Mắt thấy hai vợ chồng đồng thời muốn mắng hắn, Trần Kính Tông nhanh chóng chạy đi.

Nhìn bóng dáng nhi tử, Tôn thị đau đầu nói: “Thật không thể nghĩ cách từ chối nương nương sao? Bằng không ta sợ kết thân biến thành kết thù, cái miệng của Lão Tứ, quá có thể đắc tội với người ta.”

Trần Đình Giám: “Để ta thử lại.”

Ngày kế Trần Đình Giám tiến cung, lần nữa thẳng thắn thành khẩn nói tính tình Lão Tứ nhà mình vừa không tốt vừa khó chịu với Cảnh Thuận đế, Thích Hoàng hậu, sợ Hoa Dương Công chúa ấm ức.

Cảnh Thuận đế cười nói: “Trần Các lão không cần khiêm tốn nữa, trẫm và Hoàng Hậu lại không phải chưa từng thấy Kính Tông, luận dung nhan còn phải xuất sắc hơn hai ca ca của hắn, chỉ là không đi lên con đường khoa cử thôi.

Thích Hoàng hậu: “Đúng vậy, hơn nữa chúng ta đã nói với Công chúa rồi, Công chúa cũng muốn gặp mặt thử xem, Trần Các lão còn muốn từ chối nữa sao?”

Trần Đình Giám cười khổ: “Vậy để khuyển tử thử xem đi, chỉ là nếu Công chúa thực sự biết tính tình hắn, nhất định sẽ chướng mắt.”

Lần này Trần Đình Giám hồi phủ, trực tiếp mang về ngày gặp mặt.

Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông cùng nhau tới Tứ nghi đường.

Trần Hiếu Tông: “Tứ đệ nói thật với chúng ta đi, lúc này có phải trong lòng đệ rất vui vẻ hay không? Đó chính là Công chúa Hoàng thượng nương nương sủng ái nhất, trong cung ngoài cung đã sớm lan truyền mỹ mạo có một không hai của Công chúa đến nhân gian.”

Trần Kính Tông: “Huynh cho ta là huynh, chọn tức phụ chỉ xem mặt sao? Ta muốn cưới một người dịu dàng hiền thục, ta nói nàng đi hướng đông nàng không dám đi hướng tây.”

Trần Bá Tông: “Nếu đệ ôm ý niệm này đi gặp mặt Công chúa, không bằng bảo phụ thân mang đệ trực tiếp vào trong cung thỉnh tội đi.”

Trần Kính Tông: “Ta nghĩ thôi còn không được? Lại không có thật sự làm ra tới.”

Trần Hiếu Tông: “Đại ca không cần để ý đến hắn, hắn chỉ dám cậy mạnh ở trước mặt chúng ta, quay đầu thấy Công chúa, xương cốt khẳng định còn mềm hơn mì sợi.”

Trần Kính Tông khịt mũi coi thường, trước nay hắn ở nàng trước mặt chưa từng mềm.

Bởi vì Trần Kính Tông không chịu phối hợp, Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông cũng không thể khuyên được gì, ngồi một lát liền đi mất.

Ban đêm, đôi tay Trần Kính Tông lót ở sau đầu, trong óc toàn là nàng.

“Đi ra ngoài!”

“Ta đếm tới ba, nàng lại không dừng ta liền kêu người!”

Hoa mẫu đơn biến thành yêu tinh Công chúa, rõ ràng lớn lên quyến rũ như vậy, cố tình còn kiều khí đến không chịu được, liền chưa có lần nào làm hắn tận hứng.

Trần Kính Tông nếu là một người tâm tàn nhẫn, có thể mặc kệ nàng, nhưng hắn không làm được chuyện súc sinh như vậy.

Lại cưới một lần, nàng không vui vẻ, hắn cũng không thể không nhận dày vò.

Cho nên, rốt cuộc cưới hay là không cưới?

Mùng năm tháng bảy âm lịch, Trần Kính Tông cùng với mấy người Cẩm Y Vệ đều bị chỉ huy sứ Lưu Thủ mời tới Diễn Võ Trường trong cung.

Không bao lâu, một nhà Hoàng đế tới, Cảnh Thuận đế, Thích Hoàng hậu đi ở phía trước, Hoa Dương Công chúa 17 tuổi nắm tiểu Thái Tử chín tuổi đi ở phía sau.

Trần Kính Tông nhìn qua.

Bốn người Hoàng gia đón ánh mặt trời phía đông đi tới, hắn rốt cuộc lại gặp được Công chúa hoa mẫu đơn có khi làm hắn yêu đến nổi điên, có khi lại có thể làm hắn bực đến muốn hộc máu.

Hắn không nhớ rõ có phải đời trước nàng cũng ăn mặc như vậy hay không, bởi vì khi đó hắn chỉ nhìn chằm chằm gương mặt trắng phát sáng ấy của nàng.

Ngay cả mặt còn trắng như vậy, trên người còn trắng thành cái dạng gì?

Chỉ một ý niệm như vậy, một ý niệm vô cùng thô tục, khi đó hắn liền quyết định phải làm phò mã một lần nữa.

Hoa Dương nắm đệ đệ chuyên tâm đi đường, mãi cho đến khi ngồi xuống trên đài xem võ, nàng mới không chút để ý mà nhìn về hai Cẩm Y Vệ phía dưới, cũng nhanh chóng nhận ra Trần Kính Tông bên trong.

Lại lần nữa thấy khuôn mặt xa cách ba năm kia, trong lòng Hoa Dương liền bắt đầu lên men.

Nàng rũ mắt xuống, chậm rãi bình phục nỗi lòng.

Không người nào biết, nàng là người trọng sinh, nàng biết hết thảy đại sự sẽ xảy ra từ hiện tại đến tháng chạp năm Nguyên Hữu thứ ba.

Những đại sự đó, bao gồm Trần Kính Tông sẽ chết ở chiến trường, bao gồm cha chồng sẽ chết bệnh, bao gồm đệ đệ sẽ tịch thu gia tài Trần gia.

Trừ đại sự, còn có bốn năm sinh hoạt phu thê giữa nàng và Trần Kính Tông, dường như không có bao nhiêu hồi ức sinh hoạt phu thê vui vẻ.

Hoa Dương rất rõ ràng, nàng vẫn phản cảm hư thói quen nào đó của Trần Kính Tông, nhưng Trần Kính Tông cũng có điểm tốt của hắn, hắn sẽ cho nàng trợ giúp kịp thời nhất khi nàng cần, hắn cũng sẽ trầm mặc rời đi khi nàng không cần. Tuy rằng hắn dựa vào cha chồng Trần Đình Giám mà thoải mái bắt được chức quan chỉ huy sứ Tả vệ Đại Hưng, nhưng hắn thông tuệ có dũng có mưu, cuối cùng lấy thân phận anh hùng chết trận sa trường.

Hoa Dương không đành lòng nhìn hắn tuổi xuân chết sớm, không đành lòng cha chồng cùng với toàn bộ Trần gia lại trải qua kết cục như kiếp trước.

Cho nên, nàng đồng ý tái giá với Trần Kính Tông thêm một lần nữa, nàng sẽ thử sống thật tốt cùng Trần Kính Tông.

“Tỷ tỷ, tỷ đoán ai là Trần Kính Tông?” Tiểu Thái tử nghiêng người đi tới, lặng lẽ hỏi tỷ tỷ.

Hoa Dương cười nhạt: “Đoán không được.”

Tiểu Thái tử nhìn chằm chằm một người trong đó, nói: “Ta đoán là người đẹp nhất kia, cũng có chút giống Trần Các lão.”

Hoa Dương liền lại hướng mắt về phía Trần Kính Tông bên kia.

Vừa lúc Trần Kính Tông cũng đang nhìn nàng.

Hoa Dương dường như không có việc gì mà tránh đi. Trần Kính Tông chưa bao giờ che giấu đôi mắt si mê sắc đẹp của nàng, lúc này không nhìn nàng mới là lạ.

Sau mấy trận tỷ thí, đến phiên Trần Kính Tông lên sân khấu.

Chỉ huy sứ đứng ở trên đài, làm bộ làm tịch giới thiệu thân phận Trần Kính Tông với một nhà Đế Hậu.

Tiểu Thái tử nháy mắt với tỷ tỷ.

Hoa Dương vẫn là mang tư thái vân đạm phong khinh kia.

Trần Kính Tông bắt đầu động thủ với đối phương, hai người đang đấu thương.

Hoa Dương nhìn thân ảnh hắn, ma xui quỷ khiến nghĩ tới trận tỷ thí xem được ở chỗ cô mẫu, nếu trận gặp mặt này được cô mẫu sắp xếp, đại khái cũng sẽ làm Trần Kính Tông cởi xiêm y đi?

Suy nghĩ Công chúa liền lại bay đến đêm nào đó.

Trần Kính Tông lớn lên đẹp, thân hình hắn cũng oai hùng đĩnh bạt, vai rộng eo thon. Chỉ là khi đó Hoa Dương không biết thưởng thức, cũng không thể học được cách hưởng thụ, dẫn tới mỗi lần nàng đều cảm thấy khó chịu, mỗi lần đều phải đuổi hắn rời đi.

Trần Kính Tông đang so thương cùng người ta, cũng phân hai phần tâm đến Công chúa hoa mẫu đơn trên đài.

Khi chưa thấy người, còn do dự nên thành toàn cho nàng hay không, hiện tại nhìn thấy người rồi, Trần Kính Tông đột nhiên không muốn thành toàn nữa.

Hắn cũng không tin, cả đời hắn không làm ấm tim nàng nổi, vậy lại làm ấm trái tim nàng thêm một đời!

“Đang” một tiếng, thương trong tay đối thủ bị Trần Kính Tông đánh bay!

Sau lúc ấy, Trần Kính Tông lại liên tiếp thắng bảy người.

Cảnh Thuận đế, Thích Hoàng hậu cười nhìn về phía nữ nhi.

Hoa Dương chỉ nhìn cũng không có phát hiện.

Sau khi xem trận đấu này không lâu, Cảnh Thuận đế chính thức hạ thánh chỉ tứ hôn, định thành thân vào tháng 11.

Ban hôn, bên Công chúa có Lễ Bộ hỗ trợ chuẩn bị hôn sự, Trần gia bên này cũng phải có chuẩn bị tương ứng.

Trần Kính Tông mặc kệ những tục vụ đó, chỉ yêu cầu hắn phải về Lăng Châu, đưa lão thái thái tới uống rượu mừng của hắn.

Trần Đình Giám: “Tổ mẫu con tuổi lớn, cũng không quen khí hậu kinh thành bên này, đặc biệt là thu đông, hà tất phải lăn lộn.”

Trần Kính Tông làm sao không biết, nhưng lão thái thái chỉ còn mấy tháng tuổi thọ, tới đây còn có thể nhìn thấy hắn thành thân, có thể nhìn thấy bên người có con cháu đầy đàn, khẳng định thỏa mãn hơn đời trước. Còn nữa, nếu lão thái thái tới kinh thành, có thể mời danh y bên này thậm chí thái y giúp lão thái thái điều trị thân thể, điều trị xong, nói không chừng còn có thể sống lâu hơn được mấy năm.

Khó có khi thấy được hắn có phần hiếu tâm, Trần Đình Giám đồng ý đón lão thái thái tới kinh, nhưng ông ấy không đồng ý để Lão Tứ đi, sợ lỡ như trên đường gặp phải chuyện gì, chậm trễ hôn lễ tháng 11.

Trần Bá Tông làm thiếu khanh ở Đại Lý Tự, không thể rời đi, Trần Hiếu Tông ở Hàn Lâm Viện, nghỉ phép bốn tháng cũng không có gì lo ngại.

Trần Hiếu Tông xuất phát giữa tháng bảy, thường xuyên đi cả ngày cả đêm, tiết kiệm được rất nhiều thời gian, sau trung thu liền đến Lăng Châu.

Lão thái thái nghe nói tôn tử sắp cưới Công chúa, miễn bàn vui vẻ tới cỡ nào, vì phần vui vẻ, cũng không chê vào kinh vất vả, lập tức kêu người thu dọn đồ đạc.

Trần Hiếu Tông đương nhiên cũng sẽ mời một nhà nhị thúc vào kinh ăn cưới.

Người nhiều, đặc biệt còn phải quan tâm đến thân thể lão thái thái, lúc về đi thành đoàn người rất chậm, may mắn còn đến kinh thành trước hôn lễ năm ngày.

Hoa Dương hoàn toàn không biết gì về biến hóa của Trần gia bên này.

Nàng đang lo lắng đêm động phòng hoa chúc cùng Trần Kính Tông.

Đời trước Trần Kính Tông mệnh khổ như vậy, chết trận ở chính ngày sinh nhật của mình, Hoa Dương rất là thương tiếc hắn, nhưng phần thương tiếc này cũng không thể làm nàng quên phần khổ đêm tân hôn mình phải ăn.

“Đều sắp xuất giá, sao Bàn Bàn còn mặt ủ mày chau như thế?” An Nhạc Trưởng Công chúa tiến cung đến thăm chất nữ, nhìn ra chất nữ có chút bất an.

Da mặt Hoa Dương lúc này dày hơn 17 tuổi đời trước một chút, lại quan hệ đến vấn đề lớn có đau hay không, nàng cũng không ngượng ngùng, lôi kéo cô mẫu đến nội thất, thổ lộ lo lắng của mình.

An Nhạc Trưởng Công chúa gật gật đầu: “Đây là một vấn đề, lấy gia phong Trần gia, Trần Tứ Lang khẳng định là một tên đầu gỗ, không cẩn thận còn có khả năng làm con bị thương.”

Hoa Dương:……

Cũng không đến mức bị thương, bởi vì trước đó Trần Kính Tông đã bị nàng đuổi ra ngoài.

An Nhạc Trưởng Công chúa: “Cô mẫu giúp con nghĩ cách, bảo đảm chuẩn bị đầy đủ hết cho con trước khi xuất giá.”

Ở phương diện này, Hoa Dương vẫn rất tín nhiệm cô mẫu.

“Đúng rồi cô mẫu, con còn không muốn mang thai quá sớm.”

“Thông minh, tiểu phu thê tuổi còn trẻ, sung sướng thêm mấy năm mới đúng, yên tâm, cô mẫu đều chuẩn bị cho con.”

Chớp mắt liền đến ngày đại hôn.

Nghi trình giống đời trước, không có gì mới mẻ, đợi đến hoàng hôn, Hoa Dương đã ngồi xuống tân phòng của Tứ nghi đường.

Trần Kính Tông cầm lấy cây gậy, gẩy khăn voan đỏ rực trên đầu Công chúa ra.

Hoa Dương liếc hắn một cái, lại tự nhiên hào phóng mà nhìn quét khách khứa vây xem một vòng, trừ bỏ Du Tú, La Ngọc Yến cùng với bọn nhỏ, những người khác nàng cũng không có ấn tượng gì.

Trần Kính Tông cũng không biểu hiện ra cái gì hiếm lạ, trung quy trung củ hoàn thành lễ tiết của tân phòng bên này.

Sau đó, Trần Kính Tông liền đi kính rượu, các nữ khách cũng tan đi.

Trần Kính Tông tới tiền viện, nhìn về phía Phú Quý trước.

Phú Quý mịt mờ gật gật đầu.

Mặt Trần Kính Tông lộ vẻ tươi cười, vô cùng vui sướng giống mỗi một tân lang chiêu đãi khách khứa.

Hắn vội vàng uống rượu, Trần Bá Tông lưu ý đại cục, chú ý tới sau khi Thế tử Thích Cẩn của Võ Thanh Hầu vội vàng liền không có trở về, y có chút nghi hoặc, hỏi gã sai vặt đưa Thích Cẩn đi: “Thế tử Võ Thanh Hầu đi đâu vậy?”

Thần sắc gã sai vặt quái dị: “Thế tử đến tịnh phòng, khả năng thân thể không khoẻ, vẫn luôn……”

Trần Bá Tông:……

Sẽ không phải là do đồ ăn nhà mình có chỗ nào không ổn chứ?

Bởi vì việc này, mà suốt yến hội Trần Bá Tông đều căng thẳng, thẳng đến khi yến hội kết thúc khách khứa lục tục tan đi, không còn những người khác xảy ra chuyện, Trần Bá Tông mới nhẹ nhàng thở ra.

Tứ nghi đường.

Trần Kính Tông đánh răng một lần rồi lại một lần.

Phú Quý: “Tứ gia, đủ sạch sẽ rồi, lại đánh răng nữa sẽ lột da!”

Trần Kính Tông mơ hồ không rõ mà mắng: “Ngươi hiểu cái rắm!”

Đời trước là do hắn bảo thủ cố chấp, vì chút chuyện vặt lông gà vỏ tỏi mà làm nàng nhìn hắn không thuận mắt, đời này hắn làm mình sạch sẽ, xem nàng còn có thể bắt được tật xấu gì.

Tắm gội xông hương, đến khi hết mùi rượu, Trần Kính Tông mới tới hậu viện.

Bốn đại nha hoàn Triều Vân hỉ khí dương dương chiêu đãi phò mã.

Trần Kính Tông chỉ nhìn thấy một thân hồng y của Công chúa, đêm nay khi nào đi ngủ, để Công chúa lên tiếng.

Hoa Dương kêu bọn nha hoàn lui ra.

Nàng lại nhìn về phía Trần Kính Tông, nói: “Trên bàn là rượu ngon Tây Vực cô mẫu tặng ta, chàng giúp ta lấy đi.”

Trần Kính Tông theo tầm mắt nàng nhìn qua, trên bàn quả nhiên có một cái bầu rượu tinh xảo, còn có một cái bát rượu nhỏ tinh xảo.

Đời trước hình như không có cái này.

Nhưng cũng không sao, nhưng mà Công chúa quá keo kiệt, rượu ngon Tây Vực cũng chẳng cho hắn mấy miếng.

Trần Kính Tông đi qua, một tay bưng bát rượu nhỏ, một tay cầm theo bầu rượu, khi đưa lưng về phía nàng, lặng lẽ đổ một chút vào lòng bàn tay, lại nhanh chóng liếm hết.

Ừm, rượu ngon Tây Vực cũng không có gì đặc sắc.

Hắn lại bưng bát rượu cho Công chúa ở mép giường.

Hoa Dương nhìn bàn tay thon dài to rộng của hắn, còn chưa có uống rượu, người đã bắt đầu nhũn ra.

Khi tiếp nhận bát rượu, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của nàng hơi hơi phát run.

Trần Kính Tông cảm thấy kỳ quái.

Hoa Dương đã tiếp nhận bát rượu, lấy tay áo che mặt, ba ngụm là uống sạch sẽ.

Rượu mang theo mùi trái cây chua ngọt một đường đi xuống, đi qua chỗ nào là đốt lửa chỗ đó.

Lúc ban đầu còn có thể nhẫn nại, khi Trần Kính Tông một lần nữa ngồi vào bên người nàng, khi nhìn như cung kính kỳ mà thật ra là âm thầm đánh giá nàng, những đống lửa cháy trong cơ thể Hoa Dương nháy mắt như cháy lan ra đồng cỏ.

Hoa Dương nhắm mắt lại, không lộ dấu vết nói: “Chàng có thể thị tẩm.”

Trần Kính Tông:……

Như thế nào cảm thấy những lời này của nàng, nói khí phách hơn đời trước?

Nhưng hắn biết, nàng chính là một kẻ lừa đảo, nàng có khả năng cho phép thị tẩm, trước nay đều không có vượt qua mười lăm phút, mỗi lần đều như muốn lấy mạng hắn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play