Mãi đến lúc hoàng hôn, lão quan chủ mới giảng xong bài giảng ngày hôm nay. Hoa Dương thành thật bước tới, hỏi kĩ những chỗ mình vẫn còn chưa hiểu. Lúc này nàng mới cùng Trần Kính Tông cáo từ rời đi.
Đôi phu thê sánh vai đi tới khách viện dành cho công chúa và phò mã.
Trên đường, Trần Kính Tông nhìn Hoa Dương đang mặc bộ váy màu trắng, không dính chút phấn son nào, không nhịn được hỏi lại lần nữa: “Cũng ở đây bảy, tám ngày rồi. Nàng định lúc nào trở về?”
Hoa Dương: “Vội cái gì chứ. Đời này ta chỉ đến núi Vũ Đương một lần, đương nhiên muốn ở lại lâu một chút. Nếu như chàng lo lắng công việc ở Vệ Sở, có thể quay về trước.”
Lần này xuất hành, nàng vốn dĩ cũng không muốn Trần Kính Tông đi cùng mình, là tự hắn đi theo nàng.
Trần Kính Tông mím môi.
Tháng trước nàng vừa đưa theo Triều Vân, Triều Nguyệt, Châu Cát và Ngô Nhuận, cùng mấy chục thị vệ đến hồ Động Đình, đầu tháng lên đường đến cuối tháng mới trở về. Vừa mới ở Ninh Viện được mấy đêm đã phải quay về nhà tổ qua tết Trùng Dương cùng với Nhị Lão, sau đó lại đến núi Vũ Đương. Nếu như Trần Kính Tông không theo nàng đến đây, sợ là hai vợ chồng lại phải chia cắt một tháng.
*Tết Trùng Dương: Ngày 9/9 âm lịch. Ngày xưa người ta cho rằng số 9 là số dương, nên gọi là Trùng Dương.
“Vệ Sở có Lư Đạt ở đó, không cần ta phải lo lắng. Ngược lại là nàng đó, mấy ngày nay không phải ở cung Thái Hòa nghe giảng đạo thì là ở cung Ngọc Hư nghe giảng kinh. Nếu như còn nghe tiếp, ta sợ nàng cũng học theo Hoàng Gia Gia, một lòng hướng đạo, cả ngày chỉ nghĩ xem tu tiên như thế nào.”
“Nói bậy.”
Hoa Dương thấp giọng mắng một tiếng, đồng thời cảnh giác nhìn xung quanh, chắc chắn không có đạo sĩ nào xung quanh, nàng mới lạnh mắt cảnh cáo Trần Kính Tông: “Bình thường chàng nói ta thì thôi, Hoàng Gia Gia là người mà chàng có thể tùy ý nói chắc? Nếu như bị truyền ra ngoài đến tai phụ hoàng, kể cả phụ hoàng nể tình ta mà tha cho chàng một mạng, nhưng liên quan đến Hoàng Gia Gia thì người cũng không cách nào thiên vị chàng được đâu.”
Trần Kính Tông cười nhìn nàng: “Thế không phải vừa vặn tìm được một lý do hợp lý để phế ta, sau đó sẽ đổi một Phò mã hoàn toàn đúng ý nàng sao.”
Hoa Dương lười để ý đến hắn.
Trở lại khách viện, nghỉ ngơi một chút đã có hai tiểu đạo sĩ bưng cơm tối đến cho bọn họ. Bọn họ ở đạo quán, đương nhiên cũng là ăn chay.
Bánh bao, cháo trắng, thức ăn chay, sắc mặt Trần Kính Tông càng khó coi hơn.
Hoa Dương chỉ cảm thấy buồn cười: “Đều là chàng tự tìm lấy cả.”
Trần Kính Tông cũng không sợ ăn chay. Chuyện làm hắn bực bội nhất đó chính là, rõ ràng hắn đã mang thứ kia đến, nhưng bởi vì bọn họ ngủ lại ở đạo quán, nàng cực kì chú trọng lễ nghi, không cho phép hắn làm bậy ở đây.
Sớm biết như vậy, chi bằng tháng trước hắn đã đi theo nàng đến hồ Động Đình rồi, đến cái núi Vũ Đương này làm gì cơ chứ.
Hoa Dương đưa cho hắn một cái bánh bao kẹp: “Ăn nhiều chút đi, ngày mai ta muốn đi Thiên Trụ Phong.”
Trần Kính Tông giễu cợt: “Nàng? Đi từ đây lên Thiên Trụ Phong mệt lắm đó, còn muốn leo lên đỉnh cao nhất ở đây hả?”
Hoa Dương: “Không phải là còn có chàng sao? Không leo nổi nữa thì chàng cõng ta.”
Trần Kính Tông: “Ngày nào cũng ăn chay, cõng không được.”
Lời nói ra thì là chê thức ăn nhưng trong ánh mắt rõ ràng là đang nghĩ đến mấy thứ chuyện kia.
Hoa Dương coi như không hiểu hắn đang nói gì, cười nhạt nói: “Không cõng được thì chàng ở nhà đi, ta đưa theo Châu Cát theo.”
Buổi sáng hôm sau, chân núi Thiên Trụ Phong, Trần Kính Tông xắn tay áo, tiếp tục làm trâu làm ngựa cho công chúa đang nũng nịu trên lưng.
Thiên Trụ Phong quá cao, Hoa Dương cũng không trông chờ vào việc Trần Kính Tông cõng mình cả chặng đường. Đoạn nàng đi được nàng cũng sẽ tự mình đi, gặp chỗ nào thích hợp thưởng thức phong cảnh đẹp, nàng và Trần Kính Tông sẽ tìm một phiến đá nhẵn ngồi xuống, Châu Cát đưa theo một đội thị vệ theo sau, lúc nào cũng giữ một khoảng cách nhất định.
Vừa đi vừa nghỉ, gần đến trưa, hai người cuối cùng cũng leo được lên đến đỉnh núi Thiên Trụ Phong.
Gió thu xào xạc, thổi từng vạt áo bay phất phơ.
Châu Cát bưng hộp đựng thức ăn tới, chọn một nơi gió thổi không đến mà bày thức ăn ra, sau đó hắn ta cũng rất tự giác lui đến bên cạnh đoàn thị vệ, tránh quấy rầy Công chúa và Phò mã.
Trần Kính Tông nhìn hắn rời đi, cắn một miếng bánh bao, nói với Hoa Dương: “Mấy tổ tiên Hoàng gia này của nàng đúng là thích giày vò người khác thật.”
Trên núi Vũ Đương này, có rất nhiều đạo quán đều là Thái tổ, Thành tổ, cả Tiên đế Hoàng gia gia của nàng xây dưng, riêng chỉ leo núi thôi cũng đủ mệt mỏi, còn phải đưa nhiều vật liệu như đá, gỗ vận chuyển lên đây, đúng là không biết bao nhiêu khổ cực.
Hoa Dương: “Có mất tất có được. Máy người thợ đó dù khổ cực nhưng cũng kiếm được không ít bạc, lão tổ tông cũng để lại được những đạo quán này cho thế hệ sau tu thân dưỡng tính, nếu không có những đạo quán này trên ngọn núi trơ trụi như vậy, du khách tới thưởng thức cũng không tìm được chỗ để nghỉ chân đâu.”
Trần Kính Tông chỉ thuận miệng trò chuyện với nàng, cũng không cãi lại nàng.
Ăn no xong, Hoa Dương kêu Trần Kính Tông mài mực, nàng muốn vẽ tranh. Đây cũng chính là lễ vật mà nàng sẽ gửi tặng Phụ hoàng, Mẫu hậu và Hoàng đệ, nàng muốn vẽ tặng bọn họ những phong cảnh mà nàng chính mắt nhìn được.
Núi non hùng vĩ, Hoa Dương vẽ ba bức ở ba góc độ khác nhau.
Trần Kính Tông: “Chắc là vẽ xong rồi chứ. Vẽ nữa thì cổ tay mài mực của ta cũng gãy mất.”
Hoa Dương liếc mắt nhìn cổ tay anh, ma xui quỷ khiến thế nào lại nghĩ đến vài khoảnh khắc ban đêm, lỗ tai không nhịn được mà ửng đỏ.
Chẳng lẽ ăn chay quá lâu, đến nàng cũng có vài phần nhớ nhung rồi sao? Nếu không sao lại ở giữa đỉnh núi này mà xuất hiện loại ý niệm đó chứ?
Cũng may là Trần Kính Tông đang thu dọn đồ đạc, đợi đến khi hắn ngẩng đầu lên, Hoa Dương đã khôi phục trạng thái như bình thường.
Sau khi giao lại những bức tranh vừa vẽ cho thị vệ, phu thê bọn họ lại đi tuốt ở phía trước.
Lúc sắp đi qua một lối rẽ, Hoa Dương phát hiện có người nông dân áo vải đang đi từ phía khác đến, trong lòng nàng hoảng hốt, vội bảo Trần Kính Tông bỏ nàng xuống.
Trần Kính Tông cũng chú ý đến người nọ, từ từ thả Hoa Dương xuống đất.
Đi được mấy bước, người nông dân kia đã đến chỗ giao lộ. Ánh mắt liếc thấy trên núi có người đang đi xuống, người nông dân theo bản năng ngước mắt lên nhìn.
Vừa thấy Hoa Dương, người nông dân kia ngây ngẩn.
Hoa Dương vừa tránh ánh mắt của hắn ta, bỗng nhiên cảm thấy người này có chút quen thuộc. Nàng không nhịn được mà ngước lên nhìn kĩ hơn. Người này mặc dù toàn thân áo vải, nhưng dáng vẻ trang nghiêm, đôi mắt trong vắt, tuổi tác khoảng hơn năm mươi, để một chòm râu dài, dáng vẻ có vài phần giống thần tiên thoát tục.
Thấy Hoa Dương nhìn mình không chớp mắt, người nông dân cười một tiếng, bỏ gùi thuốc trên lưng mình xuống, khom người hành lễ: “Thảo dân Lý Đông Bích, tham kiến Công chúa.”
Vừa nãy Hoa Dương còn có vài phần suy đoán, thấy ông ta tự khai tên báo họ, nhất thời mừng rỡ khôn xiết. Nàng vội chạy đến trước mặt người này, vui vẻ nói: “Đúng thật là Lý Thái y, sao ngài lại ở đây.”
Lý Đông Bích là danh y ở triều đại này, đã từng nhậm chức ở Thái Y viện, từng chữa bệnh cho Cảnh Thuận Đế. Khi còn bé Hoa Dương đã từng bị nhiễm phong hàn một lần rất nghiêm trọng, cũng là Lý Thái y chữa cho nàng.
Chẳng qua khi đó Hoa Dương mới có hơn mười tuổi, hơn nữa sống lại một lần, trí nhớ của nàng đã sớm trở nên mơ hồ, nếu như không phải Lý Đông Bích có phong thái hơn người, khiến người khác có ấn tượng sâu đậm, thì đến cả cảm giác quen mắt Hoa Dương cũng không có.
Lý Đông Bích cười nói: “Công chúa không biết rồi, thảo dân là người ở Hồ Quảng, Kỳ Châu. Mấy ngày nay đến khu vực núi Vũ Đương để hái thảo dược, trùng hợp thế nào lại gặp được công chúa ở đây.”
Hoa Dương rất đẹp, bất kỳ người nào gặp nàng rồi đều không thể quên được. Mặc dù bây giờ ngũ quan của nàng so với lúc mười tuổi đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng nét xinh đẹp đó, Lý Đông Bích vửa nhìn đã có thể nhận ra được. Hơn nữa ông ta cũng nghe nói đến chuyện Hoa Dương Công chúa đánh Tương vương, biết được thời gian này công chúa đúng là ở Hồ Quảng.
Hai người ôn lại chuyện xưa một lúc, Hoa Dương mới nhớ đến việc giới thiệu Lý Đông Bích và Trần Kính Tông. Nàng chỉ nói đơn giản hai câu: “Đây là Phò mã của ta Trần Kính Tông, Tứ công tử của lão gia Trần Các.
Lý Đông Bích quan sát Trần Kính Tông một lượt, trong lòng âm thầm tán thưởng tướng mạo của Phò mã.
Dù sao ông ta cũng không biết gì về Trần Kính Tông, chỉ có thể khen ngợi mặt hắn.
Đoạn đường núi tiếp theo, Hoa Dương căn bản quên béng mất Trần Kính Tông, không ngừng trò chuyện cùng với Lý Đông Bích, hỏi ông ta trong gùi có dược thảo gì, lại hỏi Lý Đông Bích rời khỏi kinh thành mấy năm nay đã làm những gì. Còn Lý Đông Bích, ông ta cũng không quá để ý thân phận công chúa của Hoa Dương, giống như coi công chúa Hoa Dương thành một người bạn lâu năm, phong thái ung dung mà bình tĩnh.
Trần Kính Tông đi phía sau hai người, ánh mắt lúc thì rơi trên gương mặt vui vẻ của Hoa Dương, khi thì nhìn gương mặt như sơn dương của Lý Đông Bích.
Không biết có phải do hắn nghĩ nhiều hay không, hình như Hoa Dương đặc biệt có xu hướng thích những người trưởng thành lớn tuổi, mà Lý Đông Bích này đúng là thiên tài có học hơn người.
Dưới sự mời chào nhiệt tình của Hoa Dương, Lý Đông Hạ theo bọn họ đến khách viện của cung Thái Hòa ăn cơm tối cùng.
Lúc cơm tối kết thúc, Hoa Dương mắt nhìn Trần Kính Tông, nói với Lý Đông Bích: “Không dối Lý Thái y, mẫu thân ta gần đây thường bị đau hông quấy nhiễu, không biết có thể mời ngài cùng ta quay về Lăng Châu một chuyến, xem cho lão nhân gia được không?”
Trần Kính Tông:….
Mẫu thân còn chưa đến năm mươi, nhìn cơ thể cũng rất mạnh mẽ, không hề nói gì với bọn lọ là bị đau hông, sao đột nhiên lại cần mời Lý Đông Bích đến xem bệnh.
Hay là do Hoa Dương quá hiếu thuận, chút chuyện nhỏ này cũng không muốn mẫu thân phải chịu đựng, đến đứa con ruột như hắn cũng không bằng được?”
Lý Đông Bích cả đời hái thuốc, nếu đổi lại là người khác mời ông ta đến xem bệnh, ông ta nhất định sẽ cự tuyệt.
Nhưng đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn ngập tràn thành kính của Hoa Dương, Lý Đông Bích không đành lòng để công chúa thất vọng.
“Nếu công chúa đã có tấm lòng hiếu thảo này, lão phu đành đi theo các người một chuyến.”
Hoa Dương cực kì vui vẻ, gọi Châu Cát tới, bảo hắn đưa Lý Đông Bích vè chỗ dừng chân trước, sáng mai xe ngựa bọn họ sẽ trực tiếp qua bên kia để tiếp ứng.
Sau khi Lý Đông Bích dời đi, Trần Kính Tông bước theo Hoa Dương vào phòng, nghi ngờ hỏi: “Mẫu thân có nói với nàng là người bị đau hông sao?”
Hoa Dương: “Chưa từng, có điều người và phụ thân đã nhiều tuổi như vậy, trên người nhất định ít nhiều gì cũng có chút vấn đề. Nếu như ta đã nhièn thấy Lý Thái y, đương nhiên cũng không thể bỏ qua cơ hội này. Chàng cũng nhìn thấy rồi đó, Lý Thái Y hái thuốc hành tung thần bí khắp nơi, đợi đến khi hai người thật sự bệnh mới đi tìm ông ta thì không kịp nữa rồi.”
Trần Kính Tông: “Nhưng nếu như thân thể hai người không có vấn đề gì, không phải để Lý Thái y mất công không một chuyến sao?”
Hoa Dương nhíu mi: “Hai người bọn họ quan trọng hay làm trễ nải Lý Thái y nửa tháng quan trọng?”
Trần Kính Tông mặc dù đối nghịch với lão đầu tử nhà mình, nhưng nếu để cho hắn chọn hắn đương nhiên sẽ chọn hai người, chẳng qua hắn bị thái độ của Hoa Dương đối với người khác làm cho kích động: “Nàng đường đường là một công chúa, lại chiêu đãi Lý Thái y như cha mẹ ruột của mình, ai mà nghĩ nàng muốn lợi dụng y thuật của ông ta chứ. Ta nhìn ông ta cũng đã hơn sáu mươi rồi, nên nói nàng đối với ông ta quá trọng vật chất, hay là nói nàng đối với lão đầu tử quá mức kính trọng?”
Cuối cùng, nàng vẫn vì lão đầu tử.
Hoa Dương trừng mắt nhìn hắn: “Ta muốn giúp cha mẹ xem thử thân thể khỏe mạnh hay không, sao chàng lại nói ta chỉ kính trọng cha?”
Trần Kính Tông: “Đoán, nàng đối với nhà chúng ta chuyện gì cũng tốt, thật ra thì yêu ai yêu cả đường đi lối về đúng không?”
Hoa Dương: ….
Nàng quay lưng lại, tự mình chải đầu.
Trần Kính Tông ngồi bên người nàng, nhìn mặt nàng nói: “Nàng chột dạ rồi đúng không? Chỉ có chột dạ mới không dám nói tiếp với ta nữa.”
Hoa Dương hừ lạnh: “Ta đối với phụ thân yêu ai yêu cả đường đi lối về thì sao? Ta chính là một người sống vì công danh lợi lộc đó, kính trọng phụ thân cũng là bởi vì phụ thân có tài của Các lão, có thể phụ tá phụ hoàng thống trị giang sơn, có thể cho dân chúng ta sống những ngày tốt lành. Nhưng trời đất chứng giám, ta đối với phụ thân chỉ có kính trọng, ngươi bớt ở đó giở trò âm dương quái khí, hồ ngôn loạn ngữ đi, nếu truyền ra ngoài thì cả ngươi, ta, phụ thân đều biến thành trò cười. "
Trần Kính Tông: “Chuyện này ta hiểu, nàng vẫn chưa mù đến nỗi một phò mã anh tuấn như vậy không yêu mà lại đi nhớ thương một lão già hơn năm mươi tuổi đâu. Có điều ta vẫn không hiểu, Các lão ở Nội các nhiều như vậy, vì sao nàng chỉ coi trọng duy nhất một mình nhà chúng ta? Lúc hắn rời kinh chỉ là thứ phụ, luận chiến tích cũng không bằng thủ phụ, thậm chí thủ phụ tiền nhiệm.”
Hoa Dương để cây trâm lên bàn, cầm cây lược lên, chải chải cái đầu, mới liếc hắn một cái, cười nói: “Chắc là nhìn mặt đi, từ nhỏ đến lớn ta gặp qua mười mấy Các lão, bàn về dung mạo hay phong thái đều không bằng được phụ thân.”
Nàng không thể nói với Trần Kính Tông là nàng là người chết đi sống lại một lần, chỉ có thể chọn bừa một lý do chọc cười để lừa hắn.
Đương nhiên nàng cũng không phải cố ý muốn dày vò Lý Đông Bích, mà là phụ thân của hắn nhìn có vẻ khỏe mạnh như vậy, nhưng thực ra mắc một căn bệnh kín, kiếp trước ông qua đời có liên quan đến căn bệnh đó.
Trần Kính Tông thăm dò nàng một hồi, lại lách qua người nàng, nhìn về bản thân mình trong gương.
Huynh đệ ba người bọn họ, bao gồm cả Nhị ca đã qua đời, diện mạo bên ngoài rất giống lão đầu tử, đều cực kì anh tuấn đàng hoàng, có điều bởi vì Trần Kính Tông luyện võ, cuối cùng đã gột sách nét thư sinh thường thấy của Trần gia bọn họ, cuối cùng trở thành thanh bảo đao trong rương.
Cứ thế một hồi, ánh mắt hai người trong gương cũng đụng nhau.
Trần Kính Tông đột nhiên hỏi: “Nếu lúc Hoàng hậu nương nương ban hôn, cả ta, đại ca và tam ca đều chưa thành thân, nàng sẽ chọn ai?”
Hoa Dương:…
“Ai cũng không chọn, ta gả cho người khác vậy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT