Từ cung Càn Thanh đi ra ngoài hoàng thành cần phải đi qua một con đường dài nữa.
Cuối tháng sáu, thời tiết vẫn còn nóng nực, Cảnh Thuận Đế không nỡ để nữ nhi bảo bối của mình phải phơi nắng nên đã sai người chuẩn bị bộ liễn từ trước.
Về phần Phò mã, hắn là quan võ trẻ tuổi cao lớn, tự đi bộ là được!
Đương nhiên Hoa Dương sẽ không khách sáo với phụ hoàng của mình, vừa ra khỏi cung Càn Thanh là bước lên bộ liễn.
Bốn tiểu thái giám cùng nhau nâng bộ liễn lên, có hai tiểu thái giám đi hai bên giơ quạt hương bồ to như dù lớn, đảm bảo không có một tia nắng nào chạm đến làn da trắng như tuyết của Công chúa.
Trần Kính Tông bị những thái giám này ngăn ra cách đó vài bước, còn lại Ngô Nhuận, Triều Vân, Triều Nguyệt thì đi ở một bên khác.
Trong cung khắp nơi đều là thái giám, cung nữ, thị vệ, Hoa Dương luôn chú ý đến tác phong nên không tiện nghiêng đầu nhìn hay trò chuyện với Trần Kính Tông, thế là nàng thong thả phe phẩy cây quạt tròn trong tay.
Trần Kính Tông nhìn thẳng, thỉnh thoảng hắn sẽ nhìn cái bóng dưới đất.
Hoàng cung là nơi phú quý và uy nghiêm nhất trên đời này, Hoa Dương lại là kim chi ngọc diệp lớn lên ở trong cung.
Lúc ở bên ngoài uy danh của Hoa Dương công chúa đã đủ lớn, giờ đang ở trong cung. Đặc biệt là vào giờ khắc này, cho dù hai người đi rất gần nhưng dường như ở giữa bị ngăn cách bởi ranh giới khó mà vượt qua, còn xa hơn hai ngàn dặm đường từ Lăng Châu đến kinh thành.
Những nam nhân khác có thể sẽ bắt đầu nhớ nhung nữ nhân từ lúc mười lăm mười sáu tuổi, nếu không thể ngủ thì cũng ảo tưởng một phen. Nhưng Trần Kính Tông lại không có suy nghĩ đó, hắn chỉ luyện võ, lên núi đi săn, nhìn những người trong Cẩm Y vệ làm việc như thế nào hoặc đánh nhau với phụ thân và các ca ca.
Nhưng ai bảo hắn gặp may cơ chứ, không cần làm gì mà Hoàng Thượng, nương nương chủ động gả Công chúa đẹp nhất trong cung cho hắn!
Cái gì mà khoảng cách hơn hai ngàn dặm, ban đêm vừa bước lên giường đã là gắn kết với nhau, trên thế gian này, không ai có thể gắn kết chặt chẽ không thể tách rời với nàng như vậy.
Trần Kính Tông thản nhiên đi bộ bên cạnh bộ liễn của nàng, thản nhiên nhận ánh mắt dò xét của bọn thị vệ và thái giám ven đường.
Ngoài hoàng thành, xa giá của Hoa Dương công chúa đã đứng ở đây từ lâu.
Đám tiểu thái giám vững vàng đặt bộ liễn xuống, Triều Vân và Triều Nguyệt cẩn thận từng li từng tí đỡ Công chúa bước xuống.
Hoa Dương nhìn về phía Ngô Nhuận: "Ngươi về phủ Công chúa trước đi, có việc ta sẽ truyền lời cho ngươi."
Công chúa được sủng ái sẽ được ban cho phủ Công chúa khi xuất giá nhưng Công chúa có thể chọn ở lại nơi nào sau khi xuất giá.
Đời trước lúc Hoa Dương xuất giá, mẫu hậu hy vọng nàng sẽ ở lại Trần trạch, Hoa Dương biết mẫu hậu muốn nàng lôi kéo cha chồng ủng hộ đệ đệ, gả thì cũng đã gả rồi, đương nhiên nàng cũng sẽ phối hợp. Mãi cho đến khi Trần Kính Tông chết trên chiến trường, Hoa Dương mới dọn đến phủ Công chúa, chỉ thỉnh thoảng về Trần gia thăm cha mẹ chồng, tối sẽ không ở lại.
Đời này, chắc chắn Hoa Dương vẫn sẽ về phủ Công chúa ở nhưng cụ thể là lúc nào thì Hoa Dương vẫn chưa nghĩ ra, tóm lại không phải là bây giờ.
"Vâng."
Ngô Nhuận cung kính đứng bên cạnh xe nhìn Công chúa bước lên xe ngựa, Phò mã cũng vào theo, sau đó hắn ta né sang ven đường.
Trong xe.
Xe ngựa của Hoa Dương có rộng rãi đến đâu thì khi Trần Kính Tông ngồi xuống bên cạnh, trong xe cũng trở nên chật hẹp, ngột ngạt.
Hoa Dương gần như có thể cảm nhận được hơi nóng từ thân thể nam nhi tráng kiện của hắn, nó giống như ngọn lửa vô hình vây lấy nàng.
Nàng thoáng phe phẩy quạt mạnh hơn.
Trần Kính Tông chỉ im lặng ngồi bên cạnh.
Hoa Dương liếc nhìn hắn một lát rồi bảo xa phu xuất phát.
Xe ngựa lắc lư một cái rồi tiến về phía trước.
Sắc mặt Hoa Dương vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng lại hơi cảnh giác, nàng lo lâu ngày không gặp Trần Kính Tông sẽ muốn làm bậy trong xe ngựa.
Nhưng thời gian đi xe ngựa chỉ chừng một chén trà, Trần Kính Tông lại ngồi im không nhúc nhích như lão tăng nhập định, Hoa Dương không nén nổi nghi hoặc nên nghiêng đầu nhìn hắn.
Cũng thật kỳ lạ, nàng vừa nghiêng đầu, Trần Kính Tông cũng nhìn sang, đôi mắt đen nhánh đối diện với mắt của nàng.
Lòng Hoa Dương rối loạn, cảm giác khác thường kia lại càng rõ hơn, nàng hơi nhíu mày, hỏi hắn: "Tại sao chàng không nói chuyện? Bình thường ta phải cố ý nói chàng ngậm miệng thì mới được, chắc khoảng thời gian ta ở trong cung, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?"
Trần Kính Tông nhìn gương mặt của nàng rồi lại nhìn môi nàng, hắn nói: "Quá lâu rồi không gặp, ta cảm thấy Công chúa thật xa lạ, sợ nói lỡ lời sẽ mạo phạm Công chúa."
Hoa Dương:...
Sao cái kiểu âm dương quái khí này lại quen thế nhỉ?
Nàng trợn mắt nhìn sang.
Trần Kính Tông bỗng bật cười, vươn tay tới chỗ nàng muốn ôm nàng lên đùi của mình.
Hoa Dương nhanh tay lẹ mắt cầm cán quạt gõ lên mu bàn tay của hắn, thấp giọng trách mắng: "Trời nóng, chàng đừng làm phiền ta."
Đại trạch ở kinh thành của Trần gia được phụ hoàng ban cho lúc cha chồng của nàng vừa mới vào Nội các, cách hoàng thành rất gần, chỉ cần đi xe ngựa một lúc là đến nơi. Cho dù Hoa Dương không sợ mất thời gian để sửa sang quần áo thì cũng sợ khó mà che giấu vết tích sau khi thâu hoan trên mặt.
Trần Kính Tông ngước mắt, thấy hắn chưa làm gì mà gương mặt trắng nõn của nàng đã đỏ bừng lên, đành phải từ bỏ ý định, đàng hoàng ngồi bên cạnh nàng.
Thấy hắn cũng nghe lời, nhịp tim của Hoa Dương dần ổn định, mặt cũng không nóng như trước nữa.
Nàng ném cây quạt sang bên cạnh để Trần Kính Tông quạt cho nàng, trên đường hồi kinh, chỉ cần Trần Kính Tông ngồi trong xe thì việc quạt mát sẽ do hắn làm.
Trần Kính Tông ngồi bên cạnh, vừa quạt cho nàng vừa tùy ý hỏi: "Nàng là Công chúa kim tôn ngọc quý, sao lại có nhũ danh dung tục như vậy?"
Lửa giận của Hoa Dương bị hắn làm bùng lên, nàng nhìn hắn chằm chằm rồi nói: "Tục chỗ nào?"
Trần Kính Tông nói: "Nồi bát gáo chậu, còn không tầm thường sao?'
Hoa Dương: "Rõ ràng là Bàn trong 'Tiểu thời bất thức nguyệt, hô tác bạch ngọc bàn*', Bàn là mặt trăng, sao mà tục được?"
*小时不识月, 呼作白玉盘: Thuở nhỏ không biết trăng nên gọi là dĩa bạch ngọc.
Trần Kính Tông: "Nếu đã muốn gọi là mặt trăng thì cứ gọi thẳng Nguyệt Nguyệt là được, gọi Bàn làm gì."
Hoa Dương:...
Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó xoay qua chỗ khác, không muốn phân tích ý cảnh phong nhã với một gã thô kệch là hắn nữa.
Trần Kính Tông im lặng lẩm bẩm hai chữ kia trong miệng, cho dù không phát ra tiếng mà lông tơ của hắn vẫn dựng đứng cả lên, cả người từ trên xuống dưới đều thấy khó chịu, mềm mại yêu kiều, chẳng biết sao một đại nam nhân như Cảnh Thuận Đế lại nói ra khỏi miệng được.
"Ta vẫn thấy khuê danh của nàng êm tai hơn!" Trần Kính Tông đắc ý nói.
Hoa Dương: "Câm miệng!"
Trần Kính Tông cười cười, không trêu ghẹo nàng nữa.
Đến Trần gia, Hoa Dương đến Xuân Hòa Đường gặp mẹ chồng và cha chồng đang được nghỉ hưu mộc ở nhà.
"Khi ở trong cung, ta thấy sách phụ thân đưa cho đệ đệ, đệ ấy rất thích, khiến phụ thân phải nhọc lòng rồi."
Sau khi ngồi xuống, Hoa Dương cười nói với cha chồng.
Trần Đình Giám khiêm tốn nói: "Việc làm trong lúc nhàn rỗi thôi, khiến Công chúa chê cười rồi."
Tôn thị biết quyển sách kia, thấy nhi tử không biết nên mới giải thích ngắn gọn một lần.
Trần Kính Tông không hề ghen tị với Tiểu Thái tử trong cung, ai là học trò của phụ thân hắn đều xui xẻo. Dù sách này có tốt thì cũng chỉ là ngon ngọt nhất thời, lúc sau sẽ bị gương mặt lạnh của phụ thân làm cho mất hết thú vị như bị ngâm độc vậy.
Ngồi một lát ở Xuân Hòa Đường, phu thê Hoa Dương trở về Tứ Nghi Đường.
"Công chúa! Ngài trở về rồi!"
Triều Lộ và Triều Lam đã ngóng trông ở Tứ Nghi Đường từ sớm, lúc này cuối cùng cũng đã nhìn thấy bóng dáng của Công chúa, hai nha hoàn kích động chạy vọt tới, hai mắt Triều Lộ rưng rưng, vừa cười vừa lau nước mắt.
Trần Kính Tông đứng cạnh lặng lẽ nhìn, hắn nhớ khi hai nha hoàn này nhìn thấy mình, cả hai đề phòng như phòng cướp, dáng vẻ kia chẳng hề thua kém tiểu thư nhà quan chút nào.
Hắn đi vào nhà trước để chủ tớ các nàng ở lại ôn chuyện.
Hoa Dương cũng rất nhớ hai đại nha hoàn này của mình, dù sao thì cũng là nha hoàn lớn lên cùng nàng từ nhỏ, khi bé là bạn cùng chơi, khi lớn thì thành cánh tay đắc lực.
Các nàng hào hứng chuyện trò ở chủ trạch, giống như bốn con chim sẻ đang vây quanh Phượng Hoàng, Trần Kính Tông ngồi bên trong đợi mãi rồi bỗng gọi Triều Vân đi vào.
Chỉ mới nói một hai câu, Triều Vân bước ra, sắc mặt ửng hồng.
Hoa Dương và Triều Nguyệt liếc nhìn là biết đã xảy ra chuyện gì, Triều Lộ không hiểu nên nhỏ giọng hỏi: "Phò mã bảo ngươi làm gì thế?"
Triều Vân liếc mắt nhìn Công chúa, lắc đầu sau đó đến khố phòng.
Các rương đồ mà Công chúa mang từ Lăng Châu về đã được người mang đến Trần gia, Triều Lộ và Triều Lam lấy những vật Công chúa hay dùng ra, còn các món đồ khác thì để ở khố phòng, đợi Công chúa quay về cần gì, các nàng sẽ đi lấy sau.
Triều Vân lấy chìa khóa từ Triều Lộ rồi bước nhanh tới khố phòng.
Một lát sau, nàng ấy tìm được một cái rương nhỏ được dán giấy niêm phong rằng không được tự ý mở ra, nàng ấy mở nó, bên trong là chiếc bát hoa sen vô cùng quen thuộc, dưới bát là chiếc hộp gỗ chuyên dụng để đựng thứ đó.
Xác nhận đồ vật chưa bị người khác chạm vào, Triều Vân ôm cái rương nhỏ đi lên phòng trên, sau đó thành thạo pha nó ra.
Mãi đến trưa Công chúa và Phò mã nghỉ ngơi, Triều Vân và Triều Nguyệt mới có cơ hội kể về sinh hoạt của Công chúa ở Lăng Châu, chỉ yếu là nói về tiến triển tình cảm giữa Công chúa và Phò mã.
Triều Lộ mở to mắt nhìn, Triều Lam há to miệng.
"Nói thế thì, Công chúa và Phò mã đã lưỡng tình tương duyệt rồi sao?"
Triều Vân dừng một lát: "Hình như cũng không tính là lưỡng tình tương duyệt, vẫn có lúc Công chúa ghét bỏ Phò mã mà, đúng không?"
Nàng ấy nhìn về phía Triều Nguyệt chờ xác nhận.
Triều Nguyệt gật đầu: "Đúng rồi, ban ngày nên cãi thì vẫn cãi, chỉ có ban đêm là..."
Nàng ấy bỗng không có ý nói thêm nữa.
Triều Lam và Triều Lộ đang tò mò lắm, thấy nàng ấy chỉ nói một nửa rồi im lặng thì lắc trái lắc phải bảo tỷ muội tốt kể nốt.
Triều Nguyệt để Triều Vân nói, mặt Triều Vân đỏ như mông khỉ, xấu hổ khi kể ra.
truyện kiếm hiệp hay"Được rồi, đêm nay Triều Lộ gác đêm, đêm mai đến lượt Triều Lam, hai người canh một đêm làm biết ngay thôi.
***
Trần Kính Tông cũng không biết các nha hoàn này đang lén lút nói gì về hắn và hắn cũng không quan tâm.
Có lẽ là do trời quá nóng, buổi chiều Hoa Dương còn đang nghỉ trưa, Trần Kính Tông đến chỗ bát hoa sen nhìn một lát, sau đó thử cảm xúc và cảm thấy có thể dùng được.
Hắn đi đóng cửa phòng trong lại, rồi còn đóng luôn cửa sổ ở phía nam, trong phòng có sẵn một chậu nước, Trần Kính Tông nhúng khăn vào và rửa mặt.
Lúc đầu Hoa Dương ngủ rất ngon, lúc mơ màng có nghe thấy tiếng nước, lúc nàng mở mắt ra, xuyên qua màn tơ mỏng và bức bình phong thêu mẫu đơn và bươm bướm, nàng trông thấy Trần Kính Tông đang đứng rửa mặt cạnh giá đỡ.
Dù là vừa tỉnh ngủ hay bị ngăn cách bởi hai bức màn, Hoa Dương xoa mắt nhìn kỹ và chắc chắn rằng Trần Kính Tông đang không mặc quần áo!
Tiếp theo hắn muốn làm gì, mọi thứ đã quá rõ ràng.
Chỉ mới nghĩ trong đầu, sức lực trong người Hoa Dương chợt tan biến, lòng hoảng loạn trong phút chốc, nàng nhắm mắt lại, vờ như không biết gì cả.
Một lát sau, ngoài trướng truyền đến tiếng bước chân của hắn, tiếp theo đó là tiếng hắn lấy món đồ trong bát hoa sen.
Khi Trần Kính Tông xốc màn tơ lên đi tới, hắn nhìn thấy nàng nằm trên giường, tư thế ngủ rất đẹp, chỉ là gương mặt thì đỏ bừng lên như uống rượu say trong mộng vậy.
Trần Kính Tông cười cười, lật ngửa Công chúa đang 'Ngủ say' ra, rồi cúi người xuống.
Hoa Dương giả vờ một lúc lâu, mãi đến khi không nhịn được nữa mới phát ra tiếng.
Trần Kính Tông ngẩng đầu thấy nàng vẫn nhắm mắt, chỉ là lông mi thật dài hơi ẩm ướt, chóp mũi cũng phủ một tầng mồ hôi mịn.
Hắn vòng một tay qua cổ của nàng để nàng tựa vào khuỷu tay của hắn, một tay đẩy tóc dài bên tai nàng ra, sau đó hôn lên vành tai của nàng.
Hoa Dương lại hừ hai tiếng.
Trần Kính Tông cười, thổi hơi bên tai của nàng: "Cuối cùng cũng chỉ tỉnh rồi à, tiểu tổ tông?"
Hoa Dương cắn môi, đưa tay lên che miệng của hắn lại.
Trần Kính Tông bắt lấy tay của nàng giơ cao lên: "Bàn Bàn cái gì, nào có tiểu tổ tông nào có cái tên êm tai lại tôn quý như thế? Dù sao thì tiên nữ cũng tốt hơn mấy thứ kia."
Mặt Hoa Dương nóng như lửa đốt.
Đêm tân hôn đầu tiên, lúc Trần Kính Tông dỗ nàng phối hợp thì sẽ gọi tổ tông, tiểu tổ tông, hảo tổ tông, một lúc có thể gọi tận bảy tám cái tên khác nhau.
Chẳng biết hiếu tử hiền tôn nhà người khác lễ đãi tổ tông như thế nào, còn hắn lại ra sức bắt nạt tổ tông khác họ của mình, chỉ hận không thể lấy luôn mạng của nàng!
Trần Kính Tông thì gọi nàng như thế đấy.
"Vẫn là phụ thân tính trước nên đã đặt cho ta cái tên xứng đôi với nàng."
"Kính Tông, Kính Tông, kính hảo tổ tông là nàng này!"