Sáng sớm ngày hai mươi bảy tháng hai, hai huynh đệ Trần Kính Tông và Trần Bá Tông đều phải chạy tới nha môn làm việc, còn Hoa Dương và Du Tú vừa ăn xong điểm tâm đã lập tức đi về trấn Thạch Kiều.
Quãng đường bốn mươi dặm, cưỡi ngựa chạy nhanh chỉ hết hơn nửa canh giờ nhưng đi xe ngựa thì phải tới giữa trưa, cho nên nữ quyến đi trước, lúc chạng vạng, hai huynh đệ bọn họ sẽ cưỡi ngựa về sau, bọn họ sẽ ở lại nhà cũ một đêm, ngày hôm sau ở lại ăn một bữa trưa rồi cả hai nhà lại quay về trong thành. Ngày nghỉ tắm gội quá ngắn ngủi nên chỉ có thể sắp xếp như thế.
Thời tiết đang ấm áp, thỉnh thoảng còn có thể bắt gặp một hai cây đào ở ven đường, trên cành cây đầy những nụ hoa nho nhỏ màu hồng nhạt, có một ít nụ ở trên ngọn cây tiếp xúc với ánh nắng mặt trời nhiều hơn đã chớm nở.
Du Tú thấy Hoa Dương nhìn chằm chằm những nụ hoa đào đó bèn nói: “Trong viện bọn ta có hai cây đào, nếu thích ta sẽ cho người chiết mấy cành mang sang cho Công chúa.”
Hoa Dương cười cười: “Không làm phiền đại tẩu, sẽ tự có người mang tới cho ta.”
Người đầu tiên mà Du Tú nghĩ tới là em chồng, lập tức ảo não vì mình lắm chuyện. So với đại tẩu là nàng, đương nhiên là Công chúa thích được tiểu thúc tặng hơn.
Cùng với tiếng chim hót líu lo suốt cả quãng đường, cuối cùng hai chiếc xe ngựa và đội thị vệ cũng về đến trấn Thạch Kiều.
Dân chúng nhìn lên cũng biết là Công chúa và mọi người về thăm vợ chồng Các lão ở trong trấn, có người đi hóng hớt, có người thì không thấy gì mới lạ, phải làm gì thì làm đó.
Xe ngựa còn chưa dừng lại hẳn, Uyển Nghi, Đại Lang, Nhị Lang và Tam Lang đã lao ra như ăn cướp.
“Nương!”
Tỷ đệ Uyển Nghi và Đại Lang đều nhào vào trong lòng Du Tú.
Du Tú vui mừng muốn khóc, từ lúc nàng làm mẫu thân đến bây giờ, đây là lần đầu tiên nàng xa bọn nhỏ đến như vậy.
Nhị Lang và Tam Lang sóng vai đứng một chỗ, thấy sau khi tứ thẩm Công chúa xuống xe, thì không còn người nào nữa, hai huynh đệ đều cảm thấy hơi tủi thân, Tam Lang càng có vẻ muốn khóc.
Du Tú nhìn thấy vậy bèn đưa tay xoa đầu hai đứa cháu trai, dịu dàng giải thích: “Chúng ta gần hơn nên chúng ta tới trước, nương của các cháu chắc chắn cũng đang trên đường về rồi, đừng lo.”
Hoa Dương không biết dỗ trẻ con, chỉ là nàng đều chuẩn bị lễ vật cho cha mẹ chồng và đám nhỏ.
Triều Vân nhận được ánh mắt của chủ tử, cười cười lấy bốn hộp bánh ngọt từ trên xe xuống, đưa cho mỗi đứa nhỏ một hộp.
Có đồ ăn ngon, bọn trẻ con cũng vui vẻ.
Lúc này Trần Đình Giám và Tôn thị cũng tới.
Trần Đình Giám vẫn mặc một bộ ngoại bào màu trắng bằng vải thô, bộ râu xinh đẹp được cắt tỉa cẩn thận dài tới ngang ngực, ở nhà để tang lâu như thế, không cần phải thức khuya dậy sớm xử lý chính vụ như ở Kinh thành khiến Trần Các lão ngoài năm mươi tuổi trông lại có vẻ có tinh thần hơn một chút, thậm chí còn có chút tiên phong đạo cốt.
Đáng tiếc là bọn nhỏ không biết thưởng thức phong thái của tổ phụ, chỉ biết tổ phụ quá nghiêm khắc. Tổ phụ vừa bước chân tới, Tam Lang đang vội vàng mở hộp bánh ngọt ra lập tức đóng lại gọn gàng, đến cậu bé còn như vậy, đương nhiên Đại Lang và Nhị Lang cũng trưởng thành hơn, chỉ có Uyển Nghi là hoạt bát hơn chút trước mặt tổ phụ.
Hoa Dương đột nhiên nhớ tới đệ đệ trong hoàng cung, tiểu đệ mới năm sáu tuổi lúc ở trước mặt cha chồng cũng ngoan ngoãn quy củ như thế.
Mọi người hành lễ gặp nhau xong dời bước vào trong nhà.
Không có mặt các con, Trần Đình Giám cũng không thể cứ đi hỏi chuyện các con dâu, có một số việc dù nhận được tin tức cũng chỉ có thể giả vờ không biết.
Tôn thị cười híp mắt quan tâm tình hình gần đây của hai đôi vợ chồng, ví dụ như ăn ở có quen không, ví dụ như chuyện mấy đứa con trai có bận rộn công việc không.
“Được rồi, lát nữa hãy dùng cơm. Hai đứa con đi xe ngựa cả một quãng đường rồi, về nghỉ ngơi trước một lát đi, gian phòng được thu dọn sạch sẽ rồi.”
Tôn thị lên tiếng nói.
Hoa Dương và Du Tú bèn dẫn bọn nhỏ cáo lui.
Trở lại Tây viện, bầu không khí lại trở nên náo nhiệt. Nhị Lang và Tam Lang không thấy mẫu thân mình về nên đi vây quanh đại bá mẫu dịu dàng dễ gần gũi hỏi lung tung này kia, Du Tú cũng rất kiên trì, bọn nhỏ hỏi cái gì nàng trả lời cái đó.
Ban đầu Hoa Dương còn thấy thú vị, nhưng một lúc sau lại thấy hơi ồn ào, bèn dẫn bọn nha hoàn về Tứ Nghi đường trước.
Vừa mới yên tĩnh được một lát, Trân Nhi ở bên ngoài đã cười gọi: “Tiểu thư”.
Lát sau Uyển Nghi đi vào, trong tay cầm mấy cành hoa đào màu hồng phấn nhàn nhạt, đôi con ngươi trong trẻo nhìn nàng: “Đây là hoa đào con mới hái, tứ thẩm có thích không?”
Hoa Dương thích.
Mùa xuân năm này của đời trước, không biết là ngày nào, Uyển Nghi cũng tặng hoa đào cho nàng. Tiểu cô nương ngây thơ đáng yêu, cánh hoa tươi mới mềm mại, tất cả đều khiến người khác cảm thấy sáng bừng lên.
“Ta cũng chuẩn bị lễ vật tặng Uyển Nghi.”
Triều Vân đưa ra một chiếc hộp nhỏ lớn bằng bàn tay, Hoa Dương đưa cho Uyển Nghi, cười bảo cô bé mở ra xem.
Uyển Nghi nghe theo, thấy trong hộp có một chiếc trâm hoa cài tóc khảm một bông hoa đào dùng hồng ngọc màu hồng phấn làm thành, núng nính trong suốt sáng ngời, nhìn cực kì đẹp.
Hoa Dương cầm cầm trâm hoa lên tự mình cài vào tóc cho Uyển Nghi, sau đó nắm tay cô bé đi tới trước cái gương cao bằng nửa người.
Uyển Nghi rất thích, nhưng cũng hơi ngượng ngùng, đỏ mặt nói: “Lần nào tứ thẩm đến cũng tặng con đồ tốt, cứ như vậy lần tới con cũng không dám đến chơi.”
Trông giống như cô bé vì lễ vật nên mới tới lấy lòng tứ thẩm vậy.
Hoa Dương cười nói: “Cũng không phải lần nào cũng có. Lần sau con tới ta sẽ không đưa nữa, được chứ?”
Uyển Nghi bèn nở nụ cười.
“Công chúa, tam phu nhân đến rồi.”
Hoa Dương chắc chắn sẽ không ra tận cửa để đón La Ngọc Yến, nàng bèn vỗ vỗ vai Uyển Nghi, bảo cô bé mau đi ra đón, đây là lễ nghĩa mà bọn nhỏ phải làm.
Nhị Lang và Tam Lang đã chạy ra bên ngoài chờ, còn Đại Lang đứng ngoài hành lang chờ tỷ tỷ.
Thấy đệ đệ cứ đưa mắt nhìn lên đầu mình mấy lần, Uyển Nghi chợt nhận ra điều gì đó, bèn bảo đệ đệ gỡ trâm hoa cài tóc trên đầu mình xuống, sau đó cẩn thận cất vào chiếc túi nhỏ đeo bên hông.
Đại Lang hỏi: “Là tứ thẩm tặng sao? Sao tỷ tỷ lại không dùng?”
Uyển Nghi vừa dẫn đệ đệ ra ngoài vừa nhỏ giọng nói: “Từ xưa tới nay cha mẹ chúng ta đều sống đơn giản, không cho chúng ta quá để ý tới những thứ này. Nếu như ta đeo trâm hoa đi gặp tam thẩm, chắc chắn tam thẩm sẽ biết được là tứ thẩm đứa. Tứ thẩm đã tặng quà cho ta rồi, chẳng phải tam thẩm cũng nên tặng cho ta vài thứ tốt ư? Sao ta phải khiến tam thẩm tiêu tiền vì ta chứ.”
Tứ thẩm thích cô bé, ban cho cô bé mấy thứ, Uyển Nghi có thể thoải mái nhận, nhưng lại không thể vô tình hay cố ý đòi tam thẩm được.
Cô bé đã chín tuổi rồi, nên hiểu chuyện một chút.
Đại Lang sáu tuổi như có điều suy nghĩ.
Bên ngoài cổng lớn của Trần gia, La Ngọc Yến cũng cho mấy đứa cháu trai đồ điểm tâm.
Tôn thị ngồi trong phòng, chờ vợ chồng nhà con trai thứ ba tiến vào chào, lần này Trần Đình Giám sẽ không ra, dù sao vừa nãy ông tới cũng chỉ là để đón tiếp Công chúa. Ông là cha chồng, cho dù vợ chồng con trai cả có trở về cũng không có đạo lý ông phải đi ra đón tiếp con dâu.
“Nương, không phải bình thường người vẫn hay bảo bị đau vai sao, lần trước tam gia cải trang vi hành ở bên ngoài, nhìn thấy có người bán búa gỗ nhỏ chuyên dùng để đấm vai giảm bớt đau nhức cho nên mua cho người và phụ thân mỗi người một cái, người thử xem dùng có ổn không?”
La Ngọc Yến rất nhiệt tình dâng lên lễ vật hai vợ chồng chuẩn bị cho cha mẹ, một đôi búa gỗ nhỏ cán dài, không có nha hoàn ở đây nên nàng ta tiện tay gõ một cái.
Tôn thị thử một cái, cười híp mắt: “Cái này có ích, lão Tam có lòng rồi.”
La Ngọc Yến dẫn bọn trẻ con đi rồi, Tôn thị cũng cầm lễ vật về Xuân Hòa đường.
Trần Đình Giám thấy nha hoàn bên cạnh bà cầm theo một cái hộp dài, bèn nhìn chằm chằm vào cái hộp.
Lão Đại biếu lá trà, có hơi đắt, chẳng qua cũng không có gì khác người quá, bổng lộc của lão Đại đủ để mua được.
Lão Tứ chắc chắn sẽ không biếu ông cái gì, hai hộp tổ yến là tấm lòng của Công chúa.
Không biết là lão Tam định biếu cái gì.
Trần Đình Giám không phải là một người ham muốn lễ vật của các con, ông sợ các con ra bên ngoài học theo con đường của đám quan tham kia, chiếm đoạt mồ hôi nước mắt của dân chúng nhưng trước mặt ông lại tỏ vẻ là một đứa con ngoan.
Tôn thị biết tâm tư của ông, lấy ra cái đấm lưng bằng gỗ, nhét vào trong tay ông: “Kiểm tra thử xem thế nào, xem trong cái tay cầm có vàng không.”
Trần Đình Giám: …
Bọn nha hoàn cười lui ra.
Tôn thị lấy lại một cây búa gỗ, chọn một lực vừa phải gõ lên vai trượng phu một cái, hừ một tiếng nói: “Ba phần lễ vật, đồ lão Tam đưa tặng là hời nhất, ai bảo nó nói năng ngọt xớt, nói nghe hay như hát vậy.”
Trong mắt Trần Đình Giám để lộ ý cười. Lão Tam là hoạt bát nhất, chẳng qua đúng sai rõ ràng cũng không phải người hồ đồ, huống chi rõ ràng là thê tử rất thích lão Tam như thế.”
Tây Viện.
La Ngọc Yến đến Quan Hạc đường trước.
Bọn trẻ con xúm lại một chỗ chơi đùa, nàng ta ngồi nói chuyện riêng với Du Tú, ví dụ hỏi tại sao lần trước Công chúa lại ngồi cùng xe với Du Tú, ví dụ như sau khi đến thành Lăng Châu rồi Công chúa có mới Du Tú đến Ninh Viện chơi hay không, vân vân.
Cái gì có thể nói được Du Tú đều nói hết, chỉ che giấu chuyện Công chúa và tiểu thúc cãi nhau.
La Ngọc Yến nghe xong, cười như không cười nói: “Đại tẩu đúng là người có phúc, như vậy là được Công chúa ưu ái rồi.”
Du Tú cũng cảm thấy mình có phúc, chuyện khác thì không nói tới, chỉ riêng việc có thể làm bạn với Công chúa thôi, đời này của nàng coi như sống không uổng rồi.
La Ngọc Yến đi rồi, Uyển Nghi tiếp tục dính lấy mẫu thân.
Du Tú nhìn hoa đào trong sân, tò mò hỏi: “Lát nữa con có định đem tặng hoa đào cho tam thẩm không?”
Uyển Nghi lắc đầu, dí dỏm nói: “Tam thẩm lại không thích những thứ này.”
Du Tú: “Sao con biết tam thẩm không thích?”
Uyển Nghi: “Năm ngoái sau khi hoa viên được xây xong, lần nào chúng ta qua đó chơi gặp phải tam thẩm, tam thẩm đều thích nhìn chằm chằm vào xiêm y đồ trang sức của nương. Còn tứ thẩm thì không giống thế, tứ thẩm thích xem hoa xem cây.”
Du Tú vừa mừng vừa sợ, nàng nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nữ nhi: “Con bé này, con và cha con đều thông minh giống nhau.”
Uyển Nghi: “Đúng vậy, con thông minh giống cha, gương mặt xinh đẹp giống nương.”
Nữ nhi không thấy xấu hổ nhưng mặt Du Tú lại đỏ bừng, căn dặn nữ nhi khi ở bên ngoài không được tự kiêu như thế.
Buổi trưa, Tôn thị và các con dâu ăn một bữa cơm trưa đơn giản, đợi đến buổi tối mọi người đã quây quần đông đủ mới ăn một bữa tiệc long trọng.
Bây giờ ở Trần gia, chỉ có hai vợ chồng Trần Đình Giám phải ăn chay, còn lại đám con cháu trong nhà thì ăn thế nào cũng được.
Mùi thơm mê người của thức ăn không ngừng bay ra từ trong trù phòng, Tam Lang đã thèm chảy nước miếng. Thật sự là bình thường tổ phụ quá nghiêm khắc, tổ mẫu cho bọn chúng thêm mấy miếng thịt kho tàu thôi mà tổ phụ đã nhíu mày rồi.
Ngoài trời dần dần tối xuống.
Cuối cùng trên đường cũng truyền tới tiếng vó ngựa chạy nhanh, có thể nghe ra được ba tiếng khác nhau, có lẽ là ba huynh đệ chạm mặt nhau ở đâu đó nên đi về chung một đường.
Du Tú và La Ngọc Yến phải đi đón tiếp trượng phu của mình, bọn nhỏ chắc chắn cũng muốn đi đón phụ thân.
Hoa Dương ngồi yên tại chỗ của mình.
Người lớn đều cho rằng đó là chuyện đương nhiên, Tam Lang lại kéo kéo tay của mẫu thân, lúc đi được một đoạn rồi nhỏ giọng hỏi: “Nương, vì sao tứ thẩm không đi đón tứ thúc?”
La Ngọc Yến nhẹ giọng đáp: “Bởi vì tứ thẩm là Công chúa, cũng là người có thân phận cao quý nhất trong nhà chúng ta. Trừ phi nàng ta tình nguyện, bằng không lúc chúng ta về nhà ai cũng phải tự đi chào hỏi nàng ta.”
Tam Lang: “Đại bá phụ và cha của con đều có người thân ra đón, chỉ có tứ thúc là không có, chẳng phải tứ thúc sẽ thấy buồn sao?”
La Ngọc Yến xoa xoa đầu dưa của con trai: “Tứ thúc của con không câu nệ tiểu tiết, không ngại những việc này.”
Lúc đang nói chuyện, các nàng và ba huynh đệ Trần gia đi đường mỏi mệt cũng đụng mặt nhau.
Bọn trẻ con tách ra bám lấy cha của mình.
Trần Kính Tông đứng chếch bên cạnh hai huynh trưởng, hành lễ qua loa với hai vị tẩu tử.
Tam Lang xuống khỏi lòng cha, nhìn tứ thúc cô đơn một mình, đôi mắt to đảo một cái, đi tới hỏi: “Tứ thúc, khi nào thúc và tứ thẩm sinh con?”
Trần Kính Tông: …
Trần Hiếu Tông, Trần Bá Tông và hai thê tử của mình: …
Tam Lang vẫn là trẻ con, lời nói không hề kiêng dè gì: “Tứ thẩm không muốn ra đón thúc, thì khi nào hai người sinh đệ đệ muội muội rồi, bọn chúng sẽ giống bọn con, đi ra đón tứ thúc.”
Vẻ mặt phức tạp của mọi người cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường.
Trần Kính Tông đưa tay bế Tam Lang lên, bình thản hỏi cậu bé một câu: “Ai nói với con là tứ thẩm không muốn ra đón ta?”
Tam Lang chỉ chỉ vào trong: “Tứ thẩm không tới.”
Trần Kính Tông cười nói: “Đó là vì tứ thúc yêu thương tứ thẩm của con, đã dặn dò nàng ấy từ trước rồi, không để nàng ấy phải chạy ra ngoài đón ta.”
Tam Lang hiểu, bèn quay đầu lại, đôi mắt to nhìn về phía đại bá phụ và cha ruột.
Trần Bá Tông im lặng, liếc mắt nhìn về phía tam đệ.
Trần Hiểu Tông cười nói: “Được rồi, đói bụng rồi, chúng ta mau vào trong dùng cơm đi!”
Lão Tứ há mồm là có thể nói linh tinh, bọn họ không tiếp được, không thể tranh luận việc yêu thương với đau lòng trước mặt đám trẻ con được.
Hắn ta ôm lấy Tam Lang.
Cả nhà Trần Bá Tông đi tuốt ở đằng trước, tiếp theo là gia đình Trần Hiểu Tông, Trần Kính Tông là con út, đương nhiên là đi cuối cùng.
Ánh mắt đảo qua chỗ đại ca và nhị ca có vợ con vây quanh, trong mắt Trần Kính Tông lộ ra vẻ không đáng.
Hắn chán nhất những cái nghi thức xã giao này, cho dù nàng có chạy ra ngoài đón hắn, hắn cũng không cần!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT