Trần Kính Tông trở lại Tứ Nghi Đường, trước tiên hắn gọi gã sai vặt xách hai thùng nước lạnh đến, rồi lại phái người đi thông báo phòng bếp chuẩn bị cơm tối cho mình.

Chờ đến khi đi vào chủ trạch, hắn lấy ấm trà uống liền ba chén trà, uống hết toàn bộ không để thừa giọt nào.

Phú Quý đứng ở cổng lau mồ hôi, vừa nuốt nước miếng vừa thở phì phò.

Một canh giờ đấy, chỉ riêng xóc nảy trên lưng ngựa thôi đã khiến hắn ta đầu váng mắt hoa rồi, xuống ngựa hai chân như muốn nhũn ra! Năm ngoái chủ tử còn chê hắn ta béo lên, bây giờ đã giảm hết sạch rồi!

Mà hắn ta còn chưa ăn cơm nữa đây này! Buổi sáng lúc xuất phát chủ tử còn nói đêm nay sẽ ở lại Vệ Sở, kết quả nhóm binh lính thao luyện vừa giải tán, hắn ta còn đang nghĩ xem đêm nay phòng bếp sẽ làm món gì thì chủ tử đã sai hắn ta dắt ngựa, nói là muốn về thành!

Phú Quý không muốn trở về chút nào, chủ tử trở về là vì Công chúa còn hắn ta chỉ chạy theo mà thôi, chỉ riêng việc hít bụi trên đường đã chẳng thấy tốt chỗ nào rồi.

Trần Kính Tông thả chén trà xuống, hắn quay qua nhìn dáng vẻ cả người đầy bụi đất của Phú Quý, không khỏi nghĩ đến bản thân trước kia.

Hắn ghét bỏ Phú Quý, Hoa Dương tự phụ như vậy chắc chắn sẽ càng ghét bỏ hắn ta.

"Xuống dưới nghỉ ngơi đi, nơi này không cần ngươi."

Liếc mắt thấy Phú Quý ôm bụng, Trần Kính Tông nửa ban ân nửa ghét bỏ nói.

Phú Quý không còn lo được nhiều như vậy nữa, hắn ta cũng khát nên quay người chạy đến phòng dành cho hạ nhân.

Bọn sai vặt mang nước lên và đưa vào phòng trong.

Mùa đông Trần Kính Tông cũng có thể tắm nước lạnh, càng đừng nhắc đến thời tiết lúc này, hắn xoa bọt xà phòng lên toàn thân, dùng hết hai thùng nước thì trên người hắn mới nhẹ nhàng khoan khoái.

Sau khi mặc quần áo tử tế, lúc này Trần Kính Tông mới đi đến hậu viện, khi còn đang đi trên hành lang hắn đã thấy bóng dáng nàng khoan khoái ngồi trên ghế mây dưới bóng cây, bên cạnh là bàn nhỏ bày trái cây và nước trà. Triều Vân và Triều Nguyệt ngồi trên hai chiếc ghế nhỏ, một người quạt thân trên cho nàng còn một người quạt dưới chân.

Trần Kính Tông đi qua bên này.

Triều Vân và Triều Nguyệt nhìn Công chúa, khi nhận được ánh mắt của Công chúa thì ăn ý thả cây quạt xuống rồi cúi đầu lui ra.

Trần Kính Tông ngồi xuống cái ghế đẩu của Triều Vân, tay cầm cây quạt, ánh mắt rơi xuống gương mặt của Hoa Dương.

Hoa Dương liếc mắt nhìn tóc còn mang hơi ẩm của hắn, kỳ quái nói: "Không phải chàng nói đêm nay sẽ không về à?"

Trần Kính Tông: "Nàng mới xuất cung, nếu ta để nàng phòng không gối chiếc, sợ là Hoàng Thường và nương nương sẽ trách tội."

Hoa Dương hừ một tiếng: "Chàng muốn nói sao cũng được, dù sao thì đêm nay chàng cũng đừng mở tưởng gì cả."

Cũng không phải là nàng còn ghét Trần Kính Tông, cố ý không chịu cho hắn mà là hắn quá... Nếu như Hoa Dương cứ dung túng cho hắn thì khi Trần Kính Tông hứng lên, không tới nửa tháng cơ thể của nàng sẽ tan thành từng mảnh.

Thêm vào đó, việc này cũng cần phải biết tiết chế, người khác thì nàng không biết nhưng phụ hoàng của nàng là ví dụ sống sờ sờ, rõ ràng tuổi cũng tầm cha chồng của nàng, cha chồng của nàng bận rộn như thế mà vẫn tiên phong đạo cốt. Trái lại là phụ hoàng, thường xuyên rảnh rỗi mà trông lại hơi suy nhược, tinh thần không tốt. Theo tục ngữ thì phụ hoàng bị nữ nhân trong hậu cung móc rỗng thân thể.

"Nàng đã định ra quy tắc rồi, ta còn nhớ thương gì được chứ." Trần Kính Tông không để ý lắm nói.

Hoa Dương cũng không muốn nhắc lại chuyện này: "Đại Lang ngã bệnh, nghe nói buổi sáng mới đến học đường chưa được bao lâu đã nôn một trận."

Trần Kính Tông nhíu mày: "Lang trung nói thế nào?"

Hoa Dương: "Không có việc gì lớn, đã kê thuốc bổ rồi, chỉ là ta nghe Uyển Nghi nói có lẽ Đại Lang đã bị phụ thân dọa sợ."

Nàng nhắc qua loa chuyện hôm qua Đại Làng học thuộc lòng không tốt nên bị phụ thân răn dạy.

Trần Kính Tông cười lạnh: "Đó là nhi tử của đại ca nên ta không xen vào, hắn cũng không cần ta đi khoa tay múa chân nhưng nếu sau này chúng ta có hài tử, phụ thân đừng hòng bày ra dáng vẻ của tổ phụ."

Lúc này sắc mặt của hắn giống hệt như nhắc đến kẻ địch vậy.

Hoa Dương đang muốn hỏi tiếp thì liếc thấy người do phòng bếp phái đến, là hai tiểu thái giám dưới trướng của Phùng công công, hai người bưng hai cái khay.

Hoa Dương nói với Trần Kính Tông: "Chàng đi ăn cơm trước đi."

Trần Kính Tông cũng đói bụng, hắn cũng không muốn ngồi ăn như hổ đói bên cạnh nàng, thế là hắn tạm thời đi đến nhà chính.

Thật ra ghế mây của Hoa Dương đối diện với nhà chính, Trần Kính Tông liếc nàng một cái rồi ghế ý ngồi xuống ghế ở phía nam, đưa lưng về phía nàng mà ăn.

Hoa Dương cũng chẳng thèm nhìn, nàng phe phẩy cây quạt tròn, thưởng thức chân trời dần chuyển thành ráng mây nhàn nhạt.

Trần Kính Tông ăn rất nhanh.

Hoa Dương đã đi vào phòng trong, chạng vạng tối nàng đã tắm rửa, lúc rửa tay chỉ ngâm chân một lát rồi nằm xuống giường.

Bên giường bày một cái giá để băng, một khối băng lớn để bên trong tỏa ra từng đợt khí lạnh.

Dù là như thế, Trần Kính Tông vẫn cởi quần áo trong, lộ ra lồng ngực cường tráng và từng thớ cơ rắn chắc.

Hoa Dương nhìn một chút rồi nhắm mắt lại, dường như chẳng thấy hiếm lạ chút nào.

Trần Kính Tông nhích lại gần, nửa đè lên người nàng.

Hoa Dương đẩy hắn ra.

Trần Kính Tông: "Chỉ hôn thôi cũng không được sao?"

Hoa Dương chỉ vào cổ áo của mình rồi nói: "Lấy nơi này làm ranh giới, từ đây trở lên thì được còn trở xuống thì không."

Nàng cũng không luôn lăn lộn với hắn để ra mồ hôi, lát nữa sẽ rất phiền.

Trần Kính Tông chỉ hôn môi của nàng.

Nhưng hắn còn có một đôi tay nữa mà, lúc nãy nàng đâu có nói là tay không được vượt ranh giới.

Ôm Công chúa mềm mại trong lòng, tốt hơn nhiều so với việc hắn ngủ một mình ở Vệ Sở.

Thân mật với nhau như thế cũng mất rất nhiều thời gian, mãi đến khi đôi môi của Hoa Dương hơi nhói đau thì cuối cùng Trần Kính Tông cũng chịu dừng lại.

Hoa Dương rất khát, nàng tựa vào khuỷu tay của hắn uống hết một bát nước ấm thì mới như được sống lại.

Thừa dịp Trần Kính Tông ra ngoài cất bát trà, Hoa Dương dùng chăn bao lấy mình, rõ ràng là muốn chia ranh giới với hắn.

Trần Kính Tông cũng không thèm để ý, hắn thổi tắt đèn rồi chuẩn bị ngủ.

Trong lòng Hoa Dương có tâm sự, nàng nói với hắn đang nằm bên cạnh: "Lúc còn ở Lăng Châu, có một lần ta nghe mẫu thân kể lúc còn bé chàng không thích đọc sách, là vì phụ thân và người bên cạnh luôn so sánh chàng với đại ca và tam ca đúng không?"

Trần Kính Tông nghiêng đầu: "Sao nàng lại hỏi chuyện này?"

Hoa Dương: "Vì chuyện của Đại Lang nên ta tò mò không biết khi còn bé chàng như thế nào."

Trần Kính Tông: "Ta thông minh hơn Đại Lang nhiều."

Hoa Dương: "Ta thấy chàng hoàn toàn không biết chữ khiêm tốn viết như thế nào."

Trần Kính Tông: "Nàng nhìn nàng đi, nàng muốn hỏi mà lại không tin lời ta nói, còn trò chuyện làm gì nữa, ngủ đi."

Hoa Dương: "Thôi, ta tin chàng thông minh, nếu chàng đã thông minh như vậy thì sao lại sợ bị so sánh với các ca ca?"

Trần Kính Tông: "Ai nói ta sợ? Ta không muốn đọc sách cũng không liên quan gì đến họ cả, chỉ đơn giản là không muốn thấy phụ thân phẫn nộ mà thôi, ông ấy là Trạng nguyên là Đại học sĩ nhưng ông ấy không biết võ, ta muốn xem thử chờ ta tập võ xong rồi ông ấy chỉ giáo ta thế nào."

Hoa Dương: "Có phải khi đó phụ thân rất nghiêm khắc với chàng không?"

Trần Kính Tông im lặng.

Không hiểu sao Hoa Dương nhớ đến Đại Lang đáng thương nằm trên giường, khó có thể tin hỏi: "Chẳng lẽ chàng từng bị phụ thân dọa cho đổ bệnh?"

Giọng điệu của Trần Kính Tông rất gắt gỏng: "Không có."

Hắn thông mình và cũng to gan hơn Đại Lang, lúc ba bốn tuổi có thể hắn cũng hơi sợ phụ thân nhưng đến bảy tám tuổi, Trần Kính Tông cũng không sợ nữa. Hắn thấy ghét và hận, không muốn thấy bộ mặt lạnh tanh của phụ thân, không muốn nghe phụ thân dạy dỗ người khác nữa. Phụ thân gọi hắn đến thư phòng, hắn không đi còn chạy loạn trong vườn hoa, hạ nhân trong nhà rất nhiều mà chẳng ai bắt được hắn, ép hắn chạy lên núi giả, mẫu thân sợ hãi quở trách phụ thân, phụ thân cũng chẳng thể làm gì.

Nhưng đây chẳng phải là chuyện đáng để kiêu ngạo, đương nhiên Trần Kính Tông sẽ không nói với người bên gối là Công chúa.

Cũng may là vẻ ngoài của Hoa Dương xinh đẹp nên ít nhiều gì Trần Kính Tông cũng thỏa hiệp, đến tổ tông cũng gọi ra miệng được. Nếu đổi thành một người khác vẻ ngoài bình thường, cho dù Trần Kính Tông bất đắc dĩ phải cưới thì hắn cũng không vội đi hầu hạ, Công chúa không muốn hắn thị tẩm, hắn cũng sẽ không vội tìm đến!

Hoa Dương:...

Nàng véo hắn một cái rồi tiếp tục nói: "Chàng nói cho ta nghe phụ thân nghiêm khắc cỡ nào đi."

Trần Kính Tông nghi ngờ nhìn nàng: "Nàng muốn xác nhận xem rốt cuộc là Đại Lang nhát gan, phụ thân không sai hay muốn xác nhận xem có phải phụ thân quá nghiêm khắc hay không?"

Hoa Dương: "Có gì khác nhau sao?"

Trần Kính Tông: "Nếu là cái trước thì ra lười nói, nếu là cái sau thì ta sẽ kể cho nàng nghe."

Hoa Dương nhớ trước kia hắn cũng khá lập dị, luôn nói với nàng đối với cha chồng là yêu ai yêu cả đường đi, nàng bất đắc dĩ nói: "Phụ thân là tiên sinh của chàng và Đại Lang, ông ấy còn là tiên sinh của đệ đệ, ta cũng hơi lo lắng rằng ông ấy sẽ nghiêm khắc như thế với đệ đệ."

Trần Kính Tông ngừng một chút: "Ông ấy dám?"

Phụ thân nghiêm khắc dạy bảo nhi tử là chuyện đương nhiên, theo lời đại ca thì dù phụ thân có đối xử với bọn họ như thế nào, bọn họ là nhi tử đều không nên nói lời oán hận.

Trần Kính Tông vẫn luôn cho rằng phụ thân chỉ nghiêm khắc với người trong nhà, dù có nghiêm khắc với Thái tử trong cung thì cũng có mức độ thôi.

Hoa Dương: "Dù sao trước kia đệ đệ cũng phàn nàn với ta về phụ thân, khi đó ta không quan tâm lắm, hôm nay nhìn thấy Đại Lang ta mới nhớ tới. Chàng không biết đâu, mẫu hậu của ta cũng là người vô cùng nghiêm khắc, nếu như bà ấy yêu cầu phụ thân làm một người thầy nghiêm khắc với đệ đệ, phụ thân cần gì phải khắc chế bản thân mình?"

Nếu như mẫu hậu yêu chiều đệ đệ, cha chồng muốn làm thầy nghiêm thì đệ đệ vừa khóc vừa làm nũng, mẫu hậu sẽ thiên vị đệ đệ mà trách tội cha chồng, lại thêm phụ hoàng, sao cha chồng có thể không kiêng kị?

Chỉ sợ mẫu hậu nghiêm khắc, bà ấy lệnh cho cha chồng chỉ cần xem đệ đệ là học sinh mà không phải là Thái tử.

Trong đầu Trần Kính Tông hiện lên hình ảnh của Cảnh Thuận Đế và Thích Hoàng hậu.

Không thể không nói, luận về khí thế uy nghiêm, Thích Hoàng hậu hơn hẳn Cảnh Thuận Đế.

Hoa Dương kế thừa gương mặt xinh đẹp của Thích Hoàng hậu nhưng uy nghiêm lại không bằng, nếu không có lẽ Trần Kính Tông cũng sẽ cung kính đối với nàng chứ không trêu đùa như thế.

"Nghiêm khắc mà còn cần ví dụ nữa sao? Nàng cứ nhìn bây giờ ông ấy muốn chửi là chửi ta, mặt không có chút ôn hòa nào, ta đã quen rồi, là một người trưởng thành có gì đâu mà phải sợ. Bọn Đại Lang không giống vậy, chúng còn nhỏ nên cứ thấy mặt phụ thân trầm xuống là chúng sẽ sợ run. Phụ thân mới dạy dỗ một câu, bọn chúng sẽ thấy mình phạm lỗi rất lớn, thật ra chỉ đọc sai mà thôi, hoàn toàn không đáng nhắc tới."

"Lần một lần hai thì cũng thôi đi, ngày nào ông ấy cũng như thế, ai mà chịu nổi?"

Thấy Hoa Dương không lên tiếng, Trần Kính Tông ngẫm nghĩ rồi nói: "Chắc nàng không thể hiểu được đâu, bởi vì xuất thân của nàng, từ trước đến nay chưa có ai dám làm mặt lạnh với nàng."

Nàng là Công chúa, hai người dám giáo huấn nàng chỉ có Cảnh Thuận Đế và Thích Hoàng hậu nhưng đối diện với nữ nhi xinh đẹp thế này, ai mà nói nặng lời được chứ?

Hoa Dương thử nhớ lại, có thể nhớ được người dám làm mặt lạnh với nàng, đời trước chỉ có Trần Kính Tông nhưng nàng lại không sợ hắn.

Nhưng ngay sau đó Hoa Dương đã nghĩ ra một cách.

Mùng mười tháng bảy, là ngày quan viên triều đình và học sinh được nghỉ hưu mộc thư giãn.

Hiếm khi Trần Đình Giám được ngủ nhiều hơn một chút vào buổi sáng, lúc ông ấy đang ăn điểm tâm với thê tử, tôn nữ Uyển Nghi cười dịu dàng đi tới.

Tôn thị: "Uyển Nghi ăn chưa? Có muốn ăn cùng với tổ phụ và tổ mẫu không?"

Uyển Nghi lắc đầu, nàng nói với tổ phụ: "Tổ phụ, hôm qua Khâu tiên sinh nói trong nhà có việc nên xin nghỉ nửa ngày nhưng bọn cháu không muốn trễ nửa ngày kia, lát nữa tổ phụ tới dạy cho bọn cháu được không?"

Tôn thị cướp lời nói: "Tổ phụ đã mệt rồi, bảo cha của con hay Tam thúc đi."

Uyển Nghi: "Nhưng tổ phụ lợi hại nhất, cha của cháu với Tam thúc cũng dạy tốt bằng tổ phụ ạ."

Trần Đình Giám cười, trong đám cháu này của ông ấy, cháu gái lớn này là người hiểu chuyện nhất. Nhìn xem, tôn nữ học rất tốt, hơn nữa còn biết tìm tiên sinh tốt nhất đến dạy!

"Được rồi, các con cứ đến học đường chờ đi, tổ phụ ăn xong sẽ qua đó."

Uyển Nghi vui vẻ cáo lui.

Tôn thị lo lắng nhìn bóng lưng của tôn nữ, đứa nhỏ này bình thường rất thông minh lanh lợi. Sao hôm nay lại giả vờ ngớ ngẩn, rõ ràng có thể chơi một ngày lại muốn tìm tổ phụ chịu tội, chẳng lẽ bị lây cái tính cổ hủ của ông ấy rồi ư?

Bên này, Trần Đình Giám đã ăn xong, sau khi súc miệng và xử lý đám râu dài, ông ấy thong thả đến học đường.

Ở học đường, Đại Lang, Nhị Lang và Tam Lang đều ai oán nhìn tỷ tỷ.

Uyển Nghi cười nói: "Các đệ cứ ngoan ngoãn nghe lời đi, buổi chiều ta sẽ dẫn các đệ ra ngoài chơi."

Nhị Lang: "Lời nói của tỷ có tác dụng sao? Tổ phụ đang ở nhà đấy, tổ phụ không cho bọn đệ ra ngoài, cha của đệ cũng không dám làm chủ."

Uyển Nghi: "Lần trước ta giúp Tứ thúc, Tứ thúc đồng ý sẽ thỏa mãn một điều kiện của ta."

Thế là ba đứa bé trai lập tức tin tưởng lời hứa của tỷ tỷ.

Chờ khi Trần Đình Giám chắp tay đi tới đã thấy bốn đứa nhỏ ngồi nghiêm chỉnh, mặt mũi tràn đầy chớ mong.

Trước tiên, Trần Đình Giám hỏi tiến độ công khóa của bọn nhỏ, Uyển Nghi, Đại lang, Nhị Lang giống nhau, Tam Lang còn nhỏ nên đang nhận mặt chữ.

Sau khi sắp xếp công khóa cho Tam Lang, Trần Đình Giám một lòng dạy dỗ ba đứa lớn.

Người hầu của ông ấy và nha hoàn cùng gã sai vặt của bọn nhỏ đều chờ ở bên ngoài.

Bỗng nhiên, bọn họ nhìn thấy Công chúa và Phò mã đi tới đây.

Đám người vừa định hành lễ đã thấy Phò mã ra hiệu cho bọn họ im lặng, có Công chúa ở đây nên không ai dám trái lời, thế là họ lại chờ ở nơi râm mát.

Trần Kính Tông nắm tay kéo Hoa Dương đến chỗ cửa sổ được dán kín của học đường, hắn lặng lẽ chọc hai cái lỗ ở chỗ nàng không cần phải cúi người xuống.

Lần đầu tiên Hoa Dương làm loại chuyện lén lút này, mặt nàng hơi đỏ lên, hỏi hắn: "Chàng không nhìn à?"

Trần Kính Tông: "Cũng chỉ có nàng mới thường thức lão già họm hẹm này thôi."

Hoa Dương:...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play