“Công chúa, Phò mã về rồi, đang tới Lưu Vân điện.”
Lúc hoàng hôn, Triều Vân nghe thái giám bẩm báo xong bèn quay lại nói cho chủ tử.
Hoa Dương đã có lúc nghiêm túc suy đoán một chuyện, nhưng hóa ra kết quả chỉ là do cái tính cẩu thả của Trần Kính Tông, cho nên lần này nàng không thèm suy nghĩ nhiều nữa.
Nàng đang lật sách thì Trần Kính Tông tới.
Lúc hắn vào nhà, Hoa Dương ngước mắt lên quan sát một lượt, thấy tóc mai của Trần Kính Tông hơi ướt, cũng đã đổi sang mặc thường phục thì ngạc nhiên hỏi: “Dạo này sao lại càng ngày càng để ý, còn biết phải tắm rửa thay y phục trước rồi mới tới tìm ta?”
Trần Kính Tông đời trước cũng chưa từng thức thời như vậy bao giờ, đều là đến khi nàng phải trừng mắt nhìn hắn rồi mới chịu đi tắm, thậm chí còn không thèm tắm, cố tình đối nghịch với nàng.
Trần Kính Tông nhìn Công chúa nằm trên giường nhỏ như một đóa hoa, nét mặt sung sướng: “Sớm muộn gì cũng phải tắm, hà tất còn phải để đến khi bị nàng ghét bỏ.”
Hoa Dương: …
Hình như nàng đã hiểu được tâm tư của người này. Trước đây nàng không chịu cho hắn một cách dễ dàng nên hắn mới lười, từ lúc nàng tặng vật kia cho hắn, hầu như ngày nào hai người cũng phải làm. Trần Kính Tông như con mèo có mỡ treo ngay miệng, bắt đầu tự giác để ý hơn. Đây chính là ví dụ điển hình của “Không có lợi thì không thể dậy sớm, tham lam chắc chắn có nguyên nhân”.
Nàng vừa nghĩ như thế, Trần Kính Tông đã đi vào trong rồi lại vòng ra ngoài, hơi oán trách nói với nàng: “Tại sao lại không tắm?”
Lát nữa lại phải chờ nàng đi làm, lỡ mất việc có thể làm vào buổi đêm. Một lần hai lần thì không sao, nhưng về lâu về dài không thể cứ như vậy được. Trần Kính Tông cũng muốn làm xong việc trước, sau đó có thể ngủ ngon hết cả đêm.
Trời còn chưa tối hắn đã mặt dày như thế, Hoa Dương trợn mắt lườm hắn một cái, nhỏ giọng trách mắng: “Chàng cho rằng cơ thể ta được làm từ sắt giống chàng hay sao?”
Công chúa tức giận nói, nhưng gương mặt lại đỏ bừng, xinh đẹp vô cùng.
Ở phương diện này, Hoa Dương có sống thêm mấy đời nữa cũng không vô liêm sỉ được bằng Trần Kính Tông.
Thoáng cái Trần Kính Tông đã đứng bên cạnh giường nhỏ, ôm lấy người vào lòng.
Hoa Dương muốn tránh đi nhưng hai tay bị hắn giữ lại sau lưng. Cứ thế này, nàng sẽ chẳng làm được gì cả, chỉ có thể để mặc hắn dính lên mình.
Tuy là có xấu hổ, nhưng so với những ngày tháng lạnh lẽo nhàm chán sau khi hắn mất đi thì hiện tại có một Phò mã nhiệt tình như lửa ở cạnh, Hoa Dương có cảm giác mình cũng bị biến thành một ngọn lửa đang cháy rực, sẽ cứ luôn hừng hực cháy như thế không bao giờ lụi tàn.
Trong đầu lại hiện ra hình ảnh cô mẫu và bọn thị vệ liếc mắt đưa tình với nhau, mặt mày rạng rỡ khiến Hoa Dương nghĩ rằng có lẽ ít nhiều nàng cũng đã trở nên hư hỏng đi. Nếu không Trần Kính Tông lỗ mãng như thế này, nàng đã coi như bị sỉ nhục mà kêu bọn thị vệ kéo hắn ra ngoài đánh bằng roi từ lâu rồi.
