*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cả đời này Hoa Dương cũng chưa ở trong phủ Công chúa của mình được mấy lần, Trần Kính Tông cũng mới đến nơi này lần thứ hai.
Mà lần thứ hai hắn tới đây là vào một ngày nghỉ. Dương Hoa đưa hắn đến phủ Công chúa ngủ lại một đêm, để tránh sau này khi phu thê hai người họ tiếp đón Thái tử, đến đường đi trong phủ như thế nào Trần Kính Tông cũng không biết.
Mặc dù mới tới đây một lần nhưng Trần Kính Tông tỏ ra như đã đến đây cả nghìn lần rồi vậy. Khi Thái tử nhiệt tình muốn đi thăm phòng ở của tỷ tỷ, Trần Kính Tông chỉ chầm chậm đi theo sau lưng hai tỷ đệ bọn họ, dáng vẻ của hắn giống như chẳng để tâm tới bất cứ thứ gì vậy.
“Được rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đi, ăn cơm xong lại đi dạo tiếp.” Hoa Dương nắm tay đệ đệ nói.
Thái tử thăm dò hỏi: "Tối nay có thể ra ngoài không?”
Hoa Dương: “Không được, nếu để phụ hoàng và mẫu hậu biết chuyện nửa đêm ta dẫn đệ ra ngoài đi lung tung, sau này kể cả ban ngày chúng ta cũng không được ra ngoài nữa đâu.”
Thái tử thất vọng, sau đó lại ôm hy vọng hỏi: “Tỷ tỷ định bao lâu nữa thì lại đón ta ra khỏi cung?”
Hoa Dương: “Khi nào có cơ hội rồi nói, đệ đừng quá mong chờ làm gì.”
Thái tử bĩu môi.
Ba người họ rửa tay, khi quay lại chủ trạch thì phòng bếp cũng đã đem đồ ăn bày lên bàn cả rồi. Trên bàn có cả mấy món mà Thái tử bình thường thích ăn, thêm cả những món đặc sản ở Lăng Châu nữa.
Tâm trạng Thái tử tốt, thế nên khẩu vị cũng tốt. Chẳng qua trước giờ hắn không quá thích việc thưởng thức món ngon. So với việc ăn uống thì hắn càng thích nghe tỷ tỷ nói chuyện hơn.
“Tháng này có lúc thời gian đệ luyện cung tiễn dài, đến ngày hôm sau cánh tay sẽ rất đau, nên lúc luyện chữ sẽ lúc viết lúc nghỉ. Lưu tiên sinh thấy vậy mới hỏi đệ lý do, đệ giải thích với ông ấy. Vậy mà Lưu tiên sinh lại đem chuyện này mách với Trần Các lão, tố cáo Mai sư phụ - người đang dạy cung tiễn cho đệ.”
Thái tử nói đến đây liền cố tình dừng lại, gắp một đũa thức ăn.
Trần Đình Giám là thái sư của Thái tử, là người đầu tiên phụ trách việc dạy dỗ bảo ban Thái tử. Nhưng ông ấy còn là Đại học sĩ, không thể mỗi ngày đều chỉ vây quanh Thái tử được. Thế nên mới tìm thêm cho Thái tử vài tiên sinh (*) nữa đến dạy dỗ. Mỗi ngày Trần Đình Giám chỉ bỏ ra khoảng nửa canh giờ để giảng bài, sau đó sẽ nghe các tiên sinh khác nói về tiến độ học tập của Thái tử.
(*) Người dạy học
Hoa Dương tò mò hỏi: “Vậy Các lão nói thế nào?”
Thái tử nhìn Phò mã chỉ im lặng ăn cơm, đáp: “Các lão xem khả năng bắn cung của đệ rồi khen đệ có tiến bộ thần tốc. Sau đó ông ấy cũng nhắc nhở đệ nên chú ý mức độ luyện tập, không nên gấp gáp quá.”
Hoa Dương cười nói: “Ta còn tưởng rằng Các lão sẽ nhắc nhở để Mai lão sư giảm số tiết học của đệ lại, tránh cho việc đệ bị mệt mỏi quá.”
Thái tử: “Lúc đầu đệ cũng tưởng như thế nhưng mà hình như dạo này tâm trạng của Các lão tốt lên, ông ấy đối xử với ai cũng rất khách khí.”
Hoa Dương: “Phải vậy không, đầu tháng này có một chất tử của Phò mã bị Các lão khiển trách cho một lần, làm nó ốm luôn mà.”
Thái tử cực kì kinh ngạc, nhìn về phía Trần Kính Tông: “Có chuyện này thật sao? Các lão khiển trách hắn thế nào?”
Trần Kính Tông cũng biết về hôm Đại Lang nôn đó, hắn tóm tắt lại câu chuyện nói cho Thái tử nghe.
Suy nghĩ của Thái tử lập tức thay đổi.
Hóa ra Các lão không phải chỉ nghiêm khắc với một mình hắn mà ông ấy đối xử với tôn tử trong nhà cũng như vậy.
Nhưng mà hắn mạnh mẽ hơn Đại Lang nhiều, ít nhất hắn cũng chưa từng bị Các lão dọa cho sợ đến nôn ra!
Hoa Dương giả vờ phân tích: “Có lẽ không phải là do tâm trạng của Các lão tốt lên, mà là do sau khi Đại Lang bị bệnh, ông ấy suy nghĩ lại thái độ của bản thân nên mới thay đổi như vậy.”
Thái tử nghĩ thầm trong lòng, hắn cảm thấy được như vậy thì tốt. Trước đây hắn rất ghét cái khuôn mặt nghiêm khắc, hở tí là khiển trách người khác của Các lão. Nếu như Các lão thay đổi thật thì có lẽ hắn sẽ còn thích Các lão hơn một chút.
“Sao Phò mã ít nói vậy?”
Thái Tử để ý thấy từ đầu đến giờ Trần Kính Tông đều rất ít khi mở miệng nói chuyện nên hỏi vậy. Hắn từng gặp qua hai vị ca ca của Phò mã là Trần Bá Tông và Trần Hiếu Tông. Chẳng nhẽ Phò mã cũng giống y chang hai vị ca ca của mình, kế thừa vẻ nghiêm túc ổn trọng của Các lão hay sao?
Trần Kính Tông nhìn Hoa Dương, vẻ mặt hắn nghiêm túc nói: “Thần là người ít đọc sách, ăn nói vụng về. Ngày hôm qua Công chúa đã dặn dò thần kỹ càng nhất định không được nói năng lung tung trước mặt Điện hạ, tránh xảy ra xung đột.”
Hoa Dương:....
Thái tử làm sao hiểu được chuyện Trần Kính Tông đang âm thầm móc mỉa Công chúa. Hắn chỉ cảm thấy Phò mã đang nói thật. Khi hắn ở trong cung, xung quanh lúc nào cũng là những người luôn cẩn trọng trong từng hành động lời nói. Đến mức mà hắn chỉ đạp vào vũng nước thôi họ cũng có thể giảng một đống đạo lý để khuyên hắn nên yêu thương thân thể của mình, hoặc là khuyên hắn nên giữ lễ nghĩa của người quân tử. Bây giờ đã ra khỏi cung rồi, hắn không mong muốn bên cạnh lại có thêm một người giống như vậy nữa.
“Huynh là Phò mã, là tỷ phu của đệ, người một nhà cả cần gì khách sáo như vậy đâu. Huynh yên tâm, kể cả huynh có nói sai điều gì thì ta cũng không chấp nhặt đâu.” Thái tử rộng lượng nói.
Trần Kính Tông: “Tạ ơn Thái tử.”
Thái tử: “Tại sao huynh lại không đọc sách mà đi theo hướng võ đạo?”
Trần Kính Tông “dè dặt” nhìn về phía Công chúa.
Hoa Dương: “.... Thái tử hỏi thì chàng đáp đi chứ.”
Thái tử nghi hoặc nhìn tỷ tỷ, kể cả trong lời nói hay cả lúc trong xe ngựa, tỷ tỷ luôn tỏ ra rất hài lòng với Phò mã, vậy thì tại sao bây giờ lại lạnh nhạt như vậy? Chẳng trách mà nhìn Phò mã rất kiềm chế. Nghe nói có những trượng phu nghe lời thê tử mình răm rắp, gọi đến là đến, đuổi đi là đi. Chẳng nhẽ tỷ tỷ ở trước mặt người khác là thái độ ấm áp dễ gần nhưng khi đối diện với Phò mã lại là thái độ như vậy hay sao?
Tất nhiên, kể cả có là như thế thì Thái tử cũng không cảm thấy tỷ tỷ mình sai ở đâu cả. Chỉ là hắn cảm thấy hơi đồng tình với Phò mã mà thôi. Phò mã có vẻ ngoài anh tuấn, sức lực cũng lớn, nghe lời tỷ tỷ hết mực, thế mà vẫn không chiếm được tình yêu của tỷ tỷ.
Trần Kính Tông đáp: “Không giấu gì Điện hạ, khi thần còn nhỏ cũng không chịu nổi sự nghiêm khắc của phụ thân, thế nên mới không chịu học hành.”
Đây là đáp án mà Thái tử không ngờ đến, đến cơm canh Thái tử cũng quên luôn ăn mà truy hỏi tiếp: “Các lão đối xử với huynh như thế nào?”
Trần Kính Tông lấy vài ví dụ kể cho Thái tử.
Thái tử: “Vậy thì huynh không đọc sách nữa, Các lão đồng ý hay sao?”
Trần Kính Tông: “Tất nhiên là ông ấy không đồng ý nhưng mà thần nhất quyết không nghe lời. Ông ấy gọi thần đến thư phòng để hỏi bài, thần không chịu đi, bị ông ấy lôi ra giữa nhà dùng gia pháp. Ông ấy đánh là thần khóc, mẫu thân thần ở bên cạnh đau lòng, không cho ông ấy đánh, thế nên ông ấy cũng đành bó tay.”
Thái tử:.....
Vẫn là mẫu thân của Phò mã hiền từ. Nếu như mà hắn dám làm loạn như vậy thì mẫu hậu sẽ là người đầu tiên trừng phạt hắn. Kể cả phụ hoàng có muốn nói giúp hắn thì chắc chắn cũng sẽ bị mẫu hậu nói cho không mở nổi miệng ra nữa.
Hoa Dương gắp thức ăn cho đệ đệ, nàng lườm Trần Kính Tông một cái, ý là không cho hắn nói những chuyện này, nhỡ dạy hư đệ đệ nàng thì biết làm thế nào?
Sau bữa cơm, ba người đi dạo hoa viên.
Hoa Dương cũng không hiểu vì sao mà khi vừa đến đây, đệ đệ rất bám nàng. Một tiếng tỷ tỷ hai tiếng tỷ tỷ, nhưng bây giờ đi được một lúc, đệ đệ lại thích dính lấy Trần Kính Tông hơn rồi. Lúc thì hỏi thăm về mấy chuyện khi Trần Kính Tông còn nhỏ bị Các lão dạy dỗ như thế nào, khi thì hỏi về chuyện Trần Kính Tông đã đối phó với đám tham quan ở Lăng Châu ra sao.
Trong phủ Công chúa có một ngọn núi nhỏ. Mặc dù nói là nhỏ nhưng nó cũng cao hơn mấy ngọn núi giả nhiều. Đứng ở chân núi ngẩng đầu lên cũng sẽ không nhìn thấy đỉnh núi đâu.
Thái tử chỉ lên đỉnh núi hỏi Trần Kính Tông: “Tỷ tỷ nói ngươi leo núi rất giỏi, ngươi có thể cõng ta lên trên đó được không?”
Hoa Dương nhíu mày nói: “Không được làm loạn."
Mặc dù đệ đệ là Thái tử nhưng cho dù là với thị vệ trong cung thì cũng không nên sai sử như trâu ngựa. Huống chi Trần Kính Tông dù thế nào vẫn là một võ quan tam phẩm, là Phò mã, cũng có cái tôi của riêng hắn.
Giọng điệu của nàng lúc này có mấy phần giống Thích Hoàng hậu.
Thái tử cụp mắt xuống, vừa định xin lỗi Phò mã, đã nghe Phò mã nói: “Thân vừa là thần tử vừa là Phò mã, để phòng ngừa sơ xuất thần không dám làm bừa cùng Thái tử. Nhưng là một tỷ phu, thần nguyện ý cõng ngài đi một chuyến.”
Mắt Thái tử sáng lên.
Tào Lễ vẫn luôn một mực đi theo hắn, trán đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cúi người khuyên nhủ: “Điện hạ, ngọn núi này cao quá, bây giờ trời cũng đã tối rồi, ngài không nên..."
Thái tử: "Câm miệng, ngươi chỉ cần coi như tối nay không nhìn thấy chuyện gì xảy ra là được. Nếu như ngươi để ta biết được ngươi đi nói lung tung với mẫu hậu, chờ xem ta xử lý ngươi thế nào!”
Tào Lễ lộ ra vẻ mặt cay đắng nhìn Công chúa cầu cứu.
Hoa Dương nhìn Trần Kính Tông: “Cẩn thận.”
Trần Kính Tông gật đầu, cõng Thái tử tử lên lưng.
Tào Lễ vẫn muốn cầm đèn chạy theo nhưng Trần Kính Tông bước đi quá nhanh, mới đó đã leo lên hơn chục bậc thang. Tào Lễ sợ đến mức vội vàng đuổi theo.
Thái tử nằm trên bờ vai rộng lớn của Phò mã. Ban đầu còn quay đầu lại để ngăn không cho Tào Lễ đuổi theo, nhưng khi phát hiện khoảng cách giữa mấy người bọn họ ngày càng xa, hắn liền vui vẻ nhìn về phía trước.
Thái tử mới mười hai tuổi không nặng bằng Hoa Dương, Trần Kính Tông chẳng mất nhiều thời gian đã lên đến đỉnh núi.
Thái tử vẫn chưa hết ý tưởng.
Trần Kính Tông: “Ta cõng Điện hạ xuống dưới?”
Thái tử: “Được!”
Trần Kính Tông lại bắt đầu leo xuống núi. Lúc đến chân núi, mặt không đỏ, mũi không thở dốc, khiến Tào Lễ đang thở hổn hển bên cạnh trông càng thêm vô dụng.
Màn đêm buông xuống, Trần Kính Tông và Hoa Dương cùng nhau đứa Thái tử về viện của hắn.
Chờ Thái tử đi vào, phu thê hai người mới cùng nhau sóng vai trở về.
Hoa Dương nhìn hắn, trầm giọng hỏi: "Nó tùy tiện sai sử chàng như vậy, chàng không thèm để ý thật sao?"
Trần Kính Tông nhìn nàng, nói: "Nếu hắn chỉ là một Thái tử. Ta chắc chắn sẽ từ chối nhưng hắn cũng là đệ đệ của nàng, hơn nữa vẫn còn là một đứa trẻ. Ta dỗ đệ đệ của thê tử nhà ta vui vẻ thì sao phải để ý chút chuyện đó?"
Hoa Dương thấy hắn nghĩ thoáng như vậy, cũng đem chút chuyện nhỏ này vứt ra sau đầu.
Phía trước là Tê Phượng điện.
Phượng điện trong phủ Công chúa còn rộng lớn, khí phái hơn cả Tê Phượng điện đang tạm đổi tên ở Ninh viên. Chưa nói đến cái khác, chỉ riêng chiếc giường trong viện cũng đã ở một đẳng khác so với giường Bạt Bộ (*) được coi là cao quý kia. Nó là một cái giường phượng được chạm trổ tinh xảo bằng gỗ đàn hương đỏ, rộng khoảng một trượng (**), bốn trụ giường cùng chất liệu chống đỡ bốn tấm màn che, ánh đèn mờ ảo làm người ta cảm thấy bên trong màn che giống như chốn Bồng Lai tiên cảnh.
(*) Giường Bạt Bộ
(**) Một trượng = 4 mét
Giường này vừa cao vừa nặng, lần trước lúc Trần Kính Tông thử đẩy nó một lần, tuy hắn đã dùng rất nhiều sức nhưng chiếc giường không hề bị dịch chuyển.
Trần Kính Tông rất hài lòng, hắn thích loại giường chắc chắn như này.
Hoa Dương thấy hắn nhìn chằm chằm vào giường, tim đập nhanh hơn một chút.
Lần cuối cùng nàng đến đây là vì đang có kinh nguyệt, Trần Kính Tông không thể làm gì được, nửa đêm ôm nàng nói mấy điều vô nghĩa.
"Tối nay đừng nghĩ làm gì hết." Hoa Dương thấp giọng cảnh cáo, ngày mai nàng còn muốn ra ngoài cùng đệ đệ.
Trần Kính Tông đứng trước cột giường, cẩn thận đánh giá con phượng hoàng được chạm trổ lơ lửng phía trên, hỏi lại: “Nàng còn chưa chuẩn bị gì, sao ta có thể nghĩ tới chuyện kia được?”
Hoa Dương khịt mũi đi vào phòng tắm rửa.
Trần Kính Tông đứng bên mép giường, thầm nghĩ giường Hoàng thượng dùng trong cung chắc cũng là kiểu này, đủ lớn để Hoàng thượng và vài vị mỹ nhân cùng nhau chơi đùa.
Còn đối với một Công chúa như Hoa Dương, quyền lực của nàng đối với nam sắc cũng không hề thua kém Hoàng thượng. Trần Kính Tông nằm trên loại giường này, thật giống như Phò mã chờ thị tẩm vậy.
Hoa Dương tắm xong trở về, thấy hắn ngồi bên cửa sổ, trên người vẫn mặc bộ công phục dành cho Phò mã.
Nếu là ngày thường, hắn đã gọi hai xô nước để tắm rửa sạch sẽ.
“Tối nay chàng không định tắm sao?” Hoa Dương nghi ngờ hỏi, mặc kệ mà ngủ luôn, đây là chuyện hắn có thể làm được.
Trần Kính Tông: "Quay về rồi tắm rửa."
Hoa Dương: "Chàng muốn đi đâu?"
Trần Kính Tông: "Ta đã đồng ý với Chu Cát, trước nửa đêm sẽ đích thân canh giữ viện Thái tử, sau nửa đêm sau hắn sẽ đến canh gác.”
Đây là lần đầu tiên Thái tử tách khỏi Đế Hậu ra ngoài sống. Mặc dù xung quanh phủ Công chúa đều có lính canh nhưng Trần Kính Tông cũng cần tăng thêm một tầng bảo vệ bên ngoài tẩm cung của Thái tử. Nếu không lỡ như thích khách xông vào, Thái tử gặp nguy hiểm, toàn bộ Trần gia nhất định sẽ phải chôn cùng.
Đèn trong nội điện sáng như ban ngày, chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú pha vài phần sắc bén của Trần Kính Tông.
Hoa Dương hiếm khi thấy hắn nghiêm túc như vậy, cũng không phải giả bộ, không khỏi sửng sốt.
Chờ nàng hoàn hồn, Trần Kính Tông đã đến trước mặt nàng.
Hoa Dương cảm thấy có chút áy náy.
Kiếp trước hắn cũng chết vì bảo vệ giang sơn xã tắc cho đệ đệ của nàng nhưng đệ đệ lại không đối xử tốt với gia quyến của hắn.
"Nàng ngủ trước đi." Trần Kính Tông vuốt ve mái tóc dài buông xõa của nàng.
Hoa Dương cụp mắt hỏi: “Sau nửa đêm chàng ngủ ở đâu?”
Trần Kính Tông: “Yên tâm, ta đến Lưu Vân Điện, sẽ không quấy rầy nàng."
Hoa Dương mím môi.
Trần Kính Tông phải đi.
Lúc đi ngang qua nàng, Hoa Dương đột nhiên giữ chặt tay áo hắn: “Canh gác đêm xong thì tới đây đi, phòng lớn như vậy, ngủ một mình trống trải quá.”
Từ trước tới nay luôn là Trần Kính Tông chủ động đến bên nàng. Vậy nên "chủ động" đối với Hoa Dương quá xa lạ, cho nên giọng của nàng rất nhỏ rất nhẹ.
Nhưng Trần Kính Tông nghe được, từng chữ đều rõ ràng vô cùng.
Hắn xoay người, ôm Hoa Dương từ phía sau, một tay ôm chặt nàng vào lòng, một tay vén mái tóc dài của nàng ra, hôn lên cổ người trong lòng.
Hắn hôn rất mạnh.
Hoa Dương đứng không vững liền trượt xuống, lập tức bị hắn bế lên, nửa ôm nửa bế đến bên giường.
Hoa Dương nằm trên gấm đỏ Thục quốc.
Ngay khi nàng nghĩ rằng Trần Kính Tông sẽ tiếp tục, hắn đã hung hăng giật lấy tấm gấm Thục quốc trước mặt nàng, đột ngột rời đi.