Trần Đình Giám còn đang cùng Cảnh Thuận Đế nói chuyện, Trần Bá Tông, Trần Kính Tông lui về ngự thư phòng trước.

Trong cung không phải nơi thổ lộ tâm tình, Trần Bá Tông dù cho có cả bụng chuyện muốn hỏi đệ đệ, tạm thời cũng chỉ có thể nhịn lại.

Sau khi được một khoảng, Trần Kính Tông nói với y trước: “Ta vừa nhận công vụ của tả vệ Đại Hưng, đợi chút nữa qua đó thì trực tiếp nhận vệ sở rồi, phía mẫu thân huynh thay ta nói với bà ấy một tiếng.”

Trần Bá Tông: “Hấp ta hấp tấp, còn thiếu một đêm nay sao? Tối nay về nhà trước, phụ thân chắc chắn có chuyện hỏi đệ.”

Trần Kính Tông: “Ta với ông ấy không có gì để nói hết, thôi đi, đợi chút nữa Phú Quý còn phải về giúp ta thu dọn đồ đạc, ta kêu hắn ta thông báo với mẫu thân.”

Nói xong, hắn tăng nhanh bước chân rời đi.

Tốc độ của quan võ nào có Trần Bá Tông y có thể đuổi theo được, trừ khi y cũng giống long hành hổ bộ của đệ đệ, thế nhưng thân là quan văn, ngoại trừ gặp phải chuyện gấp, đi đường cũng phải duy trì tư thế không nhanh không chậm.

Trần Bá Tông chỉ có thể nhìn theo đệ đệ càng đi càng xa.

Trần Đình Giám về lại nội các, quả thực là bận cả buổi chiều, nhưng dù bận hơn đi nữa, ông ấy vẫn cứ khiêm cả quan chức thái sư của Thái tử.

Buổi chiều, Trần Đình Giám rút ra nửa canh giờ đến Đông cung giảng dạy cho Thái tử.

Đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt riêng với Thái tử sau khi Trần Đình Giám hồi cung.

Thái tử quy củ ngồi ở học đường của Đông cung, nhìn thấy Trần Đình Gíam, hắn ta lại quy củ đứng dậy, hành lễ: “Đệ tử tiếp kiến tiên sinh.”

Mặt của Trần Đình Giám lộ rõ vẻ vui mừng, chỉ cảm thấy Thái tử trong cung hiểu chuyện nhiều hơn so với lúc nhỏ của lão Tứ nhà mình.

Trần Đình Giám có bốn đứa nhi tử, ba đứa đầu tiên khi vỡ lòng đều ở chủ trạch Lăng Châu, ông ấy không thể đích thân quản giáo. Đợi đến khi cuối cùng ông ấy ở kinh thành cũng ổn định, khi mua nổi một toà đại trạch có thể bố trí ổn thoả tất cả người nhà đón mẫu thân thê nhi huynh đệ, lão tam cũng tám tuổi rồi, chỉ có lão Tứ mới vừa ba tuổi, cùng tuổi với tiểu Thái tử sau này ông ấy lần đầu tiên dạy dỗ, vì vậy, Trần Đình Giám luôn có thói quen so sánh biểu hiện lúc nhỏ của lão Tứ với Thái tử.

Từ đầu đến cuối Trần Đình Giám cảm thấy, bốn đứa nhi tử của ông ấy, số mệnh của lão Tứ là tốt nhất, tuổi nhỏ đã có thể theo bên cạnh ông ấy, từ nhỏ đã nhận được sự đích thân dạy dỗ của phụ thân là ông, ba ca ca ở phía trước đều tiếc nuối bỏ lỡ vài năm.

Cũng bởi vì vật, Trần Đình Giám luôn tin tưởng, lão Tứ nhận được sự dạy dỗ chỉ điểm nhiều nhất của ông ấy, nhất định sẽ trở thành người con ưu tú nhất trong các con.

Trần Đình Giám đổ dồn tất cả tình cha không thể hiện được ở ba người con trước vào trên người của lão Tứ.

Sao ông ấy lại có thể liệu được, ba người nhi tử chưa từng dạy dỗ lúc vỡ lòng ai ai cũng đều thông minh biết lễ tiến thoái chừng mực,tú tài cử nhân các công danh đạt được dễ như trở bàn tay, không có chút khó khăn, thế nhưng lão Tứ lại phản bội, càng lớn càng không thích đi học, ngày ngày trèo tường bóc ngói, kêu hạ nhân trông hắn cũng không có tác dụng, hoặc là trèo tường hoặc là chui lỗ chó, lão Tứ luôn có thể trốn ra ngoài, trời không tối sẽ không chịu về nhà!

Ban ngày Trần Đình Giám bận rộn chính sự, buổi tối về nhà còn bị nhi tử tức, tâm lực mệt mỏi, thê tử cũng yêu chiều lão Tứ không chịu cùng ông ấy dạy dỗ nghiêm khắc, không còn cách, sau cùng Trần Đình Giám chỉ có thể buông tay, để lão Tứ đi học võ.

Lão Tứ dẫn theo võ sư phu về chủ trạch, không mấy năm, Trần Đình Giám bắt đầu làm sư phụ cho Thái tử.

Lần đầu nhìn thấy tiểu Thái tử ba tuổi, Trần Đình Giám dường như vì thấy lão Tứ lúc ba tuổi với vào kinh.

Khoảnh khắc đá, Trầm Đình Giám âm thầm thề, ông ấy nhất định dạy dỗ tốt Thái tử, nhất định không thể để Thái tử trở thành lão Tứ thứ hai.

Biểu hiện nho nhã lễ độ của Thái tử lúc này cũng chứng minh không phải phương pháp dạy dỗ của ông ấy có vấn đề, mà là lão Tứ bướng bỉnh bất tuân, minh ngoan bất linh!

Sau khi hoàn lễ, Trần Đình Giám ngồi xuống, sờ râu, hỏi Thái tử về tiến độ của bài học trước.

Dù sao trùng phùng sau xa cách, Thái tử nhìn Trần Đình Giám cũng cảm thấy mới mẻ, thành thật trả lời từng việc.

Tiết học này chủ yếu là ôn cố tri tân, quan hệ sư sinh hoà hợp, khi tan học, Trần Đình Giám từ trong rương sách lấy ra hai quyển sách dày công đóng ra, nụ cười ôn hoàn nói với Thái tử: “Đây là bộ sách khi thần ở Lăng Châu biên soạn, tên là “Đế giám đồ thuyết”, bây giờ tặng lại có điện hạ, hy vọng điện hạ thích.”

Thái tử đi qua, nhận sách, một quyển giao cho thái giám mập Tào Lễ ở bên cạnh, hắn mở một cuốn ở phía trên.

Xem thử, mắt của Thái tử sáng lên!

Trần Đình Giám nói: “Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày thần sẽ giảng dạy ví dụ một đế vương cho điện hạ.”

Thái tử rất vui, một khi vui cũng không căng thẳng nữa, quan tâm hỏi: “Nghe tỷ tỷ nói, thân thể của tiên sinh khi ở Lăng Châu có bệnh, may mà Lý thái y trị mới chuyển nguy thành an, không biết tiên sinh bây giờ đã hồi phục hoàn toàn chưa?”

Nụ cười trên khoé môi của Trần Đình Giám hơi cứng lại, may mà có râu che lại: “Phiền điện hạ nhớ mong, bây giờ thần đã không còn gì đáng ngại.”

Thái tử: “Vậy thì tốt, tiên sinh ngàn vạn lần phải quý trọng thân thể, mọi việc ở nội các còn phải trông cậy vào người chia sẻ cùng phụ hoàng.”

Trần Đình Giám gật đầu, hành lễ rời đi.

Thái tử nghỉ ngơi một chút, lại học lớp võ nửa canh giờ, sau đó đem theo hai quyển “Đế giám đồ thuyết” đến Tê Phượng điện tìm tỷ tỷ.

Thời tiết giữa hà, Hoa Dương thấy đệ đệ cả quãng đường đi đến mồ hôi đầm đìa, mặt nhỏ cũng bởi vì luyện võ mà đỏ lên, gọi Triều Vân, Triều Nguyệt bưng nước phục vụ đệ đệ rửa mặt trước.

Khi Thái tử rửa mặt, Hoa Dương lật xem sách của đệ đệ mang đến.

Bộ sách “Đế giám đồ thuyết” này kiếp trước nàng đã thấy qua, cũng là đệ đệ đem đến, nhưng trước khi đệ đệ khoe khoang, nàng cũng không biết cha chồng trong lúc chịu tang còn biên sách.

Bộ đầu của “Đế giám đồ thuyết” tập hợp tám mươi mốt câu chuyện hiền minh của hai mươi mốt vị hoàng đế tiền sử, hạ bộ liệt kê ra ba mươi một chuyện xấu của hai mươi vị hôn quân.

Cha chồng sử dụng tử đơn giản dễ hiểu, còn khéo léo phối một bức vẽ đơn giản cho mỗi câu chuyện, nhân vật sinh động thú vị.

Đệ đệ, phụ hoàng đều rất thích bộ sách này, mệnh cho tư lễ giám in ấn rộng rãi, Hoa Dương cũng cất giữ một bộ.

“Tỷ tỷ, Trần Các lão cho tỷ xem qua bộ sách này chưa?”

Thu dọn sạch sẽ rồi, Thái tử ngồi đến bên cạnh Hoa Dương, phấn kích nói, hắn ta thích những bức vẽ đơn giản đó, so với sách toàn chữ thú vị hơn nhiều.

Hoa Dương cười nói: “Đây là Các lão đặc biệt tặng cho đệ đệ, ta chưa từng thấy qua.”

Thái tử đối với món quà mới nhận được yêu không muốn rời tay.

Hoa Dương cùng xem với đệ đệ, nhìn thấy những bức tranh đế vương, thẩn tử sinh động đó, Hoa Dương hồi tưởng nói: “Năm trước sinh thần của phò mã, quà mừng của Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông tặng đều là tranh chữ, hôm nay nhìn thấy mặc bảo của Các lão, ta mới biết thiên phú của hai vị phu huynh là từ đâu có được.”

Thái tử ngược lại thường xuyên thấy chữ của Trần Đình Giám, thuận theo lời của tỷ tỷ hỏi: “Sinh thần của phò mõ, Các lão không tặng quà cho hắn sao?”

Lúc trước hắn sinh thần, Trần Đình Giám đều sẽ tặng lễ vật cho hắn.

Hoa Dương: “Sớm đã không tặng rồi, Trần Các lão là nghiêm phụ, mấy huynh đệ của phò mã bọn họ từ mười tuổi, trong nhà đã không đặc biệt chúc mừng cho họ.”

Thái tử hiểu rồi, xem tiếp sách trong tay, từ mình nói chuyện: “Không biết ngài ấy soạn sách này bao lâu?”

Hoa Dương: “Chuyện này tỷ tỷ cũng không rõ, dự rằng phải có hơn một năm, cũng là Các lão có lòng rồi, mùa đông ở nơi Lăng Châu đó trời âm u ướt lạnh, nhà của Trần gia cũng không có khoác địa long, tỷ tỷ viết thư về cũng cho các đệ cũng phải nhân lúc buổi trưa ánh nắng tốt bắt kịp thời cơ để viết. Đệ phát hiện không, gia thư vào mùa đông của tỷ tỷ viết luôn đặc biệt ngắn, đó không phải ta cố ý lười biếng, thật sự là tay cũng sắp lạnh cóng rồi.”

Thái tử đồng tình tỷ tỷ trước, sau đó trong não lại xuất hiện là hình ảnh Trần Đình Giám vừa hà hơi vào lòng bàn tay, vừa cúi đầu tiếp tục biên sách.

Trần Đình Gíam tuy nghiêm khắc, đối xử với hắn vẫn khá tốt.

Hoa Dương đột nhiên giúp đệ đệ gập sách lại, cười nói: “Sách để lại sau này xem tiếp, chúng ta đi qua bên mẫu hậu dùng bữa trước.”

Thái tử lại ôm quà đến Phượng Nghi cung.

Cảnh Thuận Đế cũng ở đó, ngược lại ông đã xem qua bộ sách này từ chỗ của Trần Đình Giám, nhìn thấy Thái tử thích, ông cũng rất vui.

Làm hoàng đế đều bị thần tự thôi thúc phải làm minh quân, thật sự những lời đó nghe nhiều rồi, hoàng đế nào cũng chán ngấy, ví dụ như Cảnh Thuận Đế, ông biết làm minh quân sẽ được triều thần bách tính ca ngợi, nhưng ngày nào cũng lâm triều, mỗi tấu chương đều phải bản thân phê duyệt, còn không thể lưu luyến hậu cung, những ngày tháng đó một chút cũng không thoải mái. Nói đi nói lại, Cảnh Thuận Đế tuy không muốn cực khổ làm đại minh quân, nhưng ông lại hy vọng nhi tử lớn lên có thể trở thành minh quân một thời, dù sao cực khổ là nhi tử, không phải ông.

Nói qua về sách, Cảnh Thuận Đế nói với nữ nhi: “Buổi sáng trẫm đã gặp phò mã, hắn buông công việc nhàn hạ của cẩm y vệ không làm, lại thỉnh cầu trầm cho công việc chỉ huy sứ của tả quân Đại Hưng, nói muốn thay trẫm luyện binh.”

Sợ Thích Hoàng hậu, nữ nhi, nhi tử không hiểu, Cảnh Thuận Đế còn giải thích tình hình năm nào tả vệ Đại Hưng thi đấu cũng đứng chót.

Hoa Dương lộ ra bộ dang kinh ngạc.

Thật ra kiếp trước sau khi bọn họ hồi kinh từ Lăng Châu, Trần Kính Tông cũng đi tả vệ Đại Hưng.

Lúc đó tình cảm phu thê bọn họ bất hoà, Trần Kính Tông đa số thời gian đều ở vệ sở của tả quân Đại Hưng, chỉ có kỳ nghỉ mỗi tháng hay dịp lễ mỗi năm, Trần Kính Tông mới về Trần gia ở. Thời gian vội vã trôi qua, tháng năm của năm thứ hai phụ hoàng băng hà, tháng sáu Dự vương tạo phản, Trần Kính Tông theo đại quân đi trấn áp, sau cùng một đi không trở về.

Hoa Dương đột nhiên phát hiện, căn bản nàng không thể hồi tưởng những chuyện này, mỗi lần chỉ cần nghĩ đến Trần Kính Tông tuổi trẻ mất sớm, nàng đều sẽ chua xót, mềm lòng, cùng với một chút hối hận.

Tại sao kiếp trước nàng không đối xử tốt chút với hắn?

Cảnh tượng bi thương, Hoa Dương ít nhiều cũng lộ ra chút cảm xúc.

Thái tử hiểu sai, hỏi: "Tỷ tỷ có phải lo lắng năm nay phò mã cũng chót bảng, hại tỷ cũng mất mặt theo?"

Hoa Dương: …

Hoa Dương bị đoán mò đơn thuần của đệ đệ làm cho cười, thấy phụ hoàng, mẫu hậu cũng đều hiểu lầm nàng e sợ điều này, thuận thế cười khổ một tiếng, nói: "Có một chút như thế thôi."

Cảnh Thuận Đế: “Chuyện này đơn giản, mỗi năm tuyển chọn binh sĩ tham gia của các các, đều là trẫm tuỳ ý chọn từ trong danh sách binh sĩ trình lên, đến lúc đó con kêu phò mã viết tên của mười binh sĩ xuất sắc nhất trong vệ sở của bọn họ, trẫm âm thầm giúp đỡ họ một chút, cho dù không lấy được trước tam, dù sao cũng không đến nỗi đứng chót.”

Hoa Dương cười nói: “Phụ hoàng đối xử với con tốt thật, chỉ là con không muốn thắng không anh hùng, tính cách đó của phò mã, hắn cũng sẽ không đồng ý làm như vậy, nếu hắn đã dám đòi với người công việc này, thì cứ buông tay để hắn làm được rồi, quay lại nếu vẫn là hạng cuối, mất mặt cũng là bản thân hắn, không liên quan gì đến con.”

Cảnh Thuận Đế: “Dựa vào biểu hiện của hắn ở Lăng Châu vệ, trẫm vẫn có niềm tin vào phò mã.”

Thích hoàng hậu than thở nói: “Hy vọng phò mã sẽ không khiến người thất vong, vẫn là còn trẻ tuổi quá, một chút cũng không giữ được bình tĩnh.”

Hoa Dương lặng lẽ gắp thức ăn.

Trần Kính Tông không phải là dễ kích động, hắn là thật sự không muốn ở cẩm y vệ ăn không ngồi rồi, hắn thà mạo hiểm bị người khác cười chê, cũng muốn làm chút việc thật có triều đình.

Hắn ngay cả công chúa như nàng cũng không phụ hoạ hùa theo, lại sao chịu cam lòng làm tứ tử của Trần lão các trong miệng người khác, phò mã của Hoa Dương công chúa, sống uổng phí thời gian chẳng làm nên trò trống gì.

Thân thể đó của hắn, còn cứng hơn cả đá!

Hoa Dương đã ở trong cung gần nửa tháng, buổi sáng hai mươi chín tháng sáu, Hoa Dương phái Ngô Nhuận đi đến tả vệ Đại Hưng một chuyến, báo cho Trần Kính Tông biết ngày mai nàng phải xuất cung rồi, kêu Trần Kính Tông nhớ vào cung thỉnh an phụ hoàng, mẫu hậu, thuận tiện đón nàng về Trần gia.

Nàng cũng có thể tự mình về, nhưng nàng cứ muốn Trần Kính Tông đến đón, điều này mới phù hợp với uy nghi công chúa như nàng.

Khi Ngô Nhuận đến tả vệ Đại Hưng, Trần Kính Tông đang cởi trần thân trên trong diễn võ trường luyện tập binh sĩ.

Như Trần Đình Giám nói, binh sĩ của hai mươi sáu vệ ở kinh thành đều là nam nhi cường tráng tỉ mỉ lựa chọn từ các nơi. Cho dù thượng tầng quân cung luyện tập không nghiêm túc, căn bản của những binh sĩ này cũng còn, đưa mắt qua ai ai cũng cao lớn khỏe mạnh, mà dưới chân thiên tử, không có quan viên dám nô dịch các binh sĩ đi làm khổ sai, ăn uống cũng đầy đủ, chỉ khiến một số binh sĩ sinh ra lười nhác.

Trần Kính Tông không muốn tìm hiểu vì sao chỉ huy sứ tiền nhiệm hành sự dễ dãi, bây giờ hắn đến rồi, hắn phải rút đi từng gân lười của các binh sĩ này.

Trải qua mười ngày huấn luyện này, những binh sĩ ỷ lại vào trong nhà có một chút thân thích quyền quý đã bị phò mã gia chỉnh đốn trở nên nề nếp, ai ai cũng rất nghe lời.

Mùa hè oi bức, tất cả binh sĩ đều giống như Trần Kính Tông vật cởi ngoại bào, chỉ mặc một chiếc quần, lộ ra ra, mồ hôi đầm đìa.

Một công công mặt ngọc như Ngô Nhuận đến nơi như thế này, quả thật giống như dê con vào ổ sói.

May mà các binh sĩ đều biết y là người trong cung, không một ai dám khinh thường.

Trần Kính Tông từ trong hàng ngũ binh sĩ thẳng tắp bước ra, lại lấy roi quất vào một binh sĩ ra quyền không đủ lực, lúc này mới ném roi cho Phú Quý, đi về phía Ngô Nhuận.

Phía sau hắn có hơn năm nghìn binh sĩ cường tráng, nhưng trước mặt các binh sĩ, Trần Kính Tông vẫn nổi bật giữa đám đông.

Mồ hôi như hạt đậu chảy xuống khuôn mặt tuấn tú, lồng ngực cường tráng đó, thắt lưng thon gọn cũng đầy mồ hôi.

Ngô Nhuận không thể nào tưởng tượng nổi công chúa làm sao sống chung với phò mã như vậy, trong lòng lại khâm phục nam nhi mạnh mẽ cường tráng như vậy.

Khi Trần Kính Tông dừng bước chân lại, ánh mắt dò hỏi nhìn qua, Ngô Nhuận hơi khom lưng, cười nói: “Bẩm phò mã, nô tỳ phụng mệnh công chúa đến, công chúa nói ngày mai người phải hồi phủ rồi, dặn dò ngài sáng sớm mai vào cung thỉnh an hoàng thượng, nương nương.”

Trần Kính Tông mặt không biểu cảm gật gật đầu: “Biết rồi, ngươi chuyển cáo công chúa, tối nay ta hồi thành.”

Ngô Nhuận cũng không có chuyện khác, cúi đầu cáo lui.

Trần Kính Tông tiếp tục đi tuần tra binh sĩ.

Một binh sĩ đột nhiên sau ót ngứa ngáy, ngứa đến chịu không nổi, hắn ta lén lút gãi một cái, vừa giương mắt, đã nhìn thấy phò mã gia đang nhìn chằm chằm hắn ta.

Binh sĩ không khỏi nhìn về hướng roi trong tay của phò mã gia.

Khi hắn ta lo lắng phò mã gia sẽ quất qua, phò mã gia lại như không có chuyện gì rời đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play