Hoa Dương kéo lại quần áo theo bản năng, nghiêng người ngả vào lòng hắn.
“Tức giận à?” Trần Kính Tông ôm Công chúa đã mềm nhũn vào lòng, nâng cằm nàng lên hỏi.
Hoa Dương nhắm mắt lại. Cho dù hơi thở vẫn đang không ổn định, phong thái của Công chúa vẫn nguyên vẹn như cũ, nàng hờ hững nói: “Biết chàng tham lam, nhưng sau này phải cách một đêm mới được làm một lần. Nếu như chàng không đồng ý, ta sẽ tìm thêm mấy thông phòng cho chàng, sau đó bảo các nàng thay phiên nhau hầu hạ chàng, một đêm chàng muốn làm ba bốn lần cũng được. Chẳng qua nếu chàng đã chọn cách đó thì sau này đừng mơ được bước chân vào phòng ta.”
Tuy rằng nàng là Công chúa, nhưng nàng cũng thông tình đạt lý, không biết làm mấy chuyện cậy thế ức hiếp Phò mã.
Trần Kính Tông nở nụ cười: “Đây chính là chuyện cực kì tốt. Chỉ là ta rất kén chọn, chướng mắt đám dong chi tục phấn ở ngoài kia. Nếu như Công chúa thật sự muốn tìm thêm thông phòng cho ta, vậy mặt mũi các nàng cũng nên dựa theo gương mặt của Công chúa để chọn, chỗ nào nên trắng thì trắng, chỗ nào…”
Hắn còn chưa dứt lời, Hoa Dương đã nhẹ nhàng tát hắn một cái.
Trần Kính Tông kịp thời nắm được cổ tay mảnh khảnh của nàng trước: “Sao hả, nàng muốn đi tìm thông phòng cho ta nhưng không cho phép ta ra điều kiện à?”
Hoa Dương chỉ lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.
Trần Kính Tông không cười đùa nữa, nghiêm mặt nói: “Ta chỉ cần nàng. Đừng nói là cách một đêm, cách một tháng, cách một năm đều có thể. Chỉ cần nàng tình nguyện cho.”
Sự giận dữ trên khuôn mặt Hoa Dương giảm xuống, nhưng vẫn cảnh cáo hắn: “Có vài lời nói linh tinh ta không so đo với chàng, nhưng chàng còn dám đánh đồng ta với người khác thì đừng trách ta không khách khí.”
Trần Kính Tông cũng sừng sộ lên: “Nàng không ngủ với ta bao nhiêu đêm cũng được, nhưng sao nàng còn dám nói sẽ tìm nha hoàn thông phòng cho ta chứ? Vậy cũng đừng trách ta không khách sáo.”
Hoa Dương: …
Trần Kính Tông bỗng nở nụ cười, khiêng nàng lên vai, vừa xuống khỏi giường nhỏ vừa nói: “Được rồi, đi ăn cơm thôi. Hôm nay vội đến Vệ Sở quá, ta còn chưa ăn no.”
Bị hắn quấy nhiễu như thế, Hoa Dương cũng không còn thấy tức giận nữa.
Sau khi ăn xong, hai vợ chồng đi tản bộ tiêu cơm trong sân.
“Ở Vệ Sở thế nào rồi, những binh lính kia có chịu để chàng quản lý không?”
“Ta không rảnh đi quản lý bọn họ.”
“Vậy hôm nay chàng đến đó làm gì?”
Trần Kính Tông nhìn Hoa Dương, hỏi lại để xác nhận: “Nàng chỉ tùy tiện hỏi mấy câu hay là thật sự muốn nghe? Trong Vệ Sở chẳng có chuyện gì thú vị cả.”
Hoa Dương: “Ai muốn nghe chàng kể chuyện thú vị, chàng chỉ cần kể thật là được rồi.”
Trần Kính Tông: “Xùy, nàng không muốn nghe thì cứ nói cho ta biết, ta cũng không muốn nói nhiều khiến nàng thấy phiền chán.”
Hoa Dương hừ một tiếng, từ nhỏ đến lớn những lời như thế nàng đã nghe không ít lần. Lúc phụ hoàng và các đại thần bàn chuyện chính sự, nàng vừa tới phụ hoàng sẽ dừng lại, cầm lấy đồ ăn đồ chơi đưa cho nàng, hò hét đuổi nàng đi. Mẫu hậu cũng thường xuyên gọi cha chồng tới hỏi thăm tình hình học tập của đệ đệ. Nhưng một khi Hoa Dương có hứng thú, mẫu hậu sẽ bảo nàng ngoan ngoan đi chơi đùa với đám cung nữ thái giám.
Tình huống như thế xảy ra quá nhiều, Hoa Dương dứt khoát không thèm tham gia nữa.
Nhưng bây giờ nàng đang ở ngoài cung, nàng có quyền quyết định mình muốn nghe cái gì, ý kiến cái gì!
Trần Kính Tông bắt đầu kể từ việc hắn tới Vệ Sở, rồi được đám người Hạng Bảo Sơn đem bạc đến biếu.
Nghe đến đây, Hoa Dương lại tức giận: “Vừa tặng chàng mỹ nhân còn vừa tặng bạc, nhìn là đã biết quan tham rồi. Bản thân bình thường đòi đám quan viên bên dưới phải biếu xén, nhưng lại làm y như thế đối với chàng, một lũ nịnh hót!”
Trần Kính Tông kể tiếp chuyện em vợ của Vương Phi Hổ ngủ nướng.
Hoa Dương: “Quân luật nghiêm minh bậc nhất, chàng đến đó hắn ta còn lớn mật như thế, thì bình thường còn vô pháp vô thiên đến mức nào!”
Trần Kính Tông cười nói: “Ta đã cho người đánh hắn hai mươi quân côn rồi, lúc này không nằm trên giường một tháng không dậy nổi.”
Đi hết một vòng, Hoa Dương tỉnh táo lại, hỏi Trần Kính Tông: “Chàng chuẩn bị làm gì bây giờ?”
Trần Kính Tông nói: “Trước tiên phải chỉnh đốn lại kỷ luật trong quân, hơn năm nghìn tên lính không thể cứ để vô dụng như vậy được. Nếu đám người Hạng Bảo Sơn đều chỉ là tham bạc, ăn chặn một ít thì thôi. Nếu như bọn họ lòng tham không đáy, hoặc là có hành vi phạm tội khác nữa, ta cũng sẽ thu thập chứng cứ, cuối cùng đem hết lên trình báo với Bộ binh.”
Hoa Dương: “Chàng mới đến, những binh lính đó sẽ nghe theo chàng sao? Có lẽ bọn họ ủng hộ Hạng Bảo Sơn thì sao?”
Trần Kính Tông cười nhạt: “Binh sĩ chỉ biết ủng hộ những tướng lĩnh vừa có bản lĩnh vừa thương mình như con mà thôi, Hạng Bảo Sơn không xứng.”
Nếu như hắn cũng chỉ là một võ quan tứ phẩm bình thường như Lư Đạt, đại khái rất khó để có thể động vào đám quan lại bao che cho nhau như họ Hạng, Vương, Lâm, thậm chí là cả các quan viên phía trên có liên quan lợi ích với bọn chúng. Bọn lính cũng có thể đoán được như vậy, cho nên tuyệt đối sẽ không chỉ vì hắn ở cùng phe với binh lính mà đám bin lính sẽ dễ dàng ủng hộ hắn.
Chỉ có điều, ngoại trừ quan hàm tứ phẩm, Trần Kính Tông còn là Phò mã của con gái mà Cảnh Thuận đế cưng chiều nhất. Cho nên rõ ràng là chức quan của Hạng Bảo Sơn cao hơn hắn, nhưng lại phải cung kính lễ phép không dám trở mặt với hắn. Như vậy theo bản năng, lúc này đám binh lính trong Vệ Sở cũng sẽ coi hắn là người cầm đầu chân chính.
Trần Kính Tông không muốn ỷ lại quá nhiều vào thân phận Phò mã gia để diễu võ giương oai ở bên ngoài hay cả trong quan trường. Nhưng đám người có suy nghĩ không ngay thẳng kia phải kiêng dè thân phận này, cho nên Trần Kính Tông cũng không ngại “cáo mượn oai hùm”.
Hoa Dương: “Vậy chàng nghĩ xem, cần bao nhiêu lâu những binh lính kia mới ủng hộ chàng mà không ngại làm trái mệnh lệnh của Hạng Bảo Sơn?”
Trần Kính Tông ngừng lại một lát, rồi đáp: “Một tháng là đủ rồi.”
Hoa Dương nở nụ cười, vỗ vỗ cánh tay rắn chắc của hắn, nói lời cổ vũ: “Chàng làm tốt nhé, ta chờ tin tốt của chàng.”
Ngô Nhuận đã bẩm báo lại với nàng về các mối quan hệ, thông gia với nhau trong quan trường ở Lăng Châu, cho nên Hoa Dương biết Hạng Bảo Sơn chính là con rể quý của Tương Vương.
Đời trước, Tương Vương cũng không thật sự dấy binh tạo phản. Dù sao thì chỉ dựa vào ba trăm binh lính của Vương phủ, ông ta có muốn phản cũng không phản được, cứ dựng cờ gây hiềm nghi ông ta muốn tạo phản chính là việc vô cùng ngu xuẩn.
Nhưng đời này Hoa Dương muốn đi trước một bước đối phó với Tương Vương, cắt đứt hoàn toàn quan hệ giữa cha chồng và Tương Vương, đề phòng không chọc Tương Vương nổi giận, ông ta ngu xuẩn nhưng thật sự cứng rắn.
Ba trăm binh lính trong Tương Vương phủ không đáng để lo, Chu Cát lãnh đạo hai trăm tinh binh là có thể đối phó được, sợ là sợ Hạng Bảo Sơn sẽ suất lĩnh năm nghìn binh mã kia đi ủng hộ Tương Vương.
Bây giờ đã có Trần Kính Tông thu nạp nhân mã của Vệ Sở, Hoa Dương ở nhà không còn gì phải phiền não khi đối phó với Tương Vương nữa.
Ngày hôm sau, Trần Kính Tông vẫn đến Vệ Sở từ sớm.
Hạng Bảo Sơn dù gì cũng là Chỉ huy sứ, lần này không ra tới tận cửa doanh trại để chờ hắn nữa, mà là đang ở trong quân doanh xử lý công việc.
Thấy Trần Kính Tông tới, Hạng Bảo Sơn khách khí rời khỏi chỗ ngồi, hàn huyên mấy câu, Hạng Bảo Sơn cười nói: “Phò mã, theo lời dặn dò của ngài, hôm qua ta đã gọi một nghìn sáu trăm tên lính ra ngoài khai hoang về đây hết rồi.”
Trần Kính Tông gật đầu, nói: “Vậy triệu tập tất cả mọi người đến diễu võ trường, ta có chuyện muốn nói.”
Hạng Bảo Sơn lập tức phái một thị vệ đi thực hiện.
Còn chưa hết tháng giêng, sáng sớm không khí rất lạnh, đám binh lính Vệ Sở nhận được mệnh lệnh đều đi tới diễu võ trường.
Hơn năm nghìn người, có người có áo bông ấm áp để mặc, nhìn là biết áo vừa mới được may xong. Có người mặc áo bông cũ không được ấm áp như vậy, còn có người đến áo bông còn không có, lạnh đến còng cả lưng xuống, hai tay cũng giấu trong ống tay áo. Mãi cho đến khi tới gần diễu võ trường, thấy mấy vị quan lại đứng trên đài cao từ xa, những binh lính tác phong không chỉnh tề này mới chậm rãi buông hai tay xuống, miễn cưỡng đứng thẳng lưng lên.
Trong tầm mắt của mình, Trần Kính Tông phát hiện trong số năm nghìn sáu trăm người, những người nhìn còn ra dáng binh lính không tới nổi một nghìn người.
Mọi người đến đông đủ rồi Trần Kính Tông mới chớp mắt với Phú quý.
Phú Quý vỗ vỗ tay, có hai tên lính dìu một người từ bên cạnh đi lên.
Người đó chính là cậu em vợ của Vương Phi Hổ hôm qua bị đánh hai mươi quân côn, lúc này đáng lẽ đang nên nằm trên giường mà nghỉ ngơi - Hoàng Hữu Tài.
Hoàng Hữu Tài rất đau, đưa mắt cầu xin nhìn tỷ phu.
Vương Phi Hổ nhớ lại vết móng tay cào trên cổ vẫn đang đau, hắn ta cũng muốn cứu đứa em vợ không có tiền đồ này lắm, nhưng đến Hạng Bảo Sơn còn không dám cứng đối cứng với Phò mã gia thì bọn họ có là cái gì.
Đám binh lính bên dưới nhận ra Hoàng Hữu Tài, lập tức xì xào bàn tán.
Lúc này, Trần Kính Tông nói: “Xoay hắn lại.”
Hai tên lính quèn xoay Hoàng Hữu Tài nửa vòng, để hắn ta đưa lưng về phía binh sĩ bên dưới.
Trần Kính Tông: “Cởi quần hắn ra.”
Hoàng Hữu Tài, Vương Phi Hổ: …
Đám tiểu binh nghe Phò mã gia nói như thế, sợ run lên lập tức làm theo.
Cái mông vừa trắng vừa đỏ của Hoàng Hữu Tài hoàn toàn lộ ra trước mặt hơn năm nghìn người.
Bọn lính bên dưới cho dù thế nào đi nữa cũng chỉ là kẻ thô tục, nhìn thấy thế lập tức phá lên cười.
Mặt Hoàng Hữu Tài còn đỏ hơn cả cái mông bị đánh của hắn ta. Nếu là một nam nhi đại trượng phu khác bị sỉ nhục như thế, sợ là đã liều mạng xông tới chỗ Trần Kính Tông. Nhưng Hoàng Hữu Tài này là một tên nhu nhược, không biết xấu hổ, lúc này chỉ biết cúi gằm đầu xuống, âm thầm cảm khái bản thân mình xui xẻo, không có gì quá nghiêm trọng.
Trần Kính Tông nhìn đám binh sĩ xem trò hay bên dưới: “Các ngươi có biết vì sao Hoàng Hữu Tài bị phạt quân côn không?”
Bọn binh lính mồm năm miệng mười trả lời.
Trần Kính Tông: “Đúng, vì hắn vi phạm kỷ luật. Tiếp theo ta sẽ để Vương đại nhân đọc lại quy củ một lần, cho các ngươi học thuộc lòng. Bắt đầu từ sáng sớm ngày mai, ta sẽ đến tuần tra quân doanh bất cứ lúc nào. Nếu như có người nào có ngôn hành cử chỉ trái với quy củ, hoặc lúc bị chỉ mặt điểm tên không thể đọc ra được, đọc quy định nọ lộn với quy định kia, ta sẽ nghiêm phạt theo quy củ!”
Đám lính: …
“Phò mã gia, chỉ được nghe một lần làm sao bọn ta nhớ kĩ được?”
“Không nhớ được thì đi hỏi trăm người, trăm người không nhớ được thì hỏi nghìn người, hỏi nghìn người không được thì đi hỏi Vương đại nhân. Nếu như bọn họ không tận tâm dạy các ngươi, ngày mai hỏi ngẫu nhiên mà không ai biết thì bọn họ cũng phải chịu phạt.”
“Phò mã gia, một chữ cũng không được sai sao?”
“Tốt nhất là như thế, nếu thật sự không thể nhớ được thì nhớ ý đại khái cũng được. Nếu như ngay cả ý tứ cũng không nói đúng được thì phải chịu phạt. Mặt khác, nếu người bị kiểm tra trả lời được thì sẽ được thưởng mười đồng tiền.”
Đọc quy củ còn được thưởng tiền!
Điều này khiến cho hơn năm nghìn binh sĩ đều hưng phấn mà nhảy dựng lên!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT