Sau khi chào cha mẹ trượng phu, Hoa Dương quay về Tứ Nghi Đường.
Vừa bước vào phòng, nhìn đồng hồ cát, bấy giờ mới biết, không tính thời gian đi qua đi lại, nàng đã ở Xuân Hoà Đường hơn nửa canh giờ.
Nàng cởi áo ngoài, nằm xuống giường.
“Công chúa, người đã nói gì với Các lão và phu nhân vậy? Sao trông người có vẻ mệt mỏi?” Triều Vân khom lưng đứng bên mép giường, hỏi với giọng quan tâm.
Hoa Dương lắc đầu, phân phó: “Ta muốn ngủ thêm một lát, các ngươi lui ra ngoài hết đi.”
Triều Vân đành phải tuân mệnh, buông tấm màn lụa rồi lui ra ngoài.
Bầu không khí chung quanh khôi phục vẻ yên tĩnh vốn có, Hoa Dương thở dài một hơi.
Trần Kính Tông đưa bọn trẻ ra ngoài chơi đùa, từ lúc ăn xong bữa trưa nàng bắt đầu suy ngẫm xem nên khuyên bảo cha chồng thế nào. Mặc dù nàng đang nằm trên giường nghỉ trưa, nhưng thật ra vẫn chưa ngủ được.
Nàng là Công chúa, nàng có thể ra lệnh cho cha chồng làm một số việc, nhưng điều nàng muốn là cha chồng thật sự ý thức được việc ông ấy nghiêm khắc quá mức sẽ gây phản tác dụng.
Nếu nàng nặng lời, chắc chắn cha chồng sẽ nổi giận. Văn nhân chú trọng nhất là liêm khiết và thể diện. Để cha chồng cảm thấy nàng đang nghi ngờ, nghĩ ông ấy không thích hợp làm thầy của Thái tử, e là sẽ gây tổn thương tới lòng tự trọng của cha chồng, thậm chí sau đó ông ấy sẽ tới nhận lỗi rồi xin từ chức với phụ hoàng mẫu hậu, khiến sự việc nghiêm trọng hơn!
Nhưng nếu nàng nói chuyện quá mềm mỏng, chỉ suy xét dựa trên khía cạnh tâm trạng Đại Lang, chắc chắn cha chồng sẽ cho rằng lòng dạ đàn bà nhu nhược và không quá để tâm.
May mắn thay, cha chồng còn có một nhi tử kiêu ngạo khó thuần phục như Trần Kính Tông!
Trần Kính Tông oán giận cha chồng vì hắn phải đối mặt với sự nghiêm khắc của ông ấy từ khi còn nhỏ. Tất nhiên, sao cha chồng có thể không giận nhi tử ngỗ nghịch chống đối ông ấy trên mọi phương diện được chứ?
Hai cha con họ không ưa nhau cũng không phải vấn đề gì quá lớn, nhưng nếu Nội Các Thủ phụ và Đông Cung Thái tử cũng phát triển với tình trạng như vậy, Hoa Dương chỉ cần đưa ra gợi ý nhỏ cha chồng sẽ tự khắc hiểu vấn đề. Tuy là mầm mống tai họa ngầm, nhưng chắc chắn cha chồng sẽ chặt đứt mọi mối nguy tiềm ẩn từ trong trứng nước. Trừ phi ông ấy thật sự không để bụng đến tương lai sau khi đệ đệ lên ngôi, đệ đệ sẽ phản đối chính sách trị quốc mà ông ấy luôn tôn thờ.
Nàng nhớ lại biểu cảm của cha chồng khi chơi cờ. Hoa Dương thầm nghĩ, nàng hao tâm tổn sức cả một ngày đúng là không uổng, cha chồng thật sự nghe lọt tai những gì nàng nói.
Cảm xúc căng thẳng dần thả lỏng, nàng tận hưởng sự mềm mại thoải mái mà chiếc giường mang lại rồi chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.
Mặt trời ngoài cửa sổ dần lặn về phía Tây, những làn khói mờ ảo bắt đầu bốc lên từ phòng bếp ở các viện trong Trần phủ. Bấy giờ, Trần Kính Tông mới đưa bọn nhỏ về.
“Tứ thúc, lần tới tắm gội xong lại dẫn bọn con ra ngoài được không?”
Lúc cả nhóm chia tay trước tiền viện, Tam Lang vẫn lưu luyến không muốn đi.
Trần Kính Tông: “Nằm mơ đi, ta chỉ là thúc của con, không phải cha con.”
Uyển Nghi và Đại Lang bật cười, Nhị Lang, Tam Lang chu miệng với vẻ ai oán.
Bị cháu trai cháu gái dây dưa cả buổi trưa, Trần Kính Tông đã mất hết kiên nhẫn từ lâu, hắn sải bước về phía Tứ Nghi Đường.
Uyển Nghi nghĩ thầm, gọi mấy đệ đệ đang tính về nhà lại, nói: “Chắc tổ phụ cũng biết chuyện chúng ta ra ngoài chơi, phải đi chào hỏi tổ phụ trước.”
Đại Lang, Nhị Lang và Tam Lang như biến thành quả cà tím bị sương gió vùi dập!
Nhưng điều nên làm thì vẫn phải làm.
Khi bọn trẻ đến, Trần Đình Giám đang đi dạo quanh sân. Đây là yêu cầu của Tôn thị, bà ấy nói ông ngồi trong thư phòng quá lâu, nếu không ra ngoài đi lại ba mươi phút sẽ không có cơm tối ăn.
Nhìn thấy bốn đứa trẻ, Trần Đình Giám cũng không dừng bước, liếc mắt nhìn từng người thầm đánh giá.
Đại Lang, Nhị Lang, Tam Lang khẩn trương đến nỗi đứng xếp thành hàng bên viền sân.
Uyển Nghi khẽ cười, bước tới bên cạnh ông cụ, vừa đi dạo cùng ông ấy vừa thành thật thú nhận: “Tổ phụ, sáng nay chính tứ thúc sai bọn con đến dỗ người dạy học, thù lao là được tứ thúc dẫn ra ngoài chơi một buổi trưa. Nhưng chúng con biết sai rồi, xin tổ phụ bớt giận, tha thứ cho chúng con lần này đi.”
Tứ thúc là người ít sợ tổ phụ nhất, cho nên Uyển Nghi không hề thấy áy náy khi đẩy mọi tội lỗi lên người tứ thúc. Chưa kể, tứ thúc là Phò mã, để hắn nhận lỗi cũng là điều hợp lý.
Tôn thị ngồi ở cửa, nhìn cảnh tượng trước mắt, nghe bọn họ nói lại cười tủm tỉm.
Trần Đình Giám ừ một tiếng, hỏi nửa ngày hôm nay cháu gái đã đi chơi những đâu.
Uyển Nghi nói thao thao bất tuyệt, tựa như chú chim sơn ca.
Trần Đình Giám nhìn ba tôn tử, nói: “Chơi thì chơi nhưng không được quên làm bài tập thầy giao. Về đi, đến giờ ăn cơm rồi.”
Uyển Nghi vô cùng kinh ngạc, nàng ấy ngẩng đầu quan sát tổ phụ, lại nhận ra nét mặt tổ phụ trông rất bình tĩnh, bộ râu dài khẽ tung bay theo chiều gió, khuôn mặt trông hiền từ đến lạ.
Tôn thị cười nói: “Đi nhanh đi, cẩn thận không lát nữa tổ phụ mấy đứa hối hận bây giờ.”
Uyển Nghi suy nghĩ, thầm nhủ chắc chắn tổ mẫu đã nói đỡ bọn họ trước. Quả thật, tổ mẫu là người nhân từ nhất!
Tứ Nghi Đường.
Trần Kính Tông thật sự không ngờ, hắn tắm gội thay quần xong lại tới hậu viện, đến khi quay về Hoa Dương vẫn đang ngủ.
Trước khi vào buồng trong, hắn hỏi Triều Vân: “Có phải Công chúa thấy không thoải mái ở đâu không?”
Triều Vân lắc đầu: “Chắc do mệt mỏi thôi.”
Trần Kính Tông: “Công chúa ra ngoài ư?”
Triều Vân: “Người tới chỗ Các lão và phu nhân, lúc quay về là vào phòng nghỉ ngơi luôn.”
Dẫu sao đây cũng không phải bí mật gì, nói với Phò mã cũng không sao.
Trần Kính Tông khẽ gật đầu, đi vào buồng trong.
Tấm màn che rũ trước giường Bạt Bộ, sắc trời ngoài cửa sổ dần chuyển màu tối, trong nhà lại không đốt đèn, khiến bên trong tấm màn lụa trông càng u ám.
Trần Kính Tông chậm rãi bước tới mép giường.
Hoa Dương nằm nghiêng về phía hắn, nàng chỉ đắp chiếc chăn mỏng, vươn một cánh tay ra trước.
Ban đầu nàng chỉ định chợp mắt một chút, búi tóc vẫn cột chặt trên đỉnh đầu, chiếc trâm cài ngọc trai còn đó. Có lẽ do nàng chuyển người mấy lần trong khi ngủ say khiến búi tóc hơi rối, đến cả chiếc trâm ngọc trai cũng không được thẳng.
Ai ngờ mới tháo được hai cái, nữ nhân đã tỉnh lại, bàn tay Trần Kính Tông bất ngờ dừng giữa không trung.
Hoa Dương nhìn hắn, sau lại nhìn sắc trời trở tối sau lưng hắn, ánh mắt dần khôi phục lại vẻ tỉnh táo. Nàng chuyển mình từ nằm nghiêng sang nằm thẳng, giọng nói còn hơi ngái ngủ: “Chàng về từ khi nào vậy?”
Nàng không biết hiện giờ đầu tóc mình rối đến mức nào, dẫu sao nàng cũng chỉ vừa tỉnh ngủ, chưa kịp nghĩ đến vấn đề chải chuốt.
Nhưng nàng không cần để ý, Công chúa là người có dung mạo xinh đẹp tựa tiên tử, đừng nói là tóc hơi rối, dù mặt có dính bùn cũng không dìm nổi sắc đẹp của nàng.
Trần Kính Tông chưa từng thấy nàng không đẹp bao giờ, bao gồm cả lúc vừa mới thành thân nàng luôn cau có chán ghét hắn, nàng vẫn rất đẹp.
“Vừa mời về, nếu nàng còn không chịu tỉnh ta sẽ nghĩ nàng đang giả vờ ngủ cả một đêm đấy, thiếu nợ ta.”
Hoa Dương: …
Cơn buồn ngủ còn sót lại bị dẹp bỏ hoàn toàn, Hoa Dương chống tay ngồi dậy. Vừa mới ổn định lại dáng ngồi, búi tóc trên đầu rũ xuống, mấy sợi tóc đen tung bay, bên cạnh còn có chiếc trâm cài ngọc trai.
Hoa Dương giơ tay sờ tóc, bấy giờ mới ý thức được sắc mặt mình không được tốt lắm, vội cúi đầu nói: “Chàng ra ngoài trước đi, kêu đám Triều Vân vào đây chải đầu giúp ta.”
Trước đây mỗi lần đi ngủ nàng đều xoã tóc, nhưng thường chải chuốt cẩn thận xong mới lên giường, mềm mượt như tơ lụa, chắc bây giờ rối lắm.
Hoa Dương không muốn để Trần Kính Tông có cơ hội cười chê nàng.
Trần Kính Tông đứng dậy, sải bước đến bên cạnh bàn trang điểm, cầm chiếc lược bạch ngọc có hoa văn phượng hoàng, đi tới ngồi xuống mép giường lần nữa, khẽ nói với nàng: “Trời tối rồi, ăn cơm xong là lên giường ngủ, nàng trang điểm chải chuốt làm gì? Chỉ cần chỉnh sơ qua là được.”
Hoa Dương định phản bác, nhưng Trần Kính Tông bỗng bật cười: “Hay là, nàng cố tình giả bộ để ta chỉnh giúp nàng?”
Hoa Dương: …
Nàng giành lại cây lược, tự chải tóc.
“Để ta làm, cánh tay đó của nàng vốn chẳng có chút lực nào.” Trần Kính Tông giành lại cây lược, ấn bả vai nàng xuống, giúp nàng tháo hết trang sức trước, xong bắt đầu chải từ đỉnh đầu xuống.
Công chúa sống trong cung được nuông chiều từ bé, làn da trắng muốt mềm mại như sương như tuyết, mái tóc đen dài trơn bóng, lọn nào cũng mềm mại bóng loáng cả, không thua gì gấm vóc Tứ Xuyên.
Hoa Dương hơi cúi đầu, nàng luôn thích thả lỏng và hưởng thụ, Trần Kính Tông lại là người rất giỏi trong việc săn sóc.
“Chiều nay nàng đi gặp phụ thân ư?”
Chải được một lúc, Trần Kính Tông khẽ hỏi.
Hoa Dương đáp: “Ừm, lúc chúng ta chạy đi nghe lén trong viện có người hầu, chắc chắn phụ thân cũng biết nên ta muốn giải thích chút, tiện khuyên phụ thân không cần nghiêm khắc như vậy.”
Trần Kính Tông: “Ông ấy nghe nàng?”
Hoa Dương cười: “Ta nói có sách mách có chứng, phụ thân tâm phục khẩu phục, tất nhiên sẽ nghe.”
Trần Kính Tông tò mò không biết câu nói có sách mách có chứng của nàng đang ám chỉ cách thức gì. Từ khi còn nhỏ, mẫu thân liên tục khuyên nhủ ông cụ, nhưng sau cùng ông ấy vẫn không chịu sửa.
Hắn tin chắc rằng, hôm nay ông cụ chỉ đang giả bộ để qua mặt nàng, sau này vẫn sẽ nghiêm khắc như cũ.
Hoa Dương: “Rất đơn giản, ta lấy thúc cháu hai người làm ví dụ. Nếu phụ thân tiếp tục dạy dỗ đệ đệ, Đại Lang theo cách thức nghiêm khắc quá đà như vậy, khi trưởng thành đệ đệ ta sẽ giống chàng, còn Đại Lang giống nhị thúc của chàng. Mấy năm nay phụ thân bị thúc cháu hai người hành hạ không ít, nào dám dạy ra một cặp vậy nữa?”
Trần Kính Tông: …
Hắn nghiêng người nhìn Hoa Dương, nghiến răng nghiến lợi: “Phò mã ta cũng hữu dụng thật, vừa thay nàng đi báo đáp ân tình lại vào vai tấm gương tiêu cực nàng dùng thuyết phục Các lão, phải vậy không?”
Hai điều này quả không sai, đúng là Hoa Dương đã lợi dụng hắn, vậy nên nàng nguyện ý cho hắn chút đồ ngọt. Nàng vừa vuốt ve mái tóc dài hơi cứng của nam nhân, vừa cười nói: “Lúc ta nhắc tới chàng trước mặt phụ thân, ta hỏi ông ấy thấy thiên phú của chàng thế nào. Chàng biết phụ thân trả lời sao không?”
Trần Kính Tông không hề hứng thú: “Ông ấy nói sao cũng được.”
Hoa Dương cho rằng hắn mạnh miệng: “Phụ thân nói, so với đại ca và tam ca, chàng chỉ hơn chứ không kém.”
Trần Kính Tông chẳng hề dao động: “Ta là Phò mã, nếu ông cụ không khen ta trước mặt nàng có khác nào không nể nàng?”
Hoa Dương ngập ngừng, tỏ vẻ thất vọng: “Thì ra là thế, ta còn tưởng chàng thật sự thông minh hơn đại ca tam ca, hoá ra phụ thân chỉ đang cố để ta không thấy buồn.”
Trần Kính Tông: “… Ta vốn thông minh hơn bọn họ, nhưng ông cụ không thật sự nghĩ vậy mà chỉ đang cố nịnh hót tâng bốc ta trước mặt nàng.”
Hoa Dương suy nghĩ một lúc lâu, sau cùng nàng không muốn bị cuốn vào định kiến giữa hai cha con họ, lập tức duỗi chân về phía hắn, nói: “Đeo giày vào, ta đói bụng rồi.”
Trần Kính Tông cầm mắt cá chân của nàng, bấy giờ mới làm theo.
Rửa mặt, sau đó ăn cơm chiều, cuối cùng tinh thần Hoa Dương cũng phấn chấn trở lại.
Trời vẫn chưa tối hắn, nàng muốn đi dạo trong hoa viên Trần gia để giãn gân cốt. Dẫu sao nàng cũng chỉ vừa rời giường, giờ mà ngủ ngay thì vào giấc kiểu gì nổi.
Trần Kính Tông ngồi bất động trên ghế, đám vào chân mình: “Đi suốt cả buổi chiều rồi, ta không muốn đi nữa.”
Nhưng Hoa Dương lại rất hứng thú, nàng dẫn Triều Vân và Triều Nguyệt đi cùng.
Trần Kính Tông đi tới buồng hai, nằm trên giường chờ nàng, nhắm mắt thiền định.
Hoa Dương đi dạo bên ngoài khoảng mười lăm phút gì đó, làn gió tươi mát buổi đêm thổi bay những suy nghĩ phức tạp bộn bề trong lòng nàng. Lúc quay lại Tứ Nghi Đường, nàng cảm thấy gân cốt thoải mái nhẹ như không, bắt đầu nảy sinh ý nghĩ muốn cưỡi ngựa.
Sự thoải mái viết rõ trên khuôn mặt nàng, khi bước vào buồng ngoài, gò má ửng hồng, mắt gợn sóng, nhìn thoáng qua trông rất tỉnh táo.
Vừa hay Trần Kính Tông cũng không buồn ngủ.
Hắn đóng cửa buồng ngoài, kêu Hoa Dương đợi hắn ở đây, sau đó đi vào bưng bát hoa sen.
Hoa Dương mím môi, nhân lúc hắn không có mặt vội tắt hết đèn đồng.
Nhưng Trần Kính Tông lại cầm một chiếc đèn khác từ bên trong, còn cố tình đặt xuống đất.
Vầng sáng mờ ảo mềm mại chiếu từ dưới lên trên, sưởi ấm phần hông và bụng Hoa Dương.
Mãi cho đến khi bàn tay to thon dài mảnh khảnh mạnh mẽ lao tới, ngăn cách sự ấm áp của ánh đèn, nhưng độ nóng của nó thì hơn cả ánh đèn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT