Ngô Nhuận: “Khi Trưởng Công chúa 13-14 tuổi chưa hiểu biết về tình yêu, dường như Thích Cẩn nổi lên tình ý với ngài. Khả năng nương nương cũng đã nhìn ra, rất nhanh Thích Cẩn liền cưới Thế tử phu nhân. Nhưng sau nhiều năm hai người thành thân đều không có con nối dõi, Thế tử phu nhân cũng chết vì tâm bệnh.”
Y rũ mắt nói, nói xong đợi thật lâu, Trưởng Công chúa cũng không có phản ứng, Ngô Nhuận lo lắng ngẩng đầu, liền thấy Trưởng Công chúa sắc mặt tái nhợt, có nước mắt không ngừng lăn xuống.
Ngô Nhuận tiến lên, ôm lấy Trưởng Công chúa như một trưởng bối, thương tiếc nói: “Dù vậy, cũng không có quan hệ với ngài, hết thảy đều là Thích Cẩn tạo nghiệt.”
Đây là Tiểu Công chúa một tay y chăm sóc lớn lên, Ngô Nhuận đối xử với nàng như hài tử, hắn bởi vì quyền thế mà phải cung cung kính kính với Nguyên Hựu đế, Thái hậu, nhưng trong lòng Ngô Nhuận chỉ biết nguyện trung thành với một mình Trưởng Công chúa, Thích Cẩn làm nàng khó chịu, y liền tuyệt không sẽ thay Thích Cẩn giấu giếm gì nữa, chẳng sợ sẽ bởi vậy mà đắc tội Thái hậu.
Hoa Dương dựa vào trên người Ngô Nhuận, khóc thật lâu, thật lâu.
Nàng thành thân cùng Trần Kính Tông bốn năm, Trần Kính Tông dường như chưa từng được nàng hoà nhã lần nào, kết quả đến cuối cùng, hắn thế nhưng lại bị nàng liên lụy, mất mạng nơi chiến trường?
Sao mà hắn mệnh khổ như vậy, Trần Bá Tông lại vô tội cỡ nào chứ!
Hoa Dương vừa đau vừa hận, hận không thể đòi mệnh người nọ!
Nhưng nàng còn cần xác nhận, xác nhận Thích Cẩn có phải thật sự có rắp tâm khác với nàng hay không, hết thảy đều chỉ là suy đoán của Ngô Nhuận, nếu Thích Cẩn lại bởi vì tân chính mà yếu hại Trần Kính Tông và cha chồng, vậy sau lưng Thích Cẩn khẳng định còn có người khác, nàng liền phải bàn bạc kỹ hơn mới có thể đào ra những người đó.
“Ngươi giấu Hàn Nghĩa cho tốt trước, không thể bị người khác phát hiện.”
“Lần sau lại có ai tới thăm, ta đều gặp.”
Thích Cẩn rất nhanh liền biết được từ trong miệng mẫu thân của mình, Hoa Dương dường như đã khôi phục tinh thần, phong hàn cũng đã khỏe, tuy rằng gầy đi, nhưng trên mặt lại đã có tươi cười.
Sau khi Thích Cẩn và Nguyên Hựu đế chào hỏi qua, lại lần nữa đến phủ Trưởng Công chúa bái kiến.
Lúc này đây, rốt cuộc y cũng gặp được Hoa Dương.
“Lúc trước tâm tình không tốt, không muốn để ý tới ai cả, hại biểu ca chạy mấy lần không công, thật là hổ thẹn.” Hoa Dương cười nhìn Thích Cẩn, ngoài miệng nói lời khách sáo, nhưng trong mắt cũng không có chút ý hổ thẹn nào.
Nhưng Hoa Dương trong trí nhớ Thích Cẩn, nên như vậy, muốn làm cái gì thì làm cái đó, hết thảy tùy tâm.
“Trưởng Công chúa khỏi bệnh là tốt rồi.” Thích Cẩn cười ôn nhuận, mang theo vài phần sủng nịch.
Hoa Dương: “Biểu ca trừ quan tâm thân thể của ta, cũng là muốn thay đệ đệ làm thuyết khách đi?”
Thích Cẩn cười khổ: “Hết thảy đều không thể gạt được Trưởng Công chúa.”
Hoa Dương: “Vậy biểu ca không cần mở miệng, ta đã nghĩ kỹ, kết cục Trần gia đã chú định, tóm lại ta vẫn phải tiếp tục sống, không đáng vì Trần gia mà xa lạ với đệ đệ. Được, không đề cập tới chuyện này, hôm nay ánh mặt trời không tồi, biểu ca đi dạo trong vườn cùng ta đi, ở trong phòng buồn lâu như vậy, ta muốn ra ngoài hít thở không khí.”
Thích Cẩn cười nói: “Được.”
Trừ Ngô Nhuận, Triều Vân đi theo ở phía sau, Hoa Dương không mang theo ai khác.
Trong phủ Trưởng Công chúa có một ngọn núi giả, bên cạnh đình trên đỉnh núi để hóng gió trồng một cây hồng mai và một cây tịch mai, hồng mai chưa đến mùa hoa, tịch mai đã nở, những đóa hoa mà vàng nhạt rải khắp cây ở làm nổi bật bầu trời trong xanh, tươi mát tươi đẹp.
Hoa Dương bước lên thềm đá dẫn lên đỉnh núi, Thích Cẩn đi sau nàng một cái bậc thang.
Hôm nay Trưởng Công chúa khoác một cái áo choàng màu đỏ, cổ áo có lộng hồ y trắng như tuyết, làm nổi bật lên khuôn mặt diễm lệ như hoa mẫu đơn.
Môi nàng cũng có sắc anh đào xinh đẹp mê người, trong lúc đi thở ra từng màn sương trắng.
Thích Cẩn mơ ước có một ngày này lâu như vậy, hôm nay rốt cuộc cũng được như ý nguyện.
Đi được một nửa, Hoa Dương mệt mỏi, nhìn tịch mai trên đỉnh núi, lại nhìn Thích Cẩn, bỗng nhiên cười nói: “Bò không nổi nữa, biểu ca cõng ta đi?”
Thích Cẩn ngẩn ra.
Hoa Dương hừ nói: “Không được sao?”
Sắc mặt Thích Cẩn ửng đỏ, rũ mắt cười: “Trưởng Công chúa có lệnh, thần nào dám không theo?”
Nói xong, hắn bước qua, quỳ một bên đầu gối ngồi xổm xuống.
Hoa Dương đi tới, tay để trên bờ vai của hắn.
Vành tai Thích Cẩn cũng nhiễm một màu đỏ nhàn nhạt.
Nam nhân trước mặt nữ tử mình ngưỡng mộ, đều như thế này đi?
Trần Kính Tông chưa bao giờ đỏ mặt, hắn chỉ biết bắt lấy hết thảy cơ hội dỗ nàng cho hắn, Hoa Dương cũng không phân rõ tên kia rốt cuộc là thích nàng, hay là chỉ thích loại chuyện này thôi.
Vốn dĩ chính là thử, hiện tại thử ra rồi, Hoa Dương lùi tay về.
Thích Cẩn nghi hoặc nhìn qua.
Hoa Dương cười cười: “Thôi, chúng ta đều đã trưởng thành, lỡ như truyền ra ngoài, hỏng thanh danh của biểu ca cũng không tốt.”
Thích Cẩn vừa muốn nói cái gì, Hoa Dương đã vẫy vẫy tay với Ngô Nhuận ở phía sau, sau đó để Ngô Nhuận đỡ nàng lên.
Thích Cẩn buồn bã mất mát, nhưng mà, hôm nay đã là một khởi đầu rất tốt rồi, không phải sao?
Qua hai ngày nữa, Hoa Dương tiến cung, trực tiếp đến Từ Ninh Cung hiện tại mẫu hậu đang ở.
Mẫu hậu trong trí nhớ Hoa Dương mỹ lệ cường thế, mà mẫu hậu hiện giờ, thoạt nhìn chỉ trong một năm gần đây mà già nua đi mười tuổi, trong mắt cũng không còn sắc bén như ngày xưa.
Lúc Hoa Dương đến, Thích Thái hậu đang tụng kinh, Hoa Dương ngồi ở bên người mẫu hậu, an tĩnh lắng nghe.
Tụng kinh xong, Thích Thái hậu được nữ nhi đỡ vào nội thất.
“Thân thể chăm sóc khỏe rồi?” Thích Thái hậu nhéo nhéo cánh tay mảnh khảnh của nữ nhi, thở dài: “Ta biết con thiện tâm, thật sự có vài chuyện là chúng ta không thay đổi được, con cũng không nên giận nó, sống tốt những ngày tháng còn lại đi.”
Hoa Dương cười nói: “Mẫu hậu yên tâm, ta đã nghĩ thông suốt, bằng không sẽ không tới đây đâu.”
Thích Thái hậu vui mừng gật gật đầu.
Hoa Dương kêu cung nhân lui ra, lặng lẽ hỏi mẫu hậu: “Mẫu hậu, gần đây biểu ca thường xuyên tới thăm con, ngài nói thật với con, có phải biểu ca đã sớm thích con hay không, lại bị ngài chặn ngang một tay, buộc hắn chặt đứt ý niệm?”
Thích Thái hậu: “Sao lại nói những lời này?”
Hoa Dương: “Ngài chỉ cần trả lời ta, nói thật, bằng không ta thật sự sẽ không bao giờ tiến cung nữa.”
Thích Thái hậu liền cho rằng Thích Cẩn tố tình với nữ nhi, nói: “Xác thật như thế, như thế nào, con muốn gả cho hắn?”
Hoa Dương cúi đầu, che giấu hận ý ngập trời trong mắt.
Thích Thái hậu xoay chuyển Phật châu trên cổ tay: “Nương càng ngày càng già rồi, tỷ đệ các con lại càng ngày càng có chủ ý, khả năng không thích nghe nương. Nhưng nương vẫn muốn nói một câu, Thích Cẩn cũng không phải người tốt, nó quá bạc tình, là một người không biết thương tiếc nữ tử, có lẽ khi nó thích con thì dịu dàng săn sóc con, một khi xảy ra biến cố gì, nó liền có thể lạnh nhạt với con.”
Hoa Dương ôm lấy mẫu hậu, thấp giọng nói: “Nữ nhi hiểu, đây là lời nói lặng lẽ của chúng ta, ngài không được tiết lộ cho người khác. Còn có, ở trong lòng nữ nhi, ngài là Hoàng hậu Thái hậu tốt nhất, cũng là mẫu hậu tốt nhất, liền tính ngày nào đó nữ nhi làm thương tâm ngài, cũng tuyệt không phải cố ý.”
Thích Thái hậu nhíu mày, luôn cảm thấy hình như nữ nhi muốn làm chuyện gì.
Hoa Dương lại dời đề tài đi.
Dùng cơm trưa xong, Hoa Dương liền phải ra khỏi cung, khi tới gần Càn Thanh cung khi, liền thấy phía trước có một thân ảnh lẻ loi mảnh khảnh đang đứng.
Hoa Dương liền muốn đi đường vòng.
Người nọ đuổi theo, không vui vẻ nói: “Tỷ còn muốn giận ta bao lâu nữa?”
Hoa Dương đưa lưng về phía hắn ta, cười lạnh nói: “Ta cũng không dám, ngài là Hoàng thượng, ta chỉ là một nữ tử ngu muội cái gì cũng đều không hiểu thôi.”
Nguyên Hựu đế vòng đến trước mặt tỷ tỷ.
Hoa Dương lại xoay người, Nguyên Hựu đế lại vòng qua, tỷ đệ hai người cứ như vậy vòng không biết bao nhiêu vòng, cuối cùng vẫn là Hoa Dương cười trước, lại trừng mắt nhìn đệ đệ vài lần.
Nguyên Hựu đế hung hăng thở dài nhẹ nhõm một hơi, giữ chặt tay tỷ tỷ, lấy lòng nói: “Quá khứ đều đã qua, về sau chúng ta vẫn là tỷ đệ tốt?”
Hoa Dương: “Ta khẳng định là tỷ tỷ tốt, đệ có nguyện ý làm đệ đệ tốt hay không, cũng chỉ có thể xem đệ.”
Nguyên Hựu đế: “Tỷ tỷ yên tâm, ta khẳng định sẽ không làm tỷ khổ sở nữa.”
Hoa Dương liền lại bị đệ đệ kéo đến Càn Thanh cung ngồi một canh giờ.
Buổi trưa hôm sau, phủ Trưởng Công chúa phái một cái tiểu thái giám tới phủ Võ Thanh Hầu, đơn độc gặp Thích Cẩn, nói: “Trưởng Công chúa nói, bảo Thế tử lát nữa đi gặp nàng, tốt nhất bí mật chút, đừng để Thái phu nhân, phu thê Hầu gia cùng với người bên ngoài biết.”
Tim Thích Cẩn đập nhanh hơn: “Ngươi biết duyên cớ ra sao không?”
Tiểu thái giám lộ ra một nụ cười chỉ hiểu mà không cần diễn đạt bằng lời.
Thích Cẩn hiểu, nói: “Ngươi trở về chuyển cáo cho Trưởng Công chúa, nói ta thu thập một chút liền qua đi.”
Tiểu thái giám làm xong chuyện, cầm tiền thưởng đi.
Thích Cẩn cố ý thay đổi một cái áo gấm màu trắng trà, tuy rằng y là võ quan, lại có một thân phong độ trí thức, mặc đồ trắng càng hiện tuấn nhã.
“Đây là muốn đi đâu đấy?” Thái phu nhân ý vị thâm trường hỏi.
Thần sắc Thích Cẩn bình tĩnh: “Thay Trưởng Công chúa làm chút chuyện.”
Vừa rồi Trưởng Công chúa phái người tới đây, tổ mẫu bên này khẳng định đều đã biết.
Thái phu nhân nhìn ra được tôn tử xuân phong đắc ý, chuyện tới hiện giờ, nếu tôn tử thật có thể đạt thành tâm nguyện, bà và nữ nhi trong cung hình như đều không có lý do phản đối nữa.
“Đi đi, có một số việc, vẫn cần phải tới từng bước một, chớ có quá nóng vội.”
“Vâng.”
Thích Cẩn xuất phát, một đường cẩn thận tránh người đi đường, đúng hẹn vào ba mươi phút sau đi vào phủ Trưởng Công chúa.
Hoa Dương chiêu đãi hắn ở noãn các.
Triều Vân rót trà cho Thích Cẩn.
Hoa Dương giới thiệu nói: “Đây là trà hoa người của ta vừa mới điều chế xong, biểu ca nếm thử hương vị như thế nào?”
Nàng cười ngọt ngào, đẹp hơn bất kỳ hoa cỏ nổi danh nào được bày biện ở noãn các, Thích Cẩn nâng chén trà lên, tinh tế phẩm một ngụm.
Trà có hương hoa ngọt, còn có một tia hương vị quái dị.
Nhưng đối mặt với đôi mắt chờ mong của nàng, Thích Cẩn chỉ có thể khen ngợi một phen.
Hoa Dương: “Nếu biểu ca thích, vậy uống nhiều chút.”
Thích Cẩn liền lại uống thêm hai ngụm, lúc sau theo nói chuyện phiếm, dần dần uống hết một chén trà nhỏ.
Chờ khi y bắt đầu buồn ngủ rốt cuộc cũng ý thức được không đúng, Thích Cẩn đã cái gì cũng không kịp làm.
Không biết qua bao lâu, Thích Cẩn đã tỉnh, phát hiện y bị người cột vào một cây cột ở đại sảnh noãn các, áo ngoài đã bị cởi ra, chỉ còn một bộ trung y màu trắng bên trong.
May mắn noãn các đủ ấm, bằng không dưới thời tiết đầu tháng giêng, y mặc thành như vậy, đông lạnh cũng phải đông lạnh xảy ra chuyện.
Đưa lưng về phía cửa, bằng vào bóng dáng trên mặt đất, Thích Cẩn phỏng đoán hẳn là sắp đến trưa.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, rất nhanh, người khiến y ngày đêm tơ tưởng một lần nữa xuất hiện ở trước mặt y.
Người vẫn là người kia, chỉ là trên mặt lại không còn tươi cười, trong tay nhiều thêm một cây chủy thủ.
Đồng tử Thích Cẩn hơi co lại, không thể lý giải mà nhìn Hoa Dương: “Trưởng Công chúa đây là ý gì?”
Hoa Dương không đáp.
Lúc này, Ngô Nhuận mang theo thuộc hạ của Trần Bá Tông - Hàn Nghĩa, thương binh Tôn Phúc của Kim Ngô Tiền Vệ vào, hai người lần lượt nói ra hết thảy những gì mình biết.
Thích Cẩn chỉ nhìn Hoa Dương: “Nói miệng không bằng chứng, Trưởng Công chúa há có thể dễ tin lời nói một phía từ bọn họ?”
Hoa Dương: “Nhưng ta chính là tin.”
Tin Hàn Nghĩa nghiêm nghị chính khí vì Trần Bá Tông không tiếc liều chết cầu kiến nàng, tin thống khổ và phẫn hận của Tôn Phúc khi bị chỉ huy sứ tín nhiệm nhất phản bội.
Nói xong, nàng rút chủy thủ ra, không chút do dự thứ đâm vào vai trái Thích Cẩn: “Một đao này, là vì Trần Bá Tông.”
Vì vị Trạng Nguyên lang như tùng như trúc, quân tử đoan chính kia.
Nàng lại đâm vào vai phải Thích Cẩn: “Một đao này, là vì hơn năm nghìn tướng sĩ của Tả vệ Đại Hưng chết oan.”
Vì những chàng trai tràn đầy ngập nhiệt huyết đền đáp triều đình đó.
Cuối cùng, nàng đâm vào ngực Thích Cẩn: “Một đao này, là vì Trần Kính Tông.”
Vì cái tên phò mã số khổ khi ly biệt cũng chưa được một câu đáp lại của nàng kia.
Một đao này, cũng là một đao sâu nhất.
Trưởng Công chúa lần đầu tiên đả thương người, mỗi một đao đều không đủ thương nghiêm trọng, nhưng ba đao này, mỗi đao đều đâm nát trái tim tràn đầy vui mừng tới hẹn kia của Thích Cẩn.
Máu tươi nhiễm hồng bạch y của y, y chỉ khó có thể tin mà nhìn chằm chằm Trưởng Công chúa trước mặt.
Hoa Dương kêu ba người Ngô Nhuận lui xuống trước, nàng ngồi vào trên ghế đối diện Thích Cẩn, mắt lạnh nhìn hắn: “Là tự ngươi khai, hay là ta tới thẩm vấn ngươi?”
Thích Cẩn dường như đã tiếp nhận hết thảy xong rồi, chua xót chống đỡ: “Ta không làm gì cả, có thể khai ra cái gì? Bàn Bàn thật sự không tin ta, trực tiếp giết ta là được.”
Hoa Dương cười: “Yên tâm, hôm nay ta cũng không tính để ngươi còn sống rời đi, lý do ta cũng nghĩ kỹ rồi, ngươi có ý đồ gây rối với ta, bị ta dùng chủy thủ đâm ngươi bị thương. Như vậy, ngươi đoán có ai sẽ yêu cầu ta đền mạng cho ngươi không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT