một sợi dây căng chặt cuối cùng cũng được nới lỏng, cô kiểm tra lại sau váy, may là không bị thấm ra ngoài.

Cầm lấy chai nước, cô bước đến quầy thu ngân, nhìn tủ thuốc, không biết nên mua loại nào.

Cô hỏi dì thu ngân: “Loại thuốc lá nào tốt ạ?”

“Em gái, em hút thuốc?”

Cô xua tay, “Không phải, là chú của em.”

Dì lấy bao thuốc Trung Hoa xuống, nói giọng địa phương: “Cái này không tệ…”

Cô cũng không chọn, thanh toán xong, cầm thuốc lá ra ngoài.

Sau khi lên xe, cô đưa thuốc lá cho Phó Tư Diễn, anh cầm mấy đồng xu cô đưa, nhướng mày: “Chỉ mua thuốc lá và nước?”

Tay Dung Hoan run lên, vô thức che lại cái túi căng phồng , “Vâng………”

Anh nâng khóe miệng, không nói lời nào, ném bao thuốc sang một bên.

Xe khởi động lại, Dung Hoan khom nửa người, cả người dựa vào bên cửa, trên trán đổ một lớp mồ hôi mỏng.

Sớm biết thế sáng nay đã không ăn đồ lạnh…

Phó Tư Diễn nghiêng đầu nhìn cô, phát hiện cô mua nước, nhưng chỉ nhấp vài ngụm, khóe miệng có chút trắng bệch.

Anh thu lại tầm mắt, nhỏ giọng nói với tài xế: “Tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút.”



Về đến nhà, Dung Hoan vào cửa, cởi áo khoác, lại vào phòng vệ sinh.

Phó Tư Diễn đi phía sau, vừa bước đến phòng khách đã thấy áo khoác Dung Hoan trên nền đất. Anh thuận tay nhặt lên, một gói đồ lập tức từ trong túi rơi ra.

Anh cau mày, nhìn rõ những gì được viết trên đó.

Tất cả những hành động kỳ quái vừa rồi của cô gái nhỏ đều được giải thích.

Phó Tư Diễn cất túi băng vệ sinh, đi vào bếp gọi điện thoại.

“Bạch Ngưng.”

“Chuyện gì vậy?”

“Có một vấn đề, khi con gái đến kỳ……” Anh đút tay vào túi, đi qua đi lại, giọng điệu có chút không tự nhiên, “Muốn giảm đau nên ăn gì?”

“Hả?” Bạch Ngưng vô cùng ngạc nhiên, muốn cười, “Anh Tư Diễn, anh hỏi cái này? Không phải……”

Anh cắt ngang những ảo tưởng của cô ấy: “Là Dung Hoan.”

Thì ra là vậy. Bạch Ngưng cho anh ý kiến, cuối cùng không quên trêu chọc anh: “Anh thật quan tâm cháu gái nhỏ nha?”

Phó Tư Diễn rũ mắt xuống, cười: “Một nhóc con rất thú vị.”



Dung Hoan rửa sạch đồ dùng cá nhân, quay về phòng định ngủ trưa thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Sau khi cô mở cửa thì đã thấy Phó Tư Diễn đang đứng bên ngoài, anh đưa cốc nước trong tay cho cô, Dung Hoan nhận lấy, ngửi thấy mùi đường đỏ, biểu cảm bất động.

Lẽ nào anh……

Nhưng anh nhẹ nhàng giải thích: “Canh giải rượu.”

Dung Hoan chớp mắt, đầu bị xoa: “Nhóc con, buổi trưa uống rượu, quên rồi sao?”

“Tôi chỉ uống một chút…”

Anh hạ giọng hỏi lại: “Cháu uống rượu rất tốt sao?”

Cô thành thật lắc đầu, anh cười rồi ngẩng đầu nhìn máy điều hòa, “Điều hòa bật bao nhiêu độ?”

“26 độ.”

Anh gật đầu, yên tâm dặn dò: “Uống xong thì ngủ một giấc, hửm ?“

“Vâng ạ.”

Sau khi anh đi, Dung Hoan đóng cửa, thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ anh không biết chuyện cô đến kỳ.

Hai tay cô cầm cốc, từ từ uống nước đường đỏ vào bụng. Nhiệt độ vành cốc truyền qua lòng bàn tay, chầm chậm sưởi ấm tim cô.

Uống hết nước đường, cô cúi đầu nhìn chiếc cốc một hồi mới định thần lại, mặt ửng hồng đặt cốc trên bàn, nhanh chóng nằm lên giường, vùi đầu vào chăn.



Ngày hôm sau, Dung Hoan đang luyện đàn thì cha dượng Vương Thịnh gọi đến.

Vừa nhấc máy, bên kia liền lạnh nhạt vào thẳng chủ đề: “Tuần sau là ngày giỗ của mẹ cô, cô muốn về không.”

Dung Hoan mím môi, không trả lời. Vương Thịnh thấy bên kia không có động tĩnh gì, lại “Alo”, cuối cùng giọng nói không chút cảm xúc của Dung Hoan truyền đến: “Tôi sẽ thu xếp thời gian tự mình đi tảo mộ.”

Vương Thịnh nhướng đôi mày rậm, trút xuống một trận mắng mỏ: “ Đồ bất hiếu, vừa về nhà họ Dung ngay cả mẹ mày cũng quên sạch rồi?”

Vương Hi Hi ở bên cạnh, vội vàng an ủi: “Cha, đừng hung hăng với chị như vậy. Chị ơi, chị có chuyện gì phải không?”

Dung Hoan hít một hơi sâu, “Là tôi không muốn về, có vấn đề gì sao?”

“Con xem nó! Cha xem như không có đứa con gái này! Cha đã nuôi một con sói mắt trắng*!” (*Chỉ những người vong ân bội nghĩa, tâm địa hung ác)

Vương Thịnh mắng không ngừng nghỉ, sắc mặt Dung Hoan càng trở nên trắng bệch, cuối cùng buông xuống một câu lạnh nhạt: “Đừng nhận người thân bừa bãi, tôi không có người cha như ông.”

“Mày……”

Dung Hoan cúp máy. Ôm đầu ngồi xổm trên sàn, lông mày mỏng nhíu chặt, cảm thấy đau đầu.

Cô không muốn nhớ lại quá khứ tan vỡ, cơn ác mộng đau khổ quấn chặt lấy cô, khiến cô không thở nổi.

Một lúc sau, cô mới từ từ trở lại bình thường, đứng dậy đi ra khỏi phòng luyện đàn.

Không còn tâm trạng chơi đàn nữa, cô ra ngoài đi dạo trong công viên khu biệt thự, cơn gió chiều tà nhè nhẹ lướt qua, khiến lòng cô nhẹ nhõm đi không ít.

Lúc này, bên tai truyền đến giọng nói: “Dung Hoan"

Quay đầu lại liền thấy “Hầu tử” Tất Hào.

Cậu ấy bước đến, hỏi cô sao lại ở đây.

“Mình thấy buồn chán quá nên ra ngoài đi dạo.”

Cậu ấy đút hai tay vào túi quần, nghiêng người về phía cô, cười, “Nếu chán thì mình dẫn cậu đi chơi, thế nào?”

“Đi đâu?”

Cậu ấy vỗ vai cô, “Hộp đêm được không? Lần trước không phải chúng mình chưa đi được sao? Hôm nay mình đưa cậu đi.”

Đột nhiên Dung Hoan cũng muốn đến chỗ này thư giãn, đồng ý xong rồi nói : “Vậy cùng nhau đi, gọi Thẩm Như đi?”

Cậu ấy kéo cô đến ga-ra của mình, “Nhà cô ấy đang có chuyện, chúng ta đi là được rồi.”

Dung Hoan nhìn chiếc mô tô mới mua của Hầu Tử, dường như cậu ấy đã tiêu tất cả tiền cho nó.

Tất Hào đưa mũ bảo hiểm cho cô, khóe miệng nhếch lên: “Mới về tuần trước, vẫn chưa chở em gái nào đâu, cậu là người đầu tiên.”

Dung Hoan đội mũ lên, cậu ấy giúp cô chỉnh lại, cuối cùng hài lòng nói : “ Ok, lên xe thôi.”



Mô tô nhanh chóng đến hộp đêm DC.

Sau khi xuống xe, Dung Hoan nhìn nơi náo nhiệt này, do dự: “Hầu tử, hay là chúng ta đổi địa điểm?”

“Vì cái gì? DC là chỗ lớn nhất, chơi vui nhất đó.”

Dung Hoan bị cậu ta lôi vào trong, lập tức một chàng trai đến chào hỏi Tất Hào: “Hầu tử, hôm nay lại đổi cô em nào vậy?”

Tất Hào nhìn cậu ta, “Lại đổi là ý gì? Chết tiệt.”

“Tôi nhiều chuyện, hai người chơi đi, lát nữa tìm cậu sau.”

Hai người tìm vị trí khuất nẻo, Tất Hào biết Dung Hoan vẫn chưa ăn cơm, nên gọi cho cô một ít đồ ăn nhẹ.

Dung Hoan nhìn lên sân khấu, ca sĩ hát chính không giống lần trước, là một cô gái.

Màn đêm vừa buông xuống, lúc này bầu không khí ở hộp đêm đã sôi sục.

Cô khẽ cúi đầu, không muốn nói chuyện, Tất Hào thấy vậy, ghé đầu sang, nhẹ nhàng hỏi: "Cậu sao vậy? Có phải tâm trạng không tốt?”

“Một chút.” Cô thành thật thừa nhận.

Tất Hào: “Mình không hỏi, cậu cứ chơi vui vẻ, mình chơi cùng cậu, hy vọng hôm nay cậu sẽ vui vẻ mà trở về.”

Dung Hoan nhếch khóe miệng “Cảm ơn.”

Sau khi rượu được đưa đến, Dung Hoan vừa hớp một ngụm, điện thoại trong túi liền rung lên.

Lấy ra xem, ba chữ “Phó Tư Diễn” hiện lên trên màn hình.

Tim cô nhảy một nhịp, nói với Tất Hào rồi ra ngoài nhận điện thoại, sau khi đến chỗ cách xa tiếng ồn cô mới nhấn nút trả lời.

“Alo, chú Phó?”

Giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng từ bên kia truyền đến: “Ừm, nhóc con ăn cơm chưa? Tôi cho người đưa cơm tối đến nhà, sẽ tới ngay.”

Dung Hoan cau mày, cắn môi, ấp a ấp úng nửa ngày: “Chú Phó…… tôi không ở nhà.”

“Hửm?”

“Tôi đang ở….DC.” Rốt cuộc cô vẫn thành thật trả lời.

Bên kia im lặng hai giây, giọng người đàn ông bỗng chốc nặng thêm vài phần, nét cười nhạt đi: “Đi cùng nữ sinh?”

“Cùng…… nam sinh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play