Từ khi Trần Kính Tông nói muốn tặng Hoa Dương lễ vật, hắn cũng không ngủ lại ở hậu viện nữa, cơm nước xong lại vòng trở lại tiền viện, cũng không biết đang bận rộn chuyện gì.

Hoa Dương thật sự muốn biết, sai tiểu nha hoàn đi theo hạ nhân hầu hạ ở tiền viện thăm dò nghe ngóng nhưng sắp đến mùng chín rồi, hai ba ngày ngắn ngủi mà thôi, nàng cần gì phải gấp gáp.

Buổi sáng hôm mùng tám, Ngô Nhuận của phủ Công chúa đích thân dẫn theo hai tiểu thái giám mang một cá rương vội vàng tới thỉnh an Công chúa, ở đó hai khắc đồng hồ rồi đi.

"Công chúa đợi Phò mã là tốt lắm rồi, khoảng thời gian kia Phò mã không trở về, ngài còn nhớ chuẩn bị lễ vật sinh thần cho Phò mã."

Triều Vân vừa thu dọn chiếc rương vừa tức giận bất bình nói.

Cũng may Phò mã tự mình trở lại, nếu tiếp tục ở lại Vệ Sở, lễ vật của Công chúa cũng không tặng được, đó mới là không có lương tâm.

Hoa Dương chỉ cười.

Trần Kính Tông ở Vệ Sở là do tính cách của hắn mạnh mẽ, không nghe được nàng lấy Nam Khang ra nói chuyện, cũng không phải là Trần Kính Tông đắc tội nàng, như lời Trần Kính Tông nói, nàng là một Công chúa, cũng không đến nỗi keo kiệt đến mức không tặng hắn được một món lễ vật sinh thần.

Hơn nữa, lễ vật những ngày khác có thể không tặng, duy chỉ có sinh thần của Trần Kính Tông là nàng không có cách nào lạnh nhạt với hắn.

Chiếc rương làm từ gỗ tử đàn kia đặt ở buồng trong.

Đáng tiếc đêm nay Trần Kính Tông còn tiếp tục ở tiền viện, ngay cả cửa của buồng trong cũng không bước vào.

Ngày hôm sau chính là mùng chín tháng mười.

Lúc xế chiều, mùi thơm mê người bắt đầu bay ra từ phòng bếp của Tứ Nghi Đường.

Phùng công công chuyên môn phụ trách chuyện ăn uống của Công chúa, Phò mã, y chưa bao giờ dò hỏi tình cảm của Công chúa và Phò mã, chỉ biết là tối nay Công chúa chúc mừng sinh thần Phò mã, bên phía y không thể để xảy ra sai sót gì.

Biết Phò mã thích rượu ngon, Phùng công công còn đặc biệt chuẩn bị món gà sốt rượu, y đã nếm thử mùi vị, mùi rượu ẩn giấu trong thịt gà được hầm đến nát nhừ, lúc mới bắt đầu ăn giống như bình thường không xảy ra chuyện gì, sau khi ăn xong mùi vị thuần hậu đậm đà kéo dài chỉ thuộc về rượu kia sẽ thẩm thấu qua tứ chi hài cốt xông ra, như thể có luồng nhiệt không ngừng tỏa ra, cực kỳ thích hợp với mùa đông gió bắc lạnh thấu xương này.

Ngày đặc biệt, Trần Kính Tông trở về sớm hơn một canh giờ, đúng lúc gặp xe ngựa của hai vị ca ca ở trong ngõ hẻm.

Xe ngựa của Trần Bá Tông ở phía trước, của Trần Hiếu Tông ở phía sau.

Nghe được lời tiểu tư đi theo xe ngựa nói, Trần Hiếu Tông mở cửa sổ lên, lúc này, ngựa của Trần Kính Tông đúng lúc đi qua cửa xe của hắn ta.

Trần Hiếu Tông cười nói: "Bình thường chúng ta sắp ngủ đệ mới trở về, hôm nay về sớm như vậy là muốn đòi lễ vật từ chúng ta à?"

Trần Kính Tông liếc hắn ta: "Không phải chữ viết thì là tranh vẽ, ai thèm?"

Trần Hiếu Tông: "Còn hơn đệ chẳng tặng gì.". Truyện Mỹ Thực

Trần Kính Tông: "Huynh gọi đệ một tiếng Tứ ca, sau này năm nào đệ cũng tặng lễ cho huynh."

Trần Hiếu Tông: "Là ta không so đo với đệ, có bản lĩnh đệ cũng nói vậy với đại ca xem."

Trần Kính Tông không tiếp lời nhưng cũng không tăng tốc, từ từ đi theo xe ngựa của tam ca.

Một lát sau đã tới cổng lớn nhà họ Trần, ba huynh đệ người xuống xe thì xuống xe, người xuống ngựa thì xuống ngựa.

Người theo văn phong độ nhẹ nhàng, kẻ theo võ anh dũng hiên ngang, tất cả đều là thân hình thon dài cao ngất, đứng chung một chỗ là cảnh đẹp khiến người ta nhìn mà tấm tắc.

Trần Hiếu Tông quả thực đã chuẩn bị lễ vật cho đệ đệ, nói với đệ đệ: "Đệ trực tiếp theo ta đến Phù Thúy Đường, đỡ mất công ta phải đến chỗ đệ một chuyến, quấy rầy đệ và Công chúa dùng cơm."

Trần Kính Tông gật đầu.

Bên kia Trần Bá Tông mới vừa hỏi chuyện quản sự, biết phụ thân còn chưa có trở về, cũng không có gì kỳ lạ.

Ba huynh đệ đều ở Tây viện, lúc đi cùng nhau, Trần Hiếu Tông hiếu kỳ hỏi: "Năm nay đại ca không tặng đồ cho Tứ đệ?"

Sinh thần năm mười tám tuổi lão Tứ mới hồi kinh, đại ca còn nhắc nhở hắn ta đừng quên tặng lễ vật.

Vẻ mặt Trần Bá Tông lạnh nhạt: "Đã tặng rồi."

Trần Hiếu Tông âm thầm bội phục, không hổ là đại ca, tặng quà cũng nhanh như vậy.

Trần Bá Tông trở về Quan Hạc Đường trước.

Trần Kính Tông đến Phù Thúy Đường một chuyến, lấy được một hộp... diện chi* lớn.

(Diện chi: một loại mỡ dùng để dưỡng ẩm cho mặt)

Lời nói nghiêm trang của tam ca dường như vẫn còn vang vọng bên tai: "Đệ đừng nghĩ đó là đồ chỉ nữ tử mới dùng, hạ có mặt trời chói chang đông có gió sương, bất kể nam nữ đều phải chịu khổ. Ta và đại ca còn ổn, ra cửa ngồi xe, làm việc cơ bản cũng đều ở trong phòng, chỉ có đệ, nhìn kìa, mặt đệ chẳng những phơi nắng đen đi mà sờ vào cũng thô ráp đúng không? Người trong nhà không ghét bỏ đệ, Công chúa sao chịu được?"

"Đệ cũng đừng nhăn nhó, diện chi này là ta cố ý tìm tới, không có mùi gì, đệ dùng cũng không ai biết."

Trần Kính Tông sờ lên mặt mình, lại mở nắp ra ngửi thử, quả thật mùi như nước lã.

Sắp tới Tứ Nghi Đường, Trần Kính Tông giấu chiếc hộp vào trong tay áo, sau đó đặt vào trong buồng trong.

Thủy phòng đưa hai thùng nước ấm tới.

Trần Kính Tông tắm rửa kỹ càng một phen, trời hanh khô, trên người cũng sắp hết khí ẩm, bả vai cánh tay còn đỡ, sờ chưa thấy gì, mặt quả thật hơi thô ráp quá rồi.

Mặc dù Công chúa sẽ không hôn hắn nhưng thỉnh thoảng trong lúc khó nhịn tay cũng sẽ chạm tới.

Trần Kính Tông bèn dùng một ít diện chi, học theo nàng, bôi lên khắp mặt.

Buộc tóc xong, Trần Kính Tông thay một bộ cẩm bào cổ tròn màu đỏ, cầm một cái hộp dài đi đến hậu viện.

Màn đêm đã lặng lẽ buông xuống, dưới mái hiên treo đèn lồng, mấy căn phòng cũng đều đốt đèn, dù là chút ánh sáng kia căn bản không thể chiếu ra xa ngoài bóng đêm nhưng cũng làm cho lòng người ta cảm thấy ấm áp.

Trần Kính Tông gặp được Hoa Dương ở gian phụ.

Hoa Dương: "Sao lại lề mề lâu la như vậy?" Nàng cũng đói rồi.

Trần Kính Tông dừng một chút, nói: "Hai đêm trước đều không tắm, vừa rồi kỳ cọ thêm một lát."

Hoa Dương:...

Nàng đúng là không nên hỏi!

Trần Kính Tông thích nhìn nàng trợn mắt, giơ cái hộp dài trong tay lên: "Xem lễ vật trước hay là ăn cơm trước?"

Hoa Dương hừ hừ, vừa đưa tay về phía hắn vừa sai bọn nha hoàn mang cơm lên.

Trần Kính Tông cởi giày, ngồi xuống bên cạnh nàng, đặt chiếc hộp vào trong tay nàng.

Cái hộp này nhìn như một bức tranh, Hoa Dương mở ra, bên trong quả nhiên là một cuộn tranh.

Danh họa của tác giả lớn, trừ khi tham ô nhận hối lộ ra hắn căn bản không mua nổi, tranh người bình thường vẽ lại không thể đem tặng, liên tưởng đến chuyện hai đêm vừa rồi hắn đều ở tiền viện, nghe nói đến gần nửa đêm mới tắt đèn, vẻ mặt Hoa Dương phức tạp hỏi: "Chàng tự vẽ?"

Trần Kính Tông: "Nàng nhìn trước đi."

Hoa Dương cúi đầu.

Quyển trục chậm rãi mở ra hai bên, theo đó một bức mỹ nhân đồ cũng hiện ra ở trước mặt nàng.

Mỹ nhân cưỡi mây đạp gió tiên khí tung bay, tay áo phấp phới bay theo gió, sau lưng là một vầng trăng sáng vằng vặc.

Ngoài mây, trăng và mỹ nhân và con thỏ trắng trong lòng mỹ nhân ra, trong tranh không còn cảnh vật nào khác.

Nhưng người vẽ tranh vẽ rất tỉ mỉ, mây và trăng làm bối cảnh không hề nhàm chán khô khan, giống như tiên cảnh hiện thế, mỹ nhân kia trên đầu cài trâm ngọc tinh xảo, thậm chí trên bộ quần áo được thêu thùa tinh xảo còn có nếp nhăn, vẽ giống y như đúc, cảm giác uyển chuyển nhẹ nhàng bay bổng lại càng hiếm thấy.

Hoa Dương vừa thưởng thức những chi tiết vừa lẩm bẩm hỏi: "Đây là Hằng Nga đạp trăng?"

Trần Kính Tông: "Là chúng ta lén gặp gỡ dưới ánh trăng."

Hoa Dương:...

Hắn vừa mở miệng, phong nhã chẳng còn lại chút gì, Hoa Dương nhìn về phía góc tranh đề chữ, vậy mà lại là:

"Thuở bé chưa biết trăng, gọi là mâm ngọc trắng.

Dao Đài ngỡ là gương, bay giữa tầng mây thẳm.

Người tiên thõng đôi chân, cây quế tròn xoe tán.

Thỏ trắng giã thuốc xong, nguyện cùng người nếm thử."

Ba câu trước đều là nguyên tác, chỉ có câu cuối cùng "Thỏ trắng giã thuốc xong, biết cùng ai mà nếm" bị đổi thành "Bạch Thỏ trắng giã thuốc xong, nguyện cùng người nếm thử".

Thơ này ẩn chứa nhũ danh của Hoa Dương, trên mặt nàng hơi nóng lên, lại nhìn mỹ nhân trong tranh, mi mắt thật sự lại có thể nhìn ra bóng dáng của nàng.

"Đây là nàng, đây là ta." Trần Kính Tông chỉ mỹ nhân, lại chỉ thỏ trắng trong ngực mỹ nhân.

Hoa Dương:...

Trần Kính Tông: "Ta là thỏ, nàng là tiên nữ trên cung trăng, ta chính là con thỏ trong ngực nàng, chứng tỏ chúng ta đã sớm là một đôi."

Hoa Dương: "Trên đời này có nhiều nam nhân là thỏ."

Trần Kính Tông: "Nhưng nàng chỉ gả cho ta, chứng tỏ ta mới là bổn tôn chuyển thế."

Hoa Dương không tranh cãi những chuyện vô nghĩa này với hắn nữa, tra hỏi: "Chàng nhờ ai vẽ ra bức họa này?"

Vẽ rất đẹp nhưng nghĩ tới chuyện Trần Kính Tông tùy tiện chạy đi tìm người khác vẽ nàng, đối phương còn vẽ giống như vậy, Hoa Dương cũng thấy hơi khó chịu.

Trần Kính Tông: "Ta chỉ nhờ người vẽ Hằng Nga đạp trăng, bố cục là ta yêu cầu từng chi tiết một, ta còn cố ý bảo hắn đừng vẽ mặt."

Hoa Dương khó tin nhìn sang.

Trần Kính Tông: "Mặc dù ta tập võ, sách phải học cũng đã học qua, cũng đã từng theo tiên sinh học vẽ, chỉ là không học chuyên sâu mà thôi, dùng hai buổi tối chuyên tâm vẽ ngũ quan của nàng thế nào cũng có thể vẽ ra hình ra dạng. Ngoài ngũ quan ra, những bộ phận khác của bức họa này đều là ta mô phỏng dựa theo bức họa của đối phương, mỗi một nét đều là từ tay ta, nguyên tác đã đốt rồi, nàng có muốn xem cũng không xem được nữa."

Hoa Dương yên lòng, mặc dù người này miệng không đứng đắn nhưng chính sự lại chưa từng mắc sai lầm.

Nàng cũng không hỏi Trần Kính Tông nhờ ai giúp.

"Ta biết mắt nhìn của nàng rất cao, ta lấy thứ mình vẽ hai ngày ra tặng nàng, nàng căn bản coi thường." Trần Kính Tông tiếp tục giải thích, bên cạnh nàng, bất kể là người hay vật cũng không có thứ gì xấu xí, hắn dùng tranh làm quà đương nhiên cũng không thể qua loa lấy lệ.

Hoa Dương từ chối cho ý kiến, cho dù là vẽ có đẹp hơn nữa, nghĩ đến phân tích của Trần Kính Tông, cái gì mà tiên nữ và thỏ trời sinh một đôi, Hoa Dương cũng không thể khen ngợi ở ngay trước mặt hắn được.

"Nhận đi."

Trong sân đã truyền tới tiếng bước chân của bọn nha hoàn, Hoa Dương tùy ý nhét tranh vào trong ngực Trần Kính Tông.

Trần Kính Tông cười cuộn bức vẽ lại.

Cơm tối đã dọn xong, vô cùng phong phú, ý chúc mừng sinh thần thể hiện rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn.

"Món gà này không tệ, nàng nếm thử xem." Trần Kính Tông gắp một miếng cho Hoa Dương.

Hoa Dương phẩm ra mùi rượu nhàn nhạt, còn nhạt hơn rượu trái cây, hơn nữa thịt gà quả thật ăn rất ngon, mỗi lần Trần Kính Tông chọn bộ phận nàng thích ăn gắp tới, Hoa Dương đều sẽ ăn.

Sau khi ăn xong đánh răng súc miệng xong, Trần Kính Tông ôm Hoa Dương vào giường bạt bộ, để nàng tựa vào đầu giường.

"Sao mặt nàng lại đỏ như vậy?" Trần Kính Tông không hiểu hỏi, rõ ràng hắn còn chưa làm gì.

Hoa Dương sờ lên cổ, hơi ảo não: "Không phải là vì chàng uống rượu hay sao, ta ngửi thấy mùi rượu cũng không thoải mái."

Trần Kính Tông nhớ tới dáng vẻ nàng say rượu đêm trung thu, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng mấy lần, tay mò vào trong ngực, lấy ra một cái hộp nhỏ hình hoa sen.

Hoa Dương không hiểu.

Trần Kính Tông: "Chữ viết tranh vẽ không đáng tiền, cái này làm từ vàng."

Hoa Dương mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng từ vàng ròng, hai bên chỗ nối tiếp nhau trên chiếc vòng đều có một chiếc chuông vàng nhỏ chạm rỗng.

Vàng là thứ rất tục nhưng món đồ như vậy ngược lại là lần đầu tiên Hoa Dương nhìn thấy, vô cùng mới mẻ.

Nàng vừa định đeo trên tay thử một chút, Trần Kính Tông đã cướp lấy chiếc vòng, di chuyển xuống chân nàng, cầm lấy cổ chân nàng nói: "Là vòng đeo chân."

Lúc Hoa Dương còn đang sửng sốt, Trần Kính Tông đã đeo chiếc vòng vào, hắn khẽ lắc bắp chân Hoa Dương, hai chiếc chuông nhỏ đụng vào nhau, phát ra tiếng chuông nho nhỏ, nhỏ đến mức hai người bên trong màn có thể nghe, cũng sẽ không giống như chuông lớn truyền thanh âm ra bên ngoài.

Hoa Dương muộn màng phát hiện dụng ý của Trần Kính Tông.

Nhưng hắn chính là một kẻ được voi đòi tiên.

"Nàng đúng là không chịu được mùi rượu, lần sau ta uống ít một chút." Trần Kính Tông ôm lấy Công chúa mềm nhũn, hôn lên khóe miệng nàng.

Hoa Dương vốn muốn trách mắng hắn, nghe lời này xong đâu còn không biết xấu hổ mà mở miệng ra nói nữa?

Nàng trừng mắt nhìn hắn.

Trần Kính Tông: "Chỉ tối nay thôi, sau này cũng chỉ dùng vào ngày sinh thần của ta?"

Hoa Dương:...

Tiếng chuông lanh lảnh đứt quãng vang lên.

Cực kỳ lâu sau, Trần Kính Tông còn chưa thỏa mãn gỡ vòng vàng xuống cho nàng.

Hoa Dương ôm lấy chăn gấm, mồ hôi trên người từng giọt rơi xuống, người cũng khôi phục lại mấy phần tỉnh táo.

Nhìn Trần Kính Tông thuần thục rửa sạch ở dưới ánh đèn, vẻ mặt vui vẻ giống như một tiểu nha hoàn giặt đồ sắp lãnh được tiền công, chỉ mặc một bộ trung y cũng không ngại lạnh, Hoa Dương lắc đầu, cuối cùng vào lúc Trần Kính Tông chuẩn bị tắt đèn, nàng bình thản nói: "Dù sao cũng là sinh thần của chàng, ta không cũng không keo kiệt đến vậy."

Trần Kính Tông nhìn lên trên giường, nàng đã nghiêng người qua.

Nhưng câu nói kia đã nhắc nhở hắn, Trần Kính Tông bắt đầu cẩn thận quan sát buồng trong, rất nhanh đã phát hiện ra chiếc rương dư ra kia.

Trần Kính Tông đi nhanh tới, mở nắp rương ra, thấy một vật đen thùi lùi.

Hắn nghi hoặc lôi ra, hoàn toàn mở ra, lúc này mới phát hiện lễ vật của nàng lại là một chiếc áo khoác lông cáo màu đen như mực.

Áo khoác như vậy, lão đầu tử có một cái, màu đỏ, Hoàng thượng ngự ban cho.

Lão đầu tử không phải tự mua, đại ca, tam ca cho dù có tiền, có lão đầu tử làm gương sáng, bọn họ cũng sẽ không mua thứ đồ tốt này.

Ngón tay lướt qua da lông dày dặn ấm áp kia, Trần Kính Tông xách áo khoác đi tới bên cạnh giường, nói với người đang giả vờ ngủ ở đối diện: "Món quà này của nàng quý giá quá rồi, nếu ta thực sự mặc nó, để lão đầu tử nhìn thấy, mắt ông ấy sẽ trừng đến rơi ra ngoài mất thôi."

Hoa Dương: "Quý giá sao, với ta chỉ là thứ tầm thường, tương tự như áo khoác ta mặc từ nhỏ đến lớn."

Trần Kính Tông không lên tiếng, đầu tiên là mặc áo khoác lên: "Hình như hơi nhỏ."

Hoa Dương cau mày, sao có thể nhỏ được, nàng đo số của Trần Kính Tông không sai, Ngô Nhuận làm việc càng không thể xảy ra sai sót.

Trong lúc kinh ngạc, nàng xoay người lại.

Bên cạnh giường là bóng người cao ngất của Trần Kính Tông, hắn cao, cổ cũng dài, cổ áo khoác có một vòng lông cáo thật dày vẫn khó kìm nén khí thế sắc bén của hắn.

"So với Chu Lang thì thế nào?"

Trần Kính Tông cố ý chờ nàng quan sát xong mới hỏi.

Hoa Dương trợn mắt nhìn hắn một cái, một lần nữa xoay qua chỗ khác: "Thử xong thì đi ngủ sớm một chút."

Trần Kính Tông lại đi đến phía trước chiếc gương của phương Tây cao hơn nửa người của nàng xoay một vòng, sau khi tắt đèn, hắn chui vào chăn, kéo nàng vào lòng: "Sinh thần còn chưa qua hết, chúng ta lại làm thêm một lần nữa đi."

Hoa Dương:...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play