Sáng sớm ngày thứ ba sau khi Hoa Dương hồi cung, khi nàng vẫn còn đang ngủ, Cảnh Thuận Đế đã đi vào triều.
Các đại thần phân chia thành hai bên trái phải đứng tại đại điện, mỗi bên một nhóm.
Trần Đình Giám Trần Các lão mặc một bộ áo bào màu đỏ, đứng trong hàng ngũ quan văn, bên cạnh ông ấy, là đương nhiệm Nội các Thủ phụ Cao Các lão.
Cao Các lão bốn mươi tuổi, râu tóc hoa râm, nhưng lưng eo lại thẳng tắp, nhìn khí thế kia thì có làm Thủ phụ thêm mười năm nữa có khi vẫn được đấy.
Trần Đình Giám và Cáo Các lão đều là đại thần tâm phúc mà Cảnh Thuận Đế tin tưởng, hai người đã từng liên thủ với Thủ phụ tiền nhiệm đánh đổ một vị quan tham nhũng, sau khi hạ bệ được hắn, hai người lại cùng nhau hợp lực, “mời” Thủ phụ tiền nhiệm chính kiến không hợp về nhà dưỡng lão.
Lúc có cùng “kẻ thù chính trị”, bọn họ ở trên cùng một chiếc thuyền, khi “kẻ thù chính trị” trước mặt bọn họ không còn nữa, thì sự khác biệt giữa cách xử lý chính sự của Trần Đình Giám và Cao Các lão càng ngày càng rõ ràng. Đều nghĩ cho triều đình, muốn làm những việc thiết thực cho bách tính, đều muốn thực hiện khát vọng quốc thái dân an, nhưng một người muốn đi con đường phía đông, một người lại cho rằng con đường phía tây mới là đúng, ai cũng muốn làm người đứng đầu Nội các, khiến người khác nghe chỉ huy của mình.
Trong mấy năm đầu Cảnh Thuận Đế ngày càng nghiêng về phía Cao Các Lão, sau này Trần Đình Giám dựa vào tài năng của mình dần dần chiếm được lòng Hoàng đế, ngay từ lúc Hoa Dương gả cho Trần Kính Tông, Cảnh Thuận Đế đã có ý muốn cho Cao Các lão về hưu dưỡng lão, định thăng Trần Đình Giám lên làm Thủ phụ.
Đáng tiếc Lão thái thái Trần gia ra đi, Trần Đình Giám không thể không quay lại quê để tang, vẫn để Cao Các lão tiếp tục làm Thủ phụ thêm hai năm rưỡi.
Bây giờ Trần Đình Giám trở lại, đám đại thần trong triều đều chờ đợi theo dõi xem Cảnh Thuận Đế sẽ xử lý làm sao đây.
Cảnh Thuận Đế bình thường không tham gia chính sự, mà giao tất cả sự vụ đều giao cho Nội các mà ông tín nhiệm nhất, nếu như không phải Nội các nhất quyết yêu cầu ông tới nhấp chính, Cảnh Thuận Đế càng muốn ôm lấy sủng phi của mình mà ngủ nướng.
Nhưng hôm nay, ông có chuyện muốn tuyên bố.
Ngồi bên trên long ỷ, Cảnh Thuận Đế nhìn hai vị Các lão đang đứng trước mình một chút.
Cao Các lão trong lòng đã biết rõ suy nghĩ của Hoàng thượng, lúc này đây thấy Hoàng thượng nhìn mình, Cao Các lão liền bộc lộ tính khí nóng nảy, lông mày rũ xuống, mặt già banh ra, khóe miệng bĩu một cái eo lại ưỡn một cái, biểu hiện một cách vô cùng tinh tế những bất mãn của ông ta với Cảnh Thuận Đế.
Người khác không dám tỏ ra cáu gắt với Hoàng thượng, ông ta dám, ông ta cũng từng làm thầy của Hoàng thượng, lúc Hoàng thượng vẫn còn làm vương gia, ông ta cũng giúp Hoàng thượng bày mưu tính kế không ít, thời điểm đó Cảnh Thuận Đế gặp phải chuyện gì cũng đều trông cậy vào ông ta.
Vị Hoàng đế hồ đồ này, hoàng vị bây giờ ngồi lâu rồi, hai năm nay từ trong triều đến bên ngoài cũng không có nhiều cục diện rối ren khó giải quyết, lại bị Trần Đình Giám che mắt, chẳng những gả Hoa Dương công chúa cho Tứ nhi tử không có một chút công danh kia của Trần Đình Giám, lại còn muốn đuổi ông ta về nhà, để cho Trần Đình Giám Thủ phụ!
Cao Các lão rất tức giận, chỉ là kia rốt cuộc cũng là Hoàng thượng, ông ta không thể há miệng mắng to.
Ông ta chỉ hy vọng Cảnh Thuận Đế mở to mắt ngẫm lại xem hai năm này ông ta lập được bao nhiêu chiến tích chứ, đừng có mà bị Thích Hoàng hậu, Trần Đình Giám che mắt nữa!
Ánh mắt Cảnh Thuận Đế rất nhanh lại chuyển sang người Trần Đình Giám bên cạnh Cao Các lão.
Trần Đình Giám cũng đứng nghiêm eo thẳng tắp, bộ áo bào màu đỏ càng làm nổi bật khuôn mặt như ngọc, nho nhã lại khiêm tốn, râu dài rủ xuống trước ngực lay động theo chiều gió, Đạo gia thần tiên ở trong bức họa cùng lắm cũng chỉ như thế này.
Hai năm nay mặc dù Cảnh Thuận Đế không có nhìn thấy Trần Đình Giám, nhưng tin tức về Lăng Châu kia cũng chưa từng bị đứt đoạn.
Nữ nhi viết thư tán dương Trần Đình Giám bất chấp nguy hiểm tự mình dẫn đầu dân chúng địa phương tránh lũ lụt, Trần Đình Giám còn vì đại nghĩa diệt thân, trừng trị đệ muội tham ô nhận hối lộ và cháu ruột hãm hại bách tính.
Trần Kính Tông có quyết đoán giúp cho Lăng Châu rực rỡ hẳn lên, ngoại trừ cậy vào việc hắn có nhạc phụ làm Hoàng đế này, sao lại không phải Trần Đình Giám dạy con tốt?
Thậm chí bởi vì nữ nhi đi theo Trần Đình Giám đi Lăng Châu để tang, nên trời xui đất khiến nữ nhi thay triều đình diệt trừ tên mọt lớn Tương Vương này, doanh thu quốc khố lập tức nhiều thêm ngàn vạn lượng bạc.
Điều này nói lên cái gì chứ? Nói rõ Trần Đình Giám không chỉ đa tài trong việc trị quốc, mà vận khí của người này còn đặc biệt tốt!
Lại nói, trước khi Trần Đình Giám rời kinh, Cảnh Thuận Đế đã ám chỉ trước từ sớm là sẽ giao chức vị Thủ phụ cho Trần Đình Giám rồi, bây giờ người đã trở về, ông cũng không thể nuốt lời a?
Một mặt không quen nhìn Cao Các lão ở trước mặt ông vênh mặt hất hàm sai khiến, mặt kia lại thưởng thức Trần Đình Giám, Cảnh Thuận Đế rất nhanh đã đưa ra quyết định.
Cảnh Thuận Đế nói Cao Các lão tuổi tác đã cao, mắt cũng đã mờ không đủ tinh lực để xử lý chính sự, Cao Các lão còn có thể nói gì nữa?
Cảnh Thuận Đế quyết tâm muốn ông ta đi, hiện tại ít ra còn cho ông ta một lý do giữ thể diện, nếu như ông ta còn cứng cổ không đồng ý, Cảnh Thuận Đế có khi còn thêu dệt tội danh cho ông ta gánh!
“Lão thần khấu tạ long ân!”
Cao Các lão quỳ trên mặt đất, hồi tưởng quá khứ đủ loại, nước mắt chảy ròng ròng từ khóe mắt.
Trần Đình Giám cúi người dìu ông ta dậy.
Cao Các lão lạnh nhạt hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi, khi đi qua Trần Kính Tông đứng ở giữa hàng ngũ, Cao Các lão lại nặng nề hừ một tiếng.
Thật ra Trần Bá Tông cũng là quan văn cấp tứ phẩm, đứng ở đối diện với đệ đệ Trần Kính Tông.
Cao Các lão đương nhiên cũng nhìn thấy hắn, chỉ là ông ta biết Trần Bá Tông thi đậu trạng nguyên bằng bản lĩnh của mình, có thực học, mới không khịt mũi coi thường với Trần Bá Tông.
Trần Bá Tông cũng không nhận phần ân tình này, hắn không dấu vết nhìn về phía Tứ đệ.
Trần Kính Tông sắc mặt nghiêm trang đang đứng ở bên kia, thân hình thẳng tắp như tùng, bởi vì không có ý kiến gì, nên mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, rất là nghiêm chỉnh.
Cao Các lão đi, Cảnh Thuận Đế tuyên bố chuyện thứ hai, chính là thăng Trần Đình Giám lên làm Nội các Thủ phụ.
Sau đó Cảnh Thuận đế lại đưa chính sự vào trong tay Trần Đình Giám, còn mình thì ngồi đó.
Chờ khi tảo triều kết thúc, Cảnh Thuận Đế cho gọi Trần Đình Giám, Trần Bá Tông và Trần Kính Tông đến ngự thư phòng.
Đối với Trần Đình Giám, Cảnh Thuận Đế vô cùng tin tưởng, cứ yên tâm buông tay để cho ông đi làm.
Đối với Trần Bá Tông đã đến tuổi xây dựng sự nghiệp, Cảnh Thuận Đế cảm thấy có thể cho Trần Bá Tông thay đổi vị trí, nếu vẫn cứ luôn ở Đại Lý Tự xử lý bản án, tương lai sẽ không thăng tiến ở những địa phương khác được.
Trần Kính Tông luôn nói Hoa Dương bởi vì khâm phục Trần Đình Giám cho nên đối với các thành viên khác trong Trần gia đều yêu ai yêu cả đường đi, Cảnh Thuận Đế không phải cũng vậy sao?
Lúc trước Trần Kính Tông mười tám tuổi khi trở về từ Lăng Châu, Trần Đình Giám còn chưa kịp nghĩ xem sắp xếp cho nhi tử của mình như thế nào, khi Cảnh Thuận Đế nghe thấy tin, lập tức cho Trần Kính Tông gia nhập vào Cẩm Y Vệ, ban cho một chức quan tứ phẩm chỉ huy Thiêm sự, còn không phải là cho Trần Đình Giám mặt mũi sao?
Khi đó Cảnh Thuận Đế chưa hiểu rõ về bản lĩnh thực lực của Trần Kính Tông mà đã thiên vị như vậy rồi, đối với Trần Bá Tông, Cảnh Thuận Đế lại càng suy nghĩ kỹ càng đào tạo cất nhắc cho thật tốt, bồi dưỡng vào Nội Các, thám hoa lang Trần Hiếu Tông còn trẻ như vậy, có thể rèn luyện thêm mấy năm nữa.
Tâm ý cất nhắc của Cảnh Thuận đế vô cùng rõ ràng, lý do thăng quan cũng đã có sẵn rồi, trải qua một năm rưỡi, Trần Bá Tông ở Lăng Châu làm Tri phủ đã có chiến tích nổi bật.
Trần Bá Tông lập tức quỳ xuống, cung kính nói: “Thần khấu tạ Hoàng thượng long ân, chỉ là chí hướng của thần là ở hình ngục xử án, cố gắng để cho thiên hạ không có một án oan án sai nào, không có một hình ngục nào không rõ ràng, mong rằng Hoàng thượng thành toàn cho chí hướng này của thần.”
Cảnh Thuận Đế cười, nhìn Trần Đình Giám một chút, sau đó ngạc nhiên nói: “Trước giờ chỉ có quan viên nghĩ trăm phương ngàn kế mong được trèo lên cao, vậy mà khanh lại chỉ muốn ở Đại Lý Tự, chẳng lẽ cả đời không có ý muốn đổi chỗ khác?”
Trần Bá Tông ngẩng đầu, nhìn thằng vào Cảnh Thuận Đế nói: “Nếu có thể nhậm chức ở Đại Lý Tự đến già, là may mắn của thần.”
Lúc này Trần Đình Giám mới nói: “Bẩm Hoàng thượng, tính cách tên tiểu tử này nhà thần ngay thẳng, không giỏi tạo quan hệ với các quan viên đồng liêu khác, đến làm ở Lục Bộ sợ rằng sẽ dễ dàng đắc tội đồng sự, chẳng bằng cứ để nó ở Đại Lý Tự thực hiện khát vọng.”
Đối với tính tình của Trần Bá Tông đương nhiên Cảnh Thuận Đế cũng hiểu rõ, thấy hai cha con nói cũng không sai, lập tức đồng ý, lại nghĩ đến trước kia cũng từng có phụ tử lạm quyền bên trong Nội Các, càng cảm thấy phụ tử Trần Đình Giám thật đáng quý.
Cuối cùng, Cảnh Thuận Đế nhìn về phía con rể Trần Kính Tông, cười nói: “Phò mã lập được chiến công ở Lăng Châu Vệ, trẫm chắc chắn phải ban thưởng cho khanh, khanh có ý tưởng gì không?”
Trái tim của Trần Đình Giám, Trần Bá Tông như bị treo lên.
Một người là lão cha già, một người là huynh trưởng nửa như phụ thân, hai người đều lo lắng Trần Kính Tông “mới vào quan trường” không cẩn thận nói bậy.
Trần Kính Tông nhìn Cảnh Thuận Đế, cung kính nói: “Thần là con nhà võ, đối với chính sự của triều đình một chữ cũng không biết, chỉ muốn vì Hoàng thượng luyện binh.”
Cảnh Thuận Đế còn đang suy nghĩ về ý tứ của lời nói này, Trần Đình Giám đã quay sang, nghiêm nghị trách cứ nhi tử nói: “Nhân tài quan võ trong triều đình đông đúc, làm gì đến lượt ngươi vì Hoàng thượng luyện binh, dám ở trước mặt Hoàng thượng ăn nói hàm hồ, còn không mau quỳ xuống thỉnh tội!”
Trần Kính Tông lập tức quỳ xuống, nhưng trên mặt lại không có một chút ý muốn nhận tội nào, ánh mắt vẫn kiên định nhìn Hoàng đế ngồi phía sau ngự án.
Cảnh Thuận Đế khoát khoát tay với Trần Đình Giám đỡ Trần Kính Tông dậy, vẻ mặt vô cùng ôn hòa hỏi: “Vậy khanh muốn luyện binh gì?”
Trần Kính Tông nói: “Cẩm Y Vệ do Hoàng thượng đích thân quản lý, bên trong Vệ Sở người nào cũng là tinh nhuệ, thần ở Cẩm Y Vệ không có đất nào dụng võ, cho nên thần muốn thỉnh cầu Hoàng thượng cho thần nhậm chức ở Vệ Sở, tốt nhất là Vệ Sở kém nhất trong hai mươi sáu Vệ Sở trong kinh thành, có như vậy, thần mới có chỗ phát huy.”
Cảnh Thuận Đế cười, nhìn về phía Trần Đình Giám.
Sắc mặt Trần Đình Giám vẫn giận dữ như cũ, đương nhiên cơn tức đều là hướng về nhi tử: “Nói xằng nói bậy, binh sĩ bên ở hai mươi sáu Vệ Sở trong kinh thành đều là những nam nhi cường tráng được tuyển từ các nơi tới, người nào cũng có võ nghệ không tầm thường, tùy ý chọn một người ra cũng chưa chắc đã kém hơn người, ngươi dựa vào cái gì mà muốn đi hiệu lệnh họn họ? Chớ có ỷ vào thân phận phò mã của mình là tự cho là mình giỏi giang, không coi ai ra gì.”
Trần Kính Tông nhìn cũng không thèm nhìn ông ấy, như nước đổ đầu vịt.
Cảnh Thuận Đế bị Trần Đình Giám chọc cười, đây là Trần các lão cho dù núi thái sơn có sụp đổ mà mặt vẫn không đổi sắc sao, Cảnh Thuận Đế và Trần Đình Giám quen biết cũng đã hơn ba mươi năm, còn chưa bao giờ thấy Trần Đình Giám bị đại thần nào chọc tức tới mức phải mắng chửi như thế này.
Trần Các lão từ trước đến nay nho nhã, tranh chấp cùng người khác cũng phải có lý có lẽ, có lẽ chỉ có quản giáo nhi tử của mình, mới nói năng lỗ mãng, không chút khách khí nào như vậy.
Xem xong cảnh tượng náo nhiệt này, Cảnh Thuận Đế sờ sờ râu, nói với Trần Đình Giám: “Hai mươi sáu Vệ, tự tay trẫm quản lý cũng chỉ có Cẩm Y Vệ, các Vệ khác đều do Binh bộ quản lý, tình huống cụ thể trẫm cũng không quá rõ ràng, Các lão nói cho trẫm nghe một chút, Vệ Sở nào có binh lực kém cỏi nhất?”
Trong lòng Trần Đình Giám chấn động.
Năm đó thái tổ quyết định kinh thành có hai mươi sáu Vệ, thật ra hai mươi sáu vệ này đều là thân quân của Hoàng đế, hoàn toàn do Hoàng đế quản lý, điều động, chỉ là một đời con cháu Hoàng đế nào đó dẫn quân xuất chính, không những bản thân bị bắt, mà còn làm phân nửa đội tinh nhuệ của hai mươi sáu Vệ trong kinh thành thiệt mạng, từ đó các thần từ làm gì còn dám để cho hoàng thượng nắm giữ hết thân quân, dần dần đem tất cả hai mươi lăm Vệ trừ Cẩm Y vệ thu vào tay Bộ binh quản lý.
Cảnh Thuận Đế nhẹ nhàng nói một câu, phải chăng có ý muốn thu hồi binh quyền của thân quân ư?
Đều tại lão Tứ, khi không lại nói đến chuyện này để làm gì chứ!
Sóng cả trong lòng chập trùng, nhưng trên mặt Trần Đình Giám vẫn tỏ vẻ thong dong bình tĩnh, suy nghĩ một lát, ông ấy trả lời Cảnh Thuận Đế: “Hồi bẩm Hoàng thượng, người có mười ngón còn phân dài ngắn, hai mươi lăm Vệ binh kia xác thật cũng có chỗ sai sót, trong đó chỉ huy sứ của Đại Hưng Tả Vệ là Lý Chính Nguyên tuổi tác đã qua sau mươi, có lẽ tinh lực không tốt, mấy lần Vệ Sở diễn võ tỷ thí, thành tích của Đại Hưng Tả Vệ đều xếp hạng chót.
Những Vệ Sở trong kinh thành này, hàng năm Đông Nguyệt đều sẽ tổ chức một lần diễn võ tỷ thí, mỗi Vệ Sở sẽ chọn ra mười người đến, tham gia một loạt tranh tài, cuối cùng dựa theo thành tích mà xếp hạng.
Đáng thương cho Đại Hưng Tả Vệ, hầu như lần nào cũng là cái tên xếp cuối cùng.
Được Trần Đình Giám nhắc nhở, Cảnh Thuận Đế liền nhớ lại, mọi thứ dính đến cái thứ nhất, cho dù là đếm từ trên xuống hay từ dưới lên cũng có thể khiến cho người ta có ấn tượng sâu sắc, thí dụ như Cảnh Thuận Đế lại không nhớ được Vệ Sở đứng thứ hai đếm ngược là nhà ai.
“Lý Chính Nguyên đã già cả rồi, vậy để cho phò mã tiếp nhận vị trí của ông ta đi, tới Đại Hưng Tả Vệ nhậm chức chỉ huy đi.”
Cảnh Thuận Đế không chút nghĩ ngợi mà nói.
Trần Đình Giám vội nói: “Hoàng thượng, không được a, Đại Hưng Tả Vệ dù sao cũng là Vệ trong kinh, chỉ huy sứ là chức quan hàng Tam phẩm, nó có tài cán gì mà nhận chức đó?”
Cảnh Thuận Đế: “Lý Chính Nguyên trái lại có kinh nghiệm còn từng trải, thể nhưng xem ông ta biến Đại Hưng Tả Vệ thành cái dạng gì kìa? Lão tướng không được cũng đừng trách trẫm nguyện ý cho người trẻ tuổi cơ hội, để phò mã thử một chút đi, nếu như tỷ thí Đông Nguyệt năm nay Đại Hưng Tả Vệ lại về hạng chót, thì trẫm lại thay chức vị của phò mã.”
Trần Kính Tông nghe vậy, cất cao giọng nói: “Tạ Hoàng thượng tín nhiệm, xin Hoàng thượng yên tâm, thần nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của Hoàng thượng!”
Cảnh Thuận Đế cười cười.
Trần Kính Tông là nhi tử của Trần Đình Giám, nhưng cũng là con rể của hắn.
Trần Đình Giám chướng mắt đứa con trai này, nhưng ông để ý, chỉ cần Trần Kính Tông thu nạp được Đại Hưng Tả Vệ, lại ngoan ngoãn nghe lời ông, vậy thì ông cũng sẽ không phục Đại Hưng Tả vệ thành thân quân của ông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT