Cho dù lại chết rồi sống thêm một đời, Trần Kính Tông cũng tuyệt không thể quên đêm động phòng hoa chúc của hắn và Hoa Dương.

Đêm đó, hắn cũng giống như những tân lang quân thành thân lần đầu tiên, gần như mất não, chỉ nghĩ đến một chuyện.

Hắn còn chưa thể thưởng thức vẻ đẹp của Công chúa đàng hoàng, nàng liền nói có thể thị tẩm, Trần Kính Tông liền đè người lên trên giường, bắt đầu……

Lúc này đây, Trần Kính Tông vẫn muốn làm chuyện kia với nàng, nhưng hắn không hề sốt ruột, hắn càng muốn ôm nàng một cái trước, ngắm nhìn nàng cho đã.

Nếu không phải sống lại không thể hiểu được, hắn đã chết ở Bạch Hà lĩnh, sẽ không còn được gặp lại tổ tông này nữa.

Trần Kính Tông ôm nàng vào trong lòng ngực, gối lên khuỷu tay hắn.

Mặt Công chúa bị hồng y trên người chiếu ra một mảng màu đỏ diễm lệ.

Trần Kính Tông dùng bàn tay to mang theo vết chai mỏng của hắn sờ lên khuôn mặt hơi nóng lên này.

Hắn rất muốn hỏi một chút, nếu biết hắn chết ở chiến trường, nàng có rớt nước mắt hay không, có hối hận khi chia ly không nói một lời với hắn hay không.

Nhưng mà, Hoa Dương ở đây chỉ là Hoa Dương 17 tuổi, Hoa Dương vừa mới gả đi, còn chưa có ba ngày cãi nhau với hắn hai trận, còn chưa có ghét bỏ hắn mọi lúc mọi nơi.

Hắn có thể sửa lại những khuyết điểm đó trước, nhưng Hoa Dương kia cũng sẽ không nhìn thấy.

Kỳ quái nữa là, hắn rõ ràng cũng ghét bỏ nàng kiều khí nhiều tật xấu, kết quả là vẫn không buông xuống được.

Càng không buông xuống được, Trần Kính Tông càng không nóng nảy làm gì với Hoa Dương.

Hắn biết, hai Hoa Dương đều là cùng một người, nếu hắn tiếp tục cố ý không chú ý giống đời trước, Hoa Dương này cũng sẽ trở nên ghét bỏ hắn.

Hắn còn lo lắng, hắn chết rồi, Hoa Dương kia sẽ thế nào, khóc lóc ra làm sao, lỡ đâu cả đời đều không tái giá, lẻ loi sống đến già thì làm sao?

Cũng hoặc là, lỡ đâu nàng động xuân tâm tái giá với người khác, thậm chí nuôi rất nhiều nam sủng thì làm sao?

Chuyện nào Trần Kính Tông cũng không muốn, nếu một hai phải chọn một, thì, nàng thích làm gì thì làm đó đi, dù sao hắn cũng không còn nữa, còn để ý cái gì.

Hoa Dương nằm ở khuỷu tay Trần Kính Tông, càng ngày càng nóng, đặc biệt là, tay hắn còn đang không ngừng vuốt mặt nàng, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, lại làm trong lòng người phát ngứa.

Đêm nay đời trước, rõ ràng không phải như thế.

Hoa Dương hơi mở to mắt.

Nàng thấy Trần Kính Tông hai mươi tuổi, một người tuy rằng đang nhìn nàng, nhưng ánh mắt Trần Kính Tông lại như có chút mê ly.

Hoa Dương không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, nàng cũng đã quên nghiền ngẫm, bởi vì đang nhìn khuôn mặt quen thuộc này cho rõ ràng, Hoa Dương nghĩ tới phò mã số khổ cuối cùng không thể trở về ở kiếp trước kia.

Cứ chết như vậy, lẻ loi chết ở Bạch Hà lĩnh.

Tuổi còn trẻ đã chết tha hương, trước khi chết hắn nhất định vô cùng khổ sở đi? Khẳng định sẽ nhớ người nhà của hắn, nàng thì sao?

Hoa Dương rất muốn hỏi một chút, hắn có nghĩ tới mình hay không, khi nhớ tới, có phải đều là oán trách hay không, có lẽ hắn cũng sẽ hối hận, hối hận sao lại cưới một Công chúa như vậy, không nói dịu dàng chăm sóc, ngay cả một lần thống khoái làm tân lang cũng không được.

Nhưng Trần Kính Tông này, không phải Trần Kính Tông 24 tuổi, hắn không biết kiếp trước hắn phải chịu bao nhiêu khổ.

Cảm giác say thiêu đốt ở trong cơ thể, cũng tàn sát bừa bãi ở trong đầu, Hoa Dương mơ màng vươn tay với khuôn mặt quen thuộc tuấn mỹ kia.

Trần Kính Tông thình lình bị sờ mặt bừng tỉnh sau thất thần, lúc này, hắn mới phát giác tiểu Công chúa trong lòng ngực đang đụng vào mặt mình.

Trong mắt nàng thế nhưng có lên nước mắt, mê ly nhìn hắn, rồi lại giống như đang nhìn người khác.

Trần Kính Tông lại lần nữa cảm giác không đúng.

Hắn nhìn về phía bầu rượu trên bàn, đời trước không có An Nhạc Trưởng Công chúa đưa rượu, nàng vô cùng thanh lãnh lại uy nghi, hắn chỉ cởi xiêm y, cũng vô số lần bị con mắt hình viên đạn nhìn, mà nàng trừ đẩy hắn, cũng không có chủ động đụng chạm.

Rượu có vấn đề?

Vậy là nàng uống say? Say, liền hiểu lầm hắn thành người khác?

Cho dù Thích Cẩn nhiều lần khiêu khích, Trần Kính Tông cũng không tin nàng thích Thích Cẩn, bởi vì nàng không phải cái loại người sẽ vì liên hôn mà hy sinh người mình yêu.

Trần Kính Tông nắm lấy cổ tay của nàng, như mê hoặc hỏi: “Ta là ai?”

Hoa Dương vừa say vừa mơ hồ, nhưng cũng biết đáp án câu hỏi này: “Trần Kính Tông.”

Bộ dáng hiện tại của nàng rất ngoan, Trần Kính Tông đoán, có lẽ chỉ là nàng đơn thuần say. Có người say sẽ điên, có người sẽ bày ra ra một mặt tính tình khác.

Trần Kính Tông cũng là lần đầu tiên thấy nàng say rượu.

Hắn quyết định nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, tiếp tục hỏi: “Mới vừa thành thân liền sờ mặt của ta, có phải rất thích ta hay không?”

Hoa Dương nhìn hắn, không nói.

Trần Kính Tông cúi đầu, dùng môi cọ cọ gương mặt hồng hồng của nàng: “Có phải rất thích ta hay không?”

Hoa Dương vẫn trầm mặc.

Nàng không phải rất thích hắn, chỉ là thương tiếc hắn thôi.

Trần Kính Tông biết, Công chúa say rượu cũng không phải dễ bắt nạt như vậy.

Hắn cũng không hề nghĩ những chuyện đó có hay không, vừa hôn lấy đôi môi mang theo hương rượu nhàn nhạt của nàng, vừa cởi áo tháo thắt lưng cho nàng.

Lần thứ hai làm tân lang, Trần Kính Tông rất kiên nhẫn, nhưng hắn ngoài ý muốn phát hiện, Công chúa say rượu hình như rất gấp, hắn còn đang chậm rì rì hôn vành tai nàng, nàng đã câu lấy cổ hắn, cả người dán lên trên người hắn.

Trần Kính Tông rất kỳ quái, hắn đè hai cổ tay nàng lại, nâng cao thân thể, tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía mặt nàng.

Nàng cũng sắp khóc, dùng sức mà lại phí công tránh tay hắn, mắt phượng ướt dầm dề nhìn hắn, mặt cũng dị thường hồng.

Trần Kính Tông lại lần nữa nhìn về phía bàn rượu, lại liên tưởng sở thích của An Nhạc Trưởng Công chúa, liền đoán được rượu kia khả năng không phải rượu ngon Tây Vực đứng đắn gì.

“Ngốc, rượu gì nàng cũng dám uống.” Trần Kính Tông như trừng phạt mà cắn cắn chóp mũi nàng.

Hoa Dương nâng cằm lên trên, trực tiếp tặng môi đỏ của mình đi.

Cổ họng Trần Kính Tông lăn một cái, trong mắt cũng bốc cháy lên lửa hừng hực.

Trời thấy còn thương, cả đời trước hắn còn chưa từng được ăn no!

Triều Vân Triều Nguyệt và bốn đại nha hoàn còn thủ ở trong sân.

Các nàng biết tính tình Công chúa nhà mình, nghĩ đêm nay Công chúa mới gặp phò mã, khả năng không được bao lâu nữa liền sẽ kêu các nàng đi chuẩn bị nước.

Sau đó, các nàng liền cùng nhau nghe được giọng của Công chúa nhà mình.

Đó là tiếng nói và làn điệu sau khi các nàng hầu hạ Công chúa mười năm cũng chưa từng được nghe, như khó chịu, lại như rất sung sướng.

Công chúa nên rụt rè, bất kể vui vẻ hay là tức giận, đều có muôn vàn dáng vẻ, nhưng đêm nay Công chúa như đổi thành một người khác, nàng phóng túng, nàng đã quên lễ nghi hoặc tư thái mà một Công chúa hẳn là nên có.

Là Công chúa quá thích phò mã, hay là bản lĩnh thị tẩm của phò mã quá mức ưu tú, làm Công chúa thích tới nông nỗi này?

Bốn đại nha hoàn hai mặt nhìn nhau một lát, ngay sau đó tản ra, vòng một vòng trong ngoài Tứ nghi đường, xác định giọng Công chúa sẽ không truyền đi quá xa, bốn nữ hầu trung thành và tận tâm mới một lần nữa tụ tập đến chỗ ngoặt hành lang, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có bị động tĩnh kia làm mặt đỏ tim đập không, cũng tự đáy lòng vui vẻ thay cho Công chúa, lựa chọn được một phò mã vừa đẹp lại rất là có ích.

Sáng sớm, Hoa Dương bị Trần Kính Tông hôn tỉnh, ngay lúc nàng nhận thấy không thích hợp, trước khi nàng mở to mắt, Trần Kính Tông đè xuống.

Hoa Dương nhíu mày.

Trần Kính Tông vẫn luôn nhìn nàng, tối hôm qua nàng bị thuốc trong rượu ảnh hưởng, trở nên rất không giống nàng, Trần Kính Tông liền muốn cho nàng khoái hoạt một lần nữa trong lúc thanh tỉnh, chỉ có nàng lĩnh giáo việc này xong, về sau mới sẽ không kháng cự nữa.

“Công chúa tỉnh?” Trần Kính Tông một bên chậm rãi hầu hạ, một bên nói chuyện với nàng.

Hoa Dương nhắm mắt lại, không muốn để ý đến hắn.

Trần Kính Tông càng muốn chọc nàng: “Tối hôm qua Công chúa say rượu, thần chí dường như không thanh tỉnh lắm, không thể kiểm tra thực hư năng lực thị tẩm của thần, cho nên thần nghĩ, nhân lúc còn sớm, lại hầu hạ Công chúa một hồi.”

Cổ Hoa Dương cũng đỏ rồi, tên này cứ há mồm ra lại vẫn làm người chán ghét như vậy, thật muốn hạ độc cho hắn thành người câm.

“Câm miệng.” Nhân lúc hắn còn chưa nói quá nhiều, Hoa Dương lạnh giọng ra lệnh.

Trần Kính Tông có chút ấm ức: “Tối hôm qua Công chúa cũng không đối xử với thần như vậy.”

Hoa Dương nhớ không rõ tối hôm qua lắm, trong hồi ức có thể nhớ được đều là một vài hình ảnh XXX.

Nhưng mà hiện tại, nàng rất thanh tỉnh, cũng thanh tỉnh cảm nhận được sự khác nhau trong hai đời ở phương diện này.

Cuối cùng, nàng vẫn ôm chặt bả vai Trần Kính Tông, vẫn khắc chế phát ra vài tiếng nức nở.

Vì phần khắc chế này, cả người nàng cũng sắp bị mồ hôi làm ướt, một lọn tóc thấm mồ hôi dính bên má.

Trần Kính Tông đẩy sợi tóc kia ra, hôn từ cái trán của nàng xuống, hôn đến cằm, lại hôn lên trên, hôn toàn bộ một vòng: “Tổ tông ngoan, thật là tổ tông ngoan của ta.”

May mắn hắn chưa phạm hồ đồ, không có cố ý xấu mặt lúc gặp mặt lần đầu.

Hoa Dương chờ hắn hôn đủ rồi, mới kêu hắn mặc xiêm y đàng hoàng, nàng muốn gọi bọn nha hoàn tiến vào hầu hạ nàng đi tắm.

Trần Kính Tông nhìn sắc trời, không dây dưa nữa.

Hoa Dương ngâm ở trong nước ấm áp mười lăm phút, mệt mỏi khắp nơi trên người cuối cùng cũng giảm bớt, bụng trống trơn, trước tiên nàng ăn chút gì đó, lại theo Trần Kính Tông đến Xuân Hòa Đường kính trà.

Vì hiếu đạo, ngày thứ nhất sau tân hôn, Công chúa cũng phải kính trà cha mẹ chồng, nhưng về sau cũng không cần sớm tối thưa hầu giống những con dâu khác.

Trên đường, Trần Kính Tông đi ở bên người nàng, thường xuyên nhìn nàng, lại lộ ra một nụ cười ngây ngô.

Hoa Dương tức giận trừng mắt nhìn hắn vài lần.

Trần Kính Tông vẫn cười, tới gần nàng nói: “Công chúa yên tâm, tuy rằng ta đọc sách không nhiều, nhưng ta sẽ nỗ lực làm một phò mã tốt, cái gì cũng nghe nàng, nàng bảo ta đi hướng đông, ta tuyệt sẽ không đi hướng tây.”

Hoa Dương liếc mắt đánh giá trên dưới hắn một cái.

Đời trước Trần Kính Tông đâu có như thế này?

Bởi vì Trần Kính Tông mới được việc trong chốc lát đã bị ép dừng lại, cả một đêm đó, Trần Kính Tông rất nhiều lần có ý đồ ôm nàng, nhiều lần đều bị nàng lạnh như băng quát bảo ngưng lại, dẫn tới khi hai người mặt đối mặt sáng sớm, vẻ mặt Trần Kính Tông bực vì dục cầu bất mãn, Hoa Dương cũng oán hắn không để cho nàng ngủ ngon.

Hiện giờ nàng cho Trần Kính Tông ăn no, hắn liền ngay cả loại lời không có cốt khí này cũng chịu nói.

Hoa Dương không hề nhìn hắn, chuyên tâm đi đường.

Trần Kính Tông đi trước một chút, dẫn đường cho nàng: “Bên này.”

Hoa Dương cũng biểu hiện như chưa từng tới Trần phủ.

Tới Xuân Hòa Đường.

Hai vợ chồng son vừa tới, Trần Đình Giám liền dẫn đầu chúng gia quyến bên trong ra đón, cung kính hành lễ với Công chúa.

Hoa Dương phát hiện mẹ chồng Tôn thị đỡ một lão thái thái tóc xám trắng, thấp giọng hỏi Trần Kính Tông: “Vị lão thái thái kia là?”

Trần Kính Tông cười nói: “Tổ mẫu ta.”

Hoa Dương Công chúa trời sinh hậu duệ quý tộc, từ nhỏ đã cao quý đoan trang, đột nhiên trẹo chân, nếu không phải Trần Kính Tông đỡ rất nhanh, Hoa Dương thế nào cũng phải bị té ngã!

Cho dù được Trần Kính Tông đỡ, Hoa Dương vẫn có chút không ức chế được mà phát run.

Tổ mẫu Trần Kính Tông…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play