Giao thừa năm nay, Lăng Châu bên đây mà lại rơi một trận tuyết.
Ban ngày cũng chỉ là mưa nhỏ lất phất, trời sắp tối mới biến thành những bông tuyết nhỏ.
Hoa Dương là công chúa sinh ra và lớn lên ở kinh thành, mùa đông mỗi năm đều phải trải qua mấy trận tuyết lớn, năm ngoái Lăng châu không có rơi tuyết nàng còn chưa có cảm gì, nhìn thấy tuyết ở trên các bức tường, rơi xuống đất thì lại trực tiếp hóa thành tuyết, khó tránh Hoa Dương thất vọng, một khi thất vọng cũng chán ghét, nói với Trần Kính Tông: "Tuyết bên đây của các chàng thật không thú vị gì hết, tuyết ở kinh thành mới gọi là đẹp, rơi cả đêm, ngày thứ hai khắp nơi đều là ngân trang tố khoả.”
Hai người vừa trở về từ nhà chính sau khi ăn cơm tất niên, Triều Vân cầm lồng đèn ở phía trước, Trần Kính Tông giúp Hoa Dương che dù.
Ánh đèn mờ nhạt, mặt của nàng trong áo choàng da cáo càng tôn lên trắng thêm, cái miệng nhỏ đỏ hồng, nhẹ giọng oán trách.
Trần Kính Tông nhìn nàng nói: “Đúng vậy, kinh thành cái gì cũng tốt, vùng đất cằn cỗi này của chúng ta sao có thể so được.”
Hoa Dương không hề định bụng bị giận một trận, nàng chỉ là so sánh về tuyết mà thôi, sao lại kéo đến thành tất cả mọi thứ rồi?
Trừng hắn một cái, Hoa Dương lại nhìn tuyết ở xung quanh vài cái, rồi đi vào nhà.
Nhà tổ bên đây không có khoác địa long, trong phòng đang đốt than, tuy như vậy, Hoa Dương vẫn cảm thấy âm u lạnh lẽo, sau khi chui vào trong chăn đợi Trần Kính Tông lên nhanh sưởi ấm cho nàng, không ngờ người này rửa chân xong, lại chui vào một cái chăn khác dường như không có tác dụng trong cái mùa đông này, còn nằm đưa lưng về phía nàng!
Hoa Dương vừa ôm chặt nước nóng các nha hoàn nhét vào trước, vừa buồn bực hỏi hắn: “Tối nay ai trêu chọc chàng chứ, chàng lại giận dỗi với ta?”
Vừa dùng lời tức nàng, vừa chia giường ngủ, rõ ràng là giận rồi!
Hoa Dương cũng không phải buộc phải ngủ chung chăn với Trần Kính Tông, chỉ là cơn giận này của hắn không hiểu tại sao lại bộc phát, nàng chỉ muốn hỏi rõ.
Trần Kính Tông không nói chuyện.
Hoa Dương hứ một tiếng, cũng xoay người lại.
Không biết qua bao lâu, nàng nghe thấy Trần Kính Tông vén chăn ra đi xuống giường, bởi vì trong phòng còn để đèn, Hoa Dương hiếu kỳ quay đầu lại nhìn, sau đó thì nhìn thấy Trần Kính Tông vét đồ từ trong chén hoa sen.
Hoa Dương cắn răng, lập tức siết chặt chăn còn dùng thân thể đè lại.
Chỉ là Trần Kính Tông tuỳ tiện đã có thể di chuyển cả chiếc giường Bạt Bộ đi, trọng lượng cả người của Hoa Dương cũng không có tác dụng gì, rất nhanh Trần Kính Tông đã kéo chăn của nàng ra chui vào trong, đè cổ tay của nàng xuống bắt đầu hôn.
Hoa Dương không vui, cũng không vùng vẫy, chỉ lạnh lùng nói: “Buông tay, hôm nay chàng đắc tội ta rồi.”
Thiên hạ sao có chuyện tốt như vậy, đắc tội với một vị công chúa còn muốn ngủ với nàng?
Trần Kính Tông lại hôn thêm hai cái rồi mới ngừng lại, từ cổ của nàng ngẩng đầu lên, mắt đen thâm trầm nhìn nàng.
Hoa Dương xụ mặt nhìn hắn.
Sau một lúc, Trần Kính Tông nói: “Nàng đắc tội ta trước đấy.”
Hoa Dương: “Ta đắc tội chàng chỗ nào? Chỉ bởi vì ta nói tuyết bên đây của chàng không đẹp?”
Trần Kính Tông: “Trên miệng nàng chê tuyết, trong lòng có thể đang nói bóng nói gió ghét bỏ ta.”
Hoa Dương:….
Đã từng nghe nói gây sự vô lý, nhưng cũng không vô cơ gây rối đến như vậy, cố ý tìm lỗi có phải không!
“Đi xuống!”
Ngược lại Trần Kính Tông cũng không quấy rầy, nằm sau lưng nàng, lại ôm nàng vào trong lòng, giống như những đêm khác trong mùa đông này, dùng lồng ngực của hắn sưởi ấm cho nàng.
Hoa Dương giận hắn giận dỗi vô cớ, không muốn phối hợp, chỉ là mới di chuyển ra xa chút đã bị Trần Kính Tông kéo về lại, giày vò mấy lần như vậy, nàng cũng chẳng muốn tốn sức lực nữa, hơn nữa nàng quả thật cũng thích như vậy.
Thế nhưng vừa nhận ra nàng thỏa hiệp, tay của Trần Kính Tông bắt đầu không trung thực, gần đây phu thê hai người cũng không có gây gổ nhau gì lớn, cơn tức giận nhỏ của tối nay cũng biến mất rất nhanh dưới sự mặt dày của hắn, tuyết bên ngoài càng ngày càng lớn, nhiệt độ trong chăn cũng càng ngày càng cao.
Khi thật sự bên nhau, trong mắt của Trần Kính Tông đã không còn sự quái gở khi nãy, hắn không chớp mắt nhìn nàng, còn vén tóc dài rơi trên bả vai của nàng, nhìn đến mặt của Hoa Dương cũng muốn cháy lên.
“Ta không có ấn tượng gì với tuyết ở kinh thành, không có trắng như nàng chứ?”
Hoa Dương: “Câm miệng!”
Trần Kính Tông cười cười, nhìn mắt của nàng: “Tuyết ở kinh thành có lẽ đẹp hơn Lăng châu, nam nhân e rằng không bằng, nếu không sao nàng lại cứ muốn chọn chàng trai ở Lăng châu làm phò mã?”
Hoa Dương: …
Nếu như nàng thật sự là tiên nữ, nhất định nàng sẽ khiến Trần Kính Tông trở thành người câm!
Vừa qua năm mới, thời gian dường như lại trở nên nhanh hơn, chớp mắt đã cuối tháng ba, hoa đào nở rộ.
Hoa Dương dẫn theo Triều Vân, Triều Nguyệt, Trân Nhi, Châu nhi từ Ninh Viện dọn về chủ trạch của Trần gia.
Mùng bảy tháng tư cha chồng, mẹ chồng sẽ xả tang, lưu lại ở đây thêm vài ngày, trễ nhất giữa tháng sẽ lên đường đi về kinh thành.
Không chỉ Hoa Dương sắp xếp như vậy, Du Tú, La Ngọc Yến cũng đều về chủ trạch, tam huynh đệ Trần Kính Tông tuy còn vướng bận công vụ, nhưng quan viên mới phái đến cũng sắp đến rồi, tam huynh đệ vẫn phải về kinh làm quan.
Mẫu đơn trong vườn hoa nhỏ vừa mới ra nụ hoa, cũng không biết khi bọn họ xuất phát mẫu đơn sẽ nở không.
Năm trước Hoa Dương vừa đến Lăng châu, hận không thể một đệm cũng không muốn ở, cho dù sau khi trùng sinh, Hoa Dương cũng chỉ luyện được tính tình, không còn dễ tức giận, không có tình cảm gì với nhà cũ của Trần gia, bây giờ sắp rời đi, Hoa Dương nhìn vườn hoa nhỏ chính tay Trần Kính Tông xây nên, lại nhìn núi non liền nhau ở phía Bắc của trấn, nàng mới đột nhiên nhận ra, bản thân lại có chút không nỡ.
“Tứ thẩm!”
Giọng nói ngọt ngào truyền đến, Hoa Dương xoay đầu lại, nhìn thấy La Ngọc Yến dắt tay đứa con gái hai tuổi Uyển Thanh đi đến.
Năm trước Uyển Thanh cũng chỉ là đứa trẻ chỉ ăn uống, bây giờ đã bập bẹ chạy rồi, mọc hai hàng răng trắng, nói chuyện cũng rõ ràng.
Uyển Thanh kế thừa diện mạo xinh đẹp của Trần Hiếu Tông, khuôn mặt trắng hồng đôi mắt to, lại đang ở độ tuổi khiến người khác thích nhất, vui vẻ chạy về phía nàng, ngay cả tim của Hoa Dương cũng không nhịn được mềm ra.
“Tứ thẩm, hoa hoa!”
Trong tay nhỏ mập mạp của Uyển Thanh đang cầm một đoá hoa đào, nhiệt tình đưa cho Hoa Dương xem.
Hoa Dương một tay đỡ lấy nàng, một tay xoa xoa đầu của nàng.
La Ngọc Yến ngồi bên cạnh nàng, dặn dò nhũ mẫu dẫn con gái đến một bên chơi đùa, nàng ta cũng nhìn ra, Hoa Dương cũng không có ý bế con gái, dù sao công chúa Thiên Gia, sẽ không dễ dàng bế con của người khác.
“Vừa nãy ta đã đi gặp đại tẩu, đại tẩu còn đang thu dọn đồ đạc.” La Ngọc Yến chủ động nói chuyện phiếm, “Phía công chúa đã chuẩn bị thoả đáng hết chưa?”
Hoa Dương gật gật đầu.
La Ngọc Yến nhẹ giọng than thở nói: “Nhưng xem như sắp quay về rồi, ở bên đây cũng không có người thân quen gì có thể qua lại, ta cũng sắp buồn chết rồi, công chúa thì sao, có phải cũng không thể chờ được muốn về trong cung nhìn thử?”
Hoa Dương cười cười: “Đó là đương nhiên.”
La Ngọc Yến nhìn sang phía Bắc, lộ ra mấy phần tình cảm chân thực: “Từ nhỏ đến lớn, ta vẫn là lần đầu tiên cách kinh thành xa như vậy, nói ra không sợ công chúa cười, mấy đêm nay ta vừa nghĩ đến sắp gặp cha ta mẹ ta còn có các ca ca tẩu tẩu, ta hưng phấn đến ngủ không được. Tam gia, đại tẩu bọn họ các thân thích đều ở bên này, nhà chúng ta chỉ có bản thân công chúa có thể trải qua tâm trạng hiện nay của ta.”
Hoa Dương nhìn thẳng vào mắt nàng ta một cái, xem như thừa nhận.
Nàng cũng liên tục mất ngủ mấy ngày rồi, không khống chế nổi sự nhớ nhung, muốn gặp phụ hoàng đã chết ở kiếp trước, muốn nhào vào trong lòng mẫu hậu nũng nĩu, cũng muốn xoa đầu của thái tử đệ đệ, nhân lúc hắn ta còn chưa cao hơn nàng, nựng mặt của hắn ta nữa.
Ngủ không được, thì nàng chọc Trần Kính Tông, Trần Kính Tông chỉ mong sao cùng nàng tiêu hao thời gian, ra sức dây dưa một hồi, Hoa Dương cũng buồn ngủ rồi, một giấc ngủ tới trời sáng.
Chỉ là Trần Kính Tông có sức lực sử dụng không hết, Hoa Dương chịu không nổi nữa, đêm nay nàng chỉ dựa ở trong lòng của Trần Kính Tông nói: “Phụ thân đã nghĩ xong phải sắp xếp nhị thúc của chàng ra sao chưa?”
Trần Đình Thực ở Đông viện hiện tại không thê không tử, nếu như để ông ấy cô đơn một mình ở lại chủ trạch, bố chồng chắc chắn không đành lòng.
Còn về chuyện này, Trần Kính Tông ngược lại có thể hiểu cho cách nghĩ của nhị thúc nhà mình.
Nhị thúc từ nhỏ đã không phải người học hành, lúc đó đã không hợp với lão già, ở lại chủ trạch ông ta còn có thể tự mình làm chủ, muốn cày ruộng thì cày ruộng, muốn đi dạo xung quanh thì đi dạo xung quanh, cho dù tính cách mềm yếu không trị được gia nô ở trong nhà, ít nhất các gia nô không dám ức hiếp ông ta quản lý ông ta. Thật sự đi kinh thành rồi, cuộc sống không quen, còn là khắp nơi đều làm quan viên, nhị thúc chắc chắn không dám tuỳ tiện ra đường, không ra đường thì phải ở trong nhà, thỉnh thoảng còn bị lão già kêu đi nói chuyện tâm tình…
Đổi thành Trần Kính Tông, hắn cũng muốn ở lại, thà rằng ngày ngày ăn chay cũng không muốn nhìn sắc mặt của lão tử.
Hoa Dương: “Phụ thân đồng ý không?”
Trần Kính Tông: “Nhị thúc cũng đã quỳ xuống cầu xin ông ấy rồi, khóc một trận, hơn nữa ông ấy nói còn muốn ở lại trong nhà trông giữ tổ mộ, lão già chỉ có thể đồng ý thôi.”
Hoa Dương: “Vậy ông ấy sau này còn thành thân không?”
Nàng có chút lo lắng Trần Đình Thực lại cưới thêm một tham phụ to gan lớn mật như Tề thị vào nhà.
Trần Kính Tông: “Đã còn chọn người rồi, là một nha hoàn bên cạnh lão thái thái khi còn sống, hơn ba mươi tuổi, đi học qua cũng hiểu lý lẽ, từ sau khi Tề thị đi đã đến Đông viện chăm sóc nhị thúc rồi. Nghe ý của mẫu thân, trước khi chúng ta khởi hành, sẽ làm hỉ sự cho nhị thúc, phụ thân cũng sẽ để lại mấy nhân thủ đáng tin, đề phòng quê nhà lại xảy xa chuyện tương tự như vậy.”
Hoa Dương kinh ngạc nói: “Để ông ấy cưới một nha hoàn, nhị thúc của chàng có thể đồng ý sao?”
Trần Kính Tông cười nói: “Là bản thân ông ấy cứ muốn cưới.”
Lão già là một ca ca tốt, đau lòng đệ đệ mất đi thê tử con trai, sợ đệ đệ cô đơn sinh bệnh, từ sớm đã sắp xếp nữ tử thích hợp qua chăm sóc.
Nam như trung thực nhu nhược hơn đi chăng nữa, chỗ đó cũng không an phận được, có thể sớm đã thành chuyện rồi.
Vốn dĩ làm thông phòng cũng được, nhị thúc cứ nhất định cưới làm thê, nha hoàn đó giữ đúng bổn phận, lão già đại khái cũng sợ cưới nữ tử khác xảy ra chuyện, dứt khoát nghe theo nhị thúc.
Hoa Dương hiểu rõ mấu chốt trong đó, có chút buồn nôn.
Thế đạo này, nam nhân cứ phải yêu cần nữ tử thủ tiết vì trượng phu để chứng minh sự trung trinh của nữ tử, nhưng tới nam nhân mất thê, luôn cứ gấp gáp cưới thê mới vào nhà, không thuận tiện cưới cũng muốn thông phòng, dường như không có nữ nhân bọn họ sống không nổi vậy.
Nàng đẩy Trần Kính Tông ra, kêu hắn ngủ ở chăn bên cạnh.
Trần Kính Tông bất động: “Nàng ghê tởm ông ấy, có liên quan gì đến ta?”
Hoa Dương: “Nam nhân trong thiên hạ đều như vậy.”
Trần Kính Tông: “Ta không như vậy, cho dù ngày nào đó… nàng thôi ta, ta cũng sẽ không tìm người khác.”
Hoa Dương: “Nói thôi đương nhiên đơn giản, chỉ sự tham lam đó của chàng, có thể vừa mới bước ra phủ công chúa, mắt đã dán sát vào trên người của cô nương da trắng nào rồi.”
Trần Kính Tông: “Cô nương đó chắc chắn là nàng, vì vậy tốt nhất nàng đừng thôi ta, nàng dám thôi, loại người tham lam như ta sẽ dám nửa đêm lẻn vào phủ công chúa, ép nàng cho ta.
Hoa Dương:…
Nàng thử tưởng tượng tình cảnh đó, sau đó phát hiện, hình như Trần Kính Tông thật sự có thể làm ra việc vô pháp vô thiên như vậy.
Đẩy cái tay loạn động của hắn, Hoa Dương cười nhạt hỏi: “Nếu ta mất trước chàng một bước, chàng thành goá phu rồi, sẽ làm sao?”
Trần Kính Tông suy nghĩ, cười nói: “Vậy thì phải xem nàng rồi, nếu như nàng còn muốn làm phu thê với ta, chỉ lầm hồn của nàng đến kiếm ta, ta sẽ không để ý thái dương với nàng…”
Hoa Dương trực tiếp lấy chăn chặn miệng của hắn lại!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